duong con dai 6

Lão Sói vẫn không trả lời. Tôi cũng không tìm cách liên lạc nữa, đoán lão đang có những tháng ngày vui vẻ cùng Sonija. Thằng Damien thì hoàn toàn biệt tăm biệt tích. Lúc cặp kè đi quậy ở Hội An, ba thằng sôi nổi vạch ra rất nhiều dự định cùng nhau.

Không chỉ nói bâng quơ cho vui vậy thôi, tôi nghĩ tôi, Damien hay Sói ngay lúc đó đều rất tin tưởng vào những gì mình đang lên kế hoạch. Chỉ đơn giản là khi xuất hiện một khoảng dừng, mỗi chúng tôi không còn là mình-trên-đường-đi nữa. Và những dự định tưởng rất nghiêm túc kia cũng tiêu tan như chưa hề có bao giờ.

Tôi quyết định lên đường một mình. Ngày cuối ở Hà Nội, tôi và Trân đi lòng vòng uống cà phê vỉa hè ngoài phố. Hai đứa đột nhiên không biết nói gì cả. Thời gian còn lại quá dài cho một câu chuyện ngắn, và quá ngắn cho một câu chuyện dài. Nó lấy điện thoại ra, bấm gọi những số khoan cắt bê-tông in tán loạn trên những bức tường đối diện, mở to điện thoại cho tôi nghe.

'Alô, có phải khoan cắt bê tông không ạ?'.

'Đúng rồi! Chị cần khoan cắt bê tông à?'.

'Không. Gọi nói chuyện chơi thôi. Anh vô ý thức vừa vừa chứ! Sao lại đi xịt sơn bậy bạ ngoài phố làm mất mĩ quan đô thị như thế hử?'.

'Đ. mẹ con điên! Để yên cho ông làm ăn nhá!'.

Hai đứa tôi cười như ngóe. Tắt máy. Rồi lại nhìn nhau đờ đẫn chẳng biết nói gì.

Trân mua tặng tôi một đôi giày sneaker mới, lại đưa luôn cái Ipod shuffle màu xanh chuối để tôi có âm nhạc làm bầu bạn trên đường dài. Nó bảo còn đôi giày cũ của tôi, cho phép nó giữ trong nhà để đuổi chuột.

Tôi quyết định sẽ đi lòng vòng ở miền Bắc. Trân chở tôi ra bến. Khi tôi chuẩn bị leo lên chiếc xe chật cứng, nó hỏi tôi liệu trước khi nó đi Pháp, bọn tôi còn gặp nhau thêm lần nào không nhỉ. Tôi không trả lời. Ngay lúc đó tôi không biết mình sẽ đi đâu, đi bao lâu, khi nào trở về. Nó bảo tự nhiên nó thấy rất nhớ tôi. Tôi hỏi đùa hay là mày yêu tao rồi. Nó bảo nếu phải yêu tôi thà nó yêu con chó Han nhà nó còn hơn.

Xe chuyển bánh. Tôi ngồi dựa vào thành cửa sổ, lẩm nhẩm tính toán. Mới đó mà tôi bỏ học đã gần hai tháng rồi. Môn văn học Anh và văn học Nhật hẳn đã kết thúc học phần. Môn văn học Việt Nam Trung đại gần phải nộp đến ba bài tiểu luận...

Tôi quyết định ngủ. Ý nghĩ về những điều đã qua, thời gian, nghĩa vụ, định hướng sẽ thừa cơ ám ảnh đầu óc tôi, nếu tôi nhân nhượng với chúng.

Khi tôi thức dậy thì trời đã vừa đêm. Xe đang băng qua những núi đèo chập chùng. Mặt trăng tròn màu vàng nghệ treo lờ mờ trên bầu không bao la, chẳng đủ sáng để nhìn thấy con đường. Đêm tuôn qua cửa sổ như một dải lụa mềm đen thẫm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: