Chương 14

Cứ thế mà Bảo rơi vào giấc ngủ nhanh chóng. Mí mặt sụp xuống một cách nặng nề, hô nhấp nhanh chậm một cách lạ lùng.

Điều kì lạ ở đây là cậu lại có thể cảm nhận được hiện tại, nhận biết rằng mình đang ngủ... Xung quanh không một tiếng động, mọi thứ yên tĩnh đến kì dị. Bảo cảm thấy như bản thân vừa rơi vào một cái hố sâu, bị chôn trong chất nhầy màu đen đậm đặc.

Cả người cậu nặng trĩu, tê liệt. Bảo cố gắng cử động tay và chân mình nhưng lại không thể, tay cậu như bị ai đó nắm chặt, có cố gắng vùng vẫy bao nhiêu cũng không dứt ra được.

Nhưng cậu lại nghe thấy giọng nói của ai đó, đang cố gắng gọi cậu ra khỏi cơn mơ, đánh thức cậu. Tiếng nói gần sát bên tai:

- Bảo!

Bảo giật mình, bật người ngồi dậy dưới tiếng gọi của cậu Ba. Cậu di chuyển tầm mắt thì thấy gương mặt lo lắng, khó hiểu của anh. Anh lấy tay vỗ lên mặt cậu, bẹp bẹp rồi hỏi:

-Bị  gì vậy?

Anh vừa đi đến thì gặp thằng nhóc này nhắm mắt ngủ rồi, nhưng mà ngủ không phải kiểu bình thường, mặt nó nhăn nhó, còn nói mớ ú a ú ớ gì đấy, không khác gì gặp ác mộng nên anh mới cố đánh thức nó, kêu đến bốn năm lần nó mới tỉnh.

Đôi mắt cậu híp lại, cả người có chút khó chịu và nặng nề. Sao cậu Ba lại ở đây? Mình đang mơ hả ta?  Bảo chớp chớp mắt nghĩ.

Nhìn thấy vẻ mặt vẫn còn đầy mơ hồ, cậu Ba ngồi xuống cạnh Bảo, chờ cho nó tỉnh. Anh hỏi:

- Tỉnh chưa?

Bảo ngáp một hơi, dụi mắt. Dáng vẻ vừa tỉnh của cậu trong như một con mèo đang duỗi người cả. Bảo đáp:

- Cậu mới về hả cậu?

Nhìn dáng vẻ của Bảo trông đã ổn hơn vừa rồi. Có điều, áo cậu bị trễ vai lệch hẳn, lộ ra một bên vai gầy. Cậu Ba là người tốt bụng, anh rất tự nhiên mà kéo lên cho cậu, xong anh mới trả lời:

- Cậu đi xe mười hai giờ, đến bảy giờ mới về tới đây. Sao con lại ngủ ở ngoài này? Cho muỗi chích à.

Là một con người sáng nắng chiều mưa, cậu Ba không hề thấy lạ khi anh Nhị hỏi thì anh trả lời vỏn vẹn hai chữ "Mới về." nhưng đến lượt Bảo hỏi thì anh lại giải thích tường tận mình đi giờ nào về giờ nào, mặc dù người ta chẳng có hỏi.

Bảo cười toe toét, cậu bỗng bừng tỉnh, nhớ lại quyển sổ liên lạc và một nghìn không trăm linh một lí do cậu suốt ngày hóng anh về. Cái mặt rất nhanh trở nên hớn hở như vừa nhặt được vàng, chẳng còn nhớ gì đến việc vừa bị bóng đè khi nãy. Cậu đứng dậy chạy về phòng, trước khi đi thi để lại một câu:

- Cậu Ba chờ con xíu!

Rất nhanh Bảo đã quay trở lại, trên tay là một tờ giấy gấp đôi màu xanh, chính là sổ liên lạc của cậu. Cậu nhe răng, lập tức ngồi xuống đưa tờ giấy cho anh. 

Cậu Ba thấy thế thì chỉ biết phì cười, chẳng lẽ nó gấp vì cái phần thưởng anh nói lần trước? Đúng là trẻ con mà. Nhận lấy tờ giấy, anh nhìn xem một lát, kiểm tra điểm cả năm học của nó. Quả thật là học sinh trung bình, điểm kiểm tra các môn toàn lẹt đẹt bốn, năm và sáu. Đến cột thi học kì hai thì là chỉ có sáu và bảy. Còn được giáo viên nhận xét phía dưới là có tiến bộ một cách đột ngột? 

Gương mặt anh tươi tắn lên hẳn, không ngờ mình có ảnh hưởng tích cực đến thằng nhóc này nhiều đến thế, như một vị cha già tự hào nhìn con mình cuối cùng cũng biết cố gắng, cậu Ba xoa quả đầu đinh vừa mới cắt lần nữa của Bảo, anh nói:

- Không ngờ con có tiến bộ thật, nhưng mà cậu quên mua quà rồi...

Biểu cảm của Bảo thay đổi nhanh như chớp, từ tươi cười trở thành hầm hầm. Cậu im lặng phồng má nhìn thanh niên trước mặt mình, tự hỏi tại sao cậu lại tin tưởng cậu Ba đến vậy. Cậu định mở miệng nói thì lại nghe anh cười ha hả nói:

- Giỡn với con chút thôi, chứ cậu có mua rồi đây, trên hay không trên đều thưởng con hết.

Anh đưa tay ra sau lưng, lấy ra một cái hộp giấy màu be nho nhỏ rồi đưa cho Bảo. 

Không thể không nói là động lòng, Bảo mở to đôi mắt nhìn cái hộp giấy trước mặt, cậu lần nữa trở về với biểu cảm tươi cười, đầy vui vẻ mà nhận lấy và nói:

- Quao, cảm ơn cậu nhiều.

- Này là cái gì vậy cậu?

Cậu nhìn trái phải cái hộp, quan sát thật kĩ, cầm bằng hai tay với điệu bộ cực kì trân trọng, cứ sợ nó vỡ. 

Cậu Ba làm vẻ mặt quả là tên nhóc nhà quê:

- Bánh mì ngọt kiểu Tây thôi, nhưng mà của một chỗ rất nổi tiếng trên thành phố bán, ngon cực kì, con lấy ra ăn thử ngay đi, cậu mua từ trưa đến giờ rồi.

Đôi mắt cậu lấp lánh như vô số vì sao trên trời khi nghe thấy ba từ "bánh mì ngọt", ở dưới đây cậu chỉ ăn bánh mì chả lụa, bánh ú, bánh tét, bánh tiêu, bánh còng, bánh cam,... các thứ chứ chưa ăn bánh mì ngọt mà có "Tây" trong đó bao giờ. 

Bảo mở hộp giấy, bên trong là một hai cái bánh trông kì lạ, chính giữa thì bự, hai bên thì nhỏ xíu, còn có quắn quắn nhìn chẳng khác gì con ốc. Cậu thắc mắc:

- Này là bánh ốc hả cậu? Nhìn giống con ốc."

- Khoan, nhìn giống con cua chứ.

Cậu ba cười, đầy kiêu hãnh mà bắt đầu phổ cập kiến thức cho cậu:

- Ốc cái đầu con.

- Bánh này là bánh sừng bò*, kêu bánh con cua cũng được, bắt nguồn từ nước Áo nhé.

Bảo vừa nghe anh nói vừa cầm một cái lên, bẻ một chút ăn thử. Vì bánh để từ trưa nên không còn giòn nóng như mới ra lò, nhưng cậu vẫn cảm nhận được vị ngọt nhẹ nhàng cùng sự mềm mại của chất bánh. 

Cậu Ba thấy cậu ăn như mèo liếm thì không vui, chê bánh tui mua à? anh nghĩ. 

- Cậu ơi, bánh ngon quá luôn, con ăn một cái, để lại một cái kia cho dì Man với anh Nhị mỗi người phân nữa nha. 

Anh ngay lập tức thay đổi suy nghĩ, ra là ngon quá chứ không phải chê. Mà cũng tốt, thấy cậu biết chia sẻ cho người khác nên anh rất hài lòng mà gật đầu. Bảo nhận được cái gật đầu ấy thì ngay tức thì xé cái còn lại thành hai, chạy đi đưa cho dì Man với anh Nhị. Cậu đều khoe cho hai người bọn họ biết là cậu Ba mua để thưởng cho cậu, đem từ tuốt trên thành phố lớn về. Bọn họ đều vui vẻ mà nhận lấy.

Lúc cậu quay lại thì đã không thấy bóng dáng anh đâu, Bảo nghĩ chắc do anh mệt nên đi về thì cũng trở lại phòng nhỏ của mình cùng hộp bánh, để dành sáng mai ăn. 

Ngày hôm sau, trời mưa.

Từ lúc năm giờ sáng là trời đã lạnh cóng, cứ âm u đầy buồn bã. Mưa nhiều nhưng lại nhẹ và dai dẳng không thôi.

Lá cây bay xào xạc dưới những cơn gió.
Bầu không khí lạnh lẽo làm Bảo phải rùng mình, cậu hôm nay mặc nhiều thêm hai cái áo.

Bảo ôm hai tay chạy về phía nhà bếp.

Dì Man đang nấu đồ ăn sáng cho nhà lão gia, hôm nay là thứ hai, lượt của dì.

Bảo đến gần bếp lửa, ánh lửa nóng nảy đang cháy phập phồng, sưởi ấm hai bàn tay ngăm đen của cậu. Hơi ấm lan ra đến cả người, Bảo lùi ra sau một chút, áp tay lên mặt, lên cổ, cảm giác thoải mái len lỏi từng chút một, chảy khắp cơ thể.

Ở đây có hai mùa, là mùa nắng và mùa mưa, chứ chẳng hề có xuân, hạ, thu và đông. Lúc thì nóng đổ mồ hôi như mới tắm xong, lúc thì mưa hoài mưa mãi, ngày nào cũng mưa.

Hôm nay dì Man nấu cả nồi cháo lòng*, nhìn đầy hấp dẫn, còn chiên vài chục cái quẩy. Trời lạnh thế này ăn vào là ấm áp nhất.

Lúc nào dì cũng nấu mấy món phức tạp, đến lượt Bảo nấu thì cũng ngon nhưng lại quá đơn giản. May thay là trong nhà không ai phàn nàn việc này.

Cậu bưng nồi cháo ra nhà chính, dì Man bưng mâm, chén và phần bánh còn lại.

Hiện tại đã hơn sáu giờ, khoảng sáu giờ ba mươi thì mọi người đều xuất hiện đông đủ, trừ cậu Ba.

Lão gia và bà Cả cũng không có ý định gọi anh dậy, có lẽ họ đều lo hôm qua anh đi xe mệt nên để cho anh nghỉ ngơi thêm.

Bọn họ ăn xuống xong thì bắt đầu đi làm chuyện của mình, lão gia ra sau vườn xem cây, hai vợ chồng cậu Hai đi ra xưởng, bà Cả thì không biết bà ấy làm gì.

Làm osin của nhà này cũng nhàn lắm.

Bảo đi quét nhà, đến tám giờ sáng cũng chẳng thấy cậu Ba đâu. Cậu cứ nấn ná quét quét quét trước cửa phòng anh hồi lâu, môi mím lại, ánh mắt lảo đảo như ăn trộm.

Cửa phòng đột nhiên mở, cậu Ba với cái đầu tóc xù xù rối loạn, đôi mắt híp lại thành một đường thẳng, hình như vừa mới tỉnh, còn buồn ngủ lắm.

- Giờ này mới thức hả cậu?

Bảo vừa dứt lời, tay cậu liền bị anh kéo vào trong, anh đóng cửa phòng lại một cái rầm.

.
.
.
.
.

*Cháo lòng đây

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top