Chương 26
Thứ hai đi làm, cả ngày gió êm sóng lặng.
Sau khi nghỉ trưa, Dương Dương kêu Trịnh Sảng vào phòng anh, đề nghị sửa chữa vài chỗ trong bản kế hoạch của cô trong mấy tiếng.
Dương Dương thâm trầm, lo nghĩ chu đáo, Trịnh Sảng lại hăng hái, có sáng tạo, hai người phối hợp ăn ý, thảo luận cả buổi chiều, cuối cùng quyết định chọn dùng bản kế hoạch của Trịnh Sảng cạnh tranh với tổ 2.
Chờ đến lúc cô trở lại chỗ ngồi của mình đã gần giờ tan ca. Trịnh Sảng vốn dĩ không để ý, cô còn đắm chìm trong hưng phấn cực độ, được cấp trên xem trọng làm cô hết sức vui vẻ. Còn một chút thời gian, cô quyết định hoàn thiện bản kế hoạch thêm một chút, không chỉ muốn thuyết phục được ông chủ, cô càng muốn đối tác công nhận.
Lúc tin nhắn của Lâm Hi đến, Trịnh Sảng đang làm đến giai đoạn cuối, cô vừa làm vừa liếc nhìn: “Sảng Sảng, mau lên diễn đàn Hiệp Cốt Nhu Tình, có người viết bình luận về nghĩa cử cao đẹp của Trường Kiếm Tận Thiên tối hôm qua, hơn nữa còn nhắc tới bồ.”
Trịnh Sảng lập tức dùng acc của mình đăng nhập diễn đàn, có liên quan Trường Kiếm Tận Thiên đầu đề chiếm hơn phân nữa diễn đàn, Trịnh Sảng đọc từng cái liên tục, có người nói Trường Kiếm Tận Thiên mới xứng với danh hiệu Đệ Nhất cao thủ, Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan không xứng xách dép cho anh, cũng có người khen Trường Kiếm Tận Thiên là người chính trực, rất có phong phạm của đại tướng, là anh hùng hảo hán; có người lại mắng Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan xuất thân tà phái, trước giờ không làm chuyện tốt may mắn còn có Trường Kiếm Tận Thiên giáo huấn hắn. Đây dĩ nhiên cũng mắng cả Tâm Hữu Thiên Thiên Kết của phái Tuyết Sơn, nhưng làm Trịnh Sảng cũng không quan tâm làm gì. Kéo đến chủ đề cuối cùng, có người chơi tán thưởng Tâm Hữu Thiên Thiên Kết vào thời khắc quyết định đã thiện – ác phân minh, không cấu kết làm việc xấu với Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan, làm việc quang mình lỗi lạc, phải được tôn trọng, hơn nữa kêu gọi mọi người học tập cô.
Xem đến đây, Trịnh Sảng đỏ mặt, cô cũng từng có ý nghĩ đánh lén Trường Kiếm Tận Thiên, nhưng mà cuối cùng vẫn khắc chế được, chỉ có thể nói cô chưa đánh mất lương tâm, nhưng thực tế thì không có vô tư và vĩ đại tới vậy.
Lúc này, cô lại thấy một chủ đề mới là: Trường Kiếm Tận Thiên và Tâm Hữu Thiên Thiên Kết rất xứng đôi.
Chỉ mới vài phút mà lượt xem vô số, phần lớn đều đồng ý quan điểm này.
Đây là lần đầu tên của Trịnh Sảng và Đại Thần được đặt kế bên, bọn họ từng có tranh chấp, từng đánh nhau, Trịnh Sảng còn bị hắn đánh ngất xỉu hại cô tổn thất điểm kinh nghiệm và trang bị, thậm chí bị bán vào thanh lâu, hầu hạ hắn mười lần, nhưng lúc tên của cô và hắn để cùng một chỗ lại cảm giác thấy cũng không tệ.
Trịnh Sảng cười hắc hắc ngây ngô, hai gò má nóng lên, cô lấy tay che mặt. (ách cái này là ảo nhá )
Đột nhiên cảm thấy đau bụng khó chịu, có thể bữa trưa ăn chưa tiêu, bây giờ khó chịu, cô mặc kệ máy tính, chạy thẳng đến toilet.
Gió táp mưa rào, say sưa đầm đìa một phen, cả người đều nhẹ nhõm. (lãng mạn gớm ) Cô rửa tay bằng xà phòng ba lần rồi mới trở lại phòng làm việc.
Một hình bóng quen thuộc đang đứng trước bàn làm việc của cô, Trịnh Sảng giật mình một cái, bước nhanh tới, chất vấn: “Anh làm gì ở đây?” vừa hỏi vừa hốt ha hốt hoảng nhìn về phía màn hình máy tính.
Ánh mắt sâu thẩm của Dương Dương quan sát động tác của cô, trên mặt tươi cười không đổi, “Phần tư liệu này em có thể cần dùng đến, anh đem ra cho em tham khảo.” anh gõ gõ một chỗ trên bàn, quả nhiên chỗ có một cặp văn kiện màu lam. ( e hèm, chỗ này chắc bà con cũng biết được là anh ý phát hiện rồi nhé, thế nên từ bây giờ bắt đầu thay đổi xung hô cho nhân vật nam chính, còn nữ chính thì….chờ sau )
“Cám ơn.” Trịnh Sảng lúng túng cười một cái. Trong lòng bất giác nghĩ: anh ta có thấy cái gì không nhỉ? Trịnh Sảng suy nghĩ một chút, uyển chuyển nói: “Thực xin lỗi, đã để anh chờ lâu vậy như vậy.”
Dương Dương chớp chớp mắt, “Anh vừa mới để đồ xuống bàn là em trở về rồi, vừa đúng lúc.”
Trịnh Sảng thở phào.
“Không phiền em nữa.” Dương Dương cười hết sức mờ ám. ( khụ khụ…)
Trịnh Sảng đặt mông ngồi xuống, vuốt mồ hôi.
Lúc cầm lên tập văn kiện, phía dưới lộ ra một túi đồ ăn, có hai thỏi sôcôla và một ít bánh ngọt, Trịnh Sảng nhếch nhẹ khóe môi. (hí hí, cười thì cười đại đi bà)
Dương Dương đưa tới văn kiện là tư liệu của những công ty từng hợp với đối tác sắp tới của Hồng Kì, tài liệu rất đầy đủ, phải nói là chu đáo.
Trịnh Sảng xem một lượt, lại tăng thêm vài phần tự tin.
Cô vừa định nhấc điện thoại gọi vào phòng Dương Dương báo cáo đã hoàn thành chỉ nghe đùng đùng hai tiếng, đèn ống lóe lóe rồi tắt ngấm, cùng lúc đó, màn hình máy tính của cô tối thui.
Ý nghĩ đầu tiên của cô chính là, hên là cô cài đặt chức năng bảo vệ dữ liệu, văn kiện sẽ không bị mất, ngay sau đó cô ý thức được trước mắt là một mảnh tối đen, đầu óc cô trống rỗng trong nháy mắt, cô oa một tiếng khóc ra.
“Sảng Sảng, em sao vậy?” giọng Dương Dương từ trong bóng tối truyền tới.
Trịnh Sảng nức nở nói: “Tôi…tôi…” cô đang sợ trong lòng nhưng trên miệng lại không chịu nói ra, cô ôm đầu ngồi, rơi lệ đầy mắt.
“Sảng Sảng, em không sao chứ?” giọng Dương Dương hình như gần thêm vài phần, dường như có cái ghế bị ngã trên mặt đất, sau đó là một đôi tay ấm áp nắm chặt tay cô.
Trịnh Sảng đột nhiên thấy nhẹ lòng, như người sắp chết đuối vớ được phao, cô nắm chặt không dám buông tay.
Cô sợ tối là vì việc xảy ra lúc sáu tuổi. Tình cảnh năm đó còn hiện rõ mồn một trước mắt cô, cô ham chơi bị rớt xuống một cống nước ngầm bị mất nắp đậy, kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay, may mắn chính là, cái cống tuy sâu, nhưng nước chỉ quá đầu gối cô, không bị chết đuối, đang là mùa hè nên cũng không bị chết cóng, tuy vậy nhưng một mình trong chỗ tối qua một đêm, sau khi được cứu cô lại bắt đầu có tật sợ bóng tối và không gian hẹp. Một cô bé 6 tuổi sao có thể sống qua một đêm này, có lẽ tính cô lạc quan, có lẽ thần bóng tối phù hộ, tóm lại, sau khi khỏe lại, cô vẫn tiếp tục sống vui vẻ và tự tại.
Dương Dương vỗ vỗ cô, “Em là lo văn kiện bị mất sao? Cô ngốc này, anh cũng sẽ không mắng em.”
Có một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua lòng, Trịnh Sảng cười khẽ.
“Vừa khóc vừa cười, không giống ai hết.” Dương Dương thở dài, đôi tay ôm cô thêm chặt.
“Dương Dương, anh có thể kể chuyện cổ tích không?” Trịnh Sảng đột nhiên hỏi. (ách )
“…” Dương Dương câm nín, anh đã nhiều năm chưa làm lại việc này.
Trong lòng Trịnh Sảng đang cười, mặc dù giọng nói hai người dịu dàng, nhưng cũng không đem lại sự ấm áp giống nhau. Đêm cô bị rớt xuống cống nước, có một cậu bé kể chuyện cổ tích cho cô, từ Nàng bạch tuyết và bảy chú lùn đến truyện Cô bé bán diêm, sau đó là Alibaba và 40 tên cướp, cậu luôn miệng dặn cô tuyệt đối không được ngủ, cậu sẽ làm bạn với cô, Trịnh Sảng nhờ vậy mới sống qua một đêm gian nan, đáng tiếc, lúc trời sáng được cứu cô lại không thấy cậu bé đó đâu cả. ( run run, chắc ma đó, hic hic)
Ngay thời điểm cô cho rằng Dương Dương sẽ không mở miệng nói gì, anh lại chậm chạp nói : “Anh chỉ biết kể chuyện đồng thoại, em có muốn nghe không?”
“Muốn.” Trịnh Sảng nói rõ ràng.
Dương Dương rất lâu mới mở miệng, “Ngày xửa ngày xưa, ở một đất nước xa xôi, có một cô công chúa người ca….”
Anh mới nói một đoạn, Trịnh Sảng đã biết anh kể chính là truyện “Nàng tiên cá”. Câu chuyện này cô đã thuộc lòng, bây giờ nghe lại có cảm giác thân thiết.
Dương Dương kể xong, Trịnh Sảng trầm ngâm một hồi, nói : “Kể thêm một truyện được chứ?”
Kể một truyện hay hai truyện cũng không có gì khác biệt, Dương Dương nhăn mày nhưng trong lòng lại có một dòng tình tự mềm mại chảy qua.
Lại thêm một truyện “Công chúa đậu phụ” vừa kể xong, tim Trịnh Sảng nhảy thình thịch, bằng trực giác cô ngước nhìn vào mắt Dương Dương, nhẹ giọng gọi: “Dương Dương.”
“Sao?” giọng anh có phần biếng nhác nhẹ tênh.
Trịnh Sảng há miệng thở dốc, giọng nhỏ như muỗi kêu.
“Trịnh Sảng, em nói lớn một chút.”
Trịnh Sảng cắn môi, cố lấy dũng khí hỏi lần nữa, ngay lúc này đèn lại vụt sáng, Trịnh Sảng nuốt lời muốn hỏi vào, sau khi mắt thích ứng với ánh đèn cô mới phát hiện mình với Dương Dương đang áp gần, tóc cơ hồ dính vào mặt của anh, hai người đan mười ngón tay vào nhau, cô lập tức giãy ra, nhảy vài bước thụt lùi, mặt đỏ khỏi phải nói.
dương Dương trên miệng chứa đầy ý cười, liếc nhìn cô.
Có người gõ nhẹ cửa, “Vừa rồi đứt cầu dao, bây giờ đã sửa xong, thật xin lỗi.”
“Không sao.” Dương Dương không quay đầu, chỉ nhìn chằm chằm Trịnh Sảng, “Em vừa rồi muốn nói gì?”
Trịnh Sảng lắc đầu, “Không nhớ nữa.”
Dương Dương không truy vấn nữa, chỉ là ánh mắt lại sâu thẳm khó dò.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top