Chương 63: Hibari và Fox
- Thôi được rồi. Chuyện này tôi sẽ lo. Cậu muốn khi nào thì bắt đầu?
- Ngay bây giờ?
- Bây giờ? Bây giờ thì hơi gấp. Tôi cần phải chuẩn bị vài thứ. Đến tối chúng ta bắt đầu được không?
- Được.
Aoi thở dài mỉm cười.
. . .
Sau khi trở về Aoi đã kể lại mọi chuyện cho Arata nghe. Cậu ta đã rất ngạc nhiên.
- Cậu tính giúp tên nhóc đó tìm người thật đấy à?
- Tớ thấy vui mà.
- Xem cậu hí hửng chưa kìa! Rồi hai người định mặc đồng phục Hunter đi khắp Tokyo kiếm người?
- Không đời nào. Nếu Ninja mà phát hiện ra bọn tớ thì chết chắc. Cứ mặc bình thường đi là được, đằng nào cũng lộ rồi. Với lại cậu ta đi cùng tớ chưa chắc là muốn nhờ tớ tìm người.
- Ý cậu là sao?
- Hibari nhìn sơ qua cứ tưởng là người suy nghĩ đơn giản, nhưng kỳ thực rất thông minh. Cậu ta có thể phát hiện ra thân phận của tớ, thì cậu ta cũng có thể nghi ngờ tớ giữ Hinata-chan lắm chứ. Cậu ta muốn đi cùng không chừng chỉ là để thăm dò, xác minh phán đoán của mình thôi.
- Cậu không suy nghĩ nhiều quá đấy chứ?
- Có thể. Nhưng cũng nên nghĩ trước vài tình huống thì sẽ dễ dàng ứng phó hơn.
Arata chớp mắt, nhìn Aoi một lúc lâu rồi chợt mỉm cười, nói:
- Từ khi gia nhập Hunter cậu đã trở nên trưởng thành hơn rất nhiều rồi.
Aoi lập tức xụ mặt, trông giống hệt một cậu nhóc đang giận lẫy người bạn của mình.
- Này, tớ mới khen cậu xong, đừng có ngay lập tức phá hỏng hình tượng của mình như vậy!
- Cậu quá đáng lắm, Arata! Ý cậu là trước giờ tớ giống con nít lắm phải không? Tớ đã 18 tuổi rồi đấy.
- Đó là cậu nói đấy nhé! Tớ cái gì cũng chưa nói ra nha!
- Arata!
. . .
Hinata mở mắt tỉnh dậy đã thấy mình đang ngủ gục trên bàn làm việc của Văn phòng Hội học sinh. Cô ngẩn người, mơ mơ hồ hồ không rõ sao mình lại ở đây.
- Đã dậy rồi đấy à? Việc cả một đống như thế mà cô còn nằm đó ngủ được_giọng khó chịu mà quen thuộc đột ngột vang lên
- Sasuke-kun!_Hinata reo lên một cách vui mừng
- Gì ...gì vậy? Tự nhiên gọi thân thiết thế?_Sasuke đỏ mặt, ngượng ngùng bước lùi lại
- À, không có gì. Tự nhiên thấy cậu làm tớ vui quá.
- Hả?_Sasuke càng sửng sốt kinh ngạc hơn
- Không có gì đâu. Việc nhiều lắm phải không? Tớ sẽ làm ngay.
Dù không hiểu là tại sao lại xảy ra chuyện thế này nhưng gặp được Sasuke không hiểu sao cô lại cảm thấy rất vui như thể lâu lắm chưa gặp cậu ta vậy. (mà cho dù là thế thật thì cô cũng ngạc nhiên là mình lại thấy vui đến thế)
- Ừ, làm lẹ lên. Tôi còn cả khối việc cần giao cho cô.
- Rồi rồi. Làm ngay đây.
Hinata quay lại bàn làm việc và sốc hồn khi thấy trên mặt bàn của mình bày đến năm, sáu chồng giấy tờ cao gần nửa mét. Từ lúc bắt đầu làm việc tại văn phòng chưa lần nào cô thấy giấy tờ lại nhiều như vậy.
- Sasuke-kun, số giấy tờ này ...
- Gì? Chê ít thì để tôi đưa thêm.
- Cậu làm giúp tớ đi. Nhiều thế này tớ làm không xuể.
- Tôi không có thời gian.
- Gì chứ? Có thấy giấy tờ gì trên bàn cậu đâu.
- Có cả mớ nè!
Sasuke nói xong liền chỉ tay sang bên trái. Lập tức trên bàn xuất hiện ngay một chồng giấy tờ cao đến một mét. Hinata há hốc mồm mở tròn mắt.
- Cậu ...cậu biết phép thuật biến hóa à? Không tin được.
- Hồ hồ! Sao nào? Còn gì muốn nói?
- Cậu ăn gian phải không? Rõ ràng là muốn ăn hiếp tớ!
- Vui mà.
- Chả vui gì hết! Cậu là đồ không quân tử!
- Tôi chưa từng nhận mình là quân tử.
- Không có chí khí nam nhi.
- Tôi có hay không mọi người đều biết cả, tôi không rảnh mà tranh cãi với cô.
- Cậu ..._cô tức mà không làm gì được
Sasuke mỉm cười bí hiểm. Rồi đột nhiên cậu tiến tới đến gần Hinata và ôm choàng lấy cô khiến cô bất ngờ, mặt đỏ ửng.
- Gì ...gì vậy?
- Cô cũng thích tôi phải không, Hinata-chan?
- Ể?_cô mở tròn mắt khi lần đầu nghe Sasuke gọi thân mật đến vậy_EEEEE Ể?
- Nếu tôi hôn cô mà cô không tránh tức là đồng ý rồi nhé!
Sasuke vừa nói vừa ghé môi lại gần Hinata. Cô ấy quá kinh ngạc và sốc đến không thốt nên lời, chẳng hiểu sao cả cơ thể cũng không di chuyển được. Đôi môi cậu ấy đang ghé lại gần quá, gần chạm đến môi cô rồi. Cô thầm hét lên "KHÔNG THỂ NÀO!"
Hinata mở choàng mắt và nhận ra mình vẫn đang ngủ trên giường. Và kỳ lạ hơn khi cô thấy một con thỏ bông to gần bằng người đang nằm đè lên mình. (Đó là lý do cô mơ thấy Sasuke đang ôm mình sao?) Phía bên cạnh Arata đang ngồi nhìn cô chăm chăm khiến cô hoảng hồn ngồi bật dậy.
- Anh ...anh ở đây từ lúc nào thế?
- Trong khi em đang ngủ say, tất nhiên rồi.
- Em ngủ quên mất. Em xin lỗi!
Nhớ lại giấc mơ lúc nãy gương mặt cô bỗng chốc lại đỏ bừng. Nghĩ lại thì sao lại có chuyện Sasuke biết làm phép thuật tuyệt vời đến thế. Rồi người như cậu ta sao có thể ôm và hôn cô được. Đúng là mơ.
- Em có vẻ đã có một giấc mơ rất đẹp nhỉ?
- Sao ...sao anh lại nói thế?_Hinata thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, mặt lại càng đỏ hơn
- Vì anh thấy gương mặt em đang ngủ có vẻ rất vui. Cho nên anh mới đặt con thỏ bông to đùng này lên người em xem em phản ứng thế nào.
Hinata xụ mặt quay đi, thầm trách Arata trêu đùa mà khiến cô có giấc mơ kỳ lạ như vậy. Giờ nghĩ lại mà trái tim cô vẫn đập loạn nhịp không ngừng.
- Phải rồi. Aoi-san không về cùng anh sao?_cô đổi đề tài
- Cậu ta có việc riêng. Chắc phải về trễ lắm. Em đói không? Anh mua ít đồ ăn đêm nè_anh nhấc một túi ni lông đựng hai hộp thức ăn để lên bàn
- Cảm ơn anh. Anh chu đáo quá!
- Anh phải là người nói câu này với em mới đúng. Nói gì thì cũng là Aoi tự ý đưa em đến đây mà chưa được sự đồng ý của em. Bọn anh đi cả ngày, bỏ em ở nhà một mình. Vậy mà em vẫn dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo cho bọn anh.
- Chuyện đó có gì đáng nói chứ.
- Thiệt tình. Không nói chuyện đó nữa. Ngược lại, anh vẫn tò mò muốn hỏi em. Lúc nãy em đã mơ giấc mơ đẹp nào vậy?
- Đẹp gì đâu. Không có_cô xấu hổ quay mặt đi
- Sao lại không? Rõ ràng em đã cười rất vui mà.
- Không có đâu. Anh nhìn nhầm rồi. Thật đó!
- Sao mà nhầm được?
- Nhầm thật mà.
. . .
Tối nay Aoi cùng Hibari đến các địa điểm "nghi ngờ" để tìm người, và dĩ nhiên không thu được kết quả gì. Boss đã giao cho anh nhiệm vụ tìm kiếm Cat và toàn quyền chọn một tiểu đội để hỗ trợ. Nó giúp anh càng dễ bề hành động hơn, vì chẳng ai ngờ Cat lại được giấu ngay trong chính căn hộ của anh. Hibari không hề thắc mắc về những địa điểm mà Aoi đề nghị, ngược lại rất chịu khó dùng nhím để tìm kiếm. Nó khiến anh cảm thấy nghi ngờ. Lúc hai người dừng lại nghỉ ngơi, anh hỏi:
- Tôi có một thắc mắc. Cậu bắt đầu dùng Hibird theo dõi tôi từ lúc nào?
- Tại sao lại muốn biết?
- Câu hỏi lạ lắm sao? Tôi đã rất ngạc nhiên khi biết cậu dùng Hibird để tìm ra thân phận của tôi. Cậu không thể nói thêm với tôi về kĩ năng của con chim nhỏ đó sao?
- Không muốn nói_Hibari quay mặt đi, đáp thẳng thừng
- Vậy có thể trả lời tôi thêm một câu nữa không?_ánh mắt Aoi chợt trở nên rất nghiêm túc_Cậu để Hibird đi đâu rồi?
Hibari nhìn Aoi một lúc khá lâu trước khi đáp lại:
- Đi thăm dò cái khác.
Aoi nhìn chăm chăm cậu ta một lúc rồi bất chợt mỉm cười.
- Tôi hiểu rồi. Trong danh sách của tôi còn ba địa điểm nữa, chúng ta đi luôn chứ?
- Dĩ nhiên. Mau đi thôi.
Aoi lén nhắn tin cho Arata cẩn thận giăng kết giới quanh căn hộ của hai người họ. Anh đã quá xem thường Hibari rồi. Cậu ta dụ anh ra ngoài để Hibird đến thám thính căn hộ của anh. Ngay từ đầu thằng nhóc này đã nghi ngờ anh chính là thủ phạm đã bắt cóc Hinata rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top