Chương 5
"Chẳng phải ta đã bảo không nói về công việc trong thời gian nghỉ ngơi sao? " Đinh Dịch vẻ mặt không thay đổi, giọng nói lười biếng pha chút lạnh lùng.
" Vâng, vậy nên tôi đã bảo anh ta ngày mai gọi lại cho ngài."
Đinh Dịch không nói chuyện công việc khi nghỉ ngơi, cũng không nói chuyện cá nhân khi làm việc, ở bên cạnh hắn nhiều năm A Sâm không phải không biết điều này, chẳng qua nghĩ rằng cần phải thông báo cho hắn một tiếng, miễn cho bỏ lỡ việc quan trọng.
"Loại chuyện này mỗi tháng xảy ra một lần, anh ta còn đến hỏi ta nên xử lý thế nào." Đinh Dịch cười lạnh nhấp một ngụm rượu vang đỏ.
"Có thể lần này số lượng lớn hơn bình thường, anh ta cảm thấy khó xử lý." A Sâm không phải thay mặt người khác nói, đây quả thực là sự thật. Số tiền được rửa càng lớn thì rủi ro càng cao. Nếu không được xử lý cẩn thận mọi việc có thể xảy ra sai sót.
"Ừ." Đinh Dịch thản nhiên đáp.
Biết hắn không muốn tiếp tục chủ đề này, A Sâm khôn ngoan ngừng nói. Dù thế nào đi nữa nguyên tắc không làm việc trong giờ nghỉ của Đinh Dịch sẽ không thay đổi.
Tuy nhiên, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi vậy nói về vấn đề cá nhân - phải là điều khiến Đinh Dịch có hứng thú quan tâm.
" Dịch Ca, Trương Dân đã tìm được việc làm."
"Ồ." Quả nhiên, Đinh Dịch nhướng mày đầy hứng thú. "Làm nghề gì?"
"Làm công việc dọn dẹp ở một công ty vệ sinh."
Đinh Dịch đặt ly rượu đỏ lại lên bàn, nhỏ giọng nói: "Nhân tài không được trọng dụng."
"Dịch Ca tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Đinh Dịch suy nghĩ một chút rồi nói: "Có bốn cách hối lộ đàn ông hiệu quả nhất là tiền bạc, quyền lực, phụ nữ và ma túy."
"Dịch Ca tiếp theo muốn làm thế nào?"
Đinh Dịch hơi nheo mắt nhìn ly rượu đỏ bên cạnh, nói: "Anh ta từng vì một người phụ nữ mà chấp hành án tù, xem ra anh ta là một người nặng tình, trong trường hợp này nữ nhân mới là lựa chọn tốt nhất." ."
" Dịch Ca, ngài có ứng cử viên nào không? Hay là giao việc đó cho tôi?" A Sâm liếc nhìn Đinh Dịch có vẻ đang suy nghĩ.
"Trước mắt không có." Đinh Dịch nói dứt lời liền không lên tiếng nữa, dường như không có ý định giao A Sâm phụ trách, nhưng cũng không có nói không cho y đi làm.
Lúc này có người gõ cửa bước vào. Đó là Hải Lỵ trong khoảng thời gian này đều một mực đi theo Đinh Dịch.
"Dịch Ca, em biết ngài đang ở đây." Nhìn thấy Đinh Dịch, Hải Lỵ phong tình vạn chủng hướng hắn đi tới.
Sự xuất hiện của Hải Lỵ khiến Đinh Dịch đang trầm ngâm chợt lóe lên một tia sáng.
Khi Hải Lỵ kiều mị ngồi bên cạnh hắn, Đinh Dịch mỉm cười ôm lấy cô.
"Sao vậy, mới một ngày không thấy đã nhớ ta?" Tay Đinh Dịch vuốt ve dọc theo đường cong cơ thể mê người của Hải Lỵ mập mờ thì thầm.
Hải Lỵ là mỹ nhân hạng nhất cũng là người phụ nữ đầu tiên có thể ở bên cạnh Đinh Dịch hơn một năm. Không chỉ bởi vì cô xinh đẹp tuyệt vời mà còn bởi vì cô rất thông minh, hiểu được cách ứng xử phù hợp với Đinh Dịch, một người vui giận thất thường, làm tròn bổn phận của mình không chọc giận Đinh Dịch.
"Chính là nhớ ngài không được sao?" Cô dùng giọng điệu mềm mại đáng yêu làm nũng quyến rũ nhất mà đàn ông không thể cưỡng lại được, không để ý đến sự có mặt của người khác,hướng trong lòng Định Dịch chui vào.
Đinh Dịch không nói gì cười ôm lấy cô, thuận thế đặt bàn tay to lớn lên bộ ngực đầy đặn, xuyên qua lớp áo mỏng manh thoả sức xoa nắn.
"A, ừm, Dịch Ca ..." Hải Lỵ ngửa chiếc cổ trắng nõn thở gấp, làn da mỏng manh trắng như tuyết hấp dẫn người khác nhịn không được muốn nếm thử.
Bầu không khí dần dần trở nên nồng đậm, A Sâm sáng suốt yêu cầu những người khác rời đi, để lại cho họ không gian riêng tư.
Khi ham muốn của cô bị khơi dậy đến mức mất kiểm soát, hắn đột nhiên dừng lại nhìn cô bằng ánh mắt bình tĩnh như thể không hề bị mê hoặc.
"Dịch Ca?" Hải Lỵ ánh mắt mơ hồ có chút hoang mang nhìn hắn.
"Hải Lỵ giúp ta một việc." Đinh Dịch ôn nhu nói.
"Chuyện gì vậy?"
"Đi chinh phục một người đàn ông."
Hải Lỵ như bị dội một gáo nước lạnh vào người, chợt tỉnh táo lại.
Cô từ lâu đã biết số phận cuối cùng khi ở bên một người đàn ông vô tình, không phải bị đá thì là bị lợi dụng, nhưng cô không ngờ nó lại đến sớm như vậy.
"Đó là ai?"
Hải Lỵ có chút ngoài ý muốn nhưng giọng nói của cô không hề run rẩy. Có phải hay không theo Đinh Dịch lâu cũng học được cách che giấu cảm xúc của mình?
"Ngươi đồng ý?"
Cô có quyền nói không sao? Hải Lỵ cảm thấy buồn trong lòng.
Với những người vô dụng Đinh Dịch rất tàn nhẫn. Cô muốn lúc nào cũng phải hoàn hảo trước mặt hắn, thậm chí khi rời đi cô cũng muốn dành cho hắn một bóng lưng xinh đẹp thay vì vùng vẫy đến chết.
"Anh ta là loại người như thế nào?"
Lời nói của Hải Lỵ khiến đôi mắt luôn âm trầm của Đinh Dịch hiện lên một tia sáng kỳ lạ.
"Anh ta là người sẽ mang đến cho ta nhiều điều bất ngờ".
Đây là lần thứ hai Hải Lỵ nhìn thấy ánh mắt hưng phấn này của Đinh Dịch, lần đầu tiên là lúc ở ngoài cửa Dạ Quỷ....
Vào ngày thứ ba làm việc ở công ty vệ sinh, Trương Dân được giao nhiệm vụ lau chùi các bức tường bên ngoài tòa nhà cao 20 tầng, khi Trương Dân kết thúc công việc quay trở lại công ty, thấy một người phụ nữ bên đường đang bất lực với đôi giày cao gót bị mắc kẹt trong nắp cống.
Anh bước tới hỏi người phụ nữ xem có cần giúp đỡ không. Khi người phụ nữ ngẩng đầu lên, Trương Dân rất ngạc nhiên cảm thấy người phụ nữ này trông rất quen, suy nghĩ một lúc anh chợt nhớ ra cô ấy là ai.
"Là cô." Trương Dân bình tĩnh nói.
"Hả?" Người phụ nữ không ngờ anh sẽ nói như vậy, sửng sốt trong giây lát.
"Tôi nhìn thấy cô ở ngoài cửa Dạ Quỷ, lúc đó cô ở cùng Đinh Dịch ."
"Anh là ai?" Người phụ nữ nhìn anh khó hiểu.
"Cô không biết tôi." Trương Dân nói xong liền ngồi xổm xuống, nhìn đôi giày cao gót bị mắc kẹt ngẩng đầu nói với cô: "Cô bỏ chân ra khỏi giày trước, tôi sẽ giúp cô kéo giày ra."
"À, cảm ơn anh." Cô gái vẻ mặt cảm kích nghe theo.
Khi Trương Dân cố gắng rút chiếc giày ra, anh nhận ra rằng chiếc giày đã bị kẹt rất chặt, thử vài lần không được cuối cùng anh hít vào một hơi thật sâu, suất toàn lực đi rút cuối cùng cũng lấy được chiếc giày ra.
"Được rồi, giày của cô đây."
Trương Dân đặt đôi giày cao gót sang một bên, đứng dậy rời đi.
"Chờ đã, đợi một chút." Cô nhìn thấy anh rời đi vội vàng xỏ giày vào, đuổi theo.
"Còn có chuyện gì sao?" Trương Dân quay đầu nhìn cô.
"Ừm, vừa rồi cảm ơn anh rất nhiều." Cô cúi đầu thật sâu với anh.
"Không cần khách khí ." Trương Dân nói xong lại rời đi.
"Xin vui lòng đợi một chút--ah, ôi chao! "
Cô muốn đuổi theo anh, lại đột nhiên hét lên ngồi xổm xuống.
Trương Dân quay lại lần nữa thấy khuôn mặt của cô tái nhợt.
"Có chuyện gì thế?" Anh đi không được quay lại chỗ cô.
"Cái này..." Cô nghiến răng chỉ vào chiếc giày cao gót bị gãy, bàn chân trái bất thường lệch sang một bên, giống như bị vẹo.
" Sao lại như vậy?" Trương Dân kinh ngạc ngồi xổm xuống kiểm tra. Nhìn một lúc mới nhận ra có thể là do vừa rồi anh đã dùng quá nhiều lực khiến gót giày bị hở mới gãy đột ngột.
"Thật xin lỗi." Trương Dân áy náy nói: " Tôi vừa rồi dùng quá sức."
"Không sao đâu, anh cũng là có ý tốt..." Bởi vì đau cô nói chuyện có chút cố sức.
"Có đau không? Để tôi đưa cô đến bệnh viện." Nói xong Trương Dân đỡ cô dậy.
"Xin lỗi vì đã gây rắc rối cho anh..."
"Không có gì, đó là trách nhiệm của tôi."
"Ách..." Cô hoàn toàn không thể đi lại được, chân trái vừa chạm đất là toàn thân cứng đờ vì đau.
"Tệ quá, ở đây cấm ô tô - Tôi cõng cô." Nhìn xung quanh một lúc không thấy xe nào, nhớ ra đây không phải làn đường cho xe chạy, Trương Dân đành phải đề nghị.
"Tôi thực sự xin lỗi......"
" Cô đừng nói chuyện, chịu đựng một lát tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện ngay."
"Tốt."
Cõng cô trên lưng, Trương Dân nhanh chóng chạy về phía bệnh viện gần nhất. Cô ghé vào trên lưng anh vì một ngày vất vả có chút đổ mồ hôi, im lặng với đôi mắt thoáng trầm tư một lúc sau cô mệt mỏi nhắm mắt lại.
Đến bệnh viện gặp bác sĩ, uống thuốc và băng bó xong, Trương Dân dưới sự hướng dẫn của Hải Lỵ đã đưa cô về nơi cô ở.
Trương Dân biết tên Hải Lỵ trong bệnh viện. Khi bác sĩ hỏi tên cô, cô nói cô tên là Hải Lỵ.
Sau khi đưa Hải Lỵ về nhà, Trương Dân không rời đi ngay. Biết cô sống một mình, bị bong gân mắt cá chân không tiện làm gì liền ở lại chiếu cố cô uống thuốc xong mới rời đi.
Thế nhưng rời đi không bao lâu, anh quay lại đưa cho Hải Lỵ bữa tối đã nấu sẵn ở bên ngoài lúc này mới thực sự rời đi.
Nhìn bóng dáng Trương Dân rời đi, Hải Lỵ ánh mắt rất phức tạp.
Sau đó Trương Dân không liên lạc với Hải Lỵ hơn một tuần. Anh nghĩ rằng mối quan hệ của anh với Hải Lỵ đã kết thúc. Thế nhưng hơn một tuần sau, Hải Lỵ gọi điện đến công ty của anh nói cô muốn gặp anh.
"Chân cô đã đỡ hơn chưa?" Trương Dân hỏi cô qua điện thoại.
" Tốt hơn rồi. Qua vài ngày nữa có thể đi lại như trước."
"Vậy là tốt rồi."
" Ngày hôm đó cảm ơn anh rất nhiều."
"Không có gì, nếu không phải tôi cô cũng sẽ không bị sái chân."
"Dù sao thì cũng cảm ơn anh rất nhiều. Tôi muốn mời anh một bữa cơm để tỏ lòng biết ơn."
"Không cần, chỉ là chuyện nhỏ thôi."
"Nó rất quan trọng với tôi." Hải Lỵ nhấn mạnh: " Xem như là cho tôi thể diện được không?"
Trương Dân do dự một lúc rồi cuối cùng cũng đồng ý.
"Tốt."
Đàn ông không thể từ chối phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp. Trước sự nài nỉ của mỹ nữ, họ luôn dễ dàng mềm lòng.
Dường như không có người đàn ông nào là ngoại lệ trong vấn đề này.
Nơi Hải Lỵ mời Trương Dân ăn tối là một nhà hàng nhỏ nhưng rất thoáng đãng.
Trương Dân đến trước mười phút so với thời gian đã ước định, Hải Lỵ đến muộn bước đi tư thế có chút mất tự nhiên.
Cô hôm nay hơi khác so với lần trước gặp. Hôm nay cô gần như không trang điểm ăn mặc rất đơn giản, nhưng điều này không làm mất đi vẻ đẹp tự nhiên của cô mà khác hẳn lần trước lần này thoạt nhìn rạng rỡ, xinh đẹp, dịu dàng và đoan trang.
Nhìn thấy Hải Lỵ như vậy, Trương Dân âm thầm kinh ngạc trong lòng.
Khi Hải Lỵ đi tới, Trương Dân đứng dậy khỏi chỗ ngồi đỡ cô ngồi xuống.
"Cảm ơn."
Sự chu đáo của Trương Dân khiến Hải Lỵ khẽ mỉm cười.
"Không có gì."
Hai người ngồi vào chỗ, Hải Lỵ gọi người phục vụ đến gọi món.
Quá trình gọi món có chút lâu vì Trương Dân không biết gọi món gì. Anh hiếm khi ăn ở nhà hàng và không biết mùi vị như thế nào, lại sợ đắt. Để phụ nữ mời khách đã xấu hổ rồi, nếu như còn gọi món quá đắt, không biết người khác sẽ nghĩ thế nào.
Tựa hồ biết rõ Trương Dân đang nghĩ gì, Hải Lỵ mỉm cười dò hỏi khẩu vị của anh, có đặc biệt yêu thích món gì không, sau liền trực tiếp hướng người phục vụ báo món ăn.
Lúc Hải Lỵ gọi món, Trương Dân nhanh chóng xem qua thực đơn, thấy giá các món ăn Hải Lỵ gọi tương đối cao anh không khỏi cau mày.
Người phục vụ rời đi nhìn dáng vẻ của anh không tốt, Hải Lý không khỏi hỏi: "Sao vậy? Có món gì anh không thích ăn sao?"
Trương Dân nhìn cô lắc đầu nói: "Chỉ gọi vài món thôi. Gọi nhiều món đắt tiền như vậy sẽ lãng phí."
"Dù sao là tôi mời khách, anh sợ cái gì?" Hải Lỵ nheo mắt cười.
"Chính là vì cô mời khách, mới càng không thể để cô lãng phí được."
"Tại sao?"
"Đàn ông tiêu tiền của phụ nữ là không tốt."
Hải Lỵ giật mình trước lời nói thẳng thừng của Trương Dân, sau đó cô che miệng lại bắt đầu cười.
"Anh thật buồn cười, ý nghĩ sao lại có thể cổ hủ như thế!"
"Không phải vậy sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top