Không công khai #3

Bí Mật Thầm Lặng.

Dương Domic, ca sĩ nổi tiếng, bước ra từ cánh gà sân khấu, mồ hôi còn đọng trên trán sau một buổi biểu diễn căng thẳng. Những tiếng vỗ tay vang vọng trong tai anh, nhưng chẳng có gì làm anh cảm thấy thoải mái. Mọi thứ đối với anh đều trở nên mờ nhạt khi nghĩ đến Pháp Kiều – trợ lý của anh, người mà anh đã phải lòng từ lâu.

Mỗi lần nhìn Pháp, anh lại cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Pháp là người luôn ở bên anh, chăm sóc mọi thứ từ lịch trình cho đến những chi tiết nhỏ nhất, nhưng anh không thể thừa nhận tình cảm của mình, vì Pháp chỉ xem anh là anh trai, là người mà em luôn kính trọng.

Dù thế, tình cảm ấy không thể dập tắt. Dương không thể ngừng nghĩ về Pháp, không thể ngừng nhìn những nụ cười của em, những ánh mắt trìu mến mà em dành cho anh. Đã rất nhiều lần anh muốn thổ lộ, nhưng lại sợ sẽ làm rạn nứt mối quan hệ hiện tại. Tình yêu thầm lặng này chẳng khác nào một bí mật giấu kín, và Dương chưa bao giờ dám hé lộ.

"Em làm gì mà vẫn còn ở đây?" Dương nhìn Pháp đang cúi đầu kiểm tra lại các tài liệu trên bàn làm việc của anh. Ánh đèn mờ trong phòng làm việc khiến Pháp trông mệt mỏi, nhưng anh vẫn không thể không nhìn vào em, với ánh mắt không thể tách rời.

Pháp ngẩng lên, ánh mắt vô cùng trong sáng, đôi mắt ấy khiến trái tim Dương như nhảy ra ngoài lồng ngực. "Anh Dương, em chỉ kiểm tra lại lịch trình thôi. Chắc anh mệt rồi, em làm việc đến khuya như vậy chắc không ổn đâu."

"Em lo cho anh quá rồi, Kiều." Dương cười, nhưng trong lòng anh lại không thể kiềm chế cảm giác ấm áp lan tỏa khi nghe Pháp gọi tên mình. "Anh ổn mà."

Pháp chỉ gật đầu, không nói gì thêm, rồi lại tiếp tục công việc của mình. Nhưng Dương biết, sự im lặng ấy chứa đựng rất nhiều điều, sự quan tâm thầm lặng mà em dành cho anh. Anh muốn nhắc nhở mình rằng đây là giới hạn, rằng anh chỉ có thể là anh trai của em, nhưng trái tim anh không nghe lời.

---

Ngày hôm sau, sau một buổi phỏng vấn căng thẳng, Dương trở về phòng nghỉ của mình trong hậu trường. Pháp vẫn luôn đi theo anh, sắp xếp mọi thứ như một bóng hình vô hình, luôn ở bên anh mà không bao giờ đòi hỏi gì. Dương ngồi xuống chiếc ghế bành, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh đèn thành phố lấp lánh như những ngôi sao sáng.

"Em ngồi đi, Kiều." Dương ra hiệu cho Pháp ngồi xuống bên cạnh mình.

Pháp không từ chối, ngồi xuống với một vẻ thận trọng, đôi tay em đặt lên đùi. "Anh Dương, có gì không ổn sao? Em thấy anh có vẻ mệt mỏi."

Dương nhìn vào mắt em, rồi khẽ lắc đầu. "Không sao, chỉ là anh mệt chút thôi. Dù sao thì, em vẫn ở đây, anh cũng cảm thấy tốt hơn."

Pháp nhìn anh với ánh mắt lo lắng, nhưng không biết phải làm gì. "Anh... em có thể giúp gì không?"

Từ trước đến nay, mỗi khi Pháp nhìn anh như vậy, Dương cảm thấy mình như được nâng niu, như được yêu thương. Nhưng anh không thể nói ra những gì mình đang nghĩ. Anh không muốn làm phức tạp mối quan hệ này.

"Em có biết không, Kiều," Dương bắt đầu, giọng trầm xuống, "Anh rất cảm ơn vì em luôn ở đây. Anh không biết sẽ ra sao nếu không có em."

Pháp hơi đỏ mặt, nhưng vẫn giữ sự bình tĩnh. "Đó là công việc của em mà, anh. Em luôn ở đây vì muốn giúp anh."

Dương ngừng lại một chút, ánh mắt anh trở nên thâm trầm. "Anh biết, nhưng em không chỉ làm việc vì công việc. Em... luôn lo lắng cho anh, phải không?"

Pháp không trả lời ngay. Câu hỏi của Dương khiến em không biết phải nói gì, nhưng trong lòng, em biết rằng có những cảm xúc chưa từng được thổ lộ. Pháp luôn cảm thấy có gì đó đặc biệt với Dương, không chỉ là một trợ lý đơn thuần, mà là một người mà em thật sự quan tâm.

Dương đứng dậy, bước tới gần Pháp. Anh không nói gì, chỉ đứng đó một lúc, rồi khẽ nói, "Anh luôn cảm thấy em đặc biệt, Kiều."

Pháp nhìn anh, và trong khoảnh khắc ấy, trái tim em loạn nhịp. Em muốn nói rằng em cũng cảm thấy như vậy, nhưng lời nói của em không thể thoát ra. Chỉ có thể đứng yên, im lặng, để cảm xúc giữa hai người kết nối một cách thầm lặng.

Cả hai đứng im, không ai nói thêm lời nào. Dương không thể nhìn vào mắt Pháp lâu hơn nữa, vì anh biết mình đã lỡ yêu em, yêu một người mà không thể yêu. Nhưng tình cảm này không thể dập tắt, không thể xóa nhòa.

Pháp mỉm cười nhẹ, cảm nhận được điều gì đó trong không khí. "Em sẽ luôn ở đây với anh, Dương."

Với câu nói ấy, Dương biết mình đã không sai. Mặc dù tình yêu của anh vẫn chỉ là một bí mật, nhưng ít nhất Pháp đã hiểu được phần nào trái tim anh. Dù không thể thổ lộ, nhưng Dương vẫn hy vọng rằng một ngày nào đó, mọi thứ sẽ thay đổi.

---
Yêu Kiều, Dương

13/11/2024|KS.qn

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top