Chương 10: Buổi gặp bất ngờ
Một tuần sau đám cưới, Mộc Lan Thư đang ngồi làm việc tại công ty, khi cô nhận được cuộc gọi từ Tống Minh Quân. Là bạn cũ từ thời đại học, anh vừa mới trở về từ nước ngoài và muốn gặp lại cô. Hơi ngạc nhiên vì lâu rồi họ không liên lạc, nhưng vì là bạn bè lâu năm, cô không nỡ từ chối.
Tối hôm đó, Mộc Lan Thư đến quán cà phê nhỏ mà hai người thường lui tới khi còn là sinh viên. Quán quen thuộc và ấm cúng này khiến cô cảm thấy một chút bình yên giữa những áp lực cuộc sống.
Tống Minh Quân ngồi đợi ở một góc khuất, vẫn như xưa, gương mặt điển trai và phong thái lịch lãm. Anh mỉm cười khi thấy cô bước vào. "Lan Thư, lâu lắm không gặp. Em vẫn xinh như ngày nào."
Mộc Lan Thư mỉm cười đáp lại, ngồi xuống đối diện anh. "Anh cũng chẳng thay đổi gì. Mới về nước à? Dạo này thế nào?"
Cả hai trò chuyện về những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, công việc, gia đình. Nhưng khi câu chuyện dần đi sâu vào những ký ức xưa cũ, Tống Minh Quân không thể không nhắc đến chuyện Lục Nghị Phàm.
"Anh nghe nói em đã kết hôn. Thực sự... em ổn chứ? Em và Lục Nghị Phàm sống thế nào?" Tống Minh Quân khẽ hỏi, ánh mắt nhìn cô với một vẻ lo lắng khó che giấu.
Anh cũng nghe được những tin đồn ấy rồi sao?" Mộc Lan Thư mỉm cười, cố gắng tạo không khí thoải mái.
Tống Minh Quân gật đầu, đôi mắt anh có vẻ nghiêm túc hơn. "Nhưng anh không tin là em lại thực sự hạnh phúc với quyết định đó. Anh biết, em không phải kiểu người dễ dàng làm theo ý người khác. Nhất là khi người đó là Lục Nghị Phàm."
Mộc Lan Thư nhìn anh, cảm giác bất ngờ trào lên trong lòng. "Anh nói vậy là sao?"
Anh ngừng một lát, nhìn cô chăm chú. "Lan Thư, anh muốn em biết một số điều. Lục Nghị Phàm không phải người mà em nghĩ. Anh ta có rất nhiều bí mật, và những điều đó không phải dễ dàng để em có thể hiểu được. Em là người thông minh, nhưng tình yêu không phải lúc nào cũng đủ để em hiểu được hết sự thật."
Mộc Lan Thư im lặng, lòng bỗng dưng trở nên căng thẳng. Cô không phải là người dễ bị dao động, nhưng lời nói của Tống Minh Quân khiến cô cảm thấy có điều gì đó rất lạ. Lục Nghị Phàm có bí mật sao? Anh ta không phải là người như cô tưởng tượng?
"Anh có bằng chứng gì không?" Mộc Lan Thư hỏi, giọng có chút lạnh lùng. Cô không muốn nghe những lời nói mơ hồ. Cô đã chọn Lục Nghị Phàm, và cho đến giờ, cô vẫn tin vào quyết định của mình.
Tống Minh Quân lắc đầu. "Anh không có bằng chứng cụ thể. Nhưng em là vợ anh ta, em phải hiểu rằng, không ai trong thế giới của anh ta sống mà không mang vết thương. Những vết thương đó có thể ảnh hưởng đến em."
Cảm giác lo lắng trong lòng cô càng lúc càng rõ rệt. Dù cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng Mộc Lan Thư không thể phủ nhận một phần sự nghi ngờ đang dâng lên trong lòng. Lục Nghị Phàm là một người rất kín tiếng, và cô biết, có những điều anh không bao giờ nói với cô.
Sau cuộc gặp, Mộc Lan Thư trở về nhà, mệt mỏi nhưng lại cảm thấy cần chia sẻ mọi thứ với mẹ. Cô gọi điện cho Túc Ngọc, mẹ của mình, để kể về cuộc gặp gỡ với Tống Minh Quân.
Điện thoại reo, và ngay lập tức bà Túc Ngọc nhấc máy, giọng nói ân cần như thường lệ. "Con gái, sao rồi? Hôm nay gặp lại Tống Minh Quân à? Cảm giác thế nào?"
Mộc Lan Thư cười nhẹ, trả lời: "Con chỉ gặp lại anh ấy, trò chuyện thôi mà. Cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là bạn cũ thôi."
Túc Ngọc nghe vậy liền nhẹ nhàng hỏi: "Con với Nghị Phàm thế nào? Hai đứa có ổn không? Mẹ nghe nói con gặp lại người bạn cũ lâu năm, chắc là có nhiều chuyện để nói nhỉ."
Mộc Lan Thư im lặng một chút, rồi trả lời: "Con ổn mà, mẹ đừng lo. Mọi chuyện với Nghị Phàm vẫn tốt, không có gì thay đổi."
Túc Ngọc cảm nhận được sự bình tĩnh trong giọng nói của con gái, nhưng bà vẫn không khỏi lo lắng. "Mẹ chỉ muốn con hạnh phúc thôi. Nghị Phàm có vẻ là người hiểu con nhất, đừng để mình xa cách quá. Mẹ biết Nghị Phàm có thể lạnh lùng, nhưng thật ra trong lòng anh ấy rất quan tâm con."
Mộc Lan Thư thở dài, nở nụ cười nhẹ, cố gắng trấn an mẹ. "Con sẽ chú ý, mẹ đừng lo."
Trong lúc Mộc Lan Thư đang trò chuyện với mẹ qua điện thoại, Lục Nghị Phàm đứng lặng lẽ ở cửa phòng khách, nghe rõ từng câu nói của cô. Dù anh không trực tiếp tham gia vào cuộc trò chuyện, nhưng ngay khi nghe đến cái tên Tống Minh Quân, một cảm giác không thể nói rõ được chợt dâng lên trong lòng anh.
Anh không phải người dễ dàng để lộ cảm xúc, nhưng khi nghe mẹ cô nhắc đến việc Tống Minh Quân là bạn cũ của cô, anh lại cảm thấy một sự lo lắng khó hiểu. Những câu hỏi của Tống Minh Quân về cuộc sống của cô, về mối quan hệ giữa cô và anh, khiến anh không thể không nghĩ ngợi.
Khi Mộc Lan Thư kết thúc cuộc gọi và quay lại, cô thấy Lục Nghị Phàm đang nhìn mình, đôi mắt anh lạnh lùng như thường lệ, nhưng có gì đó không đúng. Một sự im lặng kéo dài giữa hai người.
" Tống Minh Quân là ai?" Lục Nghị Phàm lên tiếng, giọng anh không thể giấu đi sự khó chịu trong đó.
Mộc Lan Thư mỉm cười, cố gắng giảm bớt căng thẳng trong không khí. "Chỉ là bạn cũ thôi mà, anh đừng lo."
Nhưng trong lòng Lục Nghị Phàm, sự lo lắng vẫn không dễ dàng biến mất. Anh không thể lý giải được cảm giác này, nhưng rõ ràng là Tống Minh Quân đã khiến anh cảm thấy bất an. Dù ngoài mặt anh vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng sự hiện diện của anh ta trong cuộc sống của cô đã làm dấy lên những nghi ngờ mà anh không thể giấu nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top