Mở đầu:
Khi tôi đang đi bộ về nhà sau buổi tan học, như mọi lần tôi lại đi lên ngọn núi gần trường chỉ để ngắm hoàng hôn tới gần tối rồi mới về. Nơi tôi ở là khu chung cư nhỏ do tôi có ít tiền làm thêm thuê được. Nó khá nhỏ và cũng chẳng có gì nên đương nhiên tôi không muốn về nhà quá sớm và ở trong căn phòng ngột ngạt đó.
Khi tôi bước ra khỏi cổng thì đã có rất nhiều học sinh đang nói chuyện rôm rả. Tiếp đó là những câu lạc bộ đã bắt đầu sinh hoạt, đương nhiên cũng có những người chỉ đi một mình để mặc buổi chiều cứ thế trôi đi.
Dù đã đi khá xa trường nhưng tôi vẫn nghe được tiếng nhạc của câu lạc bộ âm nhạc và cả tiếng hò reo của câu lạc bộ bóng chày.
Con đường tôi đi nhuộm bởi ánh cam của buổi chiều, những ngôi nhà đan xen nhau và những hàng cây cứ thế trải dài đến hết con đường về nhà của tôi, hơi nóng đã bắt đầu bốc lên khỏi mặt đất cùng những cơn gió đang lả lướt trên tóc tôi.
Tôi nhìn lên bầu trời, nó được hoà lẫn giữa hai gam màu cam và vàng. Những đám mây trên đó vừa bồng bềnh vừa trôi đi nhẹ nhàng, chúng lấp ló ánh hồng nhẹ mang lại cảm giác tuy kì lạ nhưng lại rất đỗi quen thuộc đến khó ngờ.
Từ tuyến đường của tôi tới núi cũng không xa lắm, đâu đó chỉ tốn của tôi khoảng tầm mười phút đi bộ. Đương nhiên khi tôi tới núi thì không khí nóng ẩm của buổi chiều cũng giảm đi bớt.
Đây là ngọn núi duy nhất chưa bị đô thị hoá ở thành phố này. Nó to lừng lẫy rất nổi bật, tùy theo mùa lá trên cây cũng sẽ khác. Hiện tại nó đang mang nhẹ màu cam của buổi chiều, bình thường thì đây là nơi mấy ông bà gần đây hay lui tới nhưng chắc vì bầu không khí nóng ẩm mà giờ ở đây chẳng có ai ngoài tôi cả.
Tôi bước từng bước đi lên ngọn núi. Xung quanh tôi bây giờ toàn là cây cỏ, cá nhân tôi khá thích cảm giác được hoà mình vào thiên nhiên như này. Tuy vậy hôm nay mùi ẩm khá là nặng mà tôi thì cũng không yêu thích gì cái mùi hương này cho kham. Mỗi bước đi của tôi chạm nhẹ lên những nhành cây rơi tạo nên những âm thanh xào xạt. Nếu đây mà là buổi đêm thì những thứ âm thanh này thừa sức hù dọa một đứa trẻ.
Từ đây tôi cũng có thể nhìn lên ngọn núi, trên đó có một cây thông xanh đậm rất lớn. Xung quanh tôi lúc này chỉ có con đường đất nâu nhạt duy nhất dẫn lên đó và cả những tán cây vương ra quá dài mà chẳng có ai buồn tỉa bớt cả.
Trên đường đi lên đỉnh, bỗng tôi thấy một cửa hang nhỏ lấp ló sau một bụi cây. Tôi vén đám lá rậm rạp ra, đó là một cái hang sâu đến nỗi tôi không thấy bên kia. Nói là hang chứ thật ra trông nó giống cái đường hầm cũ đã bị bỏ hoang hơn.
Cái đường hầm đó có vẻ như đã được xây bằng khối đá khá lớn. Cái hầm ấy có hình bán nguyệt và khá nhỏ chỉ đủ cho một người đi qua mỗi lần. Cái mùi ẩm mốc phát ra từ những khối đá bám đầy rêu đó xộc lên mũi tôi khiến tôi vô thức bịt mũi lại.
- Hửm? Sao lại có cái hang này nhỉ ?
Tôi cũng không nghĩ nhiều làm gì nên quyết định quay lại cung đường lên núi tôi vẫn hay đi.
Thế nhưng ngay khi tôi bước một bước chân rời đi, cả cơ thể tôi run lên và bất động. Bỗng có một khao khát trong tôi xuất hiện, đó là sự khao khát bước qua cái hang. Tôi quay người lại và nhìn vào cái hang tối tăm và sâu thẳm một cách bất thường ấy được chiếu sáng nhờ những tia nắng đang tàn phai của buổi xế chiều. Tôi đã không thể kiểm soát cơ thể mình, chân tôi tự động cất bước.
- Khoan...khoan đã! Dừng lại! Chuyện gì đang xảy ra với cơ thể mình thế này?
...
Tôi đã đi được một lúc bên trong căn hầm tối tăm ấy. Càng đi tôi càng nhớ về quá khứ của bản thân một cách kì lạ. Đặc biệt là về người ấy. Đã nhiều lần tôi cũng thử cố gắng từ bỏ nhưng kết quả vẫn như cũ. Thứ cảm xúc kì lạ ấy vẫn cứ thế mà chiến thắng tôi.
Bên trong hang chỉ có một màu đen dường như trong này không có định nghĩa của từ ánh sáng. Vì đi trong chỗ vừa tối vừa không nghe thấy gì nên các giác quan của tôi hay cụ thể là tai tôi nghe được rất rõ. Trong hang có tiếng nước nhiễu, nhịp tim của tôi và cả hơi thở của bản thân. Chưa bao giờ tôi lại nghe rõ những âm thanh này như thế. Nhiều lúc vì bị mất đi ánh sáng tôi đã mất thăng bằng và vấp ngã. Cho dù không nhìn thấy nhưng tôi biết bản thân bây giờ vừa nhem nhuốc vừa dính đầy nước. Ngoài ra tôi vẫn không cảm thấy được mùi gì khác ngoài rêu và đá ẩm mốc.
Bỗng nhiên ở đầu bên kia rực lên những tia sáng trắng chói loá. Rồi tia trắng đó bao phủ lấy cơ thể tôi.
Khi tôi tỉnh dậy quang cảnh xung quanh dường như đã thay đổi, cái hang cũng đã biến mất một cách khó hiểu.
- Chuyện gì thế này ? Đây... là đâu?
Tuy có một chút kì lạ song tôi vẫn đi xuống núi vì mặt trời đã sắp lặn hẳn. Mặc dù nói là khung cảnh có thay đổi nhưng phải nói là có chút quen thuộc.
Tới khi tôi xuống được núi tôi mới ngỡ ngàng, đây là ở một thành phố khác, một tuyến đường khi mà đi về nhà ba mẹ tôi hồi tôi vẫn còn học tiểu học. Điểm kì lạ thứ hai mà nãy giờ tôi mới nhận ra là giọng và cơ thể bản thân đã trở thành trẻ con, trong túi là chiếc điện thoại lúc nhỏ tôi vẫn hay dùng và quần áo cũng là đồng phục của trường tiểu học cũ tuy là nó và cả bản thân tôi không có vẻ gì như bị dính bẩn lúc ở trong hang cả. Thế là có một luồng suy nghĩ xẹt qua đầu tôi, tuy tôi không dám chắc nhưng đó là giả thuyết đáng tin nhất lúc này. Thế là tôi thử chạy bạt mạng về nhà cha mẹ tôi để xác nhận cái giả thiết điên rồ tới cả bản thân cũng không tin ấy và... đúng như tôi nghĩ, tôi đã quay về quá khứ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top