Chương 15
Góc phòng học trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, sau đó tiếp tục là tiếng cười to không chút che đậy.
Vương Nhất Bác thì đỡ, sau khi kinh ngạc lúc đầu, còn có thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh, ngược lại là Lạc Gia Thiện, không chỉ ôm bụng cười to, còn thỉnh thoảng đập bàn.
“Bác ca, anh có nghe thấy không, bạn cùng bàn của anh nói rằng cô ấy là trai giả gái, trai giả gái đấy!”
“Trai giả gái, ngầu vãi.”
“…”
Vương Nhất Bác nhìn biểu cảm của Lạc Gia Thiên có vẻ một lời khó nói hết.
Con mẹ nó chứ không bị điếc, ai cần cậu ta lặp lại nhiều lần như vậy.
Ngược lại là biểu cảm của Phương Vũ Thành, cho thấy rõ ngạc nhiên.
Rõ ràng vừa rồi Trình Tiêu không nói câu nào như vậy.
“Biết được những gì cậu muốn biết rồi, có thể cho tôi vào chưa?” Không thèm để ý đến phản ứng bất đồng của bọn họ, Trình Tiêu rũ mắt hỏi.
Thật ra đứng như vậy vài phút, đùi phải và đầu gối của cô hơi âm ỉ đau, có chút đứng không vững.
Sàn nhà vệ sinh có hơi ướt, vừa rồi lúc nhảy từ trên cửa xuống, lòng bàn chân bị trượt, vì để tránh ngã sấp xuống cô buộc phải quỳ một chân trên mặt đất.
Động tác ngồi xuống của Trình Tiêu có hơi chậm chạp, Vương Nhất Bác bắt đầu thiếu kiên nhẫn, vừa định quen miệng mắng cô vài câu, ánh mắt lơ đãng quét qua tư thế quái dị của Trình Tiêu, đột nhiên mở miệng, “Chân cô bị sao vậy?”
Thật ra vừa rồi trước cửa nhà vệ sinh, anh đã thấy vải bên đầu gối phải của cô bị rách một lỗ, chẳng qua lúc đó anh cũng không muốn lại bị cô dẫn dắt, sau đó gần như đã quên mất, bây giờ chợt nhìn thấy trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Trình Tiêu không ngờ Vương Nhất Bác sẽ để ý tới, sững người một lúc, nhẹ giọng trả lời không sao cả.
Ánh mắt thoáng thấy Vương Nhất Bác dường như không còn gì muốn nói nữa, Trình Tiêu nâng cằm, “Lên lớp.”
Thấy thế, trong lòng Vương Nhất Bác còn khó chịu hơn.
Thật vất vả đợi đến lúc tan học, Trình Tiêu chỉ nói một câu nhường đường một chút liền đến chỗ ngồi của Trần Vận.
Vương Nhất Bác nhếch đuôi mắt lên, liền thấy Trình Tiêu đứng bên cạnh bàn Trần Vận, xoay người cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc, giống như đang xác định đi xác định lại một chuyện gì đó rất quan trọng.
Tiết tự học vào thứ sáu, trong trường thường không quản lý lắm, trong lớp rất nhiều người lén chạy ra ngoài hoặc là đến căn tin ăn cơm, hoặc là đến sân thể dục vận động, chỉ còn lại một vài người.
Vương Nhất Bác vừa định rời đi, đã bị Phương Vũ Thành gọi lại.
“Bác ca,” tiết vừa rồi Phương Vũ Thành đều ngồi ở dưới nghịch điện thoại, lúc này háo hức quay xuống chia sẻ với Vương Nhất Bác. “Anh biết vừa rồi em lướt web đã thấy gì không?”
“Em nói chứ không phải Trình Tiêu mới chuyển tới đây học sao, trừ lớp chúng ta còn ai biết cậu ấy đâu. Thái Dịch Hân vô duyên vô cớ đến tìm người ta gây sự, hóa ra là có người đăng bài bịa đặt về quan hệ giữa anh và Trình Tiêu.”
Mấy người bọn họ cũng không phải là những người nghiện mạng xã hội, là ban nãy có người gửi liên kết cho anh nên mới biết được.
Vương Nhất Bác nhìn từng người một, sau khi nhìn đến cái nick name là “Thái Thái Thái Dịch Hân” phát biểu câu “Gặp một lần đánh một lần”, lông mày của anh cau lại.
“Người này là ai, thật sự coi mình là cái gì.”
Phương Vũ Thành và Lạc Gia Thiện vẫn là lần đầu tiên thấy Vương Nhất Bác không chào đón một cô gái như vậy.
Các cô gái thích anh trước đây, Vương Nhất Bác không thể nói rõ là có cảm giác gì đặc biệt với họ, nhưng ngoài xa cách ra vẫn có phép lịch sự tối thiểu, đây là lần đầu tiên anh để lộ cảm xúc.
“Em họ Trạch Lâm học chung cấp hai với chúng ta đã thích anh rất lâu rồi.”
Thấy Vương Nhất Bác thật sự không nhớ ra, Lạc Gia Thiện bất đắc dĩ giải thích.
“Không biết không có ấn tượng.”
Đau lòng.
Phương Vũ Thành đột nhiên cảm thấy nếu Thái Dịch Hân đứng trước mặt bọn họ, Vương Nhất Bác nhất định có thể nói ra những lời đả kích lòng người hơn nữa.
Mặc dù anh có thể hiểu được Thái Dịch Hân có lẽ là lần đầu thấy Bác ca tiếp xúc với con gái, cho nên mới tìm đến tận cửa.
Nhưng lấy điệu bộ quang minh chính đại dạy dỗ người khác, còn lấy Bác ca ra làm lý do, thật đúng là…Không tìm đường chết không chịu được.
Vốn dĩ không có ấn tượng, bây giờ thì ấn tượng càng kém đi.
“Ầm” một tiếng vang thật lớn, sau đó là một tiếng thét ngắn ngủi, trong phòng học yên tĩnh càng đặc biệt rõ hơn.
Tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Vương Nhất Bác đều nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy Trình Tiêu vốn đang đứng cạnh bàn Trần Vận không biết từ lúc nào đã đến trước mặt Thẩm Tiểu Vân, mặt không đổi sắc nhìn cô ta chằm chằm.
Thẩm Tiểu Vân vừa mới ngồi xuống chỗ ngồi của mình, đang cùng Đường Tư Kỳ xem một quyển tạp chí, không ngờ có một quyển sách “phịch” một tiếng nặng nề đập thẳng trước mặt cô.
Cô ta “a” một tiếng chói tai, ngẩng đầu chỉ thấy Trình Tiêu đang cúi xuống nhìn mình chằm chằm.
Trong khoảnh khắc đối mặt, dường như hết thảy sự ghen ghét, không cam tâm, oán giận trong lòng đều phơi bày trước ánh sáng. Giống như tất cả các hành động bí mật của cô, đối phương đều biết rõ.
Thẩm Tiểu Vân lo sợ bất an, thấy ánh mắt mọi người đều rơi vào mình và Trình Tiêu, mạnh mẽ đứng lên, mở miệng đánh đòn phủ đầu: “Trình Tiêu, cậu làm gì đấy?”
Trình Tiêu không muốn vòng vo với cô ta, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, mở miệng nói: “Người đăng bài viết và người sắm vai người qua đường, tất cả đều là cậu.”
Thẩm Tiểu Vân tái mặt, cắn răng: “Cậu nói gì tôi nghe không hiểu.”
“Nghe không hiểu?” Trình Tiêu nở nụ cười, “Vậy những lời sau đây của tôi, không biết cậu nghe được có hiểu hay không.”
Thẩm Tiểu Vận nắm tay thành nắm đấm, tay chân cũng cứng ngắc.
“Tôi kiểm tra địa chỉ IP, ba tài khoản đều có cùng địa chỉ, vừa rồi Trần Vận xác nhận với học tỷ Phấn, bài viết kia chính là do cậu đăng lên.”
Mấy ID khác nhau trong bài post có ác ý với cô quá rõ, Trình Tiêu không tránh khỏi để ý tra xét địa chỉ IP, cộng thêm vừa rồi xảy ra chuyện trong nhà vệ sinh, tính tình vẫn luôn kiềm chế thoáng cái bị kích thích.
Cô luôn tuân theo nguyên tắc “Người không phạm ta ta không phạm người”, vốn là Thái Dịch Hân tìm đến tận cửa, sau đó là chủ topic này đăng bài kiếm chuyện với cô.
“Có biết việc cậu đăng bài sẽ gây ra hậu quả gì không?” thấy gương mặt dần trở nên tái nhợt của Thẩm Tiểu Vân, Trình Tiêu ngừng lại một lúc rồi tiếp tục mở miệng.
“Chưa có sự cho phép của tôi đã chụp ảnh tôi còn phát tán trên mạng, trực tiếp xâm phạm quyền hình ảnh riêng tư của tôi, hơn nữa cậu còn tùy tiện tung ra những tin đồn không đúng lên mạng, tính ra đã vượt quá mức độ nhất định, đã tạo thành tội phỉ báng.”
Bài post kia đến giờ vẫn còn nổi trên trang nhất của diễn đàn, bạn cùng lớp không ít người cũng biết bài post này, đương nhiên cũng biết chủ topic và những cái ID clone trong đó.
Chỉ không ngờ lại là Thẩm Tiểu Vân trong lớp. Nhìn thì ôn nhu yên lặng, còn giành được đại diện yêu thích của Miss Lâm.
Trình Tiêu cầm cuốn sách trên bàn Thẩm Tiểu Vân, bình tĩnh tuyên bố: “Trước giờ tan học, tôi hy vọng sẽ thấy bài viết xin lỗi công khai của cậu, còn không thì, tôi sẽ tìm người giám hộ của cậu giải quyết.”
Nói xong cũng không nhìn Thẩm Tiểu Vân nữa, đi trở về chỗ ngồi của mình.
Phương Vũ Thành cà lơ phất phơ huýt sáo: “Chị Tiêu ngầu quá.”
Trình Tiêu nghe xong, mặt không cảm xúc nhìn cậu ta một cái: “Cảm ơn đã khen.”
Lúc Phương Vũ Thành vừa định nói thêm gì nữa, Vương Nhất Bác đột nhiên giơ tay ra, ném điện thoại di động vào ngực cậu ta, Phương Vũ Thành không nhịn được rên một tiếng.
“Bác ca anh mưu sát người.”
Phương Vũ Thành giơ tay chụp lấy điện thoại, vuốt vuốt chiếc điện thoại vừa mới đập vào ngực.
“Tôi thấy cậu chết là bởi nói nhiều.”
Phương Vũ Thành nghẹn họng, làm động tác che miệng, không nói nữa.
Trình Tiêu thương hại nhìn thoáng qua Phương Vũ Thành.
Gần đây không biết thế nào, mà cậu con trai này luôn bị ghét bỏ.
Đợi đến giờ tan học, trong lớp chỉ còn lại hai người Trình Tiêu và Hứa Hi Nhĩ.
Tối thứ sáu không có giờ tự học, ký túc xá rất nhiều người đều chạy về nhà, Trần Vận và Đường Tư Kỳ cũng về.
Trình Tiêu thu dọn đồ đạc xong, lấy điện thoại trong túi xách ra.
Bài viết xin lỗi của Thẩm Tiểu Vân an vị trên trang đầu, trong topic có không ít người suy đoán cái gọi là chân tướng sự thật.
3L: Nghe nói chiều nay Thái Dịch Hân và các chị em của cậu ta đều bị mời phụ huynh, bây giờ đoán chừng vẫn còn ở văn phòng, nói rằng họ bạo lực học đường.
5L: Đáng đời, nhưng lúc trước cô ta đánh người khác cũng không xảy ra chuyện gì, kết quả lần này… Lai lịch của CX không nhỏ nha.
15L: Tôi tình cờ ngồi cạnh cửa sổ, lần đầu tiên thấy Thái Dịch Hân có bộ dạng chật vật như vậy.
22L: Mộ Danh đi nhìn bạn cùng bàn của Vương Nhất Bác rồi, là một cô gái dịu dàng yếu ớt, có cảm giác như Vương Nhất Bác ra mặt thay cô ấy.
28L: CX mà yếu thì tôi nghĩ cậu có hiểu lầm gì đối với con gái yếu đuối rồi. Dù sao tôi cũng phải nói ở đây, sau này nếu có ai hỏi nữ thần của tôi là ai, ngoài Trình Tiêu ra không ai có thể hơn được, vóc người xinh đẹp không cần nói, muốn văn có văn muốn võ có võ, yêu yêu, thật ra tôi cảm thấy Vương Nhất Bác hoàn toàn không xứng với nữ thần.
29L: Lầu trên nói quá vậy, không phải là chính chủ chứ.
“Trình Tiêu, đi ăn chung không?”
Nghe thấy giọng nói, Trình Tiêu ngẩng đầu, chỉ thấy Hứa Hi Nhĩ đứng trước mặt cô.
“Ừ.”
Trên sân bóng rổ ngoài trời có không ít người vây quanh.
Vương Nhất Bác chơi bóng rổ một lúc, đổ không ít mồ hôi, thấy anh rời sân mấy nữ sinh đứng bên ngoài đưa khăn mặt và nước suối tới.
Vương Nhất Bác không nhận, đi qua một bên cầm lấy chai nước khoáng đã tự mua trước đó đổ vào miệng.
“Người anh em,” Dương Trạch Lâm cũng rời sân, đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, hỏi vấn đề nãy giờ vẫn muốn hỏi: “Không đi theo bạn cùng bàn bé nhỏ của cậu à mà còn ở đây chơi bóng?”
Vương Nhất Bác xoay người cất kỹ chai nước khoáng, vẻ mặt khó hiểu nhìn cậu ta: “Tôi theo cậu ta làm gì, cũng đâu phải có bệnh.”
Nói giống như là bọn họ có quan hệ gì đó.
“Không phải hai người các cậu đang yêu nhau sao?”
Vương Nhất Bác xùy một tiếng, chẳng muốn giải thích.
Dương Trạch Lâm coi sự im lặng của anh như ngầm thừa nhận, xấu hổ gãi gãi đầu, “Em cũng mới biết Thái Dịch Hân dẫn người đi tìm chị dâu, may mà không xảy ra chuyện gì lớn…”
“Anh.”
Dương Trạch Lâm còn chưa nói xong, đã bị một giọng nữ cắt ngang.
Sau khi Thái Dịch Hân ra khỏi văn phòng, trong lòng đã sớm thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Trình Tiêu, đừng nói là sau khi nhìn thấy đủ loại lời châm biếm cô trong bài post, triệt để ghi hận lên Trình Tiêu.
Lúc trước là do cô khinh địch, không ngờ Trình Tiêu cũng có chút bản lĩnh, còn xoay giáo viên vòng vòng. Cô không động vào cô ta được, không có nghĩa là người khác cũng không động được.
Vừa đinh gọi điện thoại cho người quen, chợt nghe thấy tiếng từng trận tiếng cổ vũ từ sân thể dục truyền đến.
Sau đó liền nhìn thấy Vương Nhất Bác trong đám người, còn có Dương Trạch Lâm đang đứng bên cạnh anh ta.
Cô ném chuyện này sang một bên, bước vài bước rẽ qua đám người, đi tới.
“Anh,” Cô gọi một tiếng, cất cao giọng, cố ý muốn để Vương Nhất Bác nghe thấy, “Anh biết Trình Tiêu mới chuyển đến lớp 20 à? Chiều nay em dẫn người đi tìm cô ấy, kết quả cô ta chưa nói hai lời đã giội nước lên bọn em, còn đổ lỗi cho bọn em trước mặt thầy giáo, hại em phải ghi kiểm điểm, còn bị ba mắng nữa, anh nói xem loại người này có ti tiện không?”
Dương Trạch Lâm vô thức nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác, vừa định lên tiếng ngăn lại, Thái Dịch Hân lại mở miệng.
“Mẹ kiếp càng nói em càng tức, loại người này nên gặp một lần đánh một lần, anh…” Anh giúp em một tay nhé.
Còn chưa nói hết câu, chai nước khoáng còn sót lại một nửa đã đập xuống bên chân cô.
Nắp chai không vặn kỹ trực tiếp rơi xuống đất, nước bên trong chảy ra ngoài.
Thái Dịch Hân sững sờ, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Vương Nhất Bác.
“Tôi không đánh con gái.” Anh nói.
“Nhưng nếu cô đánh cô ấy một lần, tôi sẽ đánh cô một lần.” Anh nhìn thoáng qua Dương Trạch Lâm đang lúng túng bên cạnh, bổ sung: “Cho dù cô là ai.”
Thái Dịch Hân sững sờ, trong nháy mắt một câu cũng không nói nên lời.
Cô chưa từng thấy bộ dạng này của Vương Nhất Bác.
Giọng nói thờ ơ, nhưng lại vô cùng nghiêm túc.
Trong đám người phát ra vài tiếng cảm thán, sau đó đối diện có người hô lớn một tiếng “Trình Tiêu.”
Vương Nhất Bác cau mày, quay đầu, ánh mắt do dự đối diện với Trình Tiêu đứng dưới gốc cây.
Không biết vì lý do gì, nhịp tim của anh đột nhiên đập nhanh hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top