duong con dai 9
Buổi sáng, tôi thức dậy trước Trân. Tôi tự động xuống bếp pha một ly cà phê, mang lên sân thượng, ngồi ở chiếc bàn đá đặt gần chậu cây hoàng anh đang nở hoa vàng. Trời Hà Nội hôm qua mưa lất phất cả ngày, nhưng sáng nay đã hửng. Lũ chim sẻ nhảy lích rích trên dây điện.
Con chó Han nằm trong căn nhà tí hon của nó hướng về phía tôi gừ gừ. Đây là con chó cưng của Trân, do một ông bạn già người Hàn tặng trước khi về nước. Han là họ của ông ta, được Trân gọi thành tên con chó luôn cho tiện nhớ về ông bạn già.
Con chó này nhìn rất mắc cười. Lông nó dài che kín cả mắt, thành ra khi nó đi thì như đang mò mẫm tìm đường, còn khi nó nằm thì nhìn như một triết gia dở người đang ngủ gật.
Trân lò dò bước lên, mặt còn ngái ngủ. Nó hỏi tôi ngủ có ngon không. Tôi nói từ hôm bỏ học tới giờ, hôm qua là đêm tôi được ngon giấc nhất. Nó ngồi xuống chiếc ghế cạnh tôi, chống cằm nhìn xuống ngõ, ngáp dài rồi tự động vớ lấy ly cà phê tôi đang uống, làm một hơi hết sạch. Tôi đoán ngày nào nó cũng ngủ đến trưa trờ trưa trật mới mò dậy.
'Ê sao mày không hỏi tao có người yêu chưa?' - Trân đá chân tôi.
'Ừ thì mày có người yêu chưa, nếu mày muốn tao hỏi'.
'Chưa đấy!'.
'Mày không nghĩ đó là nỗi nhục của một cô gái hai mươi tuổi hả?'.
'Đó là nỗi nhục cho bọn con trai quanh đời tao'.
Tôi biết nó còn vấp vướng với gã phóng viên ảnh đã có gia đình. Nhưng tôi không nhắc đến. Có lẽ, đó là chuyện Trân không thể tâm sự được với một thằng bạn trai, dù hai đứa thân thiết dường nào.
Nói tào lao một hồi, Trân bảo phải đi học. Nó hỏi hôm nay tôi sẽ làm gì. Tôi đáp muốn nằm nhà. Tự nhiên nghĩ đến chuyện ra đường lúc này, tôi thấy oải kinh khủng. Nó bảo ừ, còn rất nhiều đồ ăn trong tủ lạnh, tôi có thể ở lì trong nhà đến tuần sau mà không phải mò ra đường. Rồi bỗng nhiên Trân cười rích rích. Tôi hỏi nó có quái gì mà cười vui vậy, nó bảo nó nhớ chuyện hồi xưa.
Mẹ nó không thích chó, nhưng nó thì ao ước được nuôi chó một cách mãnh liệt. Thế là năm lớp ba, nó xin từ nhà bạn về một con cún tai cụp, nuôi giấu trong nhà kho bằng thức ăn chôm từ tủ lạnh. Ròng rã ba tuần mẹ nó mới phát hiện ra chuyện đó.
Tôi gào lên, kinh dị thật, mày tưởng mày cho tao ở nhờ vài ngày thì có thể "đồng hóa" tao với con chó tai cụp của mày à! Nó vờ nín cười, ra bộ sợ tôi giận, nói đâu có, chỉ là tao chợt nhớ lại chuyện đó nên muốn kể mày nghe thôi.
Trân đẩy xe ra khỏi nhà, vẫy tay chào tôi rồi nhảy lên rồ máy. Tôi đóng cửa, đi quanh quẩn trong nhà một hồi, cuối cùng dừng lại ngồi ngờ nghệch ở xa-lông, không biết sẽ làm gì tiếp nữa. Tôi xem liền ba phim trong bộ DVD Kim Ki Duk trên kệ đĩa. Có đến hai phim không có phụ đề tiếng Anh, nói toàn tiếng Hàn thi thoảng chen tiếng Pháp. Tôi vẫn dán mắt vào màn hình, chấp nhận chỉ xem diễn tiến trên màn ảnh mà mù tịt lời thoại.
Buổi trưa tôi ăn mì gói, uống nước táo ép trong tủ lạnh.
Giữa giờ chiều, tôi hoa mắt nằm vật ra ghế, ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top