VĂN ÁN : Đây là chuyện xưa về một vị thần tiên nhặt được một con giao long, nuôi

Đệ nhất chương : Lần đầu gặp mặt

Editor : Lưu Ly

Hải ngoại có tiên sơn, chỗ huyền ảo trong mây,

có vô số động phủ thần tiên, Lâm Hư cung là

một trong số đó.

Danh tự nghe có vẻ hoành tráng, trên thực tế

Lâm Hư cung này bất quá là một tòa đạo quan

nho nhỏ, bên trong chỉ có một vị Lâm Hư chân

quân, dưỡng mấy con bạch hạc. Lâm Hư chân

quân đắc đạo phi tiên đã hơn bốn trăm năm,

mỗi ngày trừ bỏ ngồi tu luyện, vô sự liền sang

chỗ các vị tiên hữu chơi cờ, phẩm trà, trải qua

những ngày thần tiên quy củ.

Hắn trời sinh tính tình hiền hoà, tiên hữu cũng

nhiều, thường xuyên nhận được đủ loại bái

thiếp thỉnh hắn dự tiệc. Mới từ trong Đông Hải

Long cung uống rượu mừng của Long vương Thái

tử trở về, lại nhớ tới Nam Cực Tiên Ông nhưỡng

tiên tửu đã đủ ngày,đang muốn đằng vân giá vũ

đi quấy rầy lão nhân kia một phen, đi qua một

thị trấn, lại phát giác phía dưới yêu khí tận trời,

kêu than vô cùng.

Lâm Hư chân quân lại nhíu mày, thiên tính

thích quản chuyện người khác phát tác, liền hạ

đám mây xuống, hóa thành phàm nhân, đi vào

nhân gian. Thị trấn này tên là Tề trấn, ở vùng

tây bắc, vốn là cái nơi quanh năm khô hạn. Dân

chúng hàng năm đều dựng đài bái tế Long

vương gia, để cầu năm sau mưa thuận gió hoà.

Không ngờ một năm nay, cũng không biết Long

vương gia ăn chơi như thế nào, liền giáng xuống

bạo vũ, dần dần thành tai ương hồng thủy, hoa

màu bị hủy, vô số dân chúng trôi giạt khắp nơi.

Lâm Hư chân quân bấm đốt tính toán, thầm

nghĩ quái lạ, chuyện này rõ ràng không phải

thủy phủ đứng đầu nơi này gây nên, đến tột

cùng là yêu nghiệt phương nào, ở đây làm mưa

làm gió, gây họa cho dân chúng? Đứng lặng trên

đê điều, chỉ thấy trong đỉnh lũ ẩn ẩn có một con

trường trùng cổ quái giống xà mà không phải xà,

đang ở trong nước đạp nước, cái đuôi xoay

chuyển, dâng lên một cơn lại một cơn sóng to.

Lâm Hư chân quân con ngươi hơi ngưng tụ, dĩ

nhiên minh bạch, đó là yêu tinh kia làm bậy.

Làm một cái thủ quyết, Lâm Hư chân quân đạp

sóng mà đi, khom người liền đem trường trùng

đang thích thú đạp nước trong nước cầm ra. Tập

trung nhìn lại, cũng là một con giao, chắc là

thành tinh chưa lâu, đạo hạnh cũng không sâu,

bị hắn trói buộc pháp lực, cầm giữ trong tay, hốt

hoảng giãy dụa vặn vẹo, đầu trái vẫy phải vẫy,

muốn cắn tay hắn.

Lâm Hư chân quân bắt được nó liền lên trên bờ,

buông tay ra, tiểu giao kia liền rơi xuống mặt

đất, bắt đầu ra sức giương nanh múa vuốt phác

đi lên, "ngao ô" một ngụm cắn tay hắn

Lâm Hư chân quân lắc lắc cánh tay, tiểu giao

liền đung đưa theo, nhưng vẫn gắt gao cắn tay

hắn không tha, tức giận cắn nửa ngày, cũng

không thấy đổ máu, có chút ngây người, ngốc

lăng buông lỏng miệng ra. (seo có cái con kawaii

thế không bít,ta mún nui quá)

Lâm Hư chân quân cười tủm tỉm nhìn nó:"Ta

còn nghĩ đến có bản lĩnh bao lớn, nguyên lai là

một cái răng cũng chưa mọc đủ ." (cái nì gọi là

chít cười toàn tập lun,đau bụng quá,háhá..)

Tiểu giao giận dữ, cái đuôi vung lên, đánh về

phía trên người Lâm Hư chân quân, lại bị hắn

dễ dàng một phen cầm được , trêu tức nói :

"Mới vài chục năm đạo hạnh đi? Hình người đều

biến không được, liền chạy đến nhân gian làm

mưa làm gió -" Chân mày bỗng nhiên nhíu lại,

đem tiểu giao kia xách tới trước mắt, nhìn kỹ,

mơ hồ tại trên trán giao tinh, nhận ra một đạo

ngân ấn.

Màu sắc của dấu chu sa , giống như là tiên

huyết rơi xuống. Con ngươi của Lâm Hư chân

quân nháy mắt co rút, hai mắt khép lại, khi tái

mở ra, dĩ nhiên mở ra Thiên Nhãn, chỉ trong

nháy mắt, căn cơ của tiểu giao này ra sao, đáy

lòng đã nhất thanh nhị sở.

"Nguyên lai là ngươi......" Thanh âm như thở dài

vang lên, tiểu giao ngây thơ ngẩng đầu, đã thấy

người đang khi dễ mình, trong mắt hiện lên một

tia như hỉ như bi:"Ngươi vậy mà rơi vào súc

sinh đạo, lẽ nào là sai lầm của ta?"

Tiểu giao nghe không hiểu hắn nói cái gì,

nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn hắn.

Lâm Hư chân quân hơi buông lỏng tay ra, phóng

tiểu giao tới trên mặt đất, cúi đầu nói:"Ngươi từ

đâu tới đây ? Cha mẹ không có dạy bảo ngươi,

không được ở nhân gian làm xằng làm bậy sao?"

Tiểu giao căn bản là không có nghe hắn đang

nói cái gì, sau khi thân mình được thả ra, lập

tức vặn vẹo muốn chạy trốn. Nó sinh ra trong

sông núi, từ bên trong một quả trứng bò ra ,

căn bản không biết phụ mẫu là ai. Mới đầu nó

nghĩ bản thân là xà, đi vào một cái ổ xà, đem

bản thân giấu bên trong một đống trứng xà,

mưu toan giả mạo huynh đệ. Kết quả phu phụ

xà sợ tới mức vứt ổ mà chạy, tiểu giao rất

thương tâm.

Dần dần, nó hiểu được chính mình có lẽ là một

cái trứng bị vứt bỏ, trên cả núi, không có một

loại bò sát nào cùng nó có bộ dạng tương tự,

bản thân cũng không biết nó là cái gì.

Không có đồng bạn, cũng không có thân nhân,

bơi lội trong sông ngòi trên núi, yêu quái tầm

thường cũng không dám đến gây chuyện với nó.

Tiểu giao thực tịch mịch, nó cũng muốn tìm

đồng bạn chơi đùa, ngẫu nhiên chạy tới nhân

gian, sau khi lên bờ bị dân chúng cho rằng là

yêu quái, dùng đá và mộc côn đập loạn, đuổi nó

xuống nước. Tiểu giao sinh khí, liền ở trong nước

lung tung đạp nước, dấy lên gió lớn sóng to,

đem những người đánh nó cuốn vào trong sóng

biển. Nó cũng không hiểu cái gì gọi là làm xằng

làm bậy, đả thương tánh mạng người khác, chỉ

dựa vào tính tình hồ nháo, còn cảm thấy thực

vui vẻ. Nay nó cảm thấy bị người trước mắt này

khi dễ , bản thân còn đánh không lại hắn, xuất

phát từ bản năng, nó chỉ biết là phải nhanh

chóng trốn đi.

Lâm Hư chân quân thấy nó muốn chạy trốn,

nhướng mày, lại bắt nó về. Tiểu giao thực phẫn

nộ, tê tê phun khí, không ngừng giãy dụa. Lại

nghe người bắt nó nói:"Ta đưa ngươi về, không

cho ngươi tái đến nhân gian làm loạn."

"Ba" một tiếng, giao vĩ hung hăng vẫy trên lưng

Lâm Hư chân quân, tiểu giao hồng hộc , tức

giận đôi mắt trừng lớn tròn xoe. Lâm Hư chân

quân bất giác buồn cười, khởi động pháp lực

đạp mây, để nó ở trong tay , hướng về đỉnh núi

phụ cận mà đi.

Tòa sơn kia, tên là Tê Long Sơn, trong truyền

thuyết từng là chỗ của thần long. Loại giao này,

chính là do long xà sở sinh, có lẽ phụ mẫu của

tiểu giao này, có một con là thần long.

Lâm Hư chân quân mang theo tiểu giao đến Tê

Long Sơn, lại phát sầu - phụ mẫu của nó rốt

cuộc đang ở nơi nào?

Tiểu giao này ngay cả tiếng người cũng không

biết nói, hỏi nó khẳng định cũng là phí công.

Nếu đem nó để lại nơi này mặc nó dã sinh dã

trường, nói không chừng vừa muốn đến nhân

gian gây loạn, vạn nhất gây ra đại họa, gặp trời

phạt, bất hảo a.

Nhưng là, nếu có người chịu quản giáo nó, dốc

lòng dẫn dắt nó, ngàn năm sau, giao tinh này

liền có thể hóa rồng.

Lâm Hư chân quân sau một lúc do dự, nhìn

chằm chằm trường trùng ngây thơ không chịu

nổi kia, thầm nghĩ thôi, là ta kiếp trước thiếu

ngươi, kiếp này, liền giúp ngươi hóa rồng đi.

Vì thế Lâm Hư chân quân liền lưu lại Tê Long

Sơn, tìm một sơn động, hơi quét tước một chút,

tạm thời coi như động phủ. Tiểu giao kia bị hắn

mạnh mẽ bắt được ở trong động, với thuật

pháp ràng buộc, bị bắt ở lại.

"Từ hôm nay trở đi, ta dạy cho ngươi phân biệt

thiện ác,con đường tu hành. Ngày khác ngươi

giác ngộ đại đạo, cũng coi như không có uổng

phí một phen tâm huyết của ta."

Lâm Hư chân quân đứng ở trước mặt nó, gằn

từng tiếng nói với nó. Tiểu giao nghe không có

hiểu, đang cáu giận bị hắn giam cầm tự do, cái

đuôi vung lên, mông đối diện người nọ, không

để ý tới hắn.

Lâm Hư chân quân cũng không sinh khí, không

biết từ chỗ nào biến ra một quả đào thủy linh

linh hồng diễm diễm, vẫy kêu tiểu giao lại đây.

Tiểu giao nuốt nước miếng, trông mong nhìn,

cực có cốt khí không hề động đậy.

Phi, nó cũng không phải hầu tử, như thế nào sẽ

thích cắn quả đào.

"Ngươi không ăn sao?" Lâm Hư chân quân tươi

cười rất xấu xa, chậm rãi cắn một ngụm, hương

vị ngọt ngào của thịt đào phiêu tán ra, nước đào

trong suốt theo ngón tay Lâm Hư chân quân,

chảy xuống dưới, rơi xuống trên đầu tiểu giao.

Ô...... người khi dễ ......

Tiểu giao ủy khuất nuốt nước miếng, nó tuy

rằng không thích ăn đào, nhưng nó đói bụng, lại

khát, người xấu này còn cố ý tranh ăn với nó. Vì

cái gì không để nó đi, muốn cưỡng bức nó ở lại

trong sơn động tồi tàn này.

Nó chán ghét hắn!

-----------

phẩm trà : thưởng thức trà bái thiếp : thiệp mời

tiên hữu : bạn bè tiên nhân

đằng vân giá vũ : cưỡi mây đạp gió

bạo vũ : mưa như trút nước trường trùng : con

sâu dài.

thủ quyết : động tác làm phép = tay

ngân ấn : dấu ấn màu bạc

nhất thanh nhị sở : hiểu rõ ràng

súc sinh đạo : kiếp động vật

sinh khí : tức giận giao vĩ : đuôi giao

dã sinh dã trường : tự sinh ra tự lớn lên

thủy linh linh hồng diễm diễm : tươi ngon mọng

nước.

---------------------------------------------------

Đệ nhị chương - Tiểu giao gặp nạn

Editor : Lưu Ly

Sau khi Lâm Hư chân quân mạnh mẽ bắt Tiểu

giao lại, ban đầu tính dạy nó làm sao hấp thu

nhật nguyệt tinh hoa, luyện khí hóa thần, tu

luyện nội đan. Thế nhưng Tiểu giao tỉnh tỉnh mê

mê, lấy tuổi nhân loại mà tính, bất quá chỉ là oa

nhi ba tuổi. Thuở nhỏ lại ở trong sơn dã một

mình sinh tồn, thiện ác thị phi không phân biệt

được , lễ nghĩa luân thường không thông, tiếng

người cũng nghe không hiểu lắm, còn dạy nó tu

chân, nó biết cái gì tu chân? Chỉ biết một mực

cùng Lâm Hư chân quân đối nghịch mà thôi.

Tiểu giao tính tình hoang dã, không thích bị

quản thúc trong sơn động, suốt ngày nghĩ cách

chạy trốn ra ngoài. Nhưng động khẩu bị Lâm Hư

chân quân kia bày kết giới, nó bị chặn lại ra

không được, giận dữ lên "Bang bang phanh"

Dùng sức đâm vào, răng nanh ,móng vuốt cũng

dùng tới , kết giới kia vẫn là không gì phá nổi.

Lâm Hư chân quân đứng sau nó yên lặng thở

dài. (ai ai ai)

Cái dạng này, phải giáo hóa nó như thế nào?

Ban đêm tóm nó rời sơn động, tưởng thừa dịp

thời điểm khí nguyệt âm rất dày đặc, dạy nó

hấp thụ tinh hoa nguyệt âm như thế nào, nó lại

vù vù ngủ đến mức nước miếng giàn giụa, sau

khi khó khăn lay tỉnh, liền hờn dỗi dùng cái đuôi

quật hắn, lấy đầu tông hắn, dù sao nói gì nó

cũng nghe không hiểu.

Lâm Hư chân quân thực đau đầu, hắn không

biết thuần hóa một con Tiểu giao linh thức chưa

khai thông, hóa ra là chuyện lao lực như vậy.

Hơn nữa thực rõ ràng , Tiểu giao không thích

hắn, trong mắt luôn tồn tại loại ý tứ căm

thùnồng đậm đối với hắn.

Hắn minh bạch, Tiểu giao giận hắn tước đoạt tự

do của nó.

Có lẽ hắn thực sự quá nóng vội, một lòng muốn

Tiểu giao sớm đi lên con đường tu hành. Nhưng

hắn đã quên, Tiểu giao ở trong núi rừng này dã

sinh dã trường quen rồi, nó hoàn toàn không

hiểu cái gì là tu luyện, chẳng qua là dựa vào

huyết mạch thần long chảy trong người, nhất

định là một dị chủng, trời sinh liền có thể đằng

vân giá vũ, du thủy hí lãng. Cho tới bây giờ cũng

không có người dạy dỗ nó, muốn nó nghe lời,

nói dễ hơn làm.

Lâm Hư chân quân thử hồi tưởng lại bản thân

làm sao thuần phục mấy con tiên hạc kia trong

Lâm Hư cung - thu được kết luận là, mấy con

tiên hạc kia nguyên bản vốn có thông linh tính,

có chút đạo hạnh , làm sao giống Tiểu giao này,

ngu dốt ngây thơ, gàn bướng không chịu nổi.

(không chịu nổi cũng phải chịu a,số anh nó thế

rùi anh ạ)

Loài giao rất thích thịt tươi, mấy ngày này Lâm

Hư chân quân giam giữ nó, mỗi ngày chỉ uy nó

ăn chút quả dại, Tiểu giao không thèm quan

tâm đến lý lẽ, đói bụng vô cùng, gầy đi trông

thấy.

Lâm Hư chân quân bất đắc dĩ, đành phải giải

khai kết giới, thả nó ra ngoài. Tiểu giao vừa thấy

kết giới mở ra, hoan thiên hỉ địa, cũng không

quay đầu lại liền xông ra ngoài. Lâm Hư chân

quân cười khổ, mình thật đúng là thành người

xấu rồi.

Xem ra biện pháp giáo dục loại Tiểu giao này,

thoạt nhìn không thích hợp.

Lâm Hư chân quân để cho nó chạy, để nó tự đi

kiếm ăn, nếu còn đói nữa, một hơi thở thoi

thóp, cũng không phải là tội lỗi của hắn nha.

Hắn cũng không nhàn rỗi, nghĩ đến trong Lâm

Hư cung lại tàng trữ không ít tiên đan, chi bằng

lấy một ít về đây, hống Tiểu giao ăn, thứ nhất

có thể tẩm bổ thân thể, thứ hai, cũng giúp nó

tăng thêm tu vi.

Dựa vào chính nó tu luyện, không biết khi nào

mới có thể thành công. Lâm Hư chân quân nghĩ

nếu ta quyết định trợ giúp nó tu hành, liền

không thể bỏ dở nửa chừng, nghĩ mọi cách cũng

muốn nhượng nó sớm thông linh thức.

Kỳ thật hắn cũng không phải không nghĩ tới dứt

khoát mang Tiểu giao về Lâm Hư cung, hảo hảo

dạy dỗ. Nhưng nghĩ lại, tính tình Tiểu giao quen

tự do, bị hắn giam giữ ở trong sơn động nhiều

ngày nay, đã rất tức giận, nếu mang về Lâm Hư

cung, một nơi thanh tịch như vậy , Tiểu giao

không nghẹn tử mới là lạ. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn

là ở lại chỗ này thôi.

Cũng không tính lại trói buộc tự do của Tiểu

giao, mặc nó ra ngoài chơi, buổi chiều lại bắt nó

về cũng được. Chỉ cần cẩn thận đừng để nó lại

chạy đến nhân gian gây loạn, cái khác cũng

không quan trọng.

Ngay như nhà bách tính bình thường dưỡng nhi

tử, cũng không thấy nhốt trong nhà cả ngày. Đợi

nó lớn lên một chút, đã thông linh tính, thì cũng

tốt rồi.

Tiểu giao được tự do, hận không thể đi càng xa

càng tốt, rất sợ lại bị người nọ bắt về. Nó đã đói

bụng vài ngày, nóng lòng bắt con mồi lót dạ,

chạy lung tung trong Tê Long sơn nội. Đầu tiên

là trèo lên một thân cây nuốt một điểu đản, do

ngại không đủ no, ngẩng đầu thấy trên huyền

nhai bất ngờ có một tổ chim lớn, trong lòng tiểu

giao vui vẻ, gấp rút bay qua huyền nhai bên kia.

Đồ ăn Tiểu giao thích nhất, đó là điểu đản. Bình

thường sẽ xây tổ trên huyền nhai, phần lớn đều

là ưng hoặc chim cắt, loại ác điểu này những con

xà khác không dám đụng vào, nó cũng không

sợ. So với điểu đản bình thường, ưng đản hoặc

chuẩn đản lớn hơn, bình thường nó cũng không

dễ dàng gặp được, lần này thấy mẫu điểu không

ở trong tổ, liền mừng rỡ bay đến trên huyền

nhai, chậm rãi bò đến cái tổ kia, thân mình

cuộn thành một vòng, vây tổ chim lại, đầu từ từ

thò vào.

Thấy trong tổ có ba,bốn đản, Tiểu giao vui vẻ vô

cùng, miệng mở ra, một ngụm liền ngậm vào

một viên, ngon lành nuốt xuống, ngay sau đó lại

nuốt cái thứ hai. Đang hoan hỉ ăn, trên đỉnh đầu

đột nhiên truyền đến một tiếng kêu lớn sắc

nhọn, Tiểu giao cả kinh, còn chưa kịp tránh đi,

đã bị một cái móng vuốt hung hăng cào lên

lưng.

Tiểu giao vội vàng buông thân mình đang vây tổ

chim ra, ngẩng đầu nhìn, lại là một con sí cự

chuẩn, hung mãnh vô cùng. Chuẩn là thiên địch

của loài xà, mà cự chuẩn này còn lớn gấp mấy

lần chuẩn bình thường, mỏ như móc câu, hai

mắt như chớp điện, tất nhiên là đã thành tinh .

Tiểu giao muốn bay lên cùng nó giao đấu, tiếc

rằng cự chuẩn kia linh hoạt vô cùng, móng vuốt

giống như đinh thép, đúng là đang nhắm ngay

thân mình bảy tấc của Tiểu giao, hung hăng cắm

xuống.

Tiểu giao đau đến ứa nước mắt , gào một tiếng,

đuôi vung lên một cái, cự chuẩn kia vọt người

tránh đi, lại đánh úp về phía đỉnh đầu nó. Tiểu

giao quen ngang ngược hoành hành trong Tê

Long sơn, chưa bao giờ gặp phải đối thủ quá lợi

hại như vậy - nó lại không biết, chuẩn vốn là

loài chim bản tính tối hung tàn trong muôn

chim, cự chuẩn này thấy tổ bị chiếm, bốn đản bị

nuốt mất hai,làm sao không nổi giận, Tiểu giao

dần dần liền rơi xuống thế hạ phong. Trên lưng

bị cào đến trầy da tróc thịt , ngay cả đầu cũng bị

mổ trúng.

Đang lúc nguy cấp, đột nhiên một trận kình

phong kéo tới, cũng không biết từ chỗ nào bay

tới một cây phất trần, lại đánh bay cự chuẩn

kia. Lập tức thân mình nó nhẹ hẫng, được

người cẩn cẩn dực dực bế lên, rơi vào một cái

ôm ấm áp. Tiểu giao nước mắt lã chã ngẩng đầu

nhìn, lại là người xấu trước đây khi dễ nó, tới

cứu nó .

Thì ra Lâm Hư chân quân đang từ Lâm Hư cung

trở về, giữa không trung thấy một con cự chuẩn

đang hung ác mổ Tiểu giao, thất kinh, vội vàng

phất bay cự chuẩn kia , cứu Tiểu giao. Thấy trên

người Tiểu giao chỗ nào cũng bị thương, vô cùng

đau lòng, vội vàng ôm nó trở về sơn động.

Tiểu giao hấp hối , lui vào trong lòng Lâm Hư

chân quân. Nó vô cùng đau đớn, cả người run

rẩy liên tục, Lâm Hư chân quân lấy ra một viên

tiên đan, uy nó ăn,rồi lập tức tìm dược thay nó

chữa thương.

Đang hỗn loạn hết sức, Tiểu giao theo bản năng

dùng cái đuôi quấn lên thân người nọ, đầu tựa

lên trên vai hắn, tê tê hút không khí. Lâm Hư

chân quân nhai nát tiên thảo, đắp một chút lên

chỗ nó bị thương, Tiểu giao chỉ cảm thấy miệng

vết thương chợt mát lạnh, vừa đau vừa tê, rất

khó chịu, lại giãy dụa.

"Đừng lộn xộn." Lâm Hư chân quân đè nó lại: "

Sau khi miệng vết thương kết vảy, còn phải qua

một đoạn thời gian mới có thể sinh ra thịt mới.

Ngươi đã quá bướng bỉnh , vì sao lại đi trêu

chọc cự chuẩn kia?"

Tiểu giao nghe không hiểu lắm, thân mình bị đè

lại, đành phải ở trên người Lâm Hư chân quân

cọ qua cọ lại.

Nó lớn như vậy, không phải chưa từng bị

thương, không phải chưa từng bị khi dễ. Chỉ là

lần này phá lệ nguy hiểm, thiếu chút nữa ngay

cả mạng cũng mất. Chưa từng có người quan

tâm đến nó, mỗi lần nó chịu đau khổ, đều chỉ

có thể dựa vào chính mình từ từ thuyên giảm,

chậm rãi bình phục.

Tay của người này, sờ trên người nó, ấm áp

như vậy, Tiểu giao nước mắt lưng tròng dùng

đầu nhẹ nhàng cạ vào cằm Lâm Hư chân quân,

lại liếm liếm mặt hắn lấy lòng. (con nì là giao hay

cún vậy trời?!?)

Đó là phương thức biểu thị nó cảm kích.

Lâm Hư chân quân ngẩn ra, lập tức mỉm cười,

vỗ nhẹ lên đầu Tiểu giao:" Thì ra ngươi cũng

không phải hoàn toàn không hiểu chuyện."

Tiểu giao thẹn thùng , cuộn thân mình thành

một đoàn, cái đuôi cọ lên đùi Lâm Hư chân

quân, nhẹ nhàng vỗ hai cái, sau đó cuốn lên.

Nó đã quyết định , chờ nó bình phục, liền đem

người này cuốn lên, tha tới trong động của

mình. (giống đang tha chiến lợi phẩm hồi dinh

quá,háhá)

Tha tới địa bàn của nó, người này sẽ không dám

khi dễ nó . Nó sẽ dưỡng hắn, giấu ở trong động,

sau này hắn chính là của nó .(cái nì thì giống

đầu gấu nè, có địa bàn hẳn hòi)

-----------

du thủy hí lãng : lội sông đùa sóng

hoan thiên hỉ địa : vô cùng mừng rỡ

điểu đản : trứng chim

huyền nhai : vách núi

cẩn cẩn dực dực : cẩn thận

cự chuẩn : chim cắt lớn

----------------------------------------------------

Đệ tam chương - Tiểu giao cảm động

Editor : Lưu Ly

Lần này Tiểu giao bị thương không nhẹ, cũng

may tiên đan cùng tiên thảo của Lâm Hư chân

quân phát huy tác dụng, sau khi dưỡng một vài

ngày, chậm rãi liền khôi phục lại đây.

Trước kia Lâm Hư chân quân cho nó ăn quả dại

gì, Tiểu giao ngay cả nhìn cũng không liếc mắt

một cái. Mà nay cũng không bắt bẻ, cho nó cái

gì liền ăn cái gì, ngay cả Lâm Hư chân quân

cũng có chút kinh dị . Nghĩ nó đại thương chưa

lành, chỉ gặm chút trái cây với nấm linh tinh ,

làm sao điều dưỡng tốt thân mình. Lâm Hư

chân quân bất đắc dĩ , quy củ thần tiên không

sát sinh gì đó cũng bất chấp, xuống sông bắt cá

cho Tiểu giao bổ sung dinh dưỡng.

Tiểu giao thực vui mừng, ăn rất ngon miệng,

cuối cùng cắn một nửa con cá, bỗng nhiên ngậm

miệng , lưu lại nửa con, ngượng nghịu đẩy lên

trước mặt Lâm Hư chân quân.

Lâm Hư chân quân đầu đầy mờ mịt(ngốc lăng)

,thấy đôi mắt Tiểu giao lấp lánh tỏa sáng, mang

theo ý lấy lòng rõ rệt, trong lúc nhất thời có

chút dở khóc dở cười.

Nó đây là muốn lưu một nửa cho mình ăn sao?

Sờ sờ đầu của nó, Lâm Hư chân quân nói:"Ta

không ăn cái này." Sợ Tiểu giao nghe không

hiểu, liền tiện tay cầm lấy một quả dại đặt ở

một bên, cắn một ngụm, ý bảo hắn ăn cái kia là

đủ rồi.

Tiểu giao đại khái đã hiểu, người này, không

thích ăn cá.

Mấy ngày nay, nó cảm thấy rõ rệt người này đối

với mình tốt lắm. Chẳng những giúp nó chữa

thương, còn vì nó tìm kiếm đồ ăn - tuy rằng

Tiểu giao cũng không thích ăn cá,nhưng nó vẫn

rất cảm động.

Nó muốn mau khỏe lại, sau đó đem người này

tha về trong động của mình, mỗi ngày đều ra

ngoài săn thiệt nhiều đồ ăn mỹ vị về, cùng cùng

người kia chia xẻ. (vâng,ý thức làm 'công' rất

cao,bít kím ăn nuôi vợ)

Lại qua mấy ngày, vết thương trên người đã

khép lại , Tiểu giao cảm thấy mình đã khôi

phục . Thử bò đến cửa động thăm dò ,phát hiện

không có kết giới ngăn cản, lập tức càng thêm

cao hứng.

Quay đầu lại, thấy người nọ ngồi xếp bằng trong

sơn động, từ từ nhắm hai mắt, tựa hồ đã ngủ.

Tiểu giao nghiêng đầu, nghĩ rằng, nhân loại đều

ngủ như vậy sao? Nó thật cẩn thận bò qua, thử

dùng cái đuôi nâng Lâm Hư chân quân lên, thấy

đối phương không có phản ứng, liền yên lòng,

dùng sức quấn, quấn lấy toàn bộ Lâm Hư chân

quân.

Lâm Hư chân quân cả kinh, mở mắt, chỉ thấy

Tiểu giao cố sức tha hắn, hướng ngoài động bò

ra.

Nó muốn làm gì vậy?

Không rõ Tiểu giao có tính toán gì, Lâm Hư chân

quân cũng tùy ý nó đưa mình ra ngoài động.

Tiểu giao ra khỏi cửa động, cái đuôi giật giật, cẩn

thận chuyển Lâm Hư chân quân lên lưng mình,

rồi bay lên. Lâm Hư chân quân kinh hãi, tiểu

giao này rất nhỏ, cư nhiên vác hắn bay lên trời

- có thể ngã xuống không a?

Hắn đành phải ổn định thân hình, lặng lẽ thi

pháp, Tiểu giao chỉ cảm thấy trên người nhẹ đi,

nghi hoặc nhìn lại, thấy người nọ hoàn hảo ngồi

trên lưng mình, liền yên lòng, tiếp tục bay về

phía trước.

Nó một đường đằng vân giá vũ, cuối cùng dừng

tại một vách núi, trên vách núi có một thạch

động. Tiểu giao buông Lâm Hư chân quân

xuống, cái đuôi quấn lấy hắn, ngang tha thẳng

kéo hắn đi vào.

Lâm Hư chân quân rốt cục hiểu được , Tiểu giao

muốn mang hắn về trong động của nó.

Nhịn không được cười rộ lên, Lâm Hư chân

quân giãy khỏi đuôi của Tiểu giao, chỉ chỉ động

kia:"Đây là nơi ngươi ở?"

Tiểu giao cùng hắn một chỗ thời gian dài như

vậy, đại khái cũng có thể nghe hiểu một ít tiếng

người , dùng sức gật đầu, cắn y phục của hắn.

Lâm Hư chân quân không đành lòng phụ hảo ý

của nó, liền theo nó đi vào.

Động phủ kia tuy nói không lớn, cũng được Tiểu

giao thu dọn sạch sẽ. Lâm Hư chân quân nhìn

chung quanh, Tiểu giao sợ hắn không thích, vội

vàng đem ra bảo bối mình cất trong động -

Lâm Hư chân quân vừa thấy, cái gì lông dã thú,

sừng dã lộc, răng nanh lợn rừng, còn có một

đống tảng đá Tiểu giao không biết từ chỗ nào

nhặt được lấp lánh tỏa sáng.

Tiểu giao mong đợi nhìn hắn, vẫy đuôi lấy lòng.

Lâm Hư chân quân buồn cười, có chút hiểu

được ý nó , đây là muốn hắn ở lại trong động

này? Suy nghĩ, trước kia tiểu tử này vẫn oán

giận hắn bắt nó, nhốt trong động, giam cầm tự

do của nó. Nếu không muốn bị cả nhân loại

nhốt lại, như vậy đổi thành nó nhốt hắn trong

động của mình, chắc là sẽ không giận dỗi nữa.

Tiểu giao cũng có tự tôn của Tiểu giao, này coi

như là đang hướng hắn bày tỏ đi?

"Muốn ta lưu lại sao?" Lâm Hư chân quân ngồi

xổm xuống, sờ sờ đầu tiểu giao, hỏi.

Tiểu giao hai mắt sáng ngời, vui mừng gật đầu,

không ngừng cọ tay hắn, còn đem bảo bối của

nó đẩy tới trước mặt Lâm Hư chân quân.

Lưu lại, lưu lại, tất cả đều thuộc về ngươi! Nó

chớp hai mắt trong suốt, lấy ngôn ngữ tứ chi ra

hiệu cho Lâm Hư chân quân.

Một tiếng "Phốc xuy", Lâm Hư chân quân nhịn

không được cười ra tiếng. Kỳ thật ở nơi nào đối

với hắn mà nói đều không quan trọng, dù sao

đều là sơn động, nếu Tiểu giao thích ở lại trong

động của mình, vậy hắn theo nó lưu lại cũng

không sao.

Vì thế gật đầu, hắn nói với Tiểu giao:"Hảo, ta lưu

lại."

Tiểu giao vui vẻ chết đi được, nó vô cùng thỏa

mãn nhìn Lâm Hư chân quân đứng giữa đống

bảo bối của nó, đều thuộc về nó! Bảo bối của nó

cùng người kia, tất cả đều là của nó !

A, đúng rồi, nếu người này thuộc về nó , phải

lưu lại ký hiệu thuộc về bản thân trên người hắn

mới được. Tiểu giao vô cùng cao hứng đẩy Lâm

Hư chân quân ngã xuống đất, liếm một lần từ

đầu đến chân hắn, vừa lòng nheo mắt lại.

Tốt lắm, như vậy trên người hắn đều là mùi của

mình, yêu quái khác cũng không dám đến cướp

hắn .

Lâm Hư chân quân mạc danh kỳ diệu bị nó

dùng nước miếng tắm rửa một lần, nghĩ rằng

hành động này là Tiểu giao hướng hắn thể hiện

thiện ý, cũng không giãy dụa, chỉ cười mặc nó

quấn quít lấy hắn.

Hắn trong lòng nghĩ, cuối cùng bước đầu tiên

thuần hóa nó thành công , hiện tại Tiểu giao đã

trở nên thân cận với hắn, về sau từ từ hiểu

chuyện, thì có thể dạy nó con đường tu hành.

Ai...... Chính là khi nào nó mới có thể lớn lên

đây?

Sau khi Lâm Hư chân quân ở lại, Tiểu giao liền

trở nên bận rộn vô cùng. Nó dùng da thú trong

sơn động cho Lâm Hư chân quân trải giường,

chung quanh trang trí một vòng tảng đá lấp lánh

tỏa sáng. Vừa lòng ngắm nhìn kiệt tác của mình,

Tiểu giao cao hứng bừng bừnghướng Lâm Hư

chân quân tranh công.

Lâm Hư chân quân sờ sờ đầu của nó. Tiểu giao

liền vui vẻ ra ngoài săn đồ ăn ,lúc chạng vạng

tha một đầu lợn rừng trở về, đã bị cắn chết, nó

tiếc không ăn, muốn tặng cho Lâm Hư chân

quân ăn.

Lâm Hư chân quân đầu đầy hắc tuyến.

Tiểu giao dùng đầu thúc hắn, ý là hắn vì sao

không ăn, đây là nó rất vất vả mới săn được đó.

Lâm Hư chân quân kéo đầu lợn rừng kia ra

ngoài động, nói với Tiểu giao:"Ta không ăn cái

này. Về sau ngươi ra ngoài kiếm ăn, ăn xong rồi

trở về, biết không?"

Đầu lợn rừng kia máu tươi đầm đìa,khiến toàn

bộ sơn động đều nồng nặc mùi máu tươi. Tiên

nhân vốn yêu sạch sẽ nhất, Lâm Hư chân quân

tuy là người không câu nệ tiểu tiết , cũng không

chịu được mùi máu tươi gay mũi này.

Tiểu giao thập phần thất vọng, nhưng nhìn ra

Lâm Hư chân quân chán ghét mùi này, từ đó về

sau mỗi lần ra ngoài kiếm ăn, đều tự giải quyết

xong mới trở về, còn tắm rửa sạch sẽ bản thân,

để tránh ngoài miệng trên người còn mang theo

mùi máu tươi.

Lúc ngủ buổi chiều, nó liền giãn thân mình ra,

thật cẩn thận dựa vào sơn thần, đầu gối lên

lòng hắn, ngủ thập phần ngọt ngào.

Ngày qua nhanh, sáng sớm hôm nay Tiểu giao

tỉnh lại, liền cảm thấy cả người khó chịu-ngứa,

toàn thân đều ngứa, xương cốt đều phát đau,

giống như có cái gì muốn từ trong thân thể nó

vùng ra.

Nó không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể

gắt gao nhắm hai mắt chịu đựng, thật sự nhịn

không được , đành phải cọ lên người Lâm Hư

chân quân. Mở mắt ra, thấy người nọ mang

theo ánh mắt quan tâm dừng trên người mình,

Tiểu giao chỉ cảm thấy vải trên y sam người nọ

vuốt ve thân thể của mình, lại ngoài ý muốn

cảm thấy thư thái một chút.

Nó cuốn lấy thân mình Lâm Hư chân quân,

chậm rãi vặn vẹo. Lâm Hư chân quân sửng

sốt,muốn đẩy nó ra, lại bị cuốn lấy rất nhanh,

mặc cho nó quấn lấy đi, cảm giác tiểu giao dán

trên người mình không ngừng ma sát vặn

vẹo...... Thật sự là khiến hắn khổ sở. Thầm nghĩ

Tiểu giao bị sao vậy, vừa thấy, đã thấy da trên

người nó, đang một tấc một tấc nứt ra .

Giao không giống như loài xà , một năm lột da

một lần, mà là trưởng thành đến giai đoạn nào

đó, mới lột da biến thành hình dáng mới. Tiểu

giao đầy một trăm tuổi, lột da .

-----------

Y sam : quần áo

----------------------------------------------------

Đệ tứ chương - Úm ba la biến thân

Editor : Lưu Ly

Quá trình lột da rất đau, cũng thực gian nan.

Tiểu giao quấn trên người Lâm Hư chân quân,

không ngừng cọ xát, rốt cục giãy khỏi da cũ,

sinh ra da mới.

Từ đầu đến cuối, người nọ đều tùy ý nó quấn

lấy, không có đẩy nó ra.

"Đông" một tiếng, Tiểu giao mềm nhũn từ trên

người Lâm Hư chân quân rớt xuống dưới. Lâm

Hư chân quân cuống quít ôm lấy nó, thấy nó chỉ

là mệt đến mức mê man, lúc này mới yên tâm.

Sau khi Tiểu giao trút đi da cũ, trên da mới che

phủ vảy tinh tế cứng cáp, trên đỉnh đầu nhô lên

một đoạn sừng nhọn be bé, hình dáng lại to

hơn một vòng, càng tiếp cận hình dáng của

rồng.

Đau lòng nó đã vất vả , Lâm Hư chân quân liền

muốn đi lấy chút tiên thảo linh đan đến giúp nó

khôi phục thể lực. Mấy ngày trước mặc dù đem

một ít từ Lâm Hư cung về, lúc thay Tiểu giao

chữa thương đã dùng hơn nửa, lúc này quay về

lấy nhiều một chút. Trước khi đi hơi lo lắng, bày

một kết giới ở động khẩu, lúc này mới rời đi.

Đằng vân giá vũ chạy về Lâm Hư cung, mới đến

cửa, Bạch Hạc đồng tử nghênh tiếp, nói:" Cuối

cùng chân quân đã về, mấy ngày trước Bách

Hoa tiên tử sai người đưa bái thiếp đến, thỉnh

chân quân đi dự Bách Hoa yến. Lăng Hoa tiên

quân cũng đến đây vài lần, hỏi chân quân khi

nào vân du quay về......"

Lâm Hư chân quân vội vàng đáp lời, vừa bước

vào Lâm Hư cung, liền nghe thấy một tiếng

cười:"Đại tiên cuối cùng đã chịu trở lại? Ta cũng

uống mấy bình trà, nghĩ lần này lại hụt rồi,

hoàn hảo, không có lại đi không một chuyến."

Lâm Hư chân quân vừa thấy, là Lăng Hoa tiên

quân ngồi ở bên bàn đá, đang nâng chén trà

hướng hắn cười. Lăng Hoa tiên quân này là bạn

tốt của hắn, trên thiên đình làm một chức quan

nhàn tản, là một thần tiên thanh nhàn, dăm ba

ngày liền tìm gặp hắn. Tới Lâm Hư cung này

nhiều nhất , chính là y .

"Ngươi không có chuyện gì cũng muốn lên tam

bảo điện , số lần vồ hụt còn ít sao?" Lâm Hư

chân quân nở nụ cười, cũng không cùng y khách

sáo, chỉ nói một câu,"Ta còn có việc, lấy chút

đan dược xong liền đi. Lần sau rảnh sẽ đi thăm

ngươi, lần này thứ lỗi không bồi lâu được ."

Hắn xoay người đi phòng đan dược, Lăng Hoa

tiên quân không nhịn được tò mò, đi theo sau

hắn ,nói:"Thật kỳ quái, chưa thấy cảnh tượng

ngươi vội vàng như thế - đến tột cùng là ngươi

vân du nơi nào, cùng người nào hợp ý như vậy,

ngay cả trở về cũng tiếc nán lại một lát, thấy lão

bằng hữu, thời gian uống một bình trà cũng

không có?"

Lâm Hư chân quân biết y khó đối phó, nếu hỏi

không ra kết quả, chỉ sợ muốn quấn lấy hắn

không tha. Đành phải thỏa mãn lòng hiếu kỳ của

y:"Trong lúc hạ giới vô tình nhặt được một con

yêu quái, tu hành còn thấp, thấy nó đáng yêu,

muốn thuần hóa thôi."

Lăng Hoa tiên quân ý tò mò trong mắt càng

sâu:"Nga? Là dị thú quý hiếm như thế nào, mà

ngay cả Lâm Hư chân quân cũng động tâm? Là

định huấn luyện tốt để làm vật cưỡi,hay là

mang về Lâm Hư cung làm tiên thú?"

Lâm Hư chân quân bí hiểm cười:"Đến lúc đó

ngươi sẽ đã biết. Chỉ là đừng trông thấy thích,

rồi muốn cướp của ta là được."

Lăng Hoa tiên quân cười nhạo:"Coi như hết,

trong phủ của ta còn nhiều tiên cầm thần thú,

còn phát thèm của ngươi?" Dừng một chút, lại

nói,"Qua mấy ngày nữa chính là Bách Hoa yến

của Bách Hoa tiên tử, ngươi có cùng đi với ta

không ?"

Lâm Hư chân quân xua tay:"Không đi, ngươi

nhớ giúp ta mang một bình Bách Hoa tửu về là

được ."

Lăng Hoa tiên quân cười nói:" Bách Hoa tửu của

Bách Hoa tiên tử, bao nhiêu thần tiên muốn cầu

cũng cầu không được , khẩu khí của ngươi lớn

thật, nhờ ta thay ngươi mang về." Tiến lại gần,

cười cợt nói," Bách Hoa tiên tử cao ngạo có

tiếng, chỉ có mỗi lần hẹn gặp ngươi, trên mặt

mới có chút vui cười. Nếu ngươi chịu mở miệng

nói với nàng, đừng nói một bình, một vò nàng

cũng dâng hai tay....."

Lâm Hư chân quân nghiêm mặt nói:"Xem ngươi

cợt nhả như vậy, Bách Hoa tiên tử tự nhiên

không có sắc mặt hoà nhã cho ngươi nhìn. Đừng

nói lạc đề, tốt xấu gì cũng là một tiên quân,

đứng đắn chút đi."

Lăng Hoa tiên quân lắc đầu, cười nói:"Thực

không chịu được lời nói đùa."

Lâm Hư chân quân cũng mặc kệ y, lấy tiên đan

xong liền đi. Lăng Hoa tiên quân "Chậc chậc" thở

dài:"Đến tột cùng là yêu quái gì, ngươi bảo bối

như thế, dùng nhiều tiên đan thần dược như

vậy? Không thể là con rồng, là phượng hoàng

phải không?"

Lâm Hư chân quân nở nụ cười, thầm nghĩ y nói

cũng đúng, hắn đang dưỡng con rồng? Chẳng

qua là còn chưa tu luyện thành thân rồng thôi.

Trong lòng nhớ Tiểu giao, cũng không rảnh cùng

Lăng Hoa tiên quân khua môi múa mép, vội

vàng đáp mây bay đi . Lưu lại Lăng Hoa tiên

quân nhìn bóng dáng hắn, chậm chạp nói:"Hắn

đến tột cùng dưỡng cái gì? Thật chưa bao giờ

thấy qua hắn đối với chuyện gì để tâm như

thế."

Sau khi Tiểu giao tỉnh lại, gặp mình rút đi da cũ,

đổi một thân da mới, càng thêm oai vệ rồi,

không nhịn được cao hứng. Vội vàng muốn khoe

cho Lâm Hư chân quân xem, nhìn xung quanh,

cũng không thấy thân ảnh người nọ. Trong lòng

không nhịn được cả kinh, chạy nhanh ra ngoài

động, ai ngờ bị kết giới chặn lại, ra không được.

Nó vừa sợ vừa vội, như thế nào đều đâm không

ra kết giới kia. Người nọ đi nơi nào ? Không phải

canh giữ bên người nó, ôn nhu vuốt đầu của nó,

chờ nó tỉnh lại hay sao? Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ

sau khi nó lột da, người nọ ngại nó đổi da mới

khó coi, ngại nó xấu, không cần nó nữa?

Càng nghĩ càng kinh hãi, giống như bản thân

thật sự giống như đã bị bỏ rơi. Tiểu giao mếu

máo, từng giọt nước mắt rơi xuống dưới. Nó

một mình lớn lên, không có đồng bạn, cũng

không có thân nhân. Thật vất vả có một người

nguyện ý để nó dưỡng, còn chưa vui vẻ bao lâu,

thế nhưng đã bị vứt bỏ.

"Ô ô ô......" Nó khóc lóc, thanh âm bắt đầu dần

dần trở nên vặn vẹo, lại có chút giống thanh âm

của người, chỉ là non nớt vô cùng, giống như hài

đồng. Hai chân trước chậm rãi dài ra, biến

thành cánh tay ngắn ngủn như ngó sen, thân

thể cũng bắt đầu biến ảo, theo tiếng khóc tiệm

cường, trong động hiện lên một đạo hào quang,

lập tức biến mất.

Lâm Hư chân quân chạy về sơn động, cởi bỏ kết

giới, đi vào nhìn nhìn, cũng không thấy thân ảnh

Tiểu giao. Trong lòng cả kinh, nghĩ rằng mình rõ

ràng đã thiết lập kết giới, không ai có thể đi vào,

Tiểu giao cũng vô pháp đi ra. Sao không thấy?

Vội vàng đi vào chỗ sâu trong động, đã thấy một

tiểu oa nhi phấn nộn nộn, ngồi dưới đất, đang

oa oa khóc lớn. Vừa thấy hắn, liền dùng tay

chân bò lại đây, bổ nhào vào trên người hắn,

khóc càng thương tâm , khóc âm mơ hồ

kêu:"Người xấu...... Người xấu...... Ô ô ô."

Lâm Hư chân quân nhìn chăm chú, trên đỉnh

đầu tiểu oa nhi này có sừng nhỏ dài bằng ngón

cái, phía sau còn giữ một cái đuôi ngắn ngủn,

khuôn mặt mếu máo, rất đáng thương.

Chẳng lẽ...... Oa nhi này là Tiểu giao? Nó có thể

hóa thành hình người rồi?

Lâm Hư chân quân hết sức vui mừng, vất vả

của hắn không có uổng phí, Tiểu giao rốt cục có

thể biến thành người , cái này nghĩa là nó đã

thông linh thức, có thể nghe hiểu tiếng người,

cũng có thể nghe hắn dạy bảo, đi lên con đường

tu hành!

"Không khóc, không khóc." Dỗ dành oa nhi ngốc

nghếch đang oa oa khóc lớn, Lâm Hư chân quân

ôm lấy nó, vuốt đầu của nó trấn an không

ngừng,"Ngươi ngoan, đừng khóc."

"Ô ô ô...... không phải là ngươi không cần ta sao

......"

"Ta sao lại không cần ngươi, chỉ là trùng hợp ra

ngoài trong chốc lát, không phải đã quay lại

rồisao?" Lâm Hư chân quân ôn nhu lau đi nước

mắt của nó, dỗ nói.

"Ta nghĩ rằng...... Ngươi ghét bỏ ta biến xấu sau

khi lột da......" Tiểu giao tội nghiệp nhìn hắn.

"Sao lại xấu , ngươi xem ngươi trở nên thật xinh

đẹp, mắt là mắt cái mũi là cái mũi, một chút

cũng chưa biến xấu." Lâm Hư chân quân là

người sẽ không đi dỗ người khác , cũng may

Tiểu giao nghe không hiểu, chỉ biết mình được

khích lệ , rốt cục ngừng khóc, nũng nịu ở trong

lòng hắn cọ cọ. Hai cánh tay trắng noãn bám lên

trên cổ Lâm Hư chân quân, liều mạng ôm sát.

"Không được không cần ta......" Nó lầu bầu , ở

trong lòng người kia làm nũng.

Lâm Hư chân quân cười cười, ôm nó sát

mộtchút, ôn nhu nói:"Sẽ không , sau nay ta đều

bồi ngươi, sẽ không ly khai ngươi."

Tiểu giao khóc mệt, lầm bầm từ từ nhắm hai

mắt lại ngủ. Lâm Hư chân quân ôm nó, cảm

khái thật không dễ dàng a, nó cuối cùng có thể

biến thành người ...... Còn chưa cảm khái xong,

cánh tay đột nhiên trầm xuống, Tiểu giao lại

biến trở về hình dạng giao, nặng trịch vắt trên

người hắn.

...... Nguyên lai nó vẫn là thích hình dạng giao

của mình hơn? Hay là ngẫu nhiên có thể biến

thành hình người?

Lâm Hư chân quân không nói gì nhìn nó, lại bắt

đầu đau đầu.

Tiểu giao từ lúc có thể biến thành người hình,

cách ngày lại biến trở về nguyên hình. Lâm Hư

chân quân bắt đầu cố gắng dạy nó làm sao tự

do thay đổi thành hình dáng nhân loại.

Tiểu giao kỳ thật không thích biến thành người,

tay ngắn chân ngắn , chỉ có thể bổ nhào vào đùi

Lâm Hư chân quân. Hơn nữa cũng không tiện ra

ngoài săn mồi, biến thành người có gì tốt? Mỗi

lần phải biến thành người đều rất mệt, cũng phí

sức lực .

Cái tốt duy nhất...... Đại khái là có thể nghe hiểu

tiếng người, hơn nữa mình cũng nói chuyện

được .

"Đến, biến thành người đi, ngoan." Lâm Hư chân

quân lại bắt đầu dụ nó .

Tiểu giao lắc lắc thân thể, không muốn biến.

"Ngươi biến xong, liền có thưởng a !" Lâm Hư

chân quân rất quyết tâm, bắt đầu hứa lung

tung.

Tiểu giao hai mắt sáng ngời, vội vàng dồn nén

sức nhỏ, liều mạng làm cho bản thân biến

hình,"Oành" một tiếng, biến thành một tiểu oa

nhi phấn phấn nộn nộn, kéo cái đuôi, dùng hai

chân nhỏ ngắn ngủn, bổ nhào vào trong lòng

Lâm Hư chân quân muốn thưởng.

Lâm Hư chân quân cười tủm tỉm nhìn nó:"Ngươi

muốn thưởng cho cái gì?"

Tiểu giao nghiêng đầu, muốn thưởng cho cái gì

nhỉ? Nghĩ nghĩ, trở mình, lộ ra cái bụng nhỏ

trắng ngần, dùng thanh âm non nớt nói:"Ngươi

giúp ta gãi gãi."

Lâm Hư chân quân liền nhẹ nhàng gãi vài cái

trên cái bụng trắng noãn của nó, Tiểu giao thoải

mái híp mắt. Bỗng nhiên nhớ tới điều gì, quấn

lấy hắn:"Ngươi tên gì?"

Nó nghe nói con người đều có tên, người này

nhất định cũng có. Về sau nó có thể gọi tên hắn,

không cần mỗi lần đều dùng "Người này","Người

kia" gọi hắn ở trong lòng.

Lâm Hư chân quân ngẩn ra, sau chốc lát, chậm

rãi mở miệng nói:"Tên của ta...... là Yến Chỉ

Hoài ."

Đây là tên lúc hắn chưa thành tiên, còn là phàm

nhân...... Cũng là một đời kia, cùng người nọ dây

dưa không rõ, hại y cuối cùng rơi vào đạo súc

sinh.

Hắn nghĩ bản thân đã quên đi, thì ra cho tới bây

giờ cũng chưa từng quên đi cái tên này.

"Yến...... Yến......" Tiểu giao nói từ không

rõ,"Yến...... Tử......"

"Là Yến Chỉ Hoài ."

"Yến Tử Hư......"

"Yến Chỉ Hoài ."

"Yến, Yến Chỉ...... Hoài......"

Cuối cùng sửa đúng rồi, Tiểu giao thì thào nhớ

kỹ tên này, làm nũng cọ cọ:"Ta đây cũng muốn,

giúp ta lấy một cái tên......"

Yến Chỉ Hoài nhìn nó ngưỡng khuôn mặt thiên

chân vô tà, trông mong nhìn mình, không biết vì

sao trong lòng đau xót, lại thốt ra:"Tên của

ngươi , ngươi kêu......" Lời nói khó khăn dừng

lại , Yến Chỉ Hoài nhắm mắt, rồi mở ra , nhìn

ánh mắt nghi hoặc của Tiểu giao, miễn cưỡng

cười cười:"Ngoan, kêu Tiểu giao tốt rồi."

Tiểu giao bất mãn cong khóe miệng, cái này tính

là tên sao?

Yến Chỉ Hoài dỗ nó:"Chờ ngươi trưởng thành, ta

liền giúp ngươi đặt tên." Dụ Tiểu giao nghe lời

không giận dỗi nữa, lúc này dưới đáy lòng mới

yên lặng thở dài.

Cái tên kia, cho dù đã qua mấy trăm năm, vẫn

không thể dễ dàng gọi ra. Khi hắn làm người

rộng rãi tiêu sái, không thẹn với lương tâm, duy

nhất có lỗi với, cô phụ với, cũng chỉ có một

người kia mà thôi. Thì ra mặc dù đã làm thần

tiên, cũng chung quy không làm chuyện xưa

trước kia hóa thành mây khói được.

Thiên hạ to lớn, ngươi cần gì phải chấp nhất ta

không chịu buông tay.

Thiên hạ to lớn, nhưng không có Yến Chỉ Hoài

thứ hai.

Vài lời trong ngày đó, giống như tâm ma, cũng

chưa từng thoát khỏi.

-----------

vân du : dạo chơi

thiên chân vô tà : ngây thơ khờ khạo

--------------------------------------------------

Đệ ngũ chương - Phát xuân

Editor : Lưu Ly

Tiểu giao phát hiện, sau khi bản thân có thể

biến thành người, lại có nhiều phúc lợi hạng

nhất.

Yến Chỉ Hoài sẽ giúp nó tắm rửa!

Lúc ở giao hình, nó luôn tự mình tắm rửa trong

khe suối rồi trở về. Có lần về sơn động, nhìn

thấy Yến Chỉ Hoài ngồi trong mộc dũng tắm rửa,

Tiểu giao liền la hét ầm ĩ muốn vào tắm, Yến

Chỉ Hoài bất đắc dĩ, đành phải ôm hắn vào, cẩn

thận thay hắn tắm rửa thân mình. Sau khi rửa

sau lưng, lại đến trên thân, lộ ra cái bụng trắng

nõn, tùy ý ngón tay Yến Chỉ Hoài ôn nhu xoa

tẩy, Tiểu giao híp mắt hừ hừ , cảm thấy quá

thoải mái, so với tự mình tắm rửa thoải mái

hơn.

Từ đó về sau, khi nó trở về sơn động, biến

thành nhân hình, để Yến Chỉ Hoài giúp nó tắm

rửa. Yến Chỉ Hoài liền nhân cơ hội đưa ra điều

kiện - có thể giúp nó tắm rửa, nhưng Tiểu giao

phải ở mỗi đêm mà hắn quy định, ở cánh đồng

bát ngát lộ thiên ngoài động, tu hành làm sao

hấp thụ nguyệt âm tinh hoa vào trong cơ thể.

Tiểu giao ngay từ đầu cảm thấy phiền toái,

nhưng thật sự nhịn không được cám dỗ cùng

Yến Chỉ Hoài tắm rửa, đành phải hảo hảo đáp

ứng rồi.(có đứa bị dụ kìa,oahahaha)

Yến Chỉ Hoài bắt đầu vất vả dạy Tiểu giao hấp

thụ nhật nguyệt tinh hoa, tu luyện nội đan. Sau

khi Tiểu giao tự thông linh thức, cũng trở nên

thông minh, vừa dạy liền hiểu.Tuy nhiên tính

tình vẫn bướng bỉnh, không chăm chỉ lắm, cuối

cùng phải hống mới bằng lòng tĩnh tâm tu

luyện.

Thường thường còn muốn Yến Chỉ Hoài đồng ý

nó đủ loại lợi ích, thí dụ như cùng nó tắm rửa,

giúp nó gãi cái bụng, buổi tối để nó ngủ ở trên

người...... Tiểu giao phát hiện, từ lần kia nó ngủ,

quấn ở trên người Yến Chỉ Hoài, không biết vì

sao cảm thấy chỗ bình thường dùng để nước

tiểu nước tiểu*, ngứa , nóng thật sự, không cọ

xát cái gì vậy liền không thoải mái, cọ xát vài cái

trên người Yến Chỉ Hoài . Chưa kịp thoải mái,

liền bị hắn xanh cả mặt từ trên người xốc lên .

(*: con nít hay dùng cách nói này để chỉ chỗ ấy

ấy, tự hỉu nha, ta là hủ nữ chong xáng hổng bít

j hết )

Về sau, Yến Chỉ Hoài sẽ không chịu để nó buổi

tối ngủ cùng hắn. Tiểu giao thực ủy khuất, hỏi

hắn vì sao. Yến Chỉ Hoài ấp úng trả lời:"Trời

lạnh như thế, trên người ngươi lại lạnh, cuốn

lấy ta rất chặt, ngủ không được."

Đêm đó Tiểu giao cẩn thận bò lên trên giường,

hơi cọ cọ gần một chút, đã bị hắn không do dự

tránh đi. Tiểu giao ủy khuất đến cực điểm, dùng

cái đuôi quất hắn, đối mặt vách động sinh hờn

dỗi.

"Ta ghét ngươi." Nó buồn bực hờn dỗi nói,"Mùa

hè ngươi mới bằng lòng ôm ta ngủ, mùa đông

liền ghét bỏ người ta." (oa,em giận anh rùi

kìa,kawaiii)

Yến Chỉ Hoài từ từ nhắm hai mắt giả bộ ngủ,

Tiểu giao sinh một trận hờn dỗi, thấy Yến Chỉ

Hoài chỉ một mực ngủ , cũng không đến hống

nó, một trận buồn bực, cuối cùng biến thành bộ

dáng hài đồng, chui vào trong lòng Yến Chỉ Hoài.

Lúc này nó không bị đẩy ra nữa.

Nguyên lai...... Yến Chỉ Hoài không thích cùng

giao hình của nó cùng ngủ, biến thành nhân

hình mới được.

Tiểu giao trước khi ngủ, mơ mơ màng màng

nghĩ, quyết định về sau khi ngủ, mùa đông liền

biến thành hình người, mùa hè liền biến thành

giao hình.

Dưới sự chỉ dạy của Yến Chỉ Hoài , Tiểu giao tu

hành dần dần cũng có chút thành quả, có thể

tùy tâm sở dục biến thành hình người, sừng

trên đầu cùng cái đuôi phía sau cũng có thể biến

mất . Theo năm tháng trưởng thành, hắn rốt cục

cũng thành bộ dáng thiếu niên hai mươi tuổi,

thân hình thon dài, dung nhan tuấn mỹ, một

đôi phượng mắt giống như ẩn tình, làm cho rất

nhiều thư yêu tinh trong Tê Long sơn rục rịch.

Chỉ tiếc Tiểu giao một mực không hiểu, hoàn

toàn không lý giải phong tình. Gặp yêu tinh

hướng hắn phô trương phong tao, liên tục nháy

mắt đưa tình, hắn đói bụng liền trực tiếp xem

như thức ăn ăn luôn. Không đói bụng, liền

không nhìn lập tức đi qua.

Một ngày kia hắn ăn no , đu ở trên cây, híp mắt

phơi nắng ngủ gà ngủ gật. Đang ngủ say, bỗng

nhiên nghe được một trận tiếng vang kỳ quái

dưới tàng cây truyền tới. Tò mò mở mắt ra nhìn

xuống phía dưới, đã thấy hai đại xà đang ở

trong bụi cỏ truy đuổi nhau, trong đó một con

xà liên tục vươn đầu lưỡi, đi ngửi đuôi của con

xà còn lại, trong giây lát vọt tới trên lưng con xà

kia, lập tức hai con xà liền dây dưa cùng một

chỗ, hình như đang đánh nhau.

Tiểu giao kinh ngạc nhìn một hồi, dần dần, chỉ

cảm thấy chỗ hạ phúc hình như có một trận hỏa

thiêu nổi lên, khó chịu kinh khủng. Hắn vội vàng

nhắm mắt lại, qua rất lâu, cái loại cảm giác kỳ

quái này mới chậm rãi bình phục xuống.

Buổi tối Tiểu giao trở lại sơn động, Yến Chỉ Hoài

đang tắm rửa. Sau khi Tiểu giao tự trưởng

thành, mộc dũng kia quá nhỏ, hắn chen vào liền

có chút chật chội, Yến Chỉ Hoài cũng không chịu

giúp hắn tắm rửa . Giờ phút này hắn ngơ ngác

đứng ở phía sau Yến Chỉ Hoài , nhìn chăm chú

vào cái lưng xích lỏa bóng loáng của y, bọt nước

trong suốt từ tóc hắn từng giọt rơi xuống , Tiểu

giao không tự chủ được nuốt nước miếng một

cái.

Sao lại cảm thấy khát như vậy ni?

Yến Chỉ Hoài thấy hắn đã trở lại, cũng không để

ý. Tắm rửa xong liền không quần áo từ trong

mộc dũng đi ra , thấy Tiểu giao chỉ ngây ngốc

đứng ở phía sau hắn, không khỏi có chút nghi

hoặc:"Ngươi làm sao vậy?"

Tiểu giao phục hồi tinh thần, chính mình cũng

không biết chính mình làm sao nữa, đành phải

lầu bầu trả lời một câu:"Ta hôm nay...... Nhìn

thấy hai con xà đánh nhau......"

Yến Chỉ Hoài ngẩn ra, thầm nghĩ hai con xà

đánh nhau có cái gì ngạc nhiên, liền thuận

miệng lên tiếng:"Phải không?" Đi đến một bên,

vén tóc dài ướt sũng ra sau vai. Trên lưng đột

nhiên nặng lên, là Tiểu giao đột nhiên quấn lên,

ôm lấy hắn.

"Đừng nháo." Yến Chỉ Hoài thúc hắn, Tiểu giao

cũng không chịu buông ra, ở trên người hắn cọ

trong chốc lát, bỗng nhiên biến thành giao hình,

nửa người dưới gắt gao quấn ở trên lưng hắn,

vươn lưỡi, không ngừng liếm tới liếm lui trên

mặt hắn, cái đuôi điên cuồng mở ra, một bộ

dáng nóng lòng muốn thử.

"Đông" một tiếng, Yến Chỉ Hoài bị nó đẩy ngã

xuống đất. Tiểu giao ma sát ở trên người y, hạ

phúc không được cọ xát dán vào trong bắp đùi

của y, cái đuôi tách hai chân y ra, liền ham

muốn đi xuống tìm kiếm.

Yến Chỉ Hoài bị dọa xong, lập tức tỉnh táo lại,

sau khi biết rõ Tiểu giao đang làm cái gì, mặt

đều tái đi, dưới tình thế cấp bách không thể

không mạnh mẽ dùng pháp thuật đánh văng nó

ra, thở phì phò ngồi dậy.

Tiểu giao đang chuẩn bị hăng say, trong giây lát

bị văng ra, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Thấy sắc mặt Yến Chỉ Hoài tựa hồ có chút khó

coi, không khỏi có chút nao núng, đem thân

mình cuộn thành một khối, thật cẩn thận nhìn

hắn.

Yến Chỉ Hoài lấy lại bình tĩnh, hỏi hắn:"Ngươi,

ngươi mới vừa rồi muốn làm cái gì?"

Tiểu giao rụt đầu, nhỏ giọng trả lời:"Ta...... Ta

nhìn thấy hai con xà kia đánh nhau, hình như

rất thú vị, liền muốn trở về cùng ngươi thử

xem......"

Yến Chỉ Hoài cuối cùng hiểu được Tiểu giao gọi

cái "Đánh nhau" là chỉ cái gì ...... không khỏi xấu

hổ vạn phần.Y đã quên, Tiểu giao năm nay hai

trăm tuổi , lấy tuổi giao mà nói, cũng đến lúc

động dục rồi. Chính là bản thân nó không hiểu,

y lại làm sao dạy nó đây?

Hơn nữa, đó là tiểu giao thật sự phát tình , cũng

không nên nhằm vào y a!(không nhằm vào anh

thì chúng hủ tụi em lấy j để coi hử)

Ho khan một tiếng, Yến Chỉ Hoài nghiêm mặt

nói với nó:" Hôm nay ngươi nhìn thấy không

phải hai con xà đánh nhau, mà là giao hoan."

Thấy Tiểu giao hồ đồ , đành phải giải thích

lại,"Cái gọi là giao hoan, là chỉ ái ân trong thiên

địa âm dương, nhất hùng nhất thư kết hợp lại.

Ngươi......" Y thật sự không biết nên mở miệng

như thế nào, đành phải nói qua loa : "Ngươi lần

sau nếu gặp thư yêu hợp ý, liền tự nhiên hiểu

được ."

Nói xong, ánh mắt thấm thía nhìn hắn:"Cho nên,

về sau đừng quấn quít lấy ta đánh nhau , hiểu

chưa?"

Tiểu giao nghi hoặc nhìn y:" Thư yêu hợp ý? Cái

loại có vẻ ăn ngon sao?"

Yến Chỉ Hoài hết chỗ nói rồi.(mô phật,Ly ta chỉ

bít dành 1' tụng kinh cầu an cho Hoài ca)

-----------

thư yêu : yêu tinh cái

phong tao : lẳng lơ , quyến rũ

tùy tâm sở dục: tùy theo ý muốn

vâng, xôi hụt rùi,xôi thiệt còn xa lắm, ráng nhẫn

đi

-----------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top