Chapter 2 ( Part 1 )
Gió đêm quật vào người Thanh Pháp, kéo cậu ra khỏi nỗi hối hận trào dân muốn nhấn chìm bản thân mình, cảm thấy thật chua chát. Quang trọng là cảm thấy hơi thất vọng một chút xíu chờ đợi người ta cho đã nhưng đến bây giờ thì kết quả vẫn như vậy. Đôi chân như bị chôn chật dưới đáy không thể đi vào trong.
Thanh Pháp thề, trong gần ba chục năm cuộc đời mình đây là lần duy nhất cậu tán tỉnh một người khác. Thanh Pháp hít sâu một hơi. Tự nhắc bản thân già rồi không còn ở độ tuổi thiếu niên nữa, đừng hành động nông nổi nữa.
- Pháp hả làm gì ngoài này thế?
Thế Trung đi đến gần cậu, thuận tay lôi ra một điếu thuốc
Cậu chậc lưỡi. Người này mới ra ngoài hút thuốc thật.
Cậu trả lời, bản thân cảm thấy có chút chột dạ:
- Hít thở không khí tí, bên trong hơi ngộp
Thế Trung nhã ra một làn khói, khẽ cười
- Đặng Thành An đang gào tên mày ở trong đấy.
Thanh Pháp chịu thua, không hỏi cũng biết Thành An sợ chủ quán đến nắm đầu từng đứa nên phải đòi cậu vào cho bằng được, có như vậy mới yên tâm. Mười năm không gặp vẫn thích nắm đầu cậu làm khiêng chắn bảo hộ.
Cậu mở cửa bước vào trong, mở ra lại cả miền kí ức của 10 năm về trước.
Dưới biển hiệu của nhà hàng Winden, một đám học sinh cấp 3 tụ tập lại với nhau, ồn ào ầm ĩ bàn tán, chuyện trường lớp, chuyện bài vở.
Quang Anh bất ngờ đứng dậy đập bàn rồi hùng hồn báo tin:
- Tụi mày tin không? Tờ đơn yêu cầu đổi giáo viên chủ nhiệm của tụi mình được duyệt rồi!
- Định mệnh, cái tụi lớp C3 cười vào lớp tụi mình đã sáng mắt ra chưa? Lớp tụi này viết nên lịch sử trường rồi đó!
- Ê An, vậy cái bùa thôi miên hôm trước mày dán trước cửa phòng Hiệu phó có tác dụng rồi kìa. Mày đọc thần chú điều khiển ổng kí vào tờ đơn đúng không?
Thành An nhìn vào tờ giấy trước mặt mình rồi vờ như đang đọc một câu thân chú gì đó chắc có mình cậu hiểu, bất giác cậu nói:
- Ôi mẹ ơi, tao tưởng ông thầy bói đó lừa đảo ai ngờ có tác dụng thật bây ạ.
Thấy vậy cũng có một đám ùa theo nói:
- Cho tao xin địa chỉ với mai tao đi thỉnh bùa tình duyên.
Cả đám ngồi cười lên cười xuống. Trước khi nhà hàng mở cửa vào buổi tối, dưới tấm biển hiệu là một xe bán bánh mì, là điểm ăn sáng quen thuộc của lớp B2 bà tám hóng hớt, không thì vừa ăn bánh mì vừa cắm cuối chép bài tập.
Cô bán bánh mì bất lực nhìn một đám những thiếu niên lóc chóc không tha cho cô sáng nào.
- Tụi bây không về lớp ngồi bàn ghết đàng hoàng làm bài tập được hả? Có để cho cô bán không hả?
- Cô! Cô nói gì vậy
Hải Đăng đáp lời liên, dù đầu không ngẩng và tay vẫn viết trên trang giấy không ngừng.
- Nhờ có tụi con mà người ta tưởng quán cô đông khách vì bánh mì cô ngon, nên mới có nhiều người ghé vào mua ăn thử đó ạ.
Minh Huy vừa giành được cuốn tập trong tay Thành An, vội vàng bổ sung:
- Với lại nhờ có Dương ở đó giúp cô còn gì?
Cô bán bánh mì quay sang cạnh, nhìn Dương vừa nhét vài cái bánh mì cho khách, vừa bận rộn quay lại cắm đầu chiên trứng. Ai không biết còn tưởng đó là con trai cô.
- Tụi nó bán mày để chiếm mấy cái bàn ghế, vậy mà mày cũng chịu hả.
Đăng Dương đeo lên chiếc khẩu trang trước khi mở miệng trả lời, cậu sợ nhất vệ sinh món ăn không được đảm bảo.
- Con biết làm sao được cô ơi? Con có được lên lớp hay không là nhờ cả vào tụi nó ấy cô ạ.
Cô bán bánh mì nhận ra Thành An đang phải chép cả hai quyển vở bài tập cùng một lúc, lần đầu trong đời cô cảm thấy quan ngại cho tương lai của thế hệ trẻ nước nhà.
Cùng lúc đó tiếng than oán vang lên:
- Nếu không phải do lớp phó học tập lớp tụi con cứng nhắc quá, thì con nào có phải lăng lê đầu đường xó chợ như thế này.
Nhắc đến lớp phó học tập cả thì cả đám đều cảm thấy đau đầu.
Minh Huy vừa chép bài vừa lẩm bẩm:
- Văn Thái sống như thế có mệt không nhỉ?
Cô bán bánh mì hỏi:
- Có phải cậu bé hay đi cùng thằng Thanh Pháp không? Sáng nay thằng bé cũng mua bánh mì từ hồi rất sớm nhưng không thấy thằng Pháp đi cùng.
Đặng Thành An mặc dù tay đang chép nhưng miệng vẫn nói:
- Giờ đó con còn chưa dậy cô ơi. Mà thằng Pháp giờ đó nó cũng chưa dậy đâu cô, cô không thấy nó đi cùng là đúng rồi. Hai đứa nó được gọi là cặp bài trùng lớp con đó ạ.
Thế Huy chen vào nói:
- Dell hiểu sao một đước hướng nội lại chơi với một đứa hướng ngoại được.
Bất giác Hải Đăng reo lên:
- Lớp trưởng mà đi trễ hả ba?
Thanh Pháp dùng giọng điệu đanh đá trả lời:
- Lớp trưởng cũng là con người mà mấy đứa, bộ con người với nhau mà đứa được đi trễ đứa không được đi trễ? Mà ai nói tao đi trễ 5ph mới vào lớp đi rất đúng giờ nha. À cô ơi lấy con một ổ bánh mì luôn ạ.
Sau khi nhận bánh mì xong cậu ung dung đi về cổng trưởng bỏ lại những đôi mắt vẫn chưa hết sửng sốt. Mới sáng ra đã bị ăn chửi rồi.
Giọng Đăng Dương vang lên:
- Đi học nhanh lên bây! Cổng trường sắp đóng rồi kìa, lề mề chặp là lên phòng giám thị nha.
________________________________________________________________________________
Một chút tâm sự nho nhỏ
Nghe xong bài của team ATus là nước mắt tự rơi luôn. Nghe mà chạm đến trái tim tớ luôn ý.
Thật sự bài hát này Đăng Dương đã viết rất hay và ý nghĩa, nó chạm đến cảm xúc của người nghe. Mong rằng anh Bống sẽ thật thành công trên con đường mình đã chọn, mong rằng sẽ có thật nhiều người biết đến Dương Domic, biết đến tài năng này. Mẹ của anh Bống chắc chắn sẽ rất tự hào về Bống. Respect Bống thật nhiều đồng thời respect sự nỗ lực của team anh Atus, Song Luân, Quang Trung, Anh Tú và Dương Domic !!
"Ngàn lời cảm ơn
Ngàn lời xin lỗi
Xin ngàn lần thứ tha
Xin được nói con yêu mẹ 🩵 "
Nghe xong 4 câu này nước mắt vỡ òa luôn, bản thân tớ ít khóc khi nghe nhạc hoặc xem phim ý nhưng nghe xong bài BLCCN kìm nén cảm xúc không được.
Bài của team anh Erik khiến tớ tự hào khi mình là người con của việt nam
Bài của team Ryhder giúp tớ chữa lành luôn ý. Thích một bạn mà người ấy lại thích bạn thân của bạn cảm giác nó đau vô cùng
Bài của team HurryKng thì tớ thấy nó rất bắt tai và đậm chất hiphop và sôi động dễ thương. Bà Kiều bả slay vô cùng luôn ý
Định lập gr chat để nói chuyện chứ dạo nào tui chán quá ai muốn tgia cmt nha
Fl IG của tui nhoa:
https://www.instagram.com/im.haeywng?igsh=MXhmYmFoaHU3dzhtcA==
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top