Đánh Tráo
Có gì đó bất an, cô lấy tay che mặt để tránh ánh nhìn của anh.
Nửa tiếng sau, Tống Nam bước ra khỏi phòng rồi đi về, Tử Vi vội chạy lại đó hỏi thăm. Tra hỏi một hồi, Yến Nhi cũng chịu nói.
"Cậu làm ơn đổi sợi tóc của nó với tôi được chứ?"
Cô khẩn thiết năn nỉ Yến Nhi. Nhưng đây là việc công, chẳng thể giúp nhau được nếu không có lí do chính đáng. Tử Vi đành kể câu chuyện của mình cho Yến Nhi nghe.
Cô ấy đang bị đặt vào một tình huống khó xử. Nhưng sau khi nghe xong hoàn cảnh của Tử Vi, cô đã có chút cảm thông và chấp nhận giúp đỡ.
Xong xuôi mọi thứ, Tử Vi rảo bước về nhà. Trong lòng vẫn bồn chồn.
Có người ở thành phố Tống Nam sống cho biết, anh đã lên chuyến tàu và tới đây vào hôm Giáng sinh.
Nếu Tử Vi đoán không lầm. Chắc chắn Tống Nam đã gặp Tử Hiếu, lại còn xét nghiệm ADN nữa cơ đấy, anh nghĩ nó là con của cô với thằng đàn ông nào khác à?
"Anh ta vẫn không tin tôi! "- Tử Vi cong môi, ngước lên nhìn bầu trời xanh thẳm.
Dòng người trên phố càng lúc càng đông. Cô như không để tâm xung quanh, rảo bước về nhà.
Hôm nay Tử cố gắng làm những món Tử Hiếu thích ăn nhất để xin lỗi thằng bé. Hi vọng nó vui lên được một chút.
Ngồi vào bàn cùng ăn cơm trưa, cô để ý thấy mặt nó tươi lên được một chút.
"Ăn từ từ thôi, nghẹn bây giờ! "Tử Vi mỉm cười tay lấy ly nước cho nó uống.
"Con phải ăn nhanh để còn đi chơi! "- Nó vẫn cố gắng ăn thật nhanh.
-"Người vẫn còn ở đó chứ có đi đâu đâu mà con sợ mất!"
Nó bỏ ngoài tai lời nói của cô. Cái tính bướng bỉnh này hệt như Tống Nam.
"Con ăn xong rồi! Con đi đây"
Tử Hiếu bước ra cửa, đeo cái balo vào rồi xỏ chân vào đôi giày.
Tử Vi không thể cản lại cái sự ham chơi của trẻ thơ.
Tử Hiếu có vẻ mến Tống Nam. Tử Vi nghĩ dù sao cũng là máu mủ, chuyện mến nhau cũng là lẽ thường. Nhưng làm sao cô lại thấy trái tim mình đau đớn đến tột cùng.
Tử Vi hôm nay xin nghỉ một buổi. Cô quyết tâm theo dõi nhóc con.
Qua hết con dốc và một tiệm mì Ramen, là ngôi nhà nhỏ ở gần bờ sông. Dãy nhà này hôm qua cô không ghé, đúng là sơ suất. Làm sao anh ta lại chịu ở một nơi vắng vẻ thế này?
Cô núp phía xa. Thấy anh vẫy tay chào nó
"Ái chà!..."
Tống Nam bế nó lên vai rồi đi tới sở thú, cô lặng lẽ theo dõi, trông nó thật hạnh phúc. Cười nhiều đến thế cơ mà.
Rồi lại tới khu vui chơi. Chơi câu cá, ném vòng, tàu lượn...
Quả nhiên có ba thì sẽ tốt hơn cho Tử Hiếu.
Anh dẫn nó đi ăn kem, ăn dorayaki và cả bánh cá, món nào nó cũng thích, đúng là trẻ con... Ở bên anh nó thật thoải mái.
Nếu đổi lại là Tử Vi, chắc nó sẽ thấy nhàm chán hơn nhiều?
***
Hôm nay thì khác rồi
Cầm tờ giấy xét nghiệm ADN trên tay mà Tống Nam không khỏi bàng hoàng
"Chú ơi cháu tới rồi ạ!"
Anh rất muốn khóc... Nhưng phải kiềm nén Tống Nam cúi xuống nhìn nó.
"Ờ... Hôm nay mình đi bơi chịu không?"
"Dạ chịu ạ!"
Nó lại cười với anh, một nụ cười ấm áp.
"Suy nghĩ cho thoáng một tí. Tử Hiếu nó không phải con mình, Tử Vi cũng chẳng còn tình cảm gì với mình. Nếu cứ tiếp tục làm những việc không đúng như vậy thì cả hai có thể trở về như trước được không?
Nhưng rốt cuộc thằng bé này là con ai vậy chứ? Tử Vi không lý nào lại đi ngoại tình với thằng đàn ông khác được! Khó hiểu quá đi!
"Dù gì nó cũng chỉ là một đứa trẻ ngây thơ vô tội, không thể chỉ vì nó không phải con ruột của mình mà lại đối xử tàn nhẫn với nó được! "
"Tử Hiếu này! Con nghĩ ba con là một người như thế nào hả?"
" Con chẳng được nghe mẹ kể về ba bao giờ! Nhưng theo con thì ba là một vị tổng tài rất giàu có và tốt bụng đấy ạ"
"Giàu có thì chú có đấy nhóc nhưng tốt bụng thì chắc là không rồi"
***
"Hôm nay con vui không?" - Tống Nam mỉm cười.
"Vui lắm ạ! Chú với con đúng là cặp đôi siêu hợp!"
Anh dừng lại, vuốt tóc nó - cái màu vàng rực rỡ đã in sâu vào trái tim này.
"Nhóc! Con nghe chú nói này!"
Giọng anh nghiêm túc hẳn lên làm Tử Hiếu cũng phải tròn mắt chờ đợi.
-...
"Chú sắp phải đi xa rồi!... Con nhất định... phải tự chăm sóc cho mình, phải biết bảo vệ và yêu thương mẹ con thật tốt đó có rõ chưa!"
Anh nói trong sự nghẹn ngào, cố gắng kiềm nén cảm xúc mãnh liệt lúc này của mình.
"Chú đi bao lâu ạ?"- Nó bắt đầu khóc
-"5 năm! 5 năm sau gặp lại con, chú muốn nhìn thấy Tử Hiếu mạnh mẽ và trưởng thành hơn bây giờ được chứ?
" Chú à! Chú đừng đi không được sao ạ?"
"Không được đâu nhóc! Có nơi đang cần chú đến giúp! Chú ở lại đây cũng chẳng làm được gì cả nên thà đi làm việc tốt có phải hơn không!"
Anh đưa tay lau nước mắt trên gương mặt đáng yêu của nó, đôi mắt nâu long lanh như đang cầu xin anh ở lại.
"Chú muốn nghe con gọi chú là ba được chứ?"
Anh bắt đầu rơi nước mắt
"Ba ơi!... Con yêu ba! Ba đừng đi mà!"
Nó ôm anh thật chặt
"Cảm ơn con! Ba cũng yêu con nhiều lắm!"
Một tiếng gọi thôi, bây giờ đối với anh cũng đủ ấm lòng!
... Như vậy được một lúc, anh buông nó ra
"Chú phải đi đây! Không thì trễ xe mất! Tạm biệt con trai! Nhớ giữ gìn sức khỏe đó nha!
Tử Hiếu nó không nỡ xa anh, nó theo Tống Nam ra tới tận trạm xe để tiễn anh lên đường!
Nhưng lúc đó Yến Nhi cũng đang đợi xe, cô nhìn anh với vẻ bối rối!
"Chú à! Chú nhất định phải về với con được chứ!"
Lời nói quá là đáng thương...
"Được rồi chú hứa mà! Con trai ngoan đừng khóc nữa!"
"Chú sao? Vậy là anh ta vẫn chưa biết về tờ giấy xét nghiệm ADN đó"
"Tuy là trước đây Tống Nam đã sai nhưng rõ ràng là bây giờ anh ta đang rất hối hận. Nhìn hai cha con thật tội nghiệp, ai lại nỡ chia cắt tình cảm mãnh liệt của họ như vậy được chứ"
Yến Nhi thở dài một cái, cô đã cố bỏ qua màn tiễn đưa cảm động của hai cha con này nhưng thằng nhóc nó cứ khóc lóc thảm thiết. Tống Nam cũng như vậy. Làm sao cô kiềm lòng được đây?
yến Nhi bước tới với vẻ mặt ngại ngùng.
"Chào anh! Tôi là Yến Nhi" - y tá của bệnh viện mà anh tới hôm trước đó!
"À vâng! Có gì không cô?"
"Thật ra là..."
Vừa lúc đó chuyến xe từ xa đang nhá đèn tới gần...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top