duoi quanh phim dan ki 2
Đuổi quanh phím đàn - Kì 2: "Tôi ở lại đây, chờ Nguyên"
11/06/2009 14:02:00
"Halo Huy! Tối nay đi uống nhé?" - Ed giơ tay lên, ánh mắt vui vẻ hướng về phía Huy và Nguyên lúc ấy vừa bước vào lớp - "Cả Nguyên nữa, cô bạn!"
Minh Minh
Đuổi quanh phím đàn - Kì 1: Ed, Huy và Nguyên
Đám mây bay đi
"Halo Huy! Tối nay đi uống nhé?" - Ed giơ tay lên, ánh mắt vui vẻ hướng về phía Huy và Nguyên lúc ấy vừa bước vào lớp - "Cả Nguyên nữa, cô bạn!"
Huy đi lại gần phía cậu bạn, đấm nhẹ tay mình vào những ngón tay đang mở rộng của cậu ta, mỉm cười: "Có vụ gì mới hả?". "À, cũng chẳng có gì... Hôm nay tôi khao tháng lương đầu tiên mà. Lương nhạc công, đủ uống!" - Ed quay lại với cây đàn, mở đại một trang và bàn tay bắt đầu chậm rãi đàn những nốt đầu tiên. Huy quay sang Nguyên - vừa ngồi xuống cạnh cậu: "Okie chứ em?". Cô nhìn Ed trong một thoáng rồi cúi xuống với bản nhạc đang ghi dở của mình, nhún vai: "Cũng được!".
Cho đến bây giờ, những gì Nguyên còn nhớ về bữa tiệc đón năm mới kéo dài của lớp, là lúc bàn tay Ed chạm vào tay cô, một cái nhìn dài, trái tim nhói lên, và cô đã uống khá nhiều. Cô đã biết rằng mình yêu Ed, ừ, cậu ta thật đặc biệt. Rất giỏi, rất thú vị, khá ưa nhìn, rất gần gũi và luôn thật thu hút. Và nếu cô nói với Ed rằng cô yêu cậu ấy, có thể lắm chứ, cậu ấy sẽ ở bên cô mãi mãi. Có thể cô sẽ gọi Ed ra gốc cây hoàng yến và nói với cậu ta ngay bây giờ, có thể đợi thêm một thời gian nữa, hay là tối nay nhỉ? À, cô sẽ hỏi Huy, Huy sẽ giúp cô. Được chứ?...
...
Tám giờ tối. Quán thứ sáu khá đông người. Nguyên và Huy chọn một bàn ở góc và ngồi xuống. Ed vẫn chưa đến. Nguyên cựa quậy một cách nôn nao trên chiếc ghế nệm màu vàng nhạt, những ngón tay đan vào nhau bồn chồn và thỉnh thoảng lại len lén quay sang nhìn Huy. Huy bật cười: "Sao, em muốn nói cái gì à?". Giật mình, Nguyên quay sang: "Em...". "Cứ nói đi. Em làm sao thế?". Im lặng một hồi rất dài, Huy ghé mắt nhìn Nguyên, chờ đợi. "Em..." - Cô cúi mắt xuống, tay mân mê ly nước lọc trước mặt - "Em nghĩ là em đã yêu Ed... Em nghĩ là em sẽ nói với cậu ấy. Nhưng cũng chẳng biết nữa... Em định hỏi anh. Anh thấy...". Nguyên quay sang Huy, hoảng hốt trước vẻ mặt của cậu. Cô lay nhẹ cánh tay cậu - "Em biết, việc này bất ngờ quá... Nhưng anh sẽ giúp em chứ? Em thực sự không biết làm gì đâu!"... Huy cầm ly nước trước mặt, đưa lên môi. Ly nước rung lên trong bàn tay cậu. Nguyên yêu Ed. Cô ấy yêu Ed. Yêu cậu ta. Huy đã cố tìm mọi bằng có để phủ nhận điều đó trong suốt thời gian qua. Cậu đã cố tưởng tượng rằng mọi thứ chỉ là tưởng tượng. "Anh.. Anh vào trong một chút. Anh thấy hơi khó thở. Chờ anh!" - Huy nói, giọng khàn đục rồi đứng dậy và lảo đảo bước về cánh cửa bên cạnh quầy bar...
Mười phút sau, Huy bước ra, những ngón tay bầm tím, khuôn mặt lấm tấm nước và những sợi tóc rủ trên trán cậu cũng bết lại vì ướt. Cậu chậm rãi bước về phía Nguyên. Cô đang nhìn ra con đường lấp loáng đèn xe phía bên ngoài cửa kính. Nhìn nghiêng, Nguyên luôn thật xinh đẹp. Mái tóc hơi mỏng vén cao một cách đơn giản và trẻ trung, đôi mắt lúc nào cũng lấp lánh vui vẻ. Huy yêu nụ cười của cô... Và phải làm thế nào để giữ nụ cười của cô ấy luôn hạnh phúc...
Khi Huy ngồi xuống thì Ed vừa tới. Huy nhìn lướt về phía Nguyên, cô ngồi thẳng dậy và vừa đưa tay sửa lại một lọn tóc rơi xuống vai. Nhưng Ed không đến một mình. Cậu ta đang nắm tay một cô gái có mái tóc màu hạt dẻ tự nhiên thả những lọn uốn xoăn mềm dại xuống ngang lưng, bước nhanh tới với một nụ cười hơi căng thẳng. "Đợi tôi lâu rồi chứ?" - Ed kéo ghế cho cô gái ấy, ngắn gọn - "Đây là Kate. Bọn tôi quen nhau ở party của đại sứ quán." Huy không nhìn về phía Nguyên, tự thừa nhận đôi mắt mở to mờ đi vì choáng váng và hoài nghi, làn da vừa tái đi trong ánh đèn điện màu cam sẫm. Buổi tối trôi qua dài dằng dặc, Nguyên không nói gì ngoài những tiếng ậm ừ không rõ tán thành hay phản đối, bàn tay giữ chặt ly nước lọc như cầm một mớ kim cương. Ed và Kate trò chuyện khá sôi nổi bằng thứ tiếng Việt pha lẫn Anh ngữ lộn xộn và hào hứng. Một lát sau, Kate đứng dậy, đi về phía cây dương cầm nằm giữa những chậu hoa cao nhưng mảnh khảnh. Cô ngồi xuống và chơi bản "Promise me" của Beverly Craven một cách vụng về nhưng rất hồn nhiên và tự tin. Khi Kate quay lại, Ed kéo cô cúi xuống, thì thầm điều gì đó vào tai cô. Kate mỉm cười và đặt lên môi cậu ta một nụ hôn rất sâu. Huy cầm lấy ly nước trên tay Nguyên, cậu biết chỉ một chút là nó sẽ rơi. Nguyên nhắm mắt lại, môi cắn chặt tưởng chừng bật máu. Lúc Kate rời Ed ra, Huy cầm ly cocktail trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch rồi giơ tay ra, xem đồng hồ và ngước lên nhìn Ed: "Muộn rồi. Tôi phải đưa Nguyên về. Hai người ở lại rồi về sau nhé!" " Mới 9 giờ 30" - Ed kêu lên. "Đến giờ đưa cô này (chỉ vào Nguyên) về rồi. Tạm biệt nhé!" - Huy mỉm cười chào Kate rồi quay lại nhìn Ed, ánh mắt rất xa - "Cảm ơn vì đã mời chúng tôi. Mai gặp lại!". Không đợi đáp lại, Huy kéo Nguyên đứng dậy và bước ra khỏi quán. Trên đường về, Huy không còn cảm thấy điều gì ngoài khuôn mặt Nguyên đang giấu lên lưng cậu, ướt đẫm...
Mùa Hè năm ấy, Nguyên thi và lấy được học bổng của một học việc âm nhạc ở Ý. Huy biết Nguyên đã dành mọi thời gian và quyết tâm của mình cho cuộc thi ấy. Xa Hà Nội, xa giảng đường, lớp học, có thể cô sẽ hạnh phúc hơn, sẽ quên đi mọi ký ức đau buồn trong tuổi thơ, và cả Ed.... Khi ra đi, Nguyên nói: "Ở nơi này chẳng còn gì níu kéo em...". Còn Huy, cậu chưa bao giờ hỏi: "Thế còn anh?". Chưa bao giờ cả...
Điểm cuối của trò chơi cút bắt
Hôm qua... - Ed ngập ngừng nói khi Huy ngồi xuống cạnh cậu.
Đừng nhắc hôm qua nữa - Huy ngắt lời Ed, tay lùa vào đám tóc rối bù và làm cho nó rối thêm - Tôi xin lỗi. Tôi điên quá!
Không! - Ed tiếp tục chơi bản nhạc của mình, không nhìn vào Huy - Chỉ là đã rất lâu rồi, và tôi thấy cậu vẫn như thế...
Mới chỉ hơn ba năm thôi! - Huy mỉm cười.
Như thế với tôi là lâu lắm rồi đấy! - Ed thở dài. - Tôi chỉ muốn cậu đi Mỹ với tôi.
Vậy tại sao cậu không ở lại Việt Nam?
Tôi đã hứa với Kate là tôi sẽ về Mỹ sớm nhất có thể.
Vậy thì cậu nên về với cô gái của đời cậu!
Nhưng ở Mỹ rất tốt. Ở Mỹ...
Có nhiều điều kiện để tôi học tiếp. - Huy ngắt lời Ed - Tôi biết. Nhưng tôi sẽ ở lại đây.
Để đợi Nguyên.. - Ed buồn rầu.
Ừ, để đợi Nguyên - Huy nói nhỏ, nghe trái tim mình se lại.
Cậu biết không? - Ed quay sang nhìn Huy, cặp lông mày nâu hạt dẻ níu lại - Nếu cậu không nói với Nguyên, cô ấy làm sao biết được?
...
... Tháng Tám về với những ngày mưa hối hả. Hà Nội chìm trong mưa, những con đường chìm trong mưa, và những con người cũng chìm trong mưa. Huy bước ra từ hiệu sách, trên tay cầm những cuốn sách dày viết về Hà Nội. Đó là món quà cho Ed. Chiều nay cậu ta về Mỹ. Về Mỹ với tình yêu của đời mình. Khi bước dọc con phố đến chỗ gửi xe, Huy nhìn thấy người ta bán những bông cúc Hoạ My màu trắng mà Nguyên yêu thích. Nguyên thường đeo một vẻ mặt rầu rầu khi nói về những bông hoa cúc này: "Tại sao nhìn nó đơn giản thế mà lại đặt cho nó cái tên cầu kỳ quá vậy?". Thế nên, cả hai đã thoả thuận sẽ gọi loài hoa này bằng cái tên cúc Nguyên - hay Nguyên đã ép Huy gọi như thế. Cậu nói với cô ấy, cái tên đó nghe như một cú đấm vào thiên nhiên vậy... Huy mua một ít những bông hoa mỏng manh và ướt nhèm. Về đến nhà, cậu cắm bó hoa trong một cái lọ cao và đơn giản trên bàn giấy, đặt những cuốn sách ở bên cạnh, lấy ra một tờ giấy và ngồi xuống, cầm bút, viết, chỉ đơn giản là viết. Một bức thư gửi cho Nguyên, nói rằng cậu yêu cô, cần có cô và mong cô trở về. Sau dấu chấm cuối cùng, cậu vội vàng gấp bức thư, để vào phong bì, dán lại và cho vào túi áo rồi xuống nhà, dắt xe ra, đi thẳng đến nhà Ed.
...
Sân bay mùa mưa, trầm lặng trong một ngày mưa trầm lặng. Ed kéo chiếc vali và những quyển sách về phía mình rồi quay lại nhìn Huy. Huy bật cười:
Tôi biết, nhưng tôi ở lại đây thôi. Chờ Nguyên.
Thôi được! - Ed thở dài - Tôi thua cậu rồi! Tôi hứa sẽ quay lại Việt Nam thăm cậu, mà hi vọng là "các cậu". Đừng chịu thua khi còn chưa chiến đấu nhé!
Huy mỉm cười, đấm nhẹ vào những ngón tay dài đang mở rộng của Ed. Cậu đứng hồi lâu cho đến khi cái lưng của bạn mình khuất hẳn và cũng quay lưng bước đi. Huy ra khỏi cánh cửa. Hà Nội đang mưa nhẹ. Cậu bước về phía bãi để xe, lấy xe và phóng thẳng đến bưu điện thành phố, một quãng đường thật dài. Cậu ghi tên và địa chỉ của Nguyên lên phong bì rồi gửi đi. Bức thư gửi trong một chiều Hà Nội mưa, làn mưa nhẹ nhưng thật miên man, nhẹ nhưng dài như ngày tháng... Bức thư từ một người không chịu thua khi còn chưa chiến đấu...
Cũng ngày hôm đó, ở rất xa Hà Nội, rất xa Việt Nam, trong căn gác nhỏ trên tầng Mười lăm của một toà nhà đơn giản, có một cô gái ngồi trầm tư rất lâu bên cửa. Phía bên ngoài, gió thật nhẹ và những ánh điện lấp lánh chảy dài. Cô đang viết một bức thư gửi về Hà Nội. Những dòng chữ ngắn ngủi nhưng, cũng thật miên man, thật nhẹ, và xa như ngày tháng...
"Ba năm sống xa Hà Nội là ba năm em đã nhận ra rất nhiều điều. Khi em đi trên những con đường câm lặng và xa lạ, khi em ngồi ở một băng ghế trong vườn hoa và nhìn người ta qua lại, khi tuyết rơi trắng xoá, khi em thấy bàn tay mình trống rỗng giống như mọi điều thân thuộc đã rời bỏ em..., đó là cảm giác tìm thấy những điều rất quan trọng mà trước đó, vì đã quá quen thuộc nên không thể nhìn ra. Và khi đi xa rồi, em mới học được cách nhìn mọi thứ bằng trái tim mình. Em đã biết nơi em thuộc về. Mong rằng, khi em trở về, mùa Thu Hà Nội vẫn còn chỗ cho em... Huy nhé!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top