đừng yêu em
Đừng yêu em
Tác giả: Khải Ly
Không xem ai ra gì, cuồng ngạo bất tuân Dương Kỳ Phong cũng chẳng coi trọng chuyện yêu đương. Cũng vì thế, dù đã có bạn gái còn không thấy đủ, giấu diếm để có thêm tình nhân mới vừa lòng.
Tuy rằng nàng mang mắt kính, bản tính thì ngây ngốc, nhưng lại luôn cho rằng bộ dạng hắn thật buồn cười.
Phải chăng vì hắn yêu cái sự ngây thơ của nàng, ăn nàng xong còn muốn nàng thành người tình của mình. Lại không nghĩ cô gái bé nhỏ này có lúc quyết liệt như thế, rời đi mà không hề lưu tình một khắc.
Quái lạ hơn nữa là khi mất đi nàng, lòng hắn thấy trống vắng, không thể tiêu sái như ngày xưa nữa.
Khi biết rằng mình đã yêu, hắn quyết tâm tìm bằng được người con gái đã đánh cắp trái tim mình.
Hà Vũ Tân như đoá hoa nhỏ mỏng manh, sinh ra và lớn lên ở một góc tường, tuy bình thường nhưng cũng có điểm đặc sắc.
Nhưng nàng chưa từng để ý ai, bởi vì trong mắt nàng chỉ có một hình bóng duy nhất, đó là Dương Kỳ Phong. Chỉ cần có thể gần hắn, nàng tình nguyện làm mọi thứ.
Cho đến khi nhận được thiệp cưới, trái tim nàng tan vỡ trong phút chốc. Sao hắn có thể vô tâm như thế. Sự trả giá này quá lớn, cõi lòng tan nát. Nàng cảm thấy hoàn toàn thanh tĩnh. Quyết định từ bỏ tình cảm thương tâm kia, giống như trước đây, nàng lại là chính mình.
Chương 1.1
“Chị à, chúng ta có nên chờ thêm chút nữa rồi hãy đi…”Hà Thiến Văn mới nói dở chừng thì phát hiện chị hai yêu quý của mình dường như không tập trung, căn bản không nghe nàng nói chuyện, đành phải to tiếng hô “Chị”
“A?”Hà Tân Vũ giật mình, hoàn hồn nói “Làm sao vậy?”
Ngày thứ bảy đầu tiên của tháng 5, sau giờ Ngọ, hai chị em nàng ra khỏi cửa hàng mua bán. Các nàng cùng nhau mua quà tặng mẹ, là một cái ghế mát-xa nhiều chức năng, yêu cầu chủ tiệm ngày mai giao về tận nhà.
“Chị nhìn gì mà ngây ngốc vậy, trên đường có soái ca à?” Hà Thiến Văn hai mắt đảo qua đảo lại cũng không thấy được một nửa soái ca, lại phát hiên đối diện đường có một cái cổng lớn, lập tức nghĩ: “A, đây không phải trường cũ của chị sao.”
Hà Thiến Văn và chị tuy cùng đi học nhưng lại khác trường. Bởi vì chị nàng học rất giỏi, các cấp học đều được vào thẳng trường quốc lập.Không giống như nàng chuyển trường áp lực thi cử nặng nề, miễn cưỡng mới lấy được văn bằng chuyên ngành. Bất quá trời sinh tất có chỗ dung, hiên tại chị hai là nhân viên công vụ, nàng là nghiệp vụ viên, cả 2 đều có năng lực báo hiếu cho mẹ.
“Đúng vậy” Hà Tân Vũ nhẹ gật đầu, nhìn bốn chữ TRUYỀN THANH CAO TRUNG trên cổng, làm nàng nhớ lại thời còn đi học.
“Nếu trùng hợp như vậy, chị có muốn vào xem không?”
“Không cần đâu, mẹ đang chờ chúng ta ở nhà.” Cha mẹ các nàng sớm đã ly hôn, mẹ nàng Hà Thu Mỹ là một nữ y tá, khó khăn vất vả nuôi các nàng lớn lên. Cha thì từ khi tái hôn liền không xuất hiện, cho nên 2 chị em quyết định đổi sang họ mẹ.
“Cũng không mất bao nhiêu thời gian, em nghĩ nên xem qua” Hà Thiến Văn thuộc trường phài hành động, lập tức qua đường, trực tiếp hướng bảo vệ mà hỏi.
Bảo vệ vừa nghe là học sinh cũ, hôm nay lại là thứ 7, hai cô gái này xem ra cũng thành thật, liền cười nói: “Không thành vấn đề, các em đi thong thả”
“Cám ơn” Hà Thiến Văn biểu hiện như đây chính là trường học của mình, lòng hiếu kỳ mạnh mẽ, muốn nhanh nhanh chóng chóng đi vào xem một chút.
Hà Tân Vũ thấy vậy, không còn cách nào khác đành phải theo em gái vào trường. Tốt nghiệp gần 8 năm, cảnh vật ngày xưa đã có nhiều thay đổi, trong lòng chỉ còn hoài niệm cũng như phiền muộn. Bắt đầu từ năm 16 tuổi, trải qua ba năm thanh xuân ở đây, biểu hiện bình thường, bạn bè cũng không nhiều, dáng vẻ thì quê mùa với gọng kính màu đen. Mọi người đều nghĩ rằng nàng là 1 cô gái bình thường, ngay cả chính nàng cũng tin như vậy, lại càng không nghĩ có thể có một cuộc tình từ đây….
Chị em 2 người đi qua một dãy phòng học dài, đi qua sân thể dục chính, nhìn vào bên trong thì thấy có người đang đánh bóng rổ, tựa như đang trong một trận đấu, hai bên tranh bóng kịch liệt, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng bước chạy đập bóng, tiếng la hét, hơn nữa âm thanh đều chói tai, hình thành một loại không khí đầy áp lực.
Nhìn một hồi lâu, Hà Thiến Văn “chậc chậc” hai tiếng, hướng chị mình nói: “Tiểu tử kia thật hung hăng, chơi bóng mà như muốn liều mạng, còn gắng như vậy làm gì chứ, chị xem điểm thấp thế kia rồi.”
“Tuổi trẻ chính là như thế” Hà Tần Vũ ánh mắt mơ hồ, giống như nhìn thấy hình ảnh quen thuộc trước kia….
“Đúng rồi trước kia chị từng làm quản lý đội bóng rổ, nhất định là mệt chết đi” Hà Thiến Văn nhớ trước kia chị hai đột nhiên gia nhập đội bóng rổ làm cho nàng và mẹ kinh ngạc. Chị rõ ràng không thích vận động, hơn nữa gần đó còn bị một quả bóng rổ đụng trúng, doạ đến té xỉu, làm thế nào lại trở nên dũng cảm như vậy.
“Ừ. Nào là giặt quần áo, làm thức ăn, có khi còn chữa thương cho đội viên” Hà Tân Vũ nhớ lại ngày đó, mọi người đều không muốn làm công việc này, chỉ có một cô bé mắt kính là ngoại lệ.
“Vất vả như vậy? Lại không có gì vui, sao lại đi làm nữ giúp việc cho đội bóng rổ chứ?” Hà Thiến Văn luôn quan điểm tự do khoáng đạt, loại việc cực nhọc này nàng tuyệt đối không bao giờ làm.
“Là bạn chị nhờ” Hà Tân Vũ đương nhiên nhớ rõ từng chi tiết, hết thảy như vừa mới xảy ra, cơ bản là lơ đễnh việc nhỏ, mà nay khi nhớ lại cũng chẳng thể làm gì, coi như là số phận vậy.
“Chị chẳng từ chối ai bao giờ.” Hà Thiến Văn lắc đầu, có thể là do trời sinh mềm lòng, hoặc do hoàn cảnh thay đổi đã khiến cho chị nàng trở thành người tốt.
Hà Tân Vũ cười khổ một chút, bàn tay nhấc lên định đẩy mắt kính lên một chút, đây vốn là một thói quen nhỏ của nàng, chợt ngón tay đụng tới mi tâm (chỗ ở giữa 2 lông mày á) chợt nhớ là từ 4 năm trước mình đã không mang mắt kính nữa rồi. Bốn năm trước nàng vốn làm phẫu thuật mắt, thế nên không còn cận thị nữa, cái kính trước mắt cũng vì thế mà biến mất, cái quãng thời gian bị gọi là “Cô nàng mắt kính” giờ chỉ còn là quá khứ.
Hà Thiến Văn nhìn bầu trời có điểm u ám, trận bóng rổ cũng sắp đến hồi kết liền đề nghị:
“Chúng ta về nhà thôi”
“Vâng”
Hai chị em liền rời đi khỏi trường học, đón taxi về nhà, mẹ Hà Thu Mỹ đã nấu một bàn đầy đồ ăn ngon, ba người ngồi vây quanh bàn ăn vừa coi ti vi, vừa nói chuyện với nhau, không khí bình thản cùng ấm áp, có gia đình thật là tốt.
Bởi trời sinh tính tình hoạt bát, trong nhà Hà Thiến Văn thường là “người chủ trì”, là người khơi gợi đề tài và đem lại nụ cười cho cả nhà. Chuyện quà tặng mẹ đương nhiên là phải giữ bí mật, vì thế nàng nhắc tới chuyện khác:
“Mẹ, hồi nãy tụi con đi thăm trường cũ của chị, còn xem cả một trận đấu bóng rổ. Mẹ có nhớ trước kia chị cũng làm quản lý bóng rổ ở đó không?”
“”Đương nhiên là nhớ chứ. Khi đó chị con rất bận rôn, cũng không biết là làm cái gì.” Hà Thu Mỹ vì gia cảnh nên bận rộn kiếm tiền, thường xuyên tăng ca không có ở nhà. Nhưng vẫn thấy được trưởng nữ nhiều lúc tan học không lập tức về nhà, ngay cả ngày nghỉ cũng đến trường.”
“Đội bóng rổ có nhiều mãnh nam để ngắm, mồ hôi tuôn như mưa mùa hạ, hương vị siêu anh hùng”
Hà Văn Thiến nói xong nở nụ cười, Hà Tân Vũ một điểm cười cũng không có. “Đội bóng rổ” ba chữ này với nàng tựa như sét đánh, vừa nghe đến liền nhớ lại rất nhiều.
“Phải không?” Hà Thu Mỹ đã năm mươi tuổi, không quan tâm tới mãnh nam, chỉ mong hai đứa con gái tìm được nhân duyên tốt, vì thế hướng sang Tân Vũ hỏi:
“Tân Vũ, con chừng nào mới mang bạn trai về nhà? Đã 26 tuổi rồi.”
“Chị không phải là không có người yêu, cái chính là chị không muốn.” Hà Văn Thiến từ hồi đi học đã có bạn trai. Hiện tại tuy rằng độc thân nhưng cũng không giống chị, làm cho mẹ lo lắng.
“Vì cái gì mà không muốn?” Hà Thu Mỹ quả thật không rõ, con gái lớn học quốc lập rồi tốt nghiệp đại học, công tác ở sở thuế quan, nấu ăn ngon, việc nhà giỏi, hình thức tương đối, tính tình cũng rất được, lại không hề có người yêu.
Hà Văn Thiến cười ha ha “Hiện tại độc thân cũng không làm ô nhiễm môi trường, không kết hôn bây giờ rất thịnh hành mà.”
Nghe mẹ cùng em nói chuyện, Hà Tân Vũ cúi đầu ăn cơm, người nhà vẫn nghĩ nàng chưa từng có một mảnh tình, bạn học cũ của nàng ở cao trung cũng tưởng rằng nàng chỉ thích nữ nhân. Nếu nói ra nàng cũng đã từng yêu một người con trai, chỉ sợ mọi người cho rằng nàng mơ mộng hão huyền.
Chỉ có nàng và hắn mới biết bọn họ có bao nhiêu yêu -hận, càng bí mật bao nhiêu, càng khắc cốt ghi tâm bấy nhiêu.
Đêm đó Hà Vũ Tân ngủ không yên, từ ngày nàng quyết định chấm dứt dây dưa, hầu như hằng đêm đều mơ thấy hắn. Ra đi ngược lại càng làm nàng đau khổ. Nàng không hiểu, vì sao mình lại thương tâm đến thế, suy nghĩ này càng khiến nàng rơi sâu vào tuyệt vọng?
Yêu là gì? Hận là gì? Nàng giống như lạc trong mê cung, có lẽ chỉ khi tìm được phần tâm tư đánh mất, mới có đáp án, mới có thể không yêu không hận….
Chuyển cấp, bao điều mới mẻ xen lẫn với cảm giác mong đợi và xao xuyến. Rồi hàng loạt biến đổi đột ngột xảy ra, vừa mới hết những năm cấp II, giờ đây lại cứ như biến thành một người khác, như hiểu ra điều gì đó nhưng rồi lại lạc vào mê muội.
Hà Tân Vũ làm cho người ta có cảm giác giống người vô hình. Nàng không tham gia các xã đoàn, không có hứng thú đặc biệt gì, đối với tương lai trước mắt cũng rất ít ảo tưởng. Ở phía sau cặp mắt kính dày cộp kia là những suy nghĩ đã sớm trưởng thành và mang theo vài nét u buồn. Mẹ vất vả làm việc sớm hôm cũng chỉ để lo học phí cho hai chị em nàng, vậy mà lòng nàng luôn cảm thấy bất an, lo lắng.
Ở giữa những gương mặt xa lạ, nàng rất nhanh có một người bạn tốt. Bạn nàng là người có cá tính, hoàn toàn tương phản với nàng, vốn hay trầm mặc. Ngô Tuyết Yến học cùng trường cấp 2, lên cấp 3 hai người lại chung trường, giờ ngẫu nhiên trở thành bạn cùng lớp, thành bạn tốt cũng là lẽ đương nhiên.
Thời gian nghỉ trưa, 2 người rủ nhau cùng ăn. Phần lớn là Ngô Tuyết Yến thao thao bất tuyệt, Hà Tân Vũ chi im lặng nghe, lâu lâu cũng gật đầu vài cái. Nàng cảm thấy Ngô Tuyết Yến giống như em gái mình, tràn đầy sức sống, ánh mắt sáng ngời, thỉnh thoảng cũng làm nàng vui vẻ, đó là ba điểm giống nhất.
Ngô Tuyết Yến nhìn đông nhìn tây một hồi rồi thấp giọng hỏi
“Tân Vũ, chúng mình gia nhập đội bóng rổ đi?”
Nàng sợ người khác biết được tìn này, lại đi trước nàng thì không hay.
“Mình không chơi bóng rổ”
Hà Tân Vũ đối với bóng rổ có chút sợ hãi, trái bóng lớn như vậy, lại rất cứng nữa. Huống chi người chơi bóng dùng lực rất mạnh, nàng từng bị hơn ba quả sượt qua, cuối cùng có một lần tự nhiên ngất xỉu. Thứ làm nàng chán ghét hơn cả bóng rổ chính là bóng chày. Nếu bị đánh trúng có khả năng bị chấn thương não á.
“Mình cũng đâu có chơi”
Lời Ngô Tuyết Yến không phải ý này, nên cười hì hì giải thích.
“Bọn họ muốn tìm quản lý cho đội bóng, kỳ thật chỉ cần làm những việc lặt vặt thôi, bạn cứ làm theo mình, không sao đâu.”
“Tại sao tự nhiên lại phải đi làm tạp vụ cho người khác chứ?”
Bởi vì mẹ làm việc bận rộn, Hà Tân Vũ mỗi ngày phụ trách nấu cơm, giặt quần áo, em gái thì phụ trách quét dọn. Nàng cũng không muốn tự tăng thêm gánh nặng cho mình.
Ngô Tuyết Yến ánh mắt trách cứ liếc nhìn người bạn thân của mình một cái, việc này còn phải hỏi sao?
“Trong đội bóng rổ bao nhiêu là soái ca, chỉ có làm vậy mới có khả năng tiếp cận họ! Chính là âm thầm quyến rũ người ta, vĩnh viễn sẽ không bị phát hiện”
“Ách…” Thân là cô gái mười sáu tuổi, Hà Tân Vũ đối với nam sinh cũng có chút tò mò, nhưng nàng không nghĩ đến vì biết chắc họ sẽ không thích nàng. Bởi vì nàng không thông minh, cũng không xinh đẹp lại bị cô lập, chi bằng tiếp tục trầm mặc.
“Hôm nay sau giờ tan học bọn họ sẽ tuyển quản lý. Bạn chỉ cần đi theo mình giúp mình thêm can đảm thôi.”
“Được rồi” Hà Tân Vũ nghĩ là chỉ đi xem thôi, khi tuyển chắc hẳn là sẽ không bị bóng đánh tới.
Sau giờ tan học, Hà Tân Vũ cùng Ngô Tuyết Yến đi vào văn phòng của đội bóng rổ, nào ngờ từ xa nhìn lại, trước cửa đã sắp một hàng dài, tất cả đều là nữ sinh. Chắc là đến tham gia tuyển quản lý!
Thấy nhiều người như vậy, Ngô Tuyết Yên ôm đầu ai oán kêu:
“Trời ạ! Tại sao ai cũng nghĩ giống mình chứ?”
“Quên đi, chúng mình đi thôi.”
Hà Tân Vũ không quan tâm, những nữ sinh đó xem ra đều là những cao thủ a, hai nàng làm gì có cơ hội thắng. Trong mắt hiện lên bốn chữ “Phi ta đừng chúc”.(ý là mình cũng không muốn)
“Không được. Như thế nào cũng phải thử mới biết, bằng không mình không cam lòng.”
Nhìn biểu tình kiên quyết của Ngô Tuyết Yến, Hà Tân Vũ thở dài thoả hiệp lần nữa, kỳ thật bạn nàng nói cũng đúng. Phải thử thì thua mới không hối tiếc.
Hai người gia nhập đội ngũ xếp hàng. Không bao lâu, phía trước truyền tới một trận xôn xao. Xuất hiện một tên con trai cao lớn hấp dẫn ánh mắt mọi người, Ngô Tuyết Yến liền chỉ vào chỗ đó nói:
“Nhìn kìa, đó là đội trưởng Dương Kỳ Phong, vừa đẹp trai lại có thực lực, gia cảnh lại giàu có. Mọi người đều coi anh ấy làm thần tượng mà sùng bái! Anh ấy đã năm thứ ba rồi, nếu chúng mình không gia nhập đội bóng rổ, về sau sẽ không có cơ hội nhìn thấy đâu.”
“Ách” Hà Tân Vũ nhẹ gật đầu. Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Dương Kỳ Phong. Lần đầu nhìn thấy đã hiểu vì sao hắn lại là đội trưởng, là thần tượng của mọi người. Ngoài dáng người cao to, khuôn mặt tuấn lãng, hắn còn có đôi mắt sắc như kiếm, chỉ cần trừng mắt cũng có thể làm người ta sợ hãi, trời sinh tính tình, cả người phát ra một cỗ ngạo khí. Thật sự là hắn quá vẹn toàn, không tự giác liền phát ra khí thế hơn người.
Ngô Tuyết Yến vốn đang cao hứng bỗng nhiên lại suy sụp, thở dài nói:
“Đáng tiếc là anh ấy đã có bạn gái, là hoa khôi giảng đường. Chúng ta là người thường thì chỉ đứng từ xa mà mơ mộng thôi.”
“Vậy vì cái gì bạn đến đây tham gia tuyển.” Hà Tân Vũ không rõ. rõ ràng là không có hy vọng tại sao vẫn muốn làm?
“Có thể tới gần một chút cũng tốt, chỉ là có nhiều quyền lợi hơn các cô gái khác.”
Nhìn Ngô Tuyết Yến lúc thì buồn bã, lúc lại vui vẻ làm Hà Tân Vũ có điểm buồn cười, nhưng nàng không thể phủ nhận, mọi người luôn cần giấc mơ. Tuy nàng không xác định được giấc mơ của nàng là gì. Đứng bên cạnh bạn thân, nhìn nàng nhiệt tình mơ ước, lòng nàng cũng muốn vui theo.
Thân là đội trưởng, buổi tuyển quản lý hôm nay là do Dương Kỳ Phong làm chủ, hắn cao giọng nói:
“Mọi người! Thời gian rất quý giá nên không thể phỏng vấn từng người một, bây giờ một lượt mười người, trúng thì ở lại, bị loại xin hãy ra về. Mọi người nghe rõ chứ?”
“Cuộc thi” Các cô gái xếp hàng khuôn mặt lộ vẻ khẩn trương, đã từng nhiều lần làm thí sinh, nhưng lần này không có luyện tập trước, cũng chẳng biết phạm vi đề thi, có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra. Ngô Tuyết Yến chắp tay trước ngực, thành kính cầu nguyện.
“Ông trời phù hộ, mong cả hai chúng con cùng qua cửa!”
“Mình cũng phải thi?” Hà Tân Vũ ngạc nhiên, như thế nào mà chính mình cũng không biết?
“Nhiều người thi sẽ có nhiều cơ hội. Chẳng lẽ bạn trơ mắt nhìn giấc mộng của mình bị huỷ sao?”
Ôi trời! Làm gì nghiêm trọng đến vậy. Hà Tân Vũ không đồng ý. Nhưng không bao lâu sau, nàng phát hiện mình cũng không thể trốn được nữa.
“Mười người tiếp theo, nhanh lên đi”
Dương Kỳ Phong ánh mắt sắc bén làm tất cả mọi người ngoan ngoãn nghe lời, bao gồm cả Hà Tân Vũ. Không hổ danh đội trưởng đội bóng, khí thế kia làm người ta không thể phản kháng. Nhóm nữ sinh này rụt rè đi vào trong, thật giống hậu cung tuyển phi, làm cho người ta lo lắng không yên. Vào lúc này, Hà Tân Vũ có muốn cũng không kịp quay đầu.
Vòng thi thứ nhất là may vá, một lần mười người cùng tiến lên phía trước, cầm lấy kim chỉ cùng áo sơ mi. Thời gian là năm phút, thất bại sẽ bị loại.
Hà Tân Vũ nghĩ rằng cuộc thi này cũng đơn giản quá đi? Nhưng kết quả làm nàng bất ngờ, một nửa bị loại trong đó có cả Ngô Tuyết Yến.
Trời ạ, đây là chuyện gì? Hà Tân Vũ há mồm trợn mắt, đây là thi gì, chính là may vá, cũng không phải là may đồ. Nàng lớn lên trong gia đình không có cha, làm việc nhà cũng giống như uống nước. Chẳng lẽ mọi người đều không tự mình may vá? Với kết quả này, Hà Tân Vũ áy náy nói với người bạn thân:
“Mình không thi nữa.”
Ngô Tuyết Yến lập tức lắc đầu:
“Không được! Bạn nhất định phải kiên trì, như vậy về sau mình mới có thể đến giúp bạn làm việc, thuận tiện gặp người mình yêu nhất trong đội bóng a!”
Được rồi, kỳ thật chủ yếu là xem đội bóng, tiện giúp bạn làm việc, dù sao cũng không khác biệt lắm.
“Nhưng là…” Hà Tân Vũ chỉ đến cổ vũ, như thế nào lại thành nhân vật chính?
“Đây là mình xin bạn đó, làm ơn mà” Ngô Tuyết Yến vẻ mặt kích động, chỉ thiếu nước quỳ xuống. Hà Tân Vũ bất đắc dĩ đáp ứng “Được rồi”
Vòng thi thứ hai là chữa bệnh, một bên là mười đội viên với cánh tay cường tráng, một bên là hộp cấp cứu, mọi thứ thuốc đều có. Trọng điểm là có thể chữa thương và băng bó chính xác. Hà Tân Vũ mẹ là y tá, việc này với nàng dễ như trở bàn tay, lên xuống vài cái liền thong thả hoàn thành.
“Ngươi ngươi ngươi, ở lại làm quản lý đội bóng.” Dương Kỳ Phong lập tức tuyên bố kết quả, hắn thật cao hứng vì có thể nhanh chóng tuyển được người. Nguyên lai là hắn chuẩn bị ba vòng thi, đề mục tiếp theo là quét tước cùng giặt quần áo (này này người ta làm quản lý chứ không phải là osin cho mấy người nhá, hạ nhục phái nữ ta hả? >”<), nhưng giờ không cần thi, bời vì chỉ còn lại có ba người “sống sót”. Không cần nhức đầu với đám con gái kia nữa, làm cho hắn cảm thấy an ủi.
“Đến lấy một ít tư liệu, ngày mai bắt đầu tham gia hoạt động của đội bóng rổ” Phó đội trưởng Chu Bằng Phi sớm đoán được kết quả này, đội trưởng nghĩ ra khảo đề quả nhiên hiệu quả, tuyển ra đều là những người được việc, bọn họ không cần “ bình hoa”.
“Vâng” Hai cô gái kia đều hưng phấn đáp lại nhưng chỉ có Hà Vũ Tân ngây ngốc. Thế sự thật khó lường, nàng lần này đi thi, tự nhiên được vào. Nếu bây giờ từ bỏ liệu có bị bóng rổ ném chết hay không?
Dương Kỳ Phong phát hiện cô gái này động tác chậm chạp, lập tức chất vấn:
“Ngươi có vấn đề gì?”
“Không, không có” Hà Tân Vũ chạy nhanh đến nơi lấy tư liệu. Vị đội trưởng này ánh mắt thật đáng sợ, thế nào mà lại có nhiều nữ sinh đi sùng bái hắn. Nàng chưa từng yêu nhưng chắc chắn không thích loại người như hắn, cảm giác bị áp bức quá lớn.
“Tân Vũ, thật tốt quá” Ngô Tuyết Yến ở bên cạnh chúc mừng nàng nhưng cũng là chúc mừng cho chính mình.
Cứ như vậy, Hà Tân Vũ trở thành quản lý của đội bóng rổ một cách bất đắc dĩ, nhưng nhìn thấy bạn thân vui vẻ tươi cười, ít nhất cũng người vì nó mà vui, thôi thì cứ coi như chuyện tốt đi.
Một tuần sau, Hà Tân Vũ cũng hiểu đội bóng rổ nhiều hơn một chút. Đội bóng sở hữu bốn mươi hai cầu thủ nổi tiếng, bao gồm cả chính thức lẫn dự bị. Vì là đội mạnh, lại rất hay chiến thắng nên trường học cũng hào phóng đầu tư kinh phí, đội bóng ngoài văn phòng cùng với sân tập, còn mời ba vị huấn luyện viên đến dạy.
Về phần sáu người quản lý, có đến năm người là “ Ý không ở trong lời”, đều tự tìm cho mình mục tiêu, nghĩ biện pháp và tạo cơ hội để tới gần. Hà Tân Vũ bị xem là ngoại tộc. Thứ nhất, nàng không thích bóng rổ, thứ hai nàng không muốn theo đuổi ai, vì thế nàng là thành phần duy nhất thật sự làm việc, đối với việc này nàng cũng không có một câu than oán, chỉ cần tránh xa sân bóng, nàng cam tâm tình nguyện làm tốt việc được giao.
Quá giữa trưa, đội khách tên gọi “Đá Quán” ( =.=) tiến vào sân, tất cả học sinh của trường đều tụ tập đông đủ, có thể ở chính sân của mình hạ gục đối thủ thì cực kỳ khoái trá.
Dương Kỳ Phong cũng không vội vã ra sân, đứng ở một bên cùng huấn luyện viên bàn về chiến lược, thật ra nói hắn là vị huấn luyện viên thứ 4 cũng không phải là quá. Nhìn qua một lượt, hắn để ý thấy nước uống không đủ, căn bản muốn gọi đàn em đi lấy nhưng thấy tất cả đều chăm chú nhìn tình hình trên sân, hắn nghĩ cũng nên tạo cơ hội cho người mới có thêm kinh nghiệm. Văn phòng của đội bóng ngay phía trước cách đó không xa, ở đó lúc nào cũng có thực phẩm tiếp tế, bên cạnh còn có phòng tắm cùng toilet. Đội bóng rổ mạnh không phải là chuyện một sớm một chiều, tất cả là dựa vào một cái cúp, càng tài năng thì càng được hưởng rất nhiều quyền lợi.
Dương Kỳ Phong còn chưa đi đến gần văn phòng, liền nhìn thấy bồn rửa tay ở bên phải có một cô gái cúi đầu giặt* khăn mặt. Chẳng phải là quản lý mới, Hà Tân Vũ sao? Hắn đối với cô gái này cảm giác chính là yên lặng và chân thật, bất quá nàng cũng chân thật quá đi?
(*nguyên văn là cọ rửa nhưng ta thấy sao sao ấy >”<!!)
“Mọi người đều ở sân vận động cổ vũ, ngươi sao lại không đi?”
Nghe có tiếng nói sau lưng, Hà Tân Vũ ngây người một chút mới quay đầu lại:
“Là…là khăn mặt chưa được giặt sạch.”
Hình như đây là lần đầu tiên nàng nói chuyện với Dương Kỳ Phong, ánh mắt của hắn lúc chất vấn nàng, rất đáng sợ. Nàng không dám nói là mình sợ bóng rổ, vừa đến sân bóng chỉ sợ bị bóng ném trúng. Loại lý do này chắc sẽ làm mọi người cười rớt hàm răng. Dù sao nàng cũng không am hiểu việc cổ động lắm, ở trong này rất thoải mái mà.
“Lại không vội. Làm gì có chuyện như thế.”
Nguyên bản hắn không hề chú ý tới nàng, bây giờ nhớ lại, nàng luôn yên lặng quét tước, lau bóng, giặt quần áo, khi không có việc gì làm nữa liền yên lặng đứng ở một góc. Nhưng người bạn gái cùng đi với nàng, thật là làm người khác chú ý. Tiếng cười, tiếng nói chuyện toàn thuộc đê-xi-ben loại cao, các nàng có thể làm bạn với nhau cũng thật kỳ diêu.
“Thật có lỗi.” Hà Tân Vũ cũng không biết vì sao lại phải giải thích, đội trưởng có một khí thế áp đảo người khác, điều đầu tiên nàng phản ứng chính là nhận sai.
“Ta không phải đang mắng ngươi.” Hắn biết biểu tình của mình có vẻ cứng rắn. Nhưng nàng cũng không nên dùng bộ dạng hối lỗi như thế chứ, người khác nhìn vào còn tưởng hắn đang khi dễ nàng.
“Ách…Thật xin lỗi.” Nàng chỉ giải thích thôi mà, như vậy có gì sai sao?
“Cô ngốc.” Hắn lắc đầu, không muốn cùng nàng nói chuyện tiếp.
“Trước tiên bỏ mấy cái khăn mặt qua một bên, theo ta đi lấy mấy bình nước.”
“Vâng.” Nàng lau khô tay, theo hắn đi vào văn phòng. Nhìn hắn khiêng bình nước to nhất, nàng cũng bắt chước hắn lấy bình to nhất mà khiêng. Hai tay dùng hết lực, nhưng không tài nào nhấc nổi.
“Ngươi khiêng nặng như thế làm gì?” Hắn vô tình ngược đãi nàng, nàng lại tự tìm cái khổ, đổi lại là nữ sinh khác, nhất định chỉ lấy bình loại nhỏ, thậm chỉ chỉ đứng yên. Ai lại giống như nàng, ngốc đến thế.
Hắn nhìn chằm chằm, làm nàng run lên: “Thật xin lỗi…”
“Đừng có nói xin lỗi nữa. Người lấy hai bình là được rồi.” Giọng nói có điểm bực tức, không phải là cố ý nhưng nàng thực sự thái quá.
“Ách.” Đội trưởng vĩnh viễn đúng, nàng quyết định ngoan ngoãn nghe lời. Thật muốn gọi Ngô Tuyết Yến đến cảm thụ cái vị vạn người mê này có bao nhiêu điểm doạ người….
Hai người đi ra văn phòng, hắn đóng cửa, thuận miệng hỏi:” Ngươi tại sao lại gia nhập đội bóng rổ?”
“Ta…” Lúc trước, khi thi thì không hỏi, bây giờ lại hỏi. Nàng thật sự không biết trả lời làm sao.
Nhìn mặt nàng ửng đỏ, khoé miệng bất giác nhếch lên: “Chắc là cũng có mục tiêu đúng không?”
Cái gì mà mục tiêu? Đội trưởng ám chỉ cái gì, nhưng nàng căn bản không có cái ý tứ kia. Làm ơn, hắn đừng hiểu lầm nàng là loại con gái hám trai kia chứ? Nhưng nói đi nói lại, nàng là vì mục tiêu mơ mộng của Ngô Tuyết Yến mà trở thành quản lý đội bóng rổ,. Miễn cưỡng được coi là có mục tiêu…
“Nói xem ngươi thích ai?” Hắn không khỏi tò mò, cô gái thầm lặng này thích thầm ai đây? Hắn từ cấp 2 đã là đội trưởng đội bóng rổ, có quá nhiều cô gái điên cuồng theo đuổi. Hắn thừa nhận hắn có điểm xem thường nữ sinh, ai bảo các nàng cứ theo dính hắn không thôi.
“Ta không có.” là thật 100%, nàng không có a. Nhưng tại sao mặt nàng lại đỏ như vầy. Cảm giác thật chán ghét!!
“Được rồi ta không ép người. Không người khác lại nói ta khi dễ ngươi” Bộ dạng xấu hổ, quẫn bách làm cho hắn nở nụ cười. Bỗng nhớ đến đội bóng nữ, người nào cũng muốn tìm cơ hội để thể hiện mình. Chưa hề thấy qua ai giống như nàng, luôn cố giấu mình. Hắn chỉ có thể nghĩ nàng là quái nhân, có lẽ có cái gọi là bóng ma tâm lý? Sao cũng được, dù sao cũng không liên quan đến hắn.
Hắn cười làm cho lòng nàng chấn động, nguyên lai hắn cũng biết cười à? Mỗi lần nhìn thấy hắn đều là bộ dạng lão đại trách mắng đàn em, so với huấn luyện viên còn nghiêm khắc hơn. ngay cả khán giả tiếng uống nước quá lớn cũng bị hắn trừng mắt cho đến khi không dám lên tiếng. Người may mắn duy nhất thoát khỏi có lẽ chỉ có bạn gái hắn. Hẳn là không ai có thể mắng mỏ được vị hoa hậu giảng đường kia, Lê Phức Mạn thật là đẹp, nếu nàng nhíu mày, không hề phân biệt, nam hay nữ cũng đều đau lòng.
Hai người đi trở về sân thể dục, Dương Kỳ Phong bỏ mấy thứ linh tinh xuống. Hiện tại họ đã bị đối phương dẫn trước rồi, hắn phải ra sân đễ gỡ lại. Hà Tân Vũ tưởng mình sẽ yên lặng rời đi, nhưng không khí nóng bỏng này lại làm nàng dừng chân. Hơn nữa khi nhìn đến thân thủ của đội trưởng Dương Kỳ Phong, nói hắn đại triển thần uy cũng không quá. Hắn trời sinh là để người ta thần tượng.
Nguyên lai trận đấu xem cũng khá thú vị, lòng nàng cũng hướng theo trận đấu. Mỗi lần ném bóng, chuyền bóng, cướp bóng đều làm cho người ta nín thở. Trời ạ, nàng không nên đứng xem, cho dù không bị bóng đánh trúng thì cũng có khả năng bệnh tim tái phát trước. Bóng rổ quả là bộ môn thể thao khủng bố mà.
Dương Kỳ Phong ném một trái ba điểm vào rổ, lập tức san bằng tỷ số. Hắn tự cho phép mình hưởng thụ cái cảm giác được người khác hoan hô một chút. Khoé mắt bỗng nhìn đến chỗ của Hà Tân Vũ, cái cô gái yên lặng kia đã đi xa, chẵng lẽ tư thế oai hùng hồi nãy của hắn không đủ để hấp dẫn nàng? Hắn từ nhỏ đến bây giờ chưa từng bị đối xử như thế, bất quá coi như hết, hắn cũng không để nàng vào mắt.
Lấy lại tinh thân hắn tiếp tục cướp bóng tấn công. Đây mới là chiến trường của hắn, hơn nữa hắn nhất định phải xưng vương.
Chương 2
Sau khi thắng lợi càng phải kiểm điểm, Dương Kỳ Phong lại không hải lòng tình hình chiến đấu của ngày hôm qua. Sau khi tập luyện xong, liền dành ra một khoảng thời gian để rút kinh nghiệm trận đấu hôm qua, mỗi người đều bị nói đến mức không thể ngóc đầu lên được. Theo chỉ thị của huấn luyện viên, đội trưởng và đội phó lập thành hai đội để tập luyện, một đội ba người. Nếu ngăn không được các thế công của bọn họ, hôm nay đừng nghĩ đến chuyện về nhà. Phía dưới hai cái rổ đều có người đang chiến đấu dữ dội, đội trưởng Dương Kỳ Phong như bóng đêm mạnh mẽ và tàn bạo, đội phó Chu Bằng Phi như ánh mặt trời chói mắt. Các Fan nhìn theo cũng khó xử, theo ai bỏ ai cũng luyến tiếc nha.
Ngô Tuyết Yến cũng đến xem tập luyện, vui mừng nhớ lại nói:
“Đội trưởng thật là siêu soái ca nha! Ngày hôm qua nếu không có anh ấy, đội chúng ta nhất định thua thảm hại.”
“Ách…” Hà Tân Vũ không dám nhớ lại, trận đấu kia đối với nàng có nhiều điểm đáng sợ a. “Mình có việc quan trọng, đi đến văn phóng trước đây”
“Chờ một chút mình đi giúp bạn” Ngô Tuyết Yến miệng thì nói thế, nhưng nhìn trước mắt có nhiều soái ca đang rơi mồ hôi, phát ra nhiều kích thích, cũng thật không nỡ rời đi. Phía sau bỗng có truyền đến một thanh âm “ Cẩn thận.”
Đây hình như là giọng nói của đội trưởng? Vừa quay đầu lại, nàng nhìn thấy hình ảnh của một vật có màu vàng đang bay tới. Chưa kịp phản ứng đã bị vật đó va vào đầu.
Ác mộng trở thành sự thật, nàng lại bị bóng rổ bay trúng rồi. Mắt kính bị chấn động rơi xuống đất, một vầng sáng làm hoa mắt, đau buốt cùng nhau kéo tới. Nàng ngã xuống nhưng chưa xỉu. Tâm lý bị chấn động khá lớn, tự nhiên run rẩy.
“Tân Vũ, bạn có sao không?” Ngô Tuyết Yên ngay lập tức chạy tới, lúc này nàng cũng không đến nỗi “trọng sắc khinh bạn”
Dương Kỳ Phong không hề nghĩ tới quả bóng mình đánh trật, lại vừa vặn đánh trúng cô gái sắp rời đi kia. Phải chăng trong nội tâm hắn có chút không đành lòng, muốn lưu lại bước chân của nàng. Lắc đầu, hắn bỏ ý nghĩ nhàm chán trong đầu đi, tiến lên phía trước xem xét tình hình.
“Người có bị làm sao không?” Nàng không mang mắt kính kỳ thật làm cho hắn có chút không quen. Đôi mắt nàng vừa to lại vừa sáng. Bình thường nàng giản dị chỉ mang một cái kính quê mùa, lỗi thời, kiểu tóc cũng không phù hợp, các cô gái trẻ thường hay thích buộc tóc cao lên một chút, hơn nữa phải hợp thời trang. Ai kêu nàng làm chính mình giống như bà già thế kia.
Không, hiện tại không phải là nghiên cứu nàng tạo hình như thế nào. Hắn ra lệnh cho chính bản thân mình khôi phục bình tĩnh.
“Mình không sao, thật xin lỗi, lẽ ra mình nên cẩn thận một chút.” Đội trưởng đến gần càng làm cho Tân Vũ khẩn trương hơn.
“Trán của bạn bị sưng như thế còn nói không sao.” Ngô Tuyết Yên thay bạn nhặt mắt kính lên, cẩn thận kiểm tra tỉ mỉ “ Tốt rồi, không bị gãy.”
Thực tiếc là không bị hư. Ở trong tâm Dương Kỳ Phong khẽ thở dài, một bộ kính như vậy cũng đủ để huỷ đi một đôi mắt xinh đẹp.
Chờ một chút! Xinh đẹp? Hắn bắt đầu hoài nghi khiếu thẩm mỹ của mình. Có bạn gái là hoa hậu giảng đường, hắn tại sao lại vừa mắt một cô gái khác, nhất là một cô gái “an toàn vô hại” như thế.
Hà Tân Vũ nhận lại kính, lúng túng mở mở, đeo lên. “Mình đến văn phòng nghỉ ngơi một chút là không sao rồi”
“Là bóng của ta đánh trúng ngươi, ta mang ngươi đi.” Dương Kỳ Phong nâng bả vai nàng dậy, chuyển hướng về mọi người ở phía sau nói, “Tiếp tục tập luyện, không cho phép dừng.”
“Được.” Đội phó Chu Bằng Phi lập tức thực hiện chỉ thị, không cho mọi người có cơ hội nhàn hạ.
“Tân Vũ! Mình dìu bạn đi.”. Ngô Tuyết Yến đương nhiên cũng muốn đi cùng. Đây chính là thời cơ hiếm có nha. Nói không chừng có thể cùng người trong mộng nói chuyện vài câu ấy chứ.
Hà Tân Vũ bên trái là đội trưởng, bên phải là bạn thân. Cả hai người đều đỡ vai nàng nhưng sao lại có cảm giác hoàn toàn bất đồng thế này. Trời ạ, tại sao chân nàng lại không có biện pháp nào để có thể bước đi.
Lê Phức Mạn nhìn bạn trai gặp hoàn cảnh khó khăn, ngay lập tức đứng ra, mỉm cười nói: “Kỳ Phong, anh giao cho em đi. Nữ sinh dìu nữ sinh so ra thuận tiện hơn. Anh xem học muội đã mắc cỡ rồi này, sắc mặt cũng đỏ nữa.”
Những lời này đều ngầm dấu nhiều ẩn ý, Hà Tân Vũ tuy không bắt mắt nhưng Lê Phức Mạn cũng không muốn mạo hiểm. Ai cũng đừng hòng cướp bạn trai nàng.
“Đây là trách nhiệm của anh, em đừng cản đường.” Dương Kỳ Phong lộ ra khuôn mặt dứt khoát, ôm lấy Tân Vũ đi tới ( đồ háo sắc =.=! )
Cái ôm này làm tất cả mọi người yên lặng. Dương Kỳ Phong ngày thường bình tĩnh, nghiêm khắc chưa từng ôn nhu như thế này? Kinh ngạc nhất dĩ nhiên là Tân Vũ, nàng run còn nhiều hơn. Mặt đỏ, tim đập, có thể té xỉu thật là tốt nha.
“Tiếp tục luyện tập đi” Dương Kỳ Phong bỏ lại mọi người, ôm Tân Vũ đến phòng y tế, bày ra bộ dạng dám làm dám chịu không có gì đáng lo ngại. Xem sắc mặt Dương Kỳ Phong xanh đen, Lê Phực Mạn cùng Ngô Tuyết Yên cũng không dám đi theo, tuy không cam lòng nhưng chỉ có thể đứng im đấy. Các người khác tuy cũng ngoan ngoãn chơi bóng nhưng ánh mắt lại nhìn theo bóng dáng hai người kia, đáy lòng hiện lên nghi vấn: Đội trưởng hôm nay làm sao thế?
Ra khỏi sân thể dục Tân Vũ mới thấp giọng nói: “Cám ơn đội trưởng…..Nhưng ta thật sự không có việc gì.”
“Câm miệng.” Đã đi tới đây, chẳng lẽ nàng muốn hắn phải bỏ về nửa chừng. Hắn không quen bị người khác từ chối. Tốt nhất là nàng nên tập thói quen ấy sớm một chút.
Nàng không dám hé răng lần nào nữa vì nếu từ chối nữa chắc hắn sẽ cho nàng rơi xuống đất. Hai bàn tay đành phải nắm lấy áo hắn. Quần áo hắn ướt đẫm mồ hôi, cơ thể lại nóng vì hoạt động nhiều, nhưng cũng không cảm thấy gây mũi, trái lại còn có chút mùi vị của nam nhân. Nguyên bản là nàng biết hắn tráng kiện nhưng bây giờ được hắn ôm trong vòng ngực rắn chắc mới cảm nhận được nó. Đây là lần đầu nàng gần gũi với người khác phái, cảm giác đau đầu choáng váng càng nghiêm trọng nha.
Trầm mặc một lúc, hắn bỗng mở miệng. “Thật xin lỗi, là ta bất cẩn đánh bóng không chính xác.”
Nàng trợn tròn mắt, không hề nghĩ tới hắn lại xin lỗi nàng. Xem ra hắn cũng không phải người hung ác (soái ca như thế tỷ nhìn sao ra hung ác a =.=!) Vì vậy nàng khách khí trả lời: “ Là do thần kinh vận động của ta quá kém. Nếu ta phản ứng nhanh hơn một chút có lẽ sẽ không bị bóng đánh trúng.”
“Thât sự như thế.” Hắn gật gật đầu biểu tính, nghiêm túc đến nỗi làm cho nàng thiếu chút nữa cười ra tiếng. Hắn quả nhiên vẫn là người kiêu ngạo nha.
Hai người rất nhanh đi đến phòng y tế. Thầy y tế thấy thế lập tức hỏi “Đã xảy ra chuyện gì?”
Dương Kỳ Phong đem Hà Tân Vũ tời giường “Bạn ấy bị bóng đập trúng đầu. Thầy xem thử đi”
“Cái trán sưng lên, thoạt nhìn thì cũng không có gì nghiêm trọng, hãy nghỉ ngơi chút đi. Tối nay đến bác sĩ xem sao, sợ não có thể bị chấn động.” Thầy y tế chẩn đoán hẳn là đúng, nhưng vẫn phải cẩn thận.
“Vậy xin nhờ thầy xem giùm.” Dương Kỳ Phong rất lẽ phép khom mình. Trước mặt sư trưởng hắn coi như bớt phóng túng
“Không thành vấn đề. Chào em. Đi chơi bóng đi.” Thầy đương nhiên nhận ra học trò này là người làm mưa làm gió trong trận đấu hôm qua. Trận bóng hay tuyệt nhưng cũng rất hồi hộp. Nếu không có Dương Kỳ Phong là linh hồn của đội bóng, chỉ sợ kết quả sẽ làm toàn thể đại hội không hài lòng.
Từ đầu tời cuối Hà Tân Vũ chưa hề mở miệng một tiếng nào. Chỉ đến khi Dương Kỳ Phong đi ra khỏi phòng y tế mới nhẹ nhàng thở hắt ra.
“Em cảm thấy thế nào?” Thầy chuyển hướng sang Tân Vũ hỏi.
“Em…Mệt mỏi quá.” Nhắm mắt lại, Hà Tân Vũ để chính mình nằm xuống, ép buộc thân thể đang cứng đờ phải thả lỏng. Bị bóng đập trúng không là cái gì, bị đội trưởng ôm mới là kinh tâm động phách .
Mười sáu năm qua cuộc sống của nàng rất bình thường. Nhưng hôm nay lại xảy ra một sự kiện rất lạ lùng, không biết mọi người nghĩ như thế nào? Nàng mệt mỏi suy nghĩ , dù sao…..Không có gì thay đổi, chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Chỉ như thế mà thôi.
Không đến hai muơi phút Dương Kỳ Phong đã trở lại sân bóng. Lê Phức Mạn liền bước nhanh về phía trước, nhíu đôi mi thanh tú hỏi: “Vị học muội kia có khoẻ không?”
“Có thầy y tế chiếu cố, không có việc gì.” Hắn thản nhiên trả lời.
Nàng giãn đôi lông mày đẹp, nhưng môi vẫn bĩu lại: “Kỳ Phong, anh đừng giận em.”
“Tại sao phải tức giận?” Hắn không nghĩ là phải giải thích, nên cũng không giải thích.
Bạn gái hắn nhỏ hơn hắn một tuổi, quen nhau cũng được nửa năm. Hắn khá hài lòng về nàng. Bề ngoài xinh đẹp, trang nhã, gia thế cũng ngang tầm hắn. Hai người đứng chung một chỗ ai cũng đều phải hâm mộ, bọn họ giống một cặp trời đất sinh. Tính cách nàng cũng không tồi, với hắn thì ngoan ngoãn phục tùng. Nếu không có gì trở ngại, không gặp được người con gái nào so với nàng thích hợp hơn, hẳn là hắn và nàng sẽ kết hôn.
Nghe bạn trai nói thế, Lê Phức Mạn mói nhẹ nhàng thở ra. Vốn dĩ nàng là công chúa của mọi người, rất được cưng chiều. Nhưng từ khi gặp Dương Kỳ Phong, nàng sùng bái và mê luyến hắn, nguyện ý chỉ làm một nữ nhân. Chỉ cần có thể cùng hắn ở một chỗ là được.
Chu Bằng Phi trên tay chuyền bóng đi tới, cười hỏi: “Các người muốn tâm tình hay là muốn luyện bóng hả?”
“Đương nhiên là luyện bóng.” Dương Kỳ Phong vuốt tóc bạn gái một chút rồi hướng tới sân bóng mà đi. Lê Phức Mạn đừng ở bên sân ngóng nhìn, nàng tin tất cả mọi chuyện đều bình thường. Bạn trai nàng là do ý thức trách nhiệm quá mạnh mẽ, cô gái tầm thường kia sao có thể tính là đối thủ của nàng (người tính không bằng trời tính-trời tính không bằng tác giả tính ~^^~!)
Sau khi kết thúc việc luyện tập, sức cùng lực kiệt mọi người mới có thể về nhà. Dương Kỳ Phong cùng Chu Bằng Phi ở lại bàn bạc, nghiên cứu tình hình của đội bóng gần đây. Hai người so với huấn luyện viên còn nghiêm khắc hơn.
Chờ từng cầu thủ đều bị mắng hết một vòng, Chu Bằng Phi cũng có điểm choáng váng đầu, mệt óc. Lấy hết nước miếng hét lên, nói sang chuyện khác:
“ Hôm nay ngươi bị sao thế?”
Dương Kỳ Phong đương nhiên biết hắn hỏi chuyện gì, cũng trả lời qua loa sơ sài “Là bóng do ta ném tới trúng người ta, ta đương nhiên phải có trách nhiệm.”
“Nói cũng mới nhớ.” Chu bằng Phi thuận tiện ngay cả người làm chuyện vặt vãnh cũng nghiên cứu. “Mới tới đây có ba người quản lý, Tân Vũ xem như tốt nhất, chăm chỉ làm việc. Nhưng giống như không thể nào hoà nhập, cũng không cố gắng động viên, cổ vũ chúng ta. Mỗi lần tới đều im hơi lặng tiếng.”
“Mỗi người đều có ưu khuyết điểm. Nàng tình nguyện làm việc đã tốt lắm rồi ngươi còn ngại cái gì?” Dương Kỳ Phong đối với quản lý rất nghiêm khắc. Hắn không cần bình hoa.
Chu Bằng Phi cười khẩy hỏi: “Khó có dịp mà người nói giùm một nữ sinh. Có phải là đối với kính cận muội có để ý?”
“Ngươi ít nói nhảm đi.” Cái người tên Tân Vũ kia nếu đi trên đường chắc chắn không có ai thèm liếc mắt để ý và hắn cũng là một trong số đó. Nói đi cũng nói lại, nếu nàng tháo kính ra tương đối đễ nhìn, nhưng còn thua xa bạn gái hắn. Hắn tự nhận hắn là nhân trung chi long đương nhiên phải sánh đôi với một công chúa chân chính ( trình độ tự sướng của anh quá cao =.=! )
Có bạn gái là hoa hậu giảng đường, chắc là không thèm để ý đến cô gái khác rồi.” Chu Bằng Phi cũng đã từng theo đuổi Lê Phức Mạn, tuy là thua dưới tay đội trưởng nhưng cũng tâm phục khẩu phục. Nhưng khó lắm mới có cơ hội khinh miệt một chút a.
“Nháo đủ chưa.” Dương Ký Phong kiên nhẫn có hạn, không hiểu sao vì sao Bằng Phi vẫn thích trêu chọc hắn đến cực điểm.
“Đùa một chút thôi mà. Tân Vũ giống như món hàng tầm thường, làm sao mà vừa mắt ngươi được.” (ta chém >”<!! So sánh Vũ tỷ với món hàng là thế nào. Thối nam nhân >”<!!)
“Nàng làm tốt việc của nàng. Ta chỉ là tùy việc mà xét. Ngươi có vấn đề à?” Tuy rằng có một hàng dài nữ sinh theo đuổi hắn, nhưng hắn chưa bao giờ hoa tâm làm loạn.
“Thật có lỗi, thật có lỗi. Ta không dám” Chu Bằng Phi giơ hai tay đầu hàng, cũng không sửa tính đùa giỡn, vẻ mặt gian xảo hỏi: “ Bất quá, nói thật. Nữ sinh gia nhập đội bóng đều có mục đích, nhất là đối với người. Chỉ có Tân Vũ là trước sau như một, tâm lạnh như nước. Vị đại minh tinh ngươi có hay không cảm giác mất mác.”
Xem ra là có người ngứa da, Dương Kỳ Phong không hề nhiều lời, phất tay là một quyền đánh thẳng tới. Hai người lập tức đứng lên đùa giỡn. Hội Nghị nghiên cứu tuyên bố kết thúc.
Không biết nàng hiện tại như thế nào? Chắc là không đến nỗi chấn động não chứ? ( gớm, anh cứ chuyện bé xé ra to =.=!) Hà Tân Vũ! Nàng đi vào lòng hắn giống như một con rắn, không động tĩnh, im ắng. Cắn một cái cũng không ra sao. Nhưng bỗng nhiên hắn có một dự cảm, hắn chắc phải đến nhìn nàng một lần.
2.2
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top