Chương 35 Như vậy sao
Không gian trắng toát ấy lần nữa xuất hiện, Đào Hoa Quân không biết mình muốn đến đâu. Cô chỉ cảm thấy bản thân đang thôi thúc tìm kiếm cái gì đó mà mình đã mất. Nhưng cô đã đánh mất gì cơ chứ? Với câu hỏi ấy trong đầu, cô cứ thế tiến về phía trước cho đến khi chạm mặt một bóng lưng trông rất quen thuộc.
Bóng lưng đó tóc đen dài ngang lưng mặc một bộ váy hồng... Bộ váy đó trông giống hệt như cái mà Triệu Lục Vũ tặng cô sau lần đầu gặp nhau tại quán bar Osiris. Sau khi lờ mờ đoán ra được ai đang đứng kia, cô không muốn bước tiếp nữa. Tuy nhiên, cơ thể cô không thuộc quyền điều khiển của bản thân và cứ thế tiến một gần hơn.
Bây giờ cô đã ở sau lưng cô gái kia, hai người chỉ cách nhau một gang tay mà thôi. Đào Hoa Quân cảm thấy có chút sợ, cô không biết người kia có phải mình hay là thứ gì đó khác. Mặc cho tâm trí vùng vẫy muốn chạy thoát, cơ thể cô lại như một pho tượng đá nặng nề không tài nào cử động được.
Người con gái phía trước mặt cô chậm rãi xoay người đối mặt trực tiếp với Đào Hoa Quân, nhưng ngay vừa lúc gần thấy được gương mặt của cô gái kia thì cơ thể cô nhẹ bẫng và rồi thế là bị rơi xuống một không gian tối đen. Ánh sáng duy nhất tại nơi tăm tối này là chỗ khi nãy cô đứng, nhưng giờ nó lại dần thu nhỏ rồi sau đó biến mất. Cô lúc này chỉ có một mình trong bóng tối tĩnh lặng đến rợn người. Tai cô hơi ong lên vì không nghe thấy một âm thanh nào khác ngoài tiếng thở của bản thân.
Một phút đã trôi qua rồi sao? Đào Hoa Quân đứng một chỗ bắt đầu cảm thấy bất an, cô muốn tìm nơi có ánh sáng nhưng lại không thấy gì ngoài một màu đen. Thời gian lại trôi đi, dù chỉ trong chốc lát nhưng cũng đã khiến cô thấy như hàng tiếng đồng hồ rồi. Trong lúc nghĩ có nên chạy bừa về một hướng hay không thì cô nghe thấy tiếng gì đó vang vọng xung quanh.
Cộc cộc cộc.
Theo hướng âm thanh phát ra, cô thấy một đốm sáng nhỏ màu cam lớn dần. m thanh càng rõ, Đào Hoa Quân càng lo lắng vì đó là tiếng giày của ai đó đang tới gần đây. Thân hình cao lớn của người kia dần hiện rõ, gương mặt trắng bệch như thạch cao quen thuộc kia dưới ánh lửa của ngọn đuốc làm cô có chút sởn tóc gáy. Đầu cô bỗng nhói đau rồi hiện lên một loạt ký ức cực kỳ khủng bố, trong đó đều toàn một màu đỏ máu.
Cô muốn tránh mặt hắn, vì những hình ảnh thảm khốc ấy làm Đào Hoa Quân không thể chịu đựng được. Tuy nhiên khi đưa mắt nhìn quanh cô lại không biết nên đi về đâu, bất lực trước mọi chuyện đang diễn ra cô vội vàng bật khóc. Quá mệt mỏi rồi, cô hai mắt đẫm nước mắt ngước nhìn người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng kia.
Triệu Lục Vũ giơ cây đuốc đang cầm lên cao, tay phải đưa lên má cô lau đi những giọt nước mắt. Hắn không nói gì, chỉ im lặng nhìn chăm chú cô. Mặc dù cả hai chẳng nói lời nào nhưng trái tim cô vẫn âm ỉ đau và nước mắt cứ thế tuôn ra không ngừng.
- Chúng ta còn có cơ hội sao?
Cô nghẹn ngào nói, nghĩ về những khả năng có thể xảy ra nhưng tất cả đều vô cùng u ám. Triệu Lục Vũ vẫn không nói gì, hắn hơi cúi đầu để tóc mái che đi đôi mắt của mình. Hành động né tránh câu hỏi đó của hắn làm Đào Hoa Quân chỉ đành cắn môi mà im lặng.
- Hoa Quân, em mau rời khỏi đây. Anh không thể ở cạnh bên em nữa rồi.
Lời vừa dứt, cô bị hắn đẩy ra xa. Hình ảnh cô nhìn thấy ngay sau đó là cảnh hắn tự thiêu cháy bản thân, lửa bắt đầu lan dần ra nuốt trọn lấy toàn bộ cơ thể của hắn.
Đào Hoa Quân bàng hoàng nhìn hắn cười dịu dàng với mình trong biển lửa, nước mắt cô bây giờ đã ngừng chảy mà thay vào đó là cảm giác chết lặng. Không thể nào! Hắn sao có thể dễ dàng chết trước mặt cô được cơ chứ, cô không tin thứ mình thấy lúc này.
Ý định chạy tới dập lửa của cô không được cơ thể đáp ứng, dù cho gắng thế nào đi chăng nữa. Chiếc cốc chứa đựng cảm giác đau khổ, tuyệt vọng bấy lâu nay cô đã không thể chịu đựng được nữa. Lửa vẫn cứ thế rực cháy, hắn giờ đây như hòa làm một với nó mà đứng trước mặt cô. Đào Hoa Quân chỉ biết khóc, cô khóc không thành tiếng nổi, cứ nghẹn lại ở cổ họng.
Tưởng chừng như tất cả mọi thứ đều chẳng ý nghĩa gì nữa thì cô bỗng mở mắt ở hiện thực. Nước mắt ấm nóng rơi trên má cô làm cô biết tất cả những gì trước đó bản thân thấy đều là một ác mộng.
Nơi cô tỉnh lại là phòng ngủ của Triệu Lục Vũ, màu đèn ngủ ấm áp tỏa khắp căn phòng làm cô có chút không khỏe vì nó làm cô nhớ tới giấc mơ vừa nãy. Dường như phát hiện cô tỉnh lại, người phụ trách trông coi cô đang ngồi gần đấy vội tiến đến gần hỏi thăm.
- Tiểu thư thấy như thế nào? Nếu thấy không khỏe tôi sẽ đi gọi bác sĩ tới.
Đào Hoa Quân lấy tay lau đi nước mắt rồi nhìn người phụ nữ trẻ tuổi trước mặt mình mà lắc đầu.
- Nhờ cô lấy cho tôi một ly nước. Khoan đã... anh ấy, Triệu Lục Vũ đâu?
Trước khi người phụ trách chăm sóc cô rời khỏi phòng, cô chợt nhớ đến hắn mà hỏi. Sau sự việc đó... Chờ chút, mình ngủ đã bao lâu rồi? Điều quan trọng nhất mà cô cần biết lại là cái cuối cùng bản thân nhận ra.
- Tôi đã ngủ bao lâu rồi?
Cơ thể cô mặc dù được chữa trị rất cẩn thận nhưng dấu vết vẫn còn đó thì chắc mới được vài ngày.
- Cô đã bất tỉnh được một ngày một đêm rồi thưa tiểu thư. Cậu chủ hiện đang ở phòng sách, tôi sẽ đi thông báo ngay bây giờ. Không biết cô còn cần gì nữa hay không?
Sau khi nói xong, người phụ trách chăm sóc cô mỉm cười dịu dàng đứng yên chờ cô phản ứng.
- Anh ấy không sao chứ?
Nhớ lại tối ngày hôm đó, cô không khỏi nhíu mày khi nhớ đến nhưng vết thương mà anh phải chịu.
- Cậu chủ bảo rằng không sao hết, tiểu thư không cần lo lắng quá.
- Vậy làm phiền cô rồi.
Cô gái ấy cười đáp rồi đi. Đào Hoa Quân trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu, hắn ta có vẻ không muốn đả động gì tới chuyện đó, cũng đúng thôi vì cô cũng chẳng thể làm nó khá hơn hay thủ tiêu xác chết được. Thủ tiêu xác chết... cô đã nghĩ tới nó mà không hề đề cập đến việc báo cho cảnh sát, cái này làm cô dâng trào một cảm giác kỳ quái.
Nâng cơ thể ngồi dậy, cô nhíu mày vì những chỗ bị thương nhói đau. Tay trái truyền nước có chút vướng nên cô cũng không di chuyển nhiều. Triệu Thành Danh sau hôm đó đã chết rồi, cô không biết phải cảm thấy thế nào trước việc anh em nhà họ lại giết nhau. Chuyện giữa hắn với người mẹ kế chính là nguyên nhân của kết cục này, bọn họ quả thật rất phức tạp. Đào Hoa Quân mày dính phải cái gì thế này, cô tự hỏi bản thân và nhíu mày thở dài.
Lần cuối gặp nhau tại cái chung cư ấy, hắn đã bảo cô đã được tự do rồi. Vậy thì nếu bây giờ rời khỏi nhà Triệu Lục Vũ thì cô có còn được trở lại hay không? Cô không biết câu trả lời và cũng không muốn đáp án của nó, bởi vì thực tế sẽ làm trái tim cô quặn thắt từng cơn.
Căn phòng cô ở bị kéo rèm che kín mít, đồng hồ cũng không thấy nên lúc này là ngày hay đêm cô cũng không rõ nổi. Cô chợt nhớ đến chiếc điện thoại của mình, không biết là nó ở đâu rồi. Ngày hôm đó hình như cô bị Triệu Thành Danh lấy để gọi cho anh trai mình, dụ hắn tới để xử lý. Sau lúc đó, sự việc trở nên quá hỗn loạn nên cô chẳng nhớ là nó đã bị quăng tới chỗ nào nữa.
Một lúc sau, ngoài cửa xuất hiện hai người tiến vào, đó là một nữ bác sĩ tóc ngang vai đeo kính cùng Triệu Lục Vũ. Vị bác sĩ tiến hành thăm khám cho cô, rút kim tiêm đã truyền nước xong cho cô ra. Căn phòng trở nên ngột ngạt hơn khi hắn chỉ ngồi ở bàn nhỏ mà đưa mắt nhìn cô, đôi mắt ấy bình thường rất lạnh lẽo mà giờ lại ẩn chứa một cảm xúc khác lạ. Đào Hoa Quân biết mình cần lên tiếng, nhưng cô phải cất lời với hắn như thế nào đây. Xa rời người mình yêu, trái tim ai có thể chịu đựng được.
- Tiểu thư tỉnh lại nên nghỉ ngơi cho tốt, những vết thương trên cơ thể không đáng ngại, não chấn động nhẹ không tụ máu nên chỉ cần uống thuốc đều là khỏi.
Báo cho hắn xong, nữ bác sĩ liền thu thập đồ nghề của mình rồi rời đi. Khi tiếng cửa đóng vang lên cũng là lúc hai người đối mặt nhau, ánh mắt của hắn nhìn cô nóng rực như mặt trời ban trưa. Mặc dù đã xem hắn rất rất nhiều lần rồi, nhưng trái tim cô vẫn loạn nhịp trước vẻ đẹp kia. Đào Hoa Quân từ bỏ việc im lặng này, bởi vì hai má cô đang trở nên bỏng rát trước cặp mắt như lửa đốt ấy.
- Anh, chúng ta có thể đi đến một nơi nào đó cách xa đây kết hôn rồi sống cùng nhau như những cặp vợ chồng khác không. Những chuyện xảy ra trước đây... em và anh cứ quên hết nó đi.
Đôi mắt cô chất chứa tất cả mong muốn lẫn hy vọng của bản thân vào lúc này, mọi chuyện xảy ra trước đó cô muốn quên hết đi để làm lại từ đầu. Nhưng ánh sáng le lói duy nhất trong cô bị những lời tiếp theo của Triệu Lục Vũ nuốt chửng.
- Chuyện của anh, em không cần lo. Còn về chúng ta thì như anh đã nói, anh... sẽ không còn kiểm soát em nữa. Anh xin lỗi khi đã lôi em vào chuyện của mình.
Đôi mắt hắn dường như mất đi ánh sáng, nó bây giờ tăm tối hệt như tình trạng của hắn bây giờ. Cô thở hắt ra, mắt ngước nhìn lên trần nhà trắng toát để ngăn bản thân xúc động quá đột ngột.
Triệu Lục Vũ thấy cô không cam lòng mà ngồi trên giường thì rũ mắt đứng dậy tới gần chỗ cô. Hắn hai tay ôm cầm lấy gương mặt Đào Hoa Quân niết một chút rồi cúi xuống hôn lên trán cô.
- Đi với anh, em càng thêm đau đớn hơn thôi. Đạn đã bắn khỏi họng súng rồi, anh không thể quay đầu được.
Giọng hắn trầm thấp thì thầm bên tai cô như có độc làm cả cơ thể cô lạnh toát. Mọi thứ không thể vãn hồi hay sao? Đào Hoa Quân cứ thế trong trạng thái bàng hoàng đến khi hắn rời khỏi phòng từ rất lâu rồi vẫn không thể hoàn hồn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top