Chương 58: Một tháng sau
Đọc Đông Cung đến lần thứ 5 rồi mà vẫn khóc như điên. Mấy bạn ai đọc chưa. :))
Diệp Mi đã hôn mê bất tỉnh 1 tháng rồi. Dục Nam như gầy hẳn đi. Tóc đã điểm ít bạc thì thiếu ngủ trầm trọng. Đôi mắt sâu thẳm dường như càng sâu hơn. Cả tháng này anh không hề đến công ti. Công việc là giải quyết qua máy tính và điện thoại.
Anh có thể ngồi hàng giờ bên cạnh Diệp Mi ngắm nhìn cô. Anh tâm sự với cô mỗi ngày. Tất cả mọi việc đều là anh làm. Từ tiêm thuốc đến lau người cho cô.
"Con nên khuyên anh ý đi. Cứ tiếp tục thế nên không sớm thì muộn anh ấy cũng đổ bệnh mất."
Dục Nhi đứng cùng Dục Khiêm từ cửa phòng bệnh bằng kính trong suốt nhìn Dục Nam đang tỉ mỉ chăm sóc Diệp Mi.
"Cô nghĩ ai khuyên nổi bố ngoài mẹ con cơ chứ. Cô thử động vào xem. Ông ý không nổi xung lên mới là chuyện lạ. Cứ kệ để ông ấy làm."
Dục Khiêm thản nhiên nói. Dục Nhi có chút thương xót nhìn vào trong.
"Anh ấy giờ đây chẳng còn lại ai. Bên bố mẹ thì cũng không yên ổn. Mẹ hiện sống ở chỗ cô. Bố thì ngày chìm trong rượu. Ông ý thương nhất là đứa con trai này. Giờ đây nó cũng chẳng phải máu mủ ruột thịt của mình."
Một gia đình giờ đã tan đàn xẻ nghé. Mỗi người một ngả. Tình thân bây giờ không còn lại gì. Tình yêu cũng bị vùi lấp một cách tàn nhẫn.
Lâm Đức Tiệp đứng trước bia mộ của vợ. Ông ôm bó hoa hồng đỏ thắm để lên đó. Vuốt ve khuôn mặt tươi cười trên bia mộ, một, hai giọt nước mắt chảy xuống.
"Tôi nhớ bà lắm. Con gái chúng ta giờ hôn mê, bà thì rời khỏi tôi."
Lâm Đức Tiệp ông khi nghe tin Lâm Diệp Mi hôn mê sâu trong bệnh viện. Ông lao đến không chút chần chừ. Nhìn được mặt con gái tái xanh trên giường bệnh, ông đấm vào bản mặt mà ông hận nhất lúc đó.
"Quan Dục Nam, là mày. Mày hại con gái ta ra nỗng nỗi này. Nếu nó không về đây chỉ để muốn xem mày sống tốt hay không thì cũng không đến bước đường ngày hôm nay. Cũng không đến nỗi để con bé phải dính vào ân oán giữa Quan gia và Thiều gia, để nó phải chính tay giết mẹ đẻ của mình. Tại mày, tên họ Quan. Tất cả là tại mày."
Dục Nam bị ăn hết đòn này đến đòn khác cũng chỉ im lặng để Lâm Đức Tiệp trút giận. Máu chảy từ miệng từ mũi anh. Đều không đau bằng vết thương trong tim đang rỉ máu.
Lâm Đức Tiệp sau một hồi trút bỏ tức giận trong lòng liền bỏ đi. Ông không thể nhìn người con gái ông yêu thương chìm vào giấc mộng giống mẹ nó được. Ông không thể. Một lần là quá đủ rồi. Trái tim ông không chịu đựng được nhiều đả kích như vậy.
Hết Thiều Đan Diệp lại Lâm Diệp Mi nhận tin giữ. Ông không thể kìm lòng lại mà khóc thành tiếng. Rượu đương nhiên là thứ người ta tìm kiếm đầu tiên để trốn khỏi nổi đau.
Lý Kì Hàn thẫn thờ trước gương trên bàn trang điểm. Bà vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp khồn hề bị lão hoá của mình. Khẩu súng trên bàn phấn ám vào căn phòng một bầu không khí lạnh thấu sương. Tên thuộc hạ đeo mặt nạ cúi đầu kính cẩn đứng đằng sau bà.
Lý Kì Hàn nhấc khẩu súng lên vuốt ve nó như bảo bối. Bà đứng dậy tiến vè phía tên thuộc hạ. Bà chìa khẩu súng về phía hắn. Hắn cúi người nhận lấy nó.
Lý Kì Hàn ghé sát vào tai hắn ta.
"Cậu biết mình phải làm gì rồi. Nhanh, gọn, nhẹ. Không thành công thì tự kết liễu mình. Hiểu chưa?"
"Dạ vâng thưa chủ nhân."
"Mang đầu cô ta về nhưng đừng đụng đến Dục Nam. Cậu mà đụng đến một sợi tóc của Quan Dục Nam, tôi sẽ lấy từng đấy mạng của người thân cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top