Chương 32.1: Hàn ca trực tiếp dạy cậu hôn (1)
Lúc Trì Ý ôm cái thùng đi vào ký túc xá nữ, cô phải đón nhận ánh mắt tò mò của dì quản lý và một vài nữ sinh.
Ở trong trường học có không ít người biết Tiêu Chỉ Hàn.
Lên đến lầu năm, lúc đến ngã rẽ đi về phòng của mình, Trì Ý chợt dừng chân, bước đến cửa sổ cạnh cầu thang.
Cô cúi người bỏ cái thùng xuống đất, một tay đẩy cửa sổ kính ra, kiễng chân nhìn xuống dưới.
Kỳ thật từ lầu năm nhìn xuống, cái gì cũng mơ mơ hồ hồ. Đặc biệt là người, chỉ nhìn thấy hình dáng đại khái, trông nhỏ như một hạt mè.
Trừ khi người đó ở gần thì mới nhìn rõ.
Tính thời gian cô đi lên lầu, có lẽ Tiêu Chỉ Hàn đã sắp đi đến cổng trường học.
Trì Ý vốn đã chuẩn bị xong tinh thần chỉ nhìn thấy bóng lưng của Tiêu Chỉ Hàn, không ngờ cô mới thò đầu ra, lại bắt gặp ánh mắt của Tiêu Chỉ Hàn, cậu đang ngẩng đầu nhìn lên.
Trong nháy mắt, hai người ngẩn ngơ nhìn nhau.
Dường như hành động của cô khiến cậu rất bất ngờ, đáy mắt Tiêu Chỉ Hàn có một tia kinh ngạc thoáng qua.
Nhưng rất nhanh, tia kinh ngạc này đã chuyển thành ý cười không thể che giấu, ngay cả khóe môi cũng hiện lên đường cong rõ nét.
Nhìn nhau mấy giây, trước khi cô thu tầm mắt lại, Tiêu Chỉ Hàn giơ điện thoại trong tay lên, ra hiệu chút nữa sẽ liên lạc bằng điện thoại.
Nhìn thoáng qua cửa sổ đã không còn bóng người, Tiêu Chỉ Hàn đút hai tay vào túi quần, quay người rời đi.
Trì Ý mới đi đến cửa phòng, còn chưa lấy chìa khoá ra mở cửa thì cửa đã được mở ra từ bên trong, Hứa Hi nhô đầu ra.
Nhìn thấy Trì Ý, Hứa Hi sửng sốt hai giây mới phản ứng lại, cô giải thích, “Bọn tớ đang thắc mắc sao muộn vậy mà cậu vẫn chưa về, đang định đến lớp tìm cậu đây.”
Cô nói rồi đẩy cửa cho Trì Ý bước vào, ánh mắt hướng xuống dưới, ngạc nhiên nhìn cái thùng trong ngực Trì Ý.
“Trì Ý, cậu ôm cái gì thế?”
Vừa vào phòng, Trần Vận đã tò mò hỏi, “Vừa nãy cậu không về, là đi ra ngoài mua đồ à? Trong này đựng cái gì thế?”
Cô nhìn cái thùng, buồn bực nói, “Nhìn không giống đồ cậu tự mua cho lắm, trông hơi giống quà tặng.”
Thùng giấy hình vuông rất lớn, bề mặt có hoa văn, bên trên dùng dây lụa màu xanh lam thắt thành nơ con bướm, trông giống một món quà được chuẩn bị tỉ mỉ.
Trì Ý cúi đầu nhìn cái thùng, không hiểu sao lại thuận miệng bịa lý do lấp liếm cho qua chuyện, “Mấy hôm trước tớ đặt mua đồ ăn vặt trên mạng, chắc là tớ mua nhiều nên chủ shop đóng gói cho tớ đẹp hơn.”
Lý do này khá đáng tin.
Hiện giờ có rất nhiều chủ shop không chỉ bán đồ, mà còn có cả dịch vụ gói quà.
Trì Ý nói xong thì đặt cái thùng lên bàn, cô suy nghĩ một lát rồi mở nó ra.
Hứa Hi đứng nhìn bên cạnh, không hiểu sao lại cảm thấy động tác mở thùng của Trì Ý rất trịnh trọng.
Trì Ý cụp mắt, nhìn chằm cái nơ kết bằng dải lụa, sau đó từ từ tháo nó ra.
Trong rương chất đầy đồ ăn vặt to nhỏ, nhiều nhất là hàng ngoại nhập.
Trì Ý chỉ nhìn thoáng qua, sau đó nhìn về phía Hứa Hi và Trần Vận, “Tớ mua hơi nhiều, các cậu thích ăn gì thì cứ lấy.”
Trần Vận rất thích ăn vặt, cô cũng hay mua đồ về, nghe Trì Ý nói vậy, cô lập tức chạm vào cái thùng, sau khi đảo qua hai vòng, không nhịn được kêu lên.
“Trì Ý, quả nhiên tớ không nhìn nhầm, cậu chính là phú bà mà, ngay cả mua đồ ăn vặt cũng mua toàn đồ nhập khẩu từ nước ngoài, ” Cô ngừng lại rồi nói tiếp, “Ở lầu năm của BLUEBOX có một cửa hàng chuyên bán đồ ăn vặt nước ngoài, đồ trong đấy mắc kinh khủng. Hồi trước tớ đến đó mua Socola Nga, mẹ nó, mất gần hai tháng tiền cơm.”
Trần Vận nói rất khoa trương, Trì Ý bật cười lấy ra mấy loại đồ ăn vặt nhét vào tay Trần Vận, “Vậy cậu ăn nhiều một chút, vừa hay giúp cậu tiết kiệm tiền cơm.”
Sau khi đưa đồ ăn vặt cho Hứa Hi và Trần Vận xong, Trì Ý định thu dọn thì chợt cảm thấy hơi khó xử.
Ngoài mấy cuộc trò chuyện trong thời gian đầu khi cô mới chuyển đến, thì rất lâu rồi cô và Đường Tư Kỳ chưa nói chuyện với nhau.
Quan hệ giữa họ không quá tệ, cậu ta cũng chưa chạm vào ranh giới cuối cùng của cô, Trì Ý không muốn ầm ĩ xé rách mặt nhau. Cô không thể chỉ đưa đồ ăn vặt cho Hứa Hi và Trần Vận, lại đối xử khác với Đường Tư Kỳ.
Gần đây cậu ta thường xuyên đi sớm về trễ, có về ký túc xá cũng chỉ lấy thứ gì đó rồi rời đi ngay. Đã mấy lần Trì Ý trông thấy Đường Tư Kỳ đi vào phòng ký túc xá khác, có khi còn nhìn thấy cậu ta tụ tập với một đám người nuốt mây nhả khói.
Trông giống như, một cô gái vẫn luôn tuân thủ phép tắc, có một ngày đột nhiên phá bỏ tất cả mọi trói buộc, bắt đầu phóng thích tính cách trời sinh của mình.
Mỗi người đều được lựa chọn con đường đi của riêng mình, không ai có quyền can thiệp vào. Là thiên đường hay địa ngục, là ngọt ngào hay đau khổ, bản thân đều phải đón nhận kết quả của sự lựa trọn lúc trước, cũng là một trải nghiệm sống.
Thế nhưng trong lòng Trì Ý ít nhiều vẫn cảm thấy đáng tiếc.
Không đợi Trì Ý cầm đồ ăn vặt đi đến chỗ của Đường Tư Kỳ, Trần Vận đã nói, “Hôm nay Tư Kỳ lại không về, cậu không cần đưa cho cậu ấy.”
Lúc Trần Vận nói lời này, đã không nhịn được mang theo cảm xúc cá nhân, cô ngập ngừng một lát rồi nói tiếp, “Bữa trước Hi Hi đặt đồ ăn vặt trên bàn, cậu ta hỏi cũng không hỏi đã ném thẳng vào thùng rác.”
Trì Ý sững sờ, cô không ngờ còn có chuyện này.
Nghe Trần Vận kể lại lần nữa, Hứa Hi vẫn có chút đau lòng.
Bất cứ ai chia đồ mà ba mình mang đến cho bạn cùng phòng, lại bị người mà mình cho rằng có quan hệ không tệ ném thẳng vào thùng rác ở ngay trước mặt mình, đều sẽ có tâm trạng không tốt.
“Hình như, cậu ấy đang hẹn hò với một nam sinh học lớp mười bốn.” Trần Vận xé vỏ socola, “Bạn trai của cậu ấy chơi rất thân với nhóm Tiêu Chỉ Hàn, bây giờ dẫn theo Đường Tư Kỳ vào vòng tròn đó. Các cậu không cảm thấy cậu ấy đã thay đổi rồi sao, hút thuốc uống rượu thuê phòng, cùng một ruộc với nhau.”
Đột nhiên nghe thấy cái tên Tiêu Chỉ Hàn, Trì Ý cảm thấy hơi mất tự nhiên.
“Tớ không ngờ cậu ấy lại ngốc như vậy, không chiếm được chính chủ, lại dựa vào anh em của người ta để tiếp cận người ta, có tác dụng sao? Trước đừng nói đến người ta sẽ không để ý bạn gái của anh em mình, quan trọng nhất là, người ta có thích cậu ấy sao?”
Ý của những lời này đã nói rất rõ ràng.
Trì Ý không ngờ Trần Vận luôn vô tâm vô tư lại nhìn thấu tất cả.
“So bì hư vinh quả nhiên là rất dễ hại chết một người, ” Trần Vận nói tiếp, thái độ tỉnh táo, ngữ khí lạnh lùng không giống với ngày thường, “Nếu như cậu ấy vẫn không thay đổi, tớ sẽ nói với chủ nhiệm lớp yêu cầu đổi phòng. Tớ không muốn có một ngày, tớ phát hiện một đứa bé được sinh ra trong nhà vệ sinh ở ký túc xá cấp ba.”
Kỳ thật những tin tức như vậy ở trên mạng, nhìn mãi cũng quen. Nhưng bất kể có phải người trong cuộc hay không, Trần Vận cũng không thể nào tiếp thu được.
Yêu đương ở cấp ba không có vấn đề gì hết, nhưng bản thân không biết tự trọng, sinh con ra lại là một vấn đề rất lớn.
Chịu sự giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ đến lớn, cô không cho phép loại chuyện này xuất hiện trên người mình. Cô không thể tưởng tượng mình vẫn còn đi học, mỗi ngày đều sống trong túc xá, lại đột nhiên xuất hiện đứa con ngoài giá thú, thậm chí là đứa bé không ai mong muốn, chuyện như vậy đối với ai đều quá tàn nhẫn.
Ở chung lâu như vậy, Trì Ý cũng hiểu khá rõ con người Trần Vận.
Quan điểm sống của cô ấy khiến Trì Ý cảm thán, nhưng ở chung với người ngay thẳng như vậy rất dễ chịu.
Trường Nhất Trung Thành phố Nam ngắt điện ngắt nước vào 12 giờ đêm, Trì Ý nhanh chóng sắp xếp xong đồ vật, kịp thời lên giường trước 12 giờ.
Lúc lấy điện thoại ra, cô mới phát hiện có người gửi liên tục hơn một trăm tin nhắn Wechat cho cô.
Cô mở ra xem, tất cả đều đến từ Tiêu Chỉ Hàn.
Người này quả nhiên là có độc.
Tiêu Chỉ Hàn: “Cậu vào phòng chưa?”
“Không được chia đồ ăn vặt cho người khác, đấy là đồ tớ mua cho một mình cậu, bọn họ muốn ăn thì mua sau.”
“Cậu tắm xong chưa? Lên giường đi, nhìn thấy tin nhắn của tớ nhớ trả lời.”
“Có phải cậu không biết tớ là ai không? Lần trước tớ không ghi chú.”
“Trì Ý, cậu mất liên lạc với cả thế giới hay là chỉ mất liên lạc với một mình tớ.”
…
Trì Ý nằm trên giường, tay cầm di động, kiên nhẫn kéo lên đọc từng tin nhắn một.
Lúc cô đọc tin nhắn ở trên, ở dưới lại có tin nhắn mới.
Chờ đến lúc cô kéo xuống dưới cùng, nhìn thấy tin nhắn mà Tiêu Chỉ Hàn gửi cách đây năm giây, Trì Ý sững sờ, mặt nhanh chóng đỏ lên.
“Bảo bối, cậu tức giận vì tớ hôn cậu hay là thẹn thùng không dám trả lời tin nhắn của tớ?”
Trong đầu cô nhanh chóng hiện lên cảnh tượng ở trước cổng ký túc xá.
Cô chưa chuẩn bị gì đã được Tiêu Chỉ Hàn tỏ tình trực tiếp, Trì Ý sửng sốt vài giây, vô thức nói ra mình cần thời gian suy nghĩ, Tiêu Chỉ Hàn bưng mặt của cô, hôn lên trán cô ngay lập tức.
Trán của cậu cụng vào trán cô, cậu nhìn thẳng vào mắt cô nói, “Một lời đã định, về nhà cậu nhất định phải suy nghĩ cho kỹ.”
Trì Ý lấy lại tinh thần, định gửi meme “Gọi ai là bảo bối thế, ai là bảo bối của cậu?”, nhưng khi ấn mở meme, cô suy nghĩ một chút rồi gửi một tấm hình hoa cúc mới nở.
Tiêu Chỉ Hàn trả lời tin nhắn rất nhanh, giống như đang ngồi chờ tin nhắn của cô, “Cậu gửi cho tớ một bức ảnh hoa cúc là có ý gì?”
Trì Ý đang bấm trả lời thì Tiêu Chỉ Hàn lại gửi tin nhắn đến, “Cậu có ý đồ với cúc hoa của tớ à? (mắt trái tim)”
Trì Ý suýt chút nữa đã bị điện thoại rơi xuống đập vào mặt.
Cô tỉnh táo lại, hai bàn tay nhanh chóng bấm chữ, “Ý của tớ là, vừa nãy lúc tớ đứng trên lầu nhìn cậu, cậu cười như một đóa hoa cúc.”
Trì Ý gửi đi một cái meme.
Một đứa bé mặc bộ đồ anten màu vàng đi trên đường, nhìn thấy một đóa hoa cúc nở rộ, đôi mắt đen nhánh mở to, quay đầu nhìn xung quanh, hỏi “Ai làm rơi hoa cúc thế?”.
“Cậu.” Trì Ý nói.
“Nếu cậu có ý đồ thì cứ nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng với tớ.”
Tiêu Chỉ Hàn giống như nhân vật trong phim truyền hình, bịt chặt tai của mình gào lên “Tôi không nghe tôi không nghe”, cậu cứ vờ như không thấy những gì cô nói, chỉ khăng khăng tin tưởng những gì mình nghĩ.
Trì Ý mặc kệ cậu, gửi meme “Cậu ổn không?”, sau đó nhắn một cậu đơn giản “Tớ muốn đi ngủ” rồi tắt mạng, đặt điện thoại ở bên gối.
Năm phút sau.
Trì Ý trợn to mắt nhìn rèm cửa màu đen, trở mình.
Có lẽ là cô xoay người hơi mạnh, hoặc có lẽ đêm nay tất cả mọi người đều mất ngủ, đầu tiên là Trần Vận ho một tiếng, sau đó Hứa Hi thò đầu ra, “Các cậu vẫn chưa ngủ à?”
Trì Ý ừ một tiếng, “Không ngủ được.”
“Tớ cũng vậy, ” Hứa Hi nói.
“Có gì đâu, ” Trần Vận nói đùa, “Cậu còn có người dỗ ngủ, như tớ và Trì Ý chỉ có thể ôm nhau sưởi ấm thôi.”
Một lát sau, Hứa Hi đột nhiên mở miệng, “Bá Chiêu, ừm, là bạn trai của tớ, anh ấy vừa mới hát ru tớ ngủ. Các cậu có muốn nghe không?”
Trần Vận hưng phấn liên tục nói vài câu có, Trì Ý ngược lại không có ý kiến gì.
Hứa Hi nhấn nút phát nhạc.
Sau mấy giây im lặng, một giọng nam dịu dàng chầm chậm vang lên.
Hình như còn có cả tiếng đàn ghita.
Phát được một đoạn, Hứa Hi không nhịn được hỏi, “Các cậu thấy thế nào?”
Thích một người, không chỉ có bản thân mình thích, mà còn hi vọng người bên cạnh mình cũng thích.
Dường như chỉ có nhiều thích như vậy mới xứng với người ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top