Chương 53
Thứ hai đi làm, Diệp Tử gặp Dương Dương và Trịnh Sảng ở trước cửa công ty, hai người đều mang cặp mắt gấu mèo, tinh thần uể oải không phấn chấn. cô cười trêu nói: “Thế nào? Tối hôm qua hai người cùng nhau đi ăn trộm à?” (không phải, là cùng nhau cày game ah )
“Đương nhiên không có.” Trăm miệng một lời đáp lại.
Mặt Trịnh Sảng nóng lên, Dương Dương ho khan một tiếng đi vào phòng làm việc.
“Có chuyện kì quái.” Diệp Tử nghĩ thầm, hai người này sóng ngầm cuộn trào mãnh liêt, sao có thể giấu diếm được Hỏa Nhãn Kim Tình của cô.
Lúc nghỉ trưa, cô cầm văn kiện đi tìm Dương Dương, dùng bút bi chỉ vào anh nói: “Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị. Dương công tử, ông còn không mau tranh thủ để được khoan hồng.”
Dương Dương lờ đờ uể oải xoay cây bút nói: “Diệp đại tiểu thư, bà muốn tôi nói gì?”
“Ông với Sảng Sảng, hắc hắc hắc, ông biết rõ ý của tôi mà.” Diệp Tử cười hết sức thoải mái.
Dương Dương tự nhiên hào phóng thừa nhận: “Không sai, tôi muốn theo đuổi cô ấy, chẳng qua cách mạng chưa thành công, còn cần nhiều nỗ lực a.”
“Có việc Dương công tử như ông không làm được? Ha ha, gặp báo ứng rồi.” Diệp Tử cười vui sướng khi thấy người gặp họa, mặt mày cong cong.
“Này, tôi cũng không như Bùi Tử Mặc nơi nơi lưu tình, tôi vẫn giữ mình trong sạch.” Dương Dương cười.
Diệp Tử ôm bụng cười nói: “Đúng đúng, ông là phụ nam hiền lương.”
Dương Dương làm bộ dí dí nắm đấm, Diệp Tử cười dọa được đám người đứng xem chạy loạn, trốn hết vào Trịnh Sảng phía sau.
“Sảng, giám đốc Dương tìm em có việc.” Diệp Tử đẩy Trịnh Sảng vào cửa, hướng về phía Dương Dương nháy mắt mấy cái, có ý nói: “Tôi là bạn chí cốt nha.” Lúc rời khỏi cô còn thuận tay đóng cửa.
“Giám đốc Dương, anh tìm em có việc sao?” trong công ty ở riêng với Dương Dương thế này Trịnh Sảng cảm thấy không thoải mái cho lắm.
Dương Dương mỉm cười: “Đêm nay có rảnh không? Anh mời ăn cơm.”
Trịnh Sảng do dự không biết nên hẹn hò với Dương Dương hay là làm nhiệm vụ với Trường Kiếm Tận Thiên.
Dương Dương cười hỏi: “Em có hẹn rồi?”
“Không phải.” Trịnh Sảng đáp nhanh, dường như sợ anh hiểu lầm.
Dương Dương không cho cô suy nghĩ, lập tức nói: “Vậy sau khi tan ca chờ anh, quyết định vậy đi.”
“Dạ.”
Anh bá đạo cũng không làm Trịnh Sảng bất mãn, tính của cô là vậy, vào thời khắc quyết định rất cần người khác quyết định giùm. (chà, hiểu rõ tỷ nhở )
Ngày hôm nay thời gian trôi thật nhanh.
Lúc chỉ còn 5′ là đến giờ tan sở, Dương Dương gọi điện thoại nội bộ cho Trịnh Sảng: “Em thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi được rồi.”
Thiên Thiên thò đầu ra nhìn xung quanh một lượt: “Chờ một chút.”
“Còn chưa làm xong việc gì à?” Dương Dương thuận tay mở hộp thư ra, Trịnh Sảng đã gởi báo cáo cuối cùng cho anh vào nửa giờ trước.
“Ách…” Trịnh Sảng nói thế là có nguyên nhân.
Cô cũng không dám trắng trợn cùng Thẩm Hạo ra vào công ty, lúc trước lời nói của Judy cô còn nhớ rõ. Trong công ty, số lượng nữ giới có tình cảm với Dương Dương không phải số ít, gan lớn một chút, từng công khai biểu đạt tình yêu có Rose và Ứng Dĩnh, ngoài ra còn có kẻ thầm mến, gửi thư tình, đếm hoài không hết.
Cô Trịnh Sảng còn muốn sống lâu, chưa muốn chết yểu.
Khóe miệng Dương Dương trễ xuống: “Trịnh Sảng, cùng ăn cơm với anh, em rất mất mặt sao?”
“Đương nhiên không phải, trên thực tế em còn sợ làm mất mặt anh a.” Trịnh Sảng cười gượng.
“Anh với em, nam chưa lấy vợ, nữ chưa gả chồng, cần gì lén lén lút lút quen nhau như vậy?” Dương Dương có chút tức giận, làm như là tình nhân ngầm vậy.
Trịnh Sảng minh mẫn nắm lấy mấu chốt: “Anh vừa nói cái gì?”
Dương Dương nói dối: “Anh nói, cùng ăn cơm với anh, em rất mất mặt sao?”
“Không phải câu này, là câu sau kìa.” Trịnh Sảng tự tin tai mình tuyệt đối không có vấn đề.
“Anh hỏi em có đi hay không?” Dương Dương nhất thời nóng lòng nói lỡ miệng, chỉ có thể giả ngu.
Trịnh Sảng từ chối cho ý kiến, hừ nói: “Anh vừa mới nói rõ ràng không phải câu này.”
Dương Dương giảo hoạt cười cười: “Vậy anh nói cái gì?” (ồ, lật ngược tình thế, giỏi a, giỏi a.)
“Anh nói em với anh…” Trịnh Sảng đột nhiên im lặng, hên là nín kịp, xém tí là mắc mưu anh.
Dương Dương cười khì.
Trịnh Sảng thẹn quá hóa giận: “Rốt cuộc có đi hay không?”
“Đi, lập tức đi.”
Vì thế hôm đó sau khi tan ca, tất cả mọi người trong phòng làm việc đều thấy Trịnh Sảng cùng Dương Dương ra khỏi công ty, nhất thời nhao nhao bàn tán, đây là đề tài tốt nhất cho lúc trà dư tửu hậu.
Lần này, Dương Dương không hỏi ý kiến của Trịnh Sảng nữa, trực tiếp chở cô đến Dương Thị Tịnh Canh.
“Xem ra anh rất thích nơi này, quả nhiên 500 năm trước là một nhà, chiếu cố việc làm ăn của người ta tới như vậy.” Trịnh Sảng đơ người, chuyện hôm trước còn nhớ rõ nha.
Dương Dương dừng bước, cười như không cười: “Nhìn em tinh thần không được tốt, có phải ngủ không ngon giấc? Anh đặc biệt mang em đến đây để uống độc môn bí phương tịnh canh của nhà này, uống xong bảo đảm mỗi đêm đều ngủ say sưa.” (Viv: hôm qua dụ người ta chơi game tới khuya, hôm nay cho uống canh tẩm bổ, chăm sóc tận răng lun, đốt đuốc đi tìm một người bạn trai như thế thật hiếm à *chảy nước miếng* )
Trịnh Sảng không ngờ Dương Dương là một lòng vì cô, nghẹn lời hết nửa buổi, mới nói được một câu: “Theo em thấy anh mới cần uống canh.”
Hai người nhìn vành mắt đen và những tơ máu trong mắt của nhau, không chịu nổi cười ha hả.
Canh rất ngon, Trịnh Sảnguống liền hai thố vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi.
Dương Dương nhíu nhíu khóe môi, lại kêu một thố cho cô: “Em không sợ lát nữa liều mạng đi toilet thì uống thêm một chút, anh không giành với em đâu.”
Giống như bùa đòi mạng vậy, anh vừa dứt lời thì Trịnh Sảng cũng cảm thấy bụng trướng trướng, cô trừng mắt liếc anh một cái, chạy đi tìm toilet.
Kì quái chính là, lúc cô trở về lại thấy hai bác hôm trước.
“A, là khách hàng của công ty, em nhớ rồi.” Trịnh Sảng cười nói, ôn hòa lễ phép.
Dương Dương không đổi sắc mặt, sờ sờ cái mũi.
Bác gái cười thật thân thiết: “Con bé này gầy quá, phải ăn nhiều một chút.” (sặc, bác khuyên nhầm rồi, coi chừng thùng gạo sau này của nhà bác luôn trống rỗng đó.)
Trịnh Sảng hình như thấy được lúc bác gái nói cũng đồng thời đưa tay véo cánh tay Dương Dương một cái.
Cô đổ mồ hôi lạnh cả người, đầu năm nay làm công thật không dễ a, còn phải chịu đựng tra tấn của khách hàng.( mắc cười quá xá )
Biểu tình trên mặt anh không hề thay đổi, vẫn là trấn định tự nhiên.
Chờ hai người đó rời khỏi, Trịnh Sảng liền há mồm hỏi: “Tại sao lại gặp họ hoài vậy, trùng hợp thế?”
“Ừ, canh ở đây rất nổi tiếng.” Dương Dương mặt không đổi sắc tim không nhảy.
“Em hình như thấy bà ấy véo tay anh.” Trịnh Sảng không khẳng định cho lắm hỏi.
Dương Dương bình tĩnh nói: “À, bà ấy giỡn thôi mà.”
“Hai người đó rất thân với anh sao?”
“Ừ, luôn ủng hộ công ty phát triển, quen đã rất lâu.” ( đại khái là từ khi mới lọt lòng ý ah)
Dương Dương không biết lúc nào đã luyện được một bộ mặt không thay đổi sắc mặt, ngay cả ánh mắt cũng không chớp một chút.
“Chẳng trách nha.” Trịnh Sảng nói. (Viv: bà này…siêu cấp ngây thơ, Pil: ngây cái nỗi j siêu cấp ngốc cho có…)
“Ăn canh đi, nguội rồi.”
Trịnh Sảng buồn bực uống xong một thố lớn canh dưỡng nhan làm đẹp, thể chất của cô là ăn không mập, đây là điều mà xưa nay cô vẫn tự hào.
“No rồi.” lúc ra cửa, Trịnh Sảng nháy mắt nói.
Chuông báo động trong lòng Dương Dương kêu to: “Không phải là em muốn đi bộ về đó chứ?”
“Sao có thể chứ.” Trịnh Sảng ngượng ngùng nói, lần trước đi, chân còn đau, lòng bây giờ còn chua xót nè, “Chúng ta đi vòng vòng chỗ này một chút.”
Dương Dương đồng ý.
Trịnh Sảng choàng khăn Dương Dương tặng, mặt đỏ hồng, nhịp chân nhún nhảy, bộ dạng cực kì dễ thương.
Dương Dương chậm rãi đi bên cạnh cô, dùng tay ôm lấy vai cô, cùng cô sóng vai bước đi.
Vì thế, mặt Trịnh Sảng càng đỏ hơn.
“Sảng Sảng.” Dương Dương bỗng nhiên thấp giọng gọi.
“Dạ?” một âm mũi vô thức, thật là mềm mại, làm cho chính cô phải giật mình.
Dương Dương xoay người cô lại, hai mắt sâu thẳm sáng ngời, chăm chú nhìn cô.
Trịnh Sảng nhìn vào mắt anh, trong lòng càng hoảng loạn: “Em… chúng ta về thôi.”
“Trịnh Sảng, em muốn trốn tránh đến khi nào?” nét mặt anh biểu lộ một thoáng vui mừng.
Trịnh Sảng cũng không phải không hiểu, cũng không phải sợ hãi, chỉ là cô còn chưa chuẩn bị tâm lý: “Quá… quá nhanh.”
Dương Dương cười khẽ, tay dùng lực một chút, thuận thế ôm cô vào lòng.
Tinh thần cô hốt hoảng, đầu gối lên vòm ngực rắn chắc của anh, trong đầu hiện lên nhiều ý nghĩ lộn xộn.
“Chậc chậc, xem đôi uyên ương này kìa.” Thình lình truyền đến âm thanh của người đi đường, làm hai người nhanh chóng tách ra.
Nhìn kĩ một chút phát hiện họ đã đi đến một đoạn đường nhỏ hoang vắng. trước mắt là 4 tên cao lớn dữ tợn cười.
Trịnh Sảng cảnh giác hỏi: “Các ngươi muốn gì?”
“Tự giác một chút, đem đồ quý giá giao ra, khỏi phí công mấy đại ca đây động thủ.”
Dương Dương không biểu cảm gì, kéo Trịnh Sảng ra sau lưng mình, cô ló đầu, Dương Dương lại nắm cô trở về.
“U, còn biết thương hương tiếc ngọc nha.” Kẻ cướp cười khẩy nói.
“Đây, cho các ngươi hết.” Dương Dương hào phóng lấy điện thoại và ví tiền vứt trên mặt đất.
Trịnh Sảng làm sao để bọn họ lấy được, thừa dịp bọn cướp cúi đầu lượm đồ, trong nháy mắt đã tung ra một cước, tên thủ lĩnh đập đầu tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Một tên cướp nhổ một bãi nước bọt, mắt lộ ra hung quang: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, các huynh đệ, lên.”
Trịnh Sảng khinh miệt lắc lắc tay, thủ thế, chuẩn bị nghênh chiến. Động tác của Thẩm Hạo so với cô còn mau hơn, đã cùng hai tên trong đó hỗn chiến.
Đừng nhìn Dương Dương bình thường lịch sự như thế, lúc nổi điên anh cũng rất lợi hại nha, chiến lược của anh rất rõ ràng, không cần biết quả đấm của mình có sức hay không, anh chỉ lo ra sức hướng một người mà đánh tới.
Người đó gấp quá quát: “Này, sao mày chỉ đánh có một mình tao?”
Dương Dương không chút để ý, anh chỉ nghĩ mau mau giải quyết hai người này để còn đi giúp Trịnh Sảng.
Trịnh Sảng gấp muốn chết, Dương Dương không biết võ, làm sao đánh lại hai người kia, cô vội vàng tiến lên, hai người bên này ngăn cô lại, nghĩ rằng cô chỉ là một thân yếu ớt, đắc ý cười.
Dương Dương tung một quyền thật đau vào mặt tên cướp, quay đầu vội kêu lên: “Trịnh Sảng, em chạy mau.”
“Chạy cái đầu anh a.” Trịnh Sảng nói, nghĩ thầm: Dương Dương bình thường là người mưu kế, cơ trí, sao lúc đụng việc lại ngốc đến thế không biết, biết là sẽ bị thương còn gắng gượng tiếp tục.
Dương Dương hét lớn một tiếng, ra tay hết sức, hạ gục một tên, tên còn lại thấy khí thế kinh người của anh thì khiếp đảm, lui ra sau mấy bước.
Bên này, Trịnh Sảng ba hồi bốn hiệp đánh hai tên kia đến răng rơi đầy đất, một người đau khổ cầu xin, người còn lại thấy tình thế không ổn, quay đầu bỏ chạy.
Ba người khác cũng chạy trốn theo, chỉ 2 tên phản ứng mau nên chuồn mất, thừa lại một tên chậm một nhịp, bị Trịnh Sảng tung một cước, làm hắn như chó vấp gặm bùn.
Trịnh Sảng nói với Dương Dương: “Anh canh chừng hắn, em đuổi theo.”
Dương Dương nói: “Không cần đuổi theo, bắt được một tên này, 3 tên khác không chạy được.”
Điều này cũng đúng, Trịnh Sảng gật gật đầu: “Cởi giày của hắn ra.”
Dương Dương ngẩn ra: “Tại sao?” anh có chút nghi ngờ nhưng vẫn làm theo.
Trịnh Sảng dùng dây giày trói hai tay tên cướp lại, vỗ tay cái bốp: “Xong xuôi.”
Tên cướp ủ rũ, chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
“Sao em lại biết cách này.”Dương Dương thực là phải lau mắt nhìn lại cô.
Trịnh Sảng nói khoác không ngượng: “Trong phim truyền hình đều diễn như vậy.”
Dương Dương nhếch miệng cười một cái lại động phải miệng vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.
Trịnh Sảng trừng mắt nhìn anh, oán giận nói: “Anh quả thật là đần chết đi, anh không biết võ, còn xông lên phía trước làm gì? Để bị đánh bầm dập mặt mũi, đáng sao?”
Dương Dương lườm cô liếc mắt một cái, thản nhiên nói: “Anh là đàn ông, có trách nhiệm phải bảo vệ em.”
Khuôn mặt trắng nõn của Trịnh Sảng bỗng đỏ bừng, cô thấp giọng nói: “Nhưng anh lại bị thương.”
“Chỉ cần em không sao là được rồi, thương tích này chẳng là gì.”
Giọng nói của Dương Dương có một loại cảm giác như dòng nước dịu dàng lan chảy, gương mặt tuấn tú nhu hòa buông lỏng, ánh mắt kiên định trong suốt. Trịnh Sảng đỏ cả hai má, sóng lòng thỏa sức nhấp nhô, chỉ thấy đây là lời tâm tình êm tai nhất mà cô từng nghe.
Dương Dương nhẹ nhàng khoát tay, Trịnh Sảng ngã vào ngực anh.
“Hai vị, quấy rầy một chút, thương lượng một việc nha, hai người thả tôi, tiền trong túi tôi đều đưa các người.” tên cướp không thức thời ở một bên nói leo vào. (biến đi thằng cướp kia >”< )
Sóng mắt Trịnh Sảng mê ly, đang chìm trong vòng tay của Dương Dương lại bị tên cướp quấy nhiễu, cô hận đến nghiến răng nghiến lợi, giận dữ: “Ngươi nằm mơ đi, lập tức tống ngươi đến cục cảnh sát.”
Dương Dương nắm chặt tay cô: “Gần đây có đồn cảnh sát, đi theo anh.”
Xuyên qua mấy con đường cái thì đến đồn công an, Trịnh Sảng cùng Dương Dương tống tên cướp vào, cảnh sát trực ban nhìn thấy cảnh này, ánh mắt đăm đăm.
Lại xem kĩ lại tướng mạo tên cướp, anh lại càng kích động, anh nắm tay Trịnh Sảng nói: “Gần đây có mấy vụ án cướp bóc, căn cứ lời khai của người bị hại, cảnh sát điều tra được người này hết sức khả nghi, không nghĩ đến nhanh vậy đã sa lưới, thật sự rất cảm ơn hai vị.”
Dương Dương dứt khoát giựt lấy tay Trịnh Sảng từ tay anh cảnh sát, cười nói: “Phải.”
Trịnh Sảng ngượng ngùng xoa xoa tay.
“Tôi sẽ báo lên cấp trên khen thưởng hai vị.”
Trịnh Sảng cười đến mị mắt: “Không cần phần thưởng, tặng một lá cờ tuyên dương công dân tốt của thành phố là được rồi.” (vô vấn đề chính lun à )
Cảnh sát cười lớn: “Vị nữ đồng chí này rất hài hước a.”
Chỉ có Dương Dương hiểu cô là bị di chứng của việc xem quá nhiều phim hành động.
“Ấy, nhìn hai vị rất quen nha, có phải từng gặp ở đâu không?”
Anh vừa nói như vậy, Trịnh Sảng cũng cẩn thận nhìn kĩ lại anh, mới nhìn lại, đầu lưỡi cô cũng đông cứng: “Anh không phải là người, người…”
“Ha ha, thì ra là hai người, thật là, lại tương phùng ở đồn cảnh sát a.” hồi ức của anh ùa lại, anh vỗ vỗ vai Dương Dương: “Hai người từ kẻ thù trở thành một đôi, duyên phận quả thật kì diệu vô cùng.”
Vị cảnh sát này chính là người đã tới xử lý lúc Trịnh Sảng xông nhầm vào phòng Dương Dương . Trịnh Sảng giải thích ở đồn cảnh sát nguyên nhân nên ấn tượng với anh rất sâu.
Trịnh Sảng lúng túng gãi gãi đầu: “Tại sao lại gặp phải anh a.”
“Tháng trước tôi mới chuyển đến đây, đây mới chứng minh chúng ta rất có duyên a, hai người chừng nào kết hôn nhớ mời tôi uống rượu mừng, tôi có thể được xem là một nửa bà mai của hai ị.” Tiếng cười của anh thật to, rất chân thành.
Trịnh Sảng không thốt nên lời, trình độ bà tám của người này có thể so với Judy a.
Dương Dương cật lực gật đầu mỉm cười, miệng đồng ý: “Quyết định vậy đi.”
Trịnh Sảng ngơ ngẩn nhìn anh, Dương Dương tươi cười sáng lạn.
Hai người đi dưới bóng cây trên đường, bước chân cô rất nhẹ, vừa quay đầu liền phát hiện cái bóng anh cùng cô trùng khít một chỗ.
Cô nổi lên hứng thú chơi đùa, tiến tới vài bước giẫm lên bóng của anh.
Dương Dương cười như không cười: "Trịnh Sảng, em có từng nghe qua một cái truyền thuyết này chưa?”
“Sao?” Trịnh Sảng trợn tròn mắt.
“Nghe nói nếu giẫm chân lên cái bóng của người yêu, kiếp sau người đó còn có thể tới tìm em.” Dương Dương cười khẽ.
Sắc mặt cô hồng lên một mảnh.
Ngồi trên xe, Dương Dương tỉ mỉ thắt dây an toàn cho cô.
Trịnh Sảng cười hỏi: “Anh còn có thể lái xe sao?”
Dương Dương cười càng sâu: “Em quan tâm anh a?”
Trịnh Sảng không nói.
“Mặt anh bị thương, không ảnh hưởng tới việc lái xe.”
Trịnh Sảng liếc xéo anh, má bên phải của anh sưng lên rất lớn, khóe miệng bầm tím, trên trán cũng bị sứt da.(huhuh, mỹ nam của em, mấy thắng cướp chết tiệt)
Cô vui sướng khi người gặp họa: “Ha ha ha, hủy hoại dung nhan.”
Dương Dương nhếch môi, chỉ vào trán cô: “Ừ, trời sinh một đôi.”
Da mặt Trịnh Sảng mỏng nên liền ửng hồng.
Tâm tình anh khoan khoái hết chỗ nói, như thường lệ dừng xe dưới lầu nhà cô.
“Muốn lên lầu ngồi một chút không?” giọng Trịnh Sảng rất thấp.
Môi anh ẩn hiện nụ cười: “Nếu em không sợ bộ dạng anh dọa đến hai bác thì anh rất vinh hạnh.”
“Vậy…thì thôi đi.”
Một hồi im lặng.
Trịnh Sảng mở cửa xe: “Em… em về.”
“Ừ, chúc ngủ ngon.”
Sau khi Trịnh Sảng xuống xe, lưu luyến không rời đi được 2 bước liền quay đầu lại: “Sao anh còn không đi?”
“Anh nhìn em lên lầu.” Dương Dương nói.
Mặt Trịnh Sảng đỏ hồng: “Vậy, được rồi. lái xe cẩn thận.”
Đáy mắt Dương Dương xẹt qua một tia dịu dàng, “Ngày mai gặp.”
Trịnh Sảng vừa ngâm nga hát vừa tắm rửa, tâm tình tốt đến kì cục.
Má Trịnh ở ngoài nghe một hồi, ý cười đầy mặt nói: “Ông già, xem ra chuyện tốt sắp tới.”
Ánh mắt ba Trịnh đồng ý hết sức.
Má Diêu phấn chấn nói: “Cần chuẩn bị một số thứ, đỡ đến lúc đó trở tay không kịp, ông già, ngày mai đi miếu Thành Hoàng với tôi.”
“Mua cái gì?” ba Trịnh buồn bực nói.
“Chăn mền, túi chữ nhật, gối, thảm lông, chén đũa, thùng con cháu, thiệp cưới…ai ô ô, tôi phải ghi lại để tránh sai sót.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top