03.

"Em là do bố em sinh"

Trời đất ơi Lý Thái Dung xâu chuỗi lại những gì Kim Đông Anh nói. Cậu là do bố cậu một Alpha sinh ra!!! Vậy thân sinh còn lại của tiểu ác ma này ắt chẳng phải là đại Alpha à????? Bằng không sao mà ông chú khí thế cường đại kia lại sinh được ra cái thứ ma lanh quỷ quái như này. Ngẫm lại tính cách phản nghịch cùng vô số thảm họa quậy phá mà Kim Đông Anh bày ra cho bố cậu ta thu dọn mỗi ngày... Lý Thái Dung nghĩ quả thực không có khả năng tiểu ác ma này là Omega được, anh đúng là đần độn. Omega nhà ai có thể ngang ngược nóng nảy còn "hiếu động" như Omega nhà anh được... à sai rồi, là Alpha trời ơi đúng là trời cao biết đùa người. Alpha với Alpha thì 100% đời sau chỉ có thể là Alpha mà thôi, bằng không cậu ta có lẽ là con ông hàng xóm mất rồi. Cho nên Kim Đông Anh này đây tuyệt đối chính là Alpha.

Mà trong khi anh bận bùng nổ trong cả tá suy nghĩ dồn dập thì phía sau đã đang bị ngón tay thon dài của người nhỏ hơn từ từ tiến tới, nhẹ nhàng mà không khoan nhượng. Lý Thái Dung nhanh chóng chuyển từ suy nghĩ dồn dập trở thành đầu óc tối tăm hít thở dồn dập. Lần này hệ thống cảnh báo nồng độ tin tức tố lại lần nữa phát ra cảnh báo ở mức độ càng nguy cấp hơn, Kim Đông Anh bây giờ khẳng định là bát nước hất đi không vớt được gì, anh mà không chịu nữa thì cậu xem như xong đời. Vì thế chẳng nghĩ nữa, ngu thì chết chứ bệnh tật gì. Anh cũng đếch phải Omega mà sợ bị cắn xé bị đánh dấu, cả đời không thể tìm được bạn đời khác. Dứt khoát tắt luôn hệ thống cảnh báo phiền phức, mà như vậy đồng nghĩa với việc tắt luôn máy lọc tin tức tố kia... thế là triệt để quyết tâm đem bản thân dâng lên miệng cọp. Biết đâu lần đầu lại là lần cuối, xong việc có khi tình cảm này của anh cũng càng trở nên buồn cười tới không chịu nổi. Thôi cứ xem như tuổi trẻ được một lần hết mình vì yêu. Điên cuồng như thế mới xứng với cuộc đời này của mình.

Khi bản thân ở phút thứ bao nhiêu của sự không biết sống chết kia, cảm nhận được thứ nóng hổi ban nãy đã cầm qua một đường tiến vào cơ thể... còn có thể sao nữa, đau lắm luôn đó. Cơ thể của Beta trời sinh không phải để dành cho mấy chuyện thế này đâu, cậu ta không thể từ từ một chút hả. Cháy cũng cháy rồi còn vội vàng gì nữa.

"Đm... chậm thôi... đau quá, vội cái chó gì vậy không hiểu"

Kim Đông Anh cũng không vì anh kêu ca mà chậm lại, cậu bóp eo hông anh xoa nắn kêu anh thả lỏng ra, hoàn toàn là anh tự mình chật vật thích nghi với thứ không biết tốt xấu đang dồn dập xỏ xuyên bên trong mình. Có nói chậm thế nào cũng chẳng chậm đi tí nào

"Vội chứ. Em vội sắp chết rồi, sợ anh chạy mất, sợ anh không cần em. Em thích anh lắm. Chỉ muốn có được anh thôi nhất định phải có được. Không được thì em sẽ chết"

Lý Thái Dung cạn lời. Có được rồi có vui không. Ở trong cái tình huống dày vò nhau như này rồi vẫn còn có thể cảm thấy nóng vội, sợ bị bỏ rơi với cả sợ không có được cơ à. Chứ không phải sống chết còn không biết, cậu mà biết sợ cái chó gì.

Sau đó không biết trải qua bao nhiêu lâu thì Kim Đông Anh mới như trẻ nhỏ lần đầu làm việc lớn trở thành người lớn anh đây đã biết việc, mới bắt đầu khiến Lý Thái Dung dễ chịu hơn một chút. Ở trong đau nhức tìm được khoái cảm chờ mong đã lâu, trong xe cách âm rất tốt. Đằng nào cũng chẳng còn gì để mất, thể diện cũng chẳng còn dứt khoát thả giọng rên rỉ không kiêng dè. Mà như thế lại làm cậu nhóc chưa trải đời, lần đầu tiên vượt qua giới hạn của thiếu niên làm chuyện người lớn trong lòng Kim Đông Anh trở nên hưng phấn hơn bao giờ hết. Lại miệt mài cày cuốc bất chấp có thể mở ra khoang sinh sản của người ta. Mà cũng chẳng biết đâu, Lý Thái Dung chỉ thấy đau xót dã man, chưa từng trải qua loại đau đớn nào khó nói thế, tới mức bật lên tiếng nức nở vỡ nát, sau đấy lại lần nữa cao trào. Kim Đông Anh cũng ở yên trong người anh mà giải phóng chứ chẳng đi ra.

Ôi hai tấm chiếu mới tinh khôi, có biết cái gì đâu mà.

Nhưng kì phát tình đầu tiên của Alpha thì lại không biết tốt xấu cứ mãi không biết bao giờ mới qua. Lý Thái Dung bị tư thế ở trên đi xuống kiểu này làm qua vài lần, sức cùng lực kiệt eo mông đau nhức, giọng cũng khàn đặc rồi mà Kim Đông Anh cái thứ không biết sống chết vẫn từ trong cơn mê man của anh đứng lên lần nữa. Thậm chí lần này còn hưng phấn tới mức cắn mạnh vào gáy anh rớm máu. Chó má không chứ, có muốn xỉu cũng bị chó cắn tỉnh chứ không ngất đi nổi, mệt rã rời.

"Đm em điên hả. Bố đây là Beta là Beta đó, không phải Omega đâu đ*o có tuyến thể đâu mà cắn. Cắn chỉ có đau vl thôi chứ đếch được tích sự gì đâu. Em là chó đó hả????"

Kim Đông Anh chậm rì rì giải phóng lần nữa, cười trầm xoa nắn eo lưng anh, lại hôn nhẹ một cái như chuồn chuồn lướt nước lên cái miệng xinh xắn đang chửi thề không ngừng vì bị đau của Lý Thái Dung.

"Xin lỗi, em biết mà. Tại kích thích quá nhịn không được nên cắn một cái. Anh thích thì cắn lại cũng được"

Cạn lời cạn lời đúng là vô cùng cạn lời. Lý Thái Dung cảm thấy lần phóng túng này của anh không thể dùng là "một chút phóng túng" nữa. Mà là quá trời phóng túng tới không thể nói ra bằng lời nữa rồi. Kim Đông Anh giống như đang nghỉ giữa hiệp vậy, ra về từ chiều mà bây giờ cũng muốn tối trời luôn rồi, thậm chí phóng túng đến cái độ mà anh sờ bụng dưới còn thấy căng trướng óng ách... biết được bên trong toàn là chiến tích tình trường tích được trong vỏn vẹn một buổi chiều thì xấu hổ không biết chui xuống cái hố nào mới không thẹn tới khó thở. Tức quá bèn cắn một cái thật mạnh lên bả vai người nhỏ hơn.... cắn xong lại hối hận muốn khóc, có khi nào về nhà bố cậu phát hiện ra không. Vừa chơi con trai cưng của người ta còn cắn nó bị thương nữa, không biết lấy cái gì mà đền lại luôn.

Tự nhiên nhắc về nhà mới nghĩ tới tình trạng của mình bây giờ đừng nói làm sao đưa Kim Đông Anh về nhà... nhấc một ngón chân lên thôi còn thấy không nổi đây này nữa là làm sao mà đạp ga về nhà mình nổi. Ngay lúc chưa biết phải tính thế nào thì cửa xe đột ngột có người gõ cửa nhìn vào. Là bảo vệ trường.

"Má ơi"

Kim Đông Anh phì cười nhìn anh đang hoang mang tìm quần áo, phía dưới vẫn còn y nguyên hiện trạng rối như tơ vò, cậu vẫn còn ở yên trong người anh chưa đi ra. Vì đã hết giờ giữ xe trong trường mà vẫn còn một xe đợi mãi cũng chưa ra ngoài, trong xe có vẻ như có người vì đèn xe vẫn luôn bật chiếu ra cửa từ đầu tới giờ, cũng không rõ làm sao mãi không chịu ra. Bác bảo vệ trung niên này là người mới tới, không nhận ra xe của Lý Thái Dung, sợ người bên trong có sự cố, kính xe này lại là loại thiết kế bên ngoài nhìn vào không thấy được, thế nên đành liều mạng gõ cửa xem cuối cùng có gì bất trắc không.

Kim Đông Anh mắt thấy bác ấy sẽ không từ bỏ nếu không có người trả lời, thậm chí còn có thể lên báo với văn phòng phía trên vì tình trạng bất thường của chủ xe cho nên bất đắc dĩ đành phải thương lượng một chút với anh.

"Anh xem đi em nói anh đưa em về anh lại không chịu. Bây giờ xem ra không giấu được nữa rồi. Thế em đành phải nhờ anh một chút, anh chịu khó ôm em ngồi yên đừng có quay lại. Được không?"

Còn có thể được với không à? Lý Thái Dung chỉ còn biết gật đầu. Ôm chặt lấy cậu cúi mặt về ghế sau chỉ hận không thể tan biến ngay lập tức.

Kim Đông Anh nhịn cười nhúc nhích người duỗi tay lấy áo sơ mi của mình ban nãy đã lột ra ném ở bên cạnh, chùm lên người Lý Thái Dung... chứ áo của anh đã sớm bị chính anh làm cho nhăn nhúm dính đầy chiến tích của bản thân từ mấy đời rồi. Lý Thái Dung chân dài lưng ngắn, vừa vặn cái gì cần che tạm thời cũng che đi rồi. Lúc này cậu mới mở xuống một nửa kính xe bên cạnh ló đầu qua.

"Đây rồi, làm cái gì mà ở trong xe lâu quá không ra vậy... ôi cái mùi này"

Kim Đông Anh biết tin tức tố của mình có mùi rất "thùy mị", cho nên quyết định xông pha không cần thể diện cùng kiêu hãnh với tin tức tố nữa. Liền dối trá một pha Lý Thái Dung nghe xong hết hồn.

"Xin lỗi bác ạ. Omega của cháu đột ngột phát tình, trên xe không có thuốc mà anh ấy sốt cao quá mới bồng bột ở đây... ừm... bây giờ đã không sao rồi ạ. Phiền bác quá bây giờ cháu lái xe về ngay ạ. Cháu xin lỗi nhiều ạ."

Sau đấy còn tùy tiện móc ra hai tờ tiền lớn, nhìn bác ấy đầy áy náy. Bảo vệ mới này cũng là Beta, đối với loại mùi bơ sữa ngọt như vậy cũng không nghi ngờ gì nhiều liền tin là như vậy thật. Dù sao liệu có bao nhiêu Alpha có thể có tin tức tố kiểu "thùy mị ngoan ngoãn" như thế chứ, toàn là mấy mùi nồng gay tới gắt mũi mà thôi. Không nghi ngờ thì liền nhận tiền rồi nói mau chóng rời đi, lần sau không nên như vậy nữa. Dạ dạ vâng vâng liền kéo kính xe lại.

"Đi rồi. Anh đừng có mà cắn lưỡi đó"

"Ai vậy? Là ai? Là Omega nhà ai phát tình nóng sốt mà bồng bột tới vậy hả? Là Omega nào mà ra đường không có chút đồ bảo hộ nào vậy?"

Lý Thái Dung đỏ mắt nghiến răng với Kim Đông Anh vì màn đổ thừa không thể oan ức hơn lên người mình của cậu vừa nãy. Nếu là bảo vệ khác sợ ngày mai cái tin Thầy Lý khối 12 hóa ra là Omega ngụy Beta, vì phát tình mà bồng bột làm ra chuyện không đứng đắn với học sinh ngay trong bãi giữ xe của trường luôn mất. Tới đó chắc nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

"Là em. Là em ạ. Em là Omega phát tình nóng sốt tới mức làm chuyện bồng bột ngay trong trường học. Là em hahaha em là Omega nhà anh nè. Chết rồi anh có thấy rất kích thích không, vừa rồi suýt chút nữa là anh tiêu rồi. Đấy ai bảo không chịu nghe lời em cơ. Hay lần sau mình làm thử ở phòng học hay nhà vệ sinh không? Trời ơi chắc kích thích lắm"

"Kích thích con mẹ em. Sẽ không có lần sau đâu đừng có ở đó mà mơ mộng nữa."

Sau đấy Kim Đông Anh giúp anh mặc lại quần cùng áo sơ mi của cậu. Bản thân lại lấy ra áo gió trong cặp kéo khóa lên, bình tĩnh xoa mặt vuốt lại đầu tóc, nhìn qua như chưa hề có sự "bồng bột" nào vừa chạy qua đời mình. Mắt hấp háy hồng vì tình ý chưa phai

"Thế bây giờ em bị người ta nhìn thấy mặt rồi, sau này không thể nào làm như không có chuyện gì được nữa. Em biết anh thích em mà, xem như đây là anh tình tôi nguyện đi. Anh chịu trách nhiệm với em nhé. Làm bạn trai của em nha"

Lý Thái Dung cạn lời. Không biết là đã cạn lời lần thứ bao nhiêu nhưng lần này là cạn sạch.

------

Chắc các chị bất ngờ lắm đúng không. Tại vì đã có đối tượng dí súng vô gáy tui khủng bố là nếu để Kim Đông Anh phân hóa trong "1 tháng" chờ chương mới nghĩa là chèn ép anh Thái Dung bị người ta bắt nạt trong xe hết một tháng. Cho nên sợ chết tui quyết định tung hết full 3 chương (cái này viết lâu rồi, trong thời kì học hỏi để viết nội dung trưởng thành của "TGCLBC" mới viết cái này trước để coi có bị ngang quá không mới viết vào cho Thầy Kim - Bố Lý)... cho nên khả năng là các chị em sẽ còn phải chờ lâu vì có bao nhiêu up hết rồi á. Không còn gì mà câu giờ đâu. Nhưng mà chuyện thì còn nhiều chỗ để khai thác nên tui sẽ cố gắng để nó mang nhiều cảm xúc và ý nghĩa hơn là một thể loại thịt thà đơn thuần nhe.

Chúc mọi người buổi trưa vui vẻ❤

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top