Chương 18
Đi giữa cái hành lang nho nhỏ, phía trên là mái hiên, bên phải là cửa gỗ, bên trái là những chậu cây cảnh xếp dài, cậu Ba nhìn thấy bà Ba đứng đó, ngay trước cửa phòng mình, ôm bé Hà Lan.
Tiếng ru trong trẻo của bà vang lên dưới hiên nhà quạnh quẽ, từng hàng lá xanh mơn mởn còn đọng lại mấy giọt sương như nghe thấy lời ấy mà nhẹ nhàng đu đưa qua lại, bà Ba trên tay ẫm bé Hà Lan, chậm rãi đưa lên đưa xuống:
"Ầu ơ ví dầu... cầu ván đóng đinh
Cầu tre lắt lẻo, gập ghềnh khó đi
Khó đi mẹ dắt con đi, con đi trường học
Ầu ơ... con đi trường học, mẹ đi trường đời..."
Đứa bé cuối cùng cũng an tĩnh rơi vào giấc ngủ, gương mặt bầu bĩnh, đáng yêu của nó khiến lòng bà trở thành một ao nước yên ả, thanh bình.
Nhìn cảnh này khiến cậu Ba bỗng dưng... không biết làm sao.
Ba anh làm có bầu người ta là chuyện sai trái, nhưng lại có can đảm đem luôn cô ấy về nhà. Anh nên khen hay chê đây? Chê ông ấy ngoại tình nhưng khen ông có trách nhiệm chăng?
Ngẫm lại thì bà ấy cũng chưa làm gì hại đến gia đình anh... đến mẹ anh còn không để tâm thì việc gì anh phải cứ canh cánh trong lòng.
Anh im lặng thở dài, cúi mặt lặng thinh bước đi và coi như không thấy bà.
Thằng Khanh luôn luôn trưng vẻ mặt khinh bỉ hôm nay lại cúi mặt không nhìn mình, bà cảm thấy quá đỗi ngạc nhiên.
Thật sự bà không nghĩ mọi chuyện sẽ đi xa đến mức này. Khi ấy, chính bà đã lựa chọn mình sẽ về nhà này để được quang minh chính đại cùng người ấy, lại không ngờ...
Bà tự hỏi bản thân, có phải hay không do bà yêu mù quáng?
Trong chốc lát, bà Ba cảm thấy mình thật đáng trách... hối hận cũng đã không kịp rồi.
Bà nhìn đứa nhỏ trong tay, ánh mắt trở nên dịu dàng, chan chứa đầy tình thương, có con là đủ rồi... không cần ai nữa.
Anh thò đầu vào nhà thì thấy mọi người đang ăn cơm, chị hai lẫn anh hai hôm nay đều có ở đây. Sợ bị mọi người nhìn thấy nên cậu Ba lén lút đi bằng đường khác để vào phòng, may mà nhà anh lắm cửa.
Thay quần áo và làm các thứ linh tinh khác xong cậu Bâ mới dám ló mặt mình ra ngồi xuống ăn cơm, anh hai cùng chị hai nhìn anh rồi nhìn nhau cười tủm tỉm làm anh thấy kì lạ, họ cười cái gì đây, anh hỏi:
- Anh chị cười gì đấy?
Cậu Hai Khiêm:
- Hôm qua lẫn hôm nay em đều ngủ như con heo, anh khen với chị em là em trắng trẻo như con heo vậy đó.
Cô Nga tủm tỉm cười, gương mặt tròn tròn nhìn rất đáng yêu:
- Em đúng là rất trắng.
Bữa cơm nhà họ luôn luôn là thế, thoải mái, không gò bó và được phép trò chuyện, một phần cũng do ba má... Anh nhìn về phía ba mình, ông ấy vẫn bình tĩnh ăn, làm như không nghe thấy thì hết. Lúc ông ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt anh thì ngay lập tức dời đi chỗ khác, né tránh.
Bà Cả thì lại thấy hết hành động của hai cha con này.
Bữa cơm qua đi, hôm nay cậu Ba quyết định đi theo anh hai mình qua xưởng vải. Cách đây cũng xa lắm, bọn họ cùng lên xe ô tô để chú Vinh đưa đi.
Chiếc xe chạy đi trong ánh nắng ban mai, Bảo chăm chú nhìn người ngồi trên xe qua cửa kính, chắc có lẽ hôm khác cậu Ba mới đi chợ với mình nữa... Cậu im lặng chạy vào nhà dọn cơm, cái mặt cứ man mác buồn, có lẽ là vì cậu Ba hôm nay chưa nói với cậu lời nào đã đi rồi.
Cậu Ba sáng đi chiều về hai ba ngày rồi mới không đi nữa, một ngày nọ, khi đã chuẩn bị tâm lý là sẽ không nổi giận, không nói chỉ nghe, anh đi hỏi má mình về chuyện của bà Ba.
Bà hiện tại đang ngồi ở cái đình hóng mát phía bên phải nhà, ở đó có cái hồ cá chép nho nhỏ đủ màu sắc, bà Ba cầm chén thức ăn, rãi từng chút đồng thời ngắm cá.
Anh đứng phía bên ngoài, chưa đi vào:
- Má.
Bà tận tình, sợ con trai yêu dấu của mình bị say nắng:
- Khanh hả con? Vô đây nhanh đi, đứng ngoài đó nắng.
Ánh nắng gay gắt của buổi trưa làm nóng cả cái đầu tóc đen bóng của anh, từng giọt mồ hôi chảy xuống trán, hai bên thái dương.
Bà lại nói:
- Sao con đổ mồ hôi dữ vậy, trời đất ơi cái thằng này, đứng nắng chi vậy hả?
Đối với con mình, bà yêu thương nó, xem nó cục vàng. Người đời ai cũng bảo bà khó tính, khó chiều, cầu toàn, thích làm khó người khác.
Đó là sự thật nhưng cái bà muốn đạt đến ở đây là sự hoàn mỹ, đó là tính cách của bà.
Người ta nói "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời." câu nói này hoàn toàn đúng với trường hợp của bà Ba.
Cậu Ba làm bộ mặt nghiêm trọng:
- Má, con hỏi má một chút.
Bà Cả im lặng nhìn anh, bà thật chẳng hiểu mô tê gì.
Anh cố gắng gằn từng chữ:
- Tại sao má đồng ý cho ba đem người đàn bà khác về nhà này?
Trong nháy mắt, bà Cả giật mình. Bà im lặng một chút, sắp xếp câu chữ. Gương mặt bà trở nên trịnh trọng, bà nói không lớn:
- Con cũng là con của nhà này, ba con không nói thì để má nói. Mà con phải nhớ kỹ là phải giữ yên lặng.
- Đây là bí mật, chỉ có bốn người, ba, má, anh con và con biết, con nhất định phải giữ bí mật, chuyện này mà tuôn ra là cả nhà chúng ta sẽ không còn mặt mũi gì nữa.
Nhìn thấy anh gật đầu, thái độ cũng nghiêm túc lên thì bà mới bắt đầu nói:
- Con cũng biết, ở cái nhà quê này, người ta không ai để tâm chuyện nhà này ông này hai vợ ông này ba vợ.
- Nhưng mà con để tâm! Đó là ngoại tình, là không chung thủy mà má, yêu ai thì cũng chỉ yêu được một người thôi chứ, chúng ta có một trái tim chứ đây phải chục trái đâu mà muốn yêu ai thì yêu!
Bà vỗ nhẹ đùi anh:
- Để má nói hết cái đã.
Bà chầm chậm hớp một ngụm trà lài từ cái chén trà bằng đất nung màu nâu. Bộ ấm này khá xấu nhưng bà lại thích, cảm thấy nó thật hợp với mình:
- Anh hai con, thằng Khiêm, hồi bảy tám năm trước, lúc còn học trên thành phố thì có gặp một người con gái, nhà cô đó bất hạnh, có cô là con gái duy nhất thôi. Ba má của cổ một người làm công trong nhà xưởng, một người đi làm osin cho người ta ráng lo tiền cho cổ đi học. Nhưng mà khổ là gánh không nỗi, học được một năm là nghỉ, nhà họ kiệt quệ, không còn đồng bạc nào.
- Thế là cô đó đi bán nước mía ở cạnh trường đại học của anh con. Ngày nào anh con cũng gặp cổ, rồi uống nước mía riết cái hai người yêu nhau luôn con à... Lúc đó là anh con mới năm ba thôi, cho tới năm tư, cũng là năm cuối, ba má cùng nhà của ông Điệp, làm mai mối cho con Nga cùng nó. Không hiểu lúc đó tình cảm của hai đứa có gián đoạn gì không, nhưng mà thằng Khiêm đồng ý.
Bà nhả ra từng chữ một, giọng bình thản không lên không xuống nhưng cậu Ba càng nghe càng thấy sai sai, lúc này cậu cũng đã hiểu ra một chút ít. Không lẽ...
- Hai đứa cưới nhau, cả làng mừng, ai cũng khen trai tài gái sắc, ba má hai bên ai cũng vui, lúc đó con cũng rất vui, mặc quần áo đẹp đẽ ăn mừng đám cưới anh mình, nếu má nhớ đúng thì lúc đó con mới mười một tuổi. Chuyện rất tốt, anh con sau đó bắt đầu trong coi xưởng cho ba con, làm một người con có hiếu và một người chồng tốt. Đến hơn một năm trước, anh con có lần lên thành phố thăm con đó... đồng thời cũng lên làm một vài chuyện làm ăn.
Bà kể tới đó rồi nhìn con trai mình, nhìn thấy dáng vẻ của anh trai nó trong đó.
- Cùng lúc đó cũng là lúc chị dâu con về nhà mẹ đẻ, lúc nó về đây... không biết ở đâu chui ra một đứa con gái bên cạnh nó ôm cái bụng chình ình, nhìn như sắp đẻ tới nơi, má còn nhớ cái dáng vẻ gấp gáp, lén lút như con chuột của nó khi đó. Ba má cũng không hiểu chuyện gì, hỏi nó là ai thì nó ấp úng kể đầu đuôi chuyện lại.
- Nó nói lúc đó ra sau, yêu nhau thế nào cuối cùng lại cãi nhau vì cô gái đó quá tự ti cho rằng mình không xứng đáng về quê coi mắt ba má nên nó giận, chia tay về quê lấy vợ. Không ngờ bảy năm sau, vậy mà hai đứa nó gặp lại... rượu vào người, mất đi lí trí rồi còn lỡ làng làm mấy chuyện không nên... Lúc đó là cô này đã khá khẩm hơn nhiều rồi, nhà có cái ăn cái mặc, không còn đói như xưa, còn có thêm đứa em bảy tuổi.
- Anh con sao khi làm xong cùng người ta thì chạy về, sợ hãi, mình đã lỡ lầm, sống bất ổn, cuối cùng chín tháng sau mới dám vác mặt lên thành phố lần nữa rồi mới biết là cô này có bầu luôn rồi...
Bà lặng lẽ quẹt đi giọt nước mắt, con mình làm sai, thân là má nó bà phải làm gì mới đúng... Nó cả đời chưa sai chuyện gì, chỉ có bước này là bước lầm, mà khi đã lầm rồi thì không sửa được nữa.
- Ba má chửi nó mắng nó, cuối cùng chính là nó van xin ổng, nó nói, nhà của ông Điệp có người làm lớn, chuyện này mà vỡ ra là nhà chúng ta tan nát hết, mất tiền mất bạc mất cả danh dự, mong ông... nhận cô gái đó làm vợ lẽ của mình. Nó là một thằng ngu đúng nghĩa, chuyện nhà chuyện tiền bạc thì nó thông minh nhưng đến chuyện tình cảm thì lại ngu.
Bà đứng dậy, nắm tay thằng Khanh dắt nó vào phòng mới dám kể tiếp. Bà thở dài, càng kể càng mệt, tốn nước miếng:
- Ba con tức đến mức đập bể nguyên bộ ấm trà, nhưng cuối cùng ổng vẫn không còn nước đi gì khác, thằng con ngu ngốc của mình đã dẫn con người ta tới nhà rồi, chẳng lẽ đuổi đi... Trong người nó mang huyết thống của ổng, ổng đâu nỡ...
- Với lại... con biết tính ổng thương người mà Khanh, sai cũng là anh con sai trước... số phận người phụ nữ nó hẩm hiu lắm. Bà Ba đó tên thật là Vũ Thị Trinh, hiện tại ba mươi tuổi. Ba má cũng một phần vì thương nó lẫn thương cả nhà này, ba con mang danh hai vợ thì không sao nhưng mà thằng Khiêm lại khác...
.
.
.
Bả kể mà tui mệt quá.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top