Chương 18: Cơn Sóng Lớn


Charnita thức dậy vào sáng hôm sau với cảm giác khác lạ. Mặc dù cô đã quyết định tham gia dự án khởi nghiệp tại Silicon Valley, nhưng cảm giác lo lắng và bất an vẫn len lỏi trong lòng cô. Những ngày qua, cô đã dồn hết tâm sức vào việc chuẩn bị cho bước đi quan trọng này, nhưng giờ khi quyết định đã được đưa ra, cô không thể ngừng suy nghĩ về những gì sắp đến. Liệu mình có thể làm tốt được không? Liệu mình có đủ khả năng để thành công trong một môi trường đầy thử thách như vậy?

Cô ngồi bên cửa sổ phòng ký túc xá, nhìn ra khung cảnh quen thuộc của Harvard. Những cơn gió nhẹ thoảng qua, nhưng tâm trí của Charnita lại bùng lên một cơn sóng lớn. Cô nhìn vào những cuốn sách trên bàn học – những cuốn sách mà cô vẫn chưa kịp đọc xong, những bài tập còn dở dang, và bỗng nhiên, tất cả những điều đó dường như trở nên mờ nhạt. Cô không thể bỏ qua những cơ hội mà cuộc sống mang lại, nhưng sự thay đổi lớn này cũng khiến cô cảm thấy một sự lo lắng khó tả.

Nathan đã biết về quyết định của cô từ hôm qua. Anh không chỉ tán thành mà còn động viên cô rất nhiều. "Tôi biết bạn sẽ làm tốt, Charnita. Đây là cơ hội của bạn, đừng để nó trôi qua vô ích," anh đã nói như vậy, ánh mắt đầy niềm tin. Nhưng đối với Charnita, không có gì dễ dàng khi phải bước ra khỏi vùng an toàn của chính mình, nhất là khi cô đã gắn bó với Harvard trong suốt năm đầu tiên.

Ngày hôm sau, Charnita đã phải làm thủ tục để xin phép tạm rời khỏi trường. Cảm giác chán nản, bất an không buông tha cô, nhưng khi cô vào văn phòng của giáo sư chủ nhiệm để nói về quyết định này, điều gì đó trong cô lại mạnh mẽ lên. Sự tự tin, niềm tin vào bản thân và vào tương lai đã giúp cô vượt qua nỗi sợ hãi.

"Charnita, tôi nghĩ bạn sẽ thành công trong dự án này. Nhưng đừng quên rằng Harvard luôn là nơi mở rộng những cơ hội cho bạn, dù bạn ở đâu. Hãy quay lại khi bạn cảm thấy đã đủ sẵn sàng," giáo sư đã nói với cô, không phải là một lời khuyên dễ dàng, nhưng là một lời động viên chân thành.

Sau khi mọi thủ tục được hoàn tất, Charnita dọn đồ đạc và chuẩn bị lên đường. Trước khi rời đi, cô gặp Nathan. Họ đứng ở cổng ký túc xá, nơi mà trước đây họ đã từng trò chuyện rất nhiều lần.

"Charnita, tôi không biết phải nói gì nữa. Nhưng tôi muốn bạn biết một điều, tôi rất tự hào về bạn," Nathan nhìn cô, ánh mắt anh không giấu được sự lo lắng, nhưng cũng đầy quyết tâm. "Đây là bước đi lớn của bạn, và tôi tin bạn sẽ làm rất tốt."

Charnita mỉm cười, trong lòng cô cảm thấy ấm áp. "Cảm ơn Nathan. Bạn đã luôn ở bên cạnh tôi, và tôi không biết phải làm sao nếu không có bạn."

Một chút lặng yên trôi qua, rồi Nathan lên tiếng, giọng anh có chút nghẹn lại. "Tôi sẽ luôn ở đây, cho dù bạn ở đâu. Hãy nhớ rằng, dù bạn có đi đâu, bạn sẽ không bao giờ đơn độc."

Những lời này của Nathan khiến Charnita cảm thấy yên tâm. Nhưng cô biết rằng dù có sự động viên, cô vẫn sẽ phải đối mặt với những thử thách lớn hơn phía trước. Cô hít một hơi dài, gật đầu với Nathan rồi bước lên chiếc xe đưa cô ra sân bay. Khi máy bay cất cánh, một phần trong cô cảm thấy một sự lo lắng mơ hồ, nhưng phần lớn trong cô lại tràn ngập hy vọng và mong đợi.

Silicon Valley không giống bất kỳ nơi nào mà Charnita đã từng đến. Đó là một nơi đầy ắp những người tài năng, những ý tưởng sáng tạo và môi trường cạnh tranh vô cùng khốc liệt. Cô đến nơi này với một tâm trạng vừa hồi hộp vừa phấn khích, nhưng cô hiểu rằng nếu mình không dũng cảm đối mặt với thử thách, thì mọi thứ sẽ chỉ dừng lại ở những giấc mơ.

Ngày đầu tiên tại Silicon Valley, Charnita được gặp nhóm sáng lập dự án. Dự án này liên quan đến việc phát triển một nền tảng học tập trực tuyến giúp kết nối sinh viên với các nguồn tài nguyên học tập, từ bài giảng đến tài liệu nghiên cứu. Charnita được giao phụ trách mảng phát triển giao diện người dùng, nơi mà cô sẽ phải tạo ra những trải nghiệm dễ sử dụng và thân thiện với người dùng.

Dù đã có nền tảng kiến thức từ khi học ở Harvard, nhưng khi phải đối diện với những yêu cầu chuyên môn cao, Charnita không thể không cảm thấy một chút hoang mang. Những người trong nhóm đều là những chuyên gia dày dạn kinh nghiệm, và có những lúc cô cảm thấy mình chỉ là một tấm bia vô nghĩa giữa đám đông tài năng ấy.

Tuy nhiên, Charnita nhớ lại lời Nathan đã nói: "Đừng sợ thử thách, hãy coi chúng là cơ hội để học hỏi." Những lời đó như một lời nhắc nhở mạnh mẽ, giúp cô vững vàng hơn.

Trong suốt những tuần đầu, cô đã có những lúc cảm thấy mệt mỏi và muốn từ bỏ. Nhưng mỗi lần cô nhớ đến Nathan, cô lại nhận ra rằng cô không thể quay lại. Cô đã có cơ hội này, và cô sẽ không bỏ lỡ.

Cuối cùng, sau nhiều ngày đêm miệt mài làm việc, Charnita đã giúp nhóm của mình hoàn thành một giao diện người dùng mới, rất được lòng người dùng thử. Thành công đầu tiên khiến cô cảm thấy tự hào, và cũng chính là lúc cô nhận ra mình có thể làm được những điều mình không dám tưởng tượng trước đây.

Dù vậy, cô vẫn không quên những người bạn và những kỷ niệm ở Harvard. Nathan, Lynn, Pamela, Angeline và những người bạn cũ vẫn luôn hiện diện trong tâm trí cô, và cô biết rằng mình vẫn đang ở trong hành trình dài đầy thử thách, với những quyết định quan trọng tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top