Giá trị bản thân

/Chát.../

Đột nhiên, Hoài Nam xông ra, hung hăng tát thật mạnh vào mặt Trọng khiến cậu không kịp phản ứng mà ngã xuống đất cũng chính lúc đó anh đã bước gần tới cửa, mọi người đột nhiên im bặt.

"Thằng khốn, mày đã làm gì với anh ấy? Mày dám dụ dỗ người yêu của tao?" Hoài Nam tức giận hét lên, phun ra từng lời cay nghiệt "Mày vốn dĩ chỉ là một người ở, ăn bám anh ấy. Có tư cách mà quyến rũ anh ấy sao? Trần Đình Trọng mày quả thật là mặt dày. Dám cướp Dũng của tao sao thằng khốn!" Nói xong liền bay lại định nắm lấy tóc của cậu. Nhưng Trọng kịp thời né sang một bên, cậu đứng dậy, quệt vết máu bên khóe miệng, lạnh nhạt cất tiếng "Cậu thấy tôi quyến rũ anh ta sao?"

"Rõ ràng là vậy? Nếu không tại sao anh ấy lại ở lại cùng cậu qua đêm. Đúng là đồ rẻ tiền"

"Vậy tại sao lúc anh ta chạy theo tôi. Cậu không giữ lại, không níu kéo anh ấy. Chẳng phải đối với Dũng, cậu cũng giống với hạng rẻ tiền sao. Hay nói đúng hơn, tôi....có giá trị hơn cậu" Trọng nhếch miệng cười hời hợt. Tất cả cũng tại anh mà cậu mới ra nông nỗi này.

"Cậu....khốn khiếp. Thật không có liêm sỉ. Chỉ là một kẻ hầu mà dám lớn tiếng với tôi. Đúng là hạng trai bao rẻ tiền" Nguyễn Hoài Nam như bốc hỏa nắm lấy áo cậu mà đẩy về đằng sau. Trọng nhíu mày, cổ chân cậu chợt nhói lên, không thể đứng vững mà sắp ngã xuống đất. Thừa lúc đó cậu ta cũng định giơ tay đánh Trọng. Ngọc Hải thấy vậy vội chạy lại đỡ cậu nhưng lại bị một bóng dáng cao lớn nhanh chân chạy lên đỡ cậu trước, đồng thời cũng chụp lấy cánh tay đang định đánh cậu.

"D...Dũng" Hoài Nam ngớ người.

"Làm loạn đủ chưa?" Âm thanh lạnh lẽo vang lên, Trọng không khỏi ngỡ ngàng khi thấy anh đột nhiên muốn bảo vệ mình.

"Tại sao? Tại sao anh lại...." Hoài Nam tức giận định hét lên nhưng cổ tay lại bị anh siết chặt khiến cho cậu đau đớn không thể nói tiếp.

Tiến Dũng hất tay Hoài Nam ra, hời hợt nói "Đó là việc của tôi!" Sau đó bế Trọng đi vào trong.

"Oái...anh làm gì vậy? Mau thả tôi xuống" Trọng bất ngờ bị anh bế lên hoảng sợ nói. Anh để mặc cậu la hét thong thả bế cậu đi.

"Được rồi, mọi người vào nhà đi!" Ngọc Hải nhoẻn miệng cười, ra lệnh cho tất cả mọi người đi vào, chỉ có Hoài Nam là đang thất thần đứng sững người. Y lắc đầu, vui vẻ đi vào trong. Lí do y vui như thế thì không ai biết được....

***

"Anh muốn làm gì hả?" Trọng ngồi trên giường, bặm môi nhìn anh.

"Em tự cho mình là có giá trị hơn Nguyễn Hoài Nam sao? Thật có bản lĩnh." Anh kéo chiếc ghế ngồi đối diện cậu, nhếch miệng cười nhạt.

"Tôi tự biết đối với anh tôi không là gì" Chợt ngưng lại...tự mình nói ra câu nói kia khiến tim cậu nghẹn lại, hít một hơi thật mạnh, cậu lại nói tiếp "Nhưng lúc đó...tôi phải nói vậy để bảo vệ chính mình. Dù sao, anh cũng đâu cần phải quan tâm làm gì"

"Bảo vệ chính mình? Vậy còn chân của em?"

"Tôi...." Cậu ngập ngừng, mím môi nhìn xuống chân của chính mình

"Thật không biết lượng sức mình"

"Mặc kệ tôi"

Dũng nhìn Trọng, thật sự anh cũng không biết mình đang làm gì. Đột nhiên lại quan tâm cậu như vậy. Chắc là anh chỉ đang tội nghiệp cậu thôi.

"Ưm..." Trọng ngáp nhẹ một cái, cậu thực sự cảm thấy mệt mỏi.

Anh đứng dậy bước lên giường , kéo cậu nằm xuống. Trọng giật mình, vội đẩy anh ra "Anh...anh..."

"Nếu mệt em cứ ngủ" Anh nhắm mắt lại, vòng tay chắc chắn ôm trọn cậu vào lòng. Hai người lúc này chỉ cách nhau mỗi lớp áo. Trọng dùng sức đẩy anh ra nhưng toàn bất lực, thân hình anh to lớn vốn không cách nào để lay chuyển, cậu đành phải lặng im, mặc cho anh ôm. Nghĩ kỹ lại, anh đã cứu cậu rất nhiều lần, dù là vô tình hay cố ý, những hành động ấy cũng đã khiến cậu càng thêm yêu anh hơn.

"Cảm ơn anh" Trọng khẽ nói, cậu vẫn chưa nói câu cảm ơn với anh. Thấy anh đã ngủ say cậu mới mở miệng nói. Đôi mắt từ từ nhắm lại. Ngay lúc này cậu có thể cảm nhận được hương thơm nhẹ dịu từ anh. Hơi thở như trung hòa với nhau trong không trung.

Nếu đây là một giấc mơ thì em cầu mong giấc mơ này sẽ không biến thành ác mộng...

***

"Trần Đình Trọng ....tao nhất định sẽ không tha cho mày. Tao sẽ bắt mày phải trả giá....nhất định..." Hoài Nam rít lên từng tiếng. Bàn tay siết chặt thành quả đấm

Gần trưa khi mọi người đã ra ngoài đi chơi, Trọng mới mơ màng tỉnh giấc, cậu nhìn xung quanh, có lẽ anh đã đi ra ngoài rồi. Bước vào trong phòng tắm, cậu rửa mặt sạch sẽ rồi thay bộ đồ mới.

Một ngày giữa trưa mùa thu, tán lá phong ngoài vườn khu nhà nghỉ đều đã đổi màu, theo cơn gió từng chiếc lá khẽ rơi xuống đất. Trọng nhặt một chiếc lá lên, cậu giơ cao lên bầu trời, nhoẻn miệng cười. Trọng thích nhất là mùa thu và cũng rất yêu thích lá phong. Cậu tự hỏi đến bao giờ Bùi Tiến Dũng mới yêu cậu?

"Cậu là khách du lịch ở đây sao?" Chợt, một tiếng nói lạ lẫm phát ra, cậu theo phản xạ quay đầu lại nhìn. Người đàn ông kia lại nói tiếp "Xin chào, tôi là Đỗ Duy Mạnh"

"Xin chào" Cậu chỉ trả lời ngắn gọn, rồi định quay đi nhưng người kia lại có ý níu lại "Tôi có thể biết tên cậu được không?"

"Tôi nghĩ, không nên" Cậu nhàn nhã trả lời một cách rất e dè, và không muốn nói chuyện. Duy Mạnh nhíu mày, cậu là người đầu tiên dám cự tuyệt hắn. Hắn nhếch miệng cười "Em không nhớ tôi là ai sao?"

Mày đẹp nhíu mày, hắn thật là dai quá đi. Chẳng phải cậu đã cố tình không muốn nói chuyện rồi sao. Bây giờ lại giở trò quen biết nhau từ trước. Chiêu này đúng là lỗi thời quá rồi. Trọng thở dài "Tôi là....Trần Đình Trọng"

"Ồ...tên nghe rất hay lại đẹp giống như cậu vậy"

"Anh đang tán tỉnh tôi sao?"

Nghe câu nói của cậu, Duy Mạnh bật cười, cậu rốt cuộc là loại người gì đây? Sao có thể thẳng thắn như thế. Anh đưa tay nâng cằm cậu lên, híp mắt cất tiếng "Có vẻ như em là người của Bùi Tiến Dũng chứ không phải Quế Ngọc Hải. Nếu vậy thì tôi nghĩ chúng ta sẽ có dịp gặp lại nhau"

Trọng đẩy tay Mạnh ra, lườm hắn một cái "Tôi thực không muốn gặp lại anh" Sau đó bỏ đi, Duy Mạnh nhìn theo bóng lưng của Trọng. Đình Trọng là người có cá tính mạnh mẽ, có bản lĩnh cướp hợp đồng của hắn và lạnh lùng nhất mà hắn từng gặp. Tuy là con trai nhưng cậu lại có sức hấp dẫn riêng biệt. Chúng ta nhất định sẽ gặp nhau sớm thôi" Trong lòng Duy Mạnh thầm nghĩ.

Từ trên cao, Dũng nhìn xuyên qua cánh cửa sổ. Anh nhìn thấy rõ những hành động của Duy Mạnh và Đình Trọng. Chỉ thấy trên môi anh nở nụ cười nhạt. Anh...lại sắp có kịch hay để xem rồi.

***

Hai ngày sau, chuyến nghỉ mát của mọi người cũng đã kết thúc, Hoài Nam cũng không thấy xuất hiện nữa. Buổi chiều, tất cả mọi người đều lên xe về nhà chỉ còn Trọng, Hải và anh ở lại về sau. Cậu loay hoay chuẩn bị đồ đạc để xếp vào balô. Rồi đi ra ngoài, cậu lại phải đi nhờ xe của y

Trọng thong thả bước xuống dưới, đứng chờ hai người đàn ông kia bước ra, hồi lâu sau mới thấy bọn họ đang nhàn nhã bước ra. Cậu liền chạy lại bên Ngọc Hải.

"Em làm gì vậy?" Dũng nhíu mày nhìn cậu

"Tôi đi chung xe với anh Hải. Chẳng phải lúc về cũng vậy sao?" Trọng khó hiểu trả lời. Anh thật kì lạ

"Tôi đưa em về" Dũng lạnh nhạt cất tiếng, sau đó bước đi. Như thể ép buộc cậu phải nghe theo lời anh, không được cãi lại. Trọng đứng ngây người, thấy vậy Ngọc Hải mới cười tươi cất tiếng "Em nên nghe theo lời cậu ấy"

Trọng đành bước nhanh theo sau, cùng đống vali của anh. Cậu như một tinh linh nhỏ, tay xách nách mang rất nhiều đồ, hầu như toàn là hành lý của anh. Cậu cố gắng đi thật nhanh để có thể bắt kịp anh. Đến nơi để xe, Dũng bước vào xe, rồi mở máy, Trọng vội hét lên.

"Tôi vẫn chưa lên xe mà."

"Tôi không thích chờ người khác" Anh lạnh nhạt cất tiếng. Cậu bặm môi, hì hục chạy đến, mở cửa xe bước vào. Miệng không ngừng lẩm bẩm "Đồ đại ma vương"

"Em đang chửi thầm tôi sao?"

"Không....không có" Trọng bịt miệng, xua tay phủ nhận. Cậu cúi đầu ai oán, thực là đáng ghét. Anh ngồi bên cạnh nhếch miệng cười thích thú.

***

"Chào ông chủ" Quản gia cùng toàn người hầu trong nhà đều cúi đầu chào anh. Dũng mặt không chút biểu tình đi thẳng vào trong. Trọng thì đi theo phía sau. Đến phòng của anh, để vali vào trong rồi đi ra ngoài

"Đứng lại" Chính lúc cậu định bước ra ngoài thì anh chợt cất tiếng. Trọng quay lại nhìn anh. Anh lại tiếp "Sắp đồ vào trong tủ" Rồi bước lên giường ngồi dựa vào đầu giường đọc sách. Trọng tròn mắt nhìn anh. Sao anh lại thích hành hạ cậu như thế. Trọng hậm hực kéo vali vào trong sắp từng bộ đồ vào trong tủ thật gọn gàng. Trong tủ của anh có rất nhiều đồ, áo sơ mi, cà vạt, áo ay dài.... Nhìn cậu loay hoay với đống đồ, anh nhếch môi cười. Có lẽ bây giờ trong anh có chút chuyển biến nhưng chỉ là do anh không nhận ra

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top