Chap 32


Hoàng Cảnh Du còn đang ở đó miên man suy nghĩ một mình, Hứa Ngụy Châu đã bưng bát đĩa đi tới. Hoàng Cảnh Du lập tức giả chết, Hứa Ngụy Châu ngồi vào bên giường, vỗ vỗ bờ vai của anh ta: "Có thể ngồi dậy không?"

Hoàng Cảnh Du gắng gượng lật người, nhích dần hướng lên trên, Hứa Ngụy Châu đem gối dựa sau lưng anh ta, cầm bát đũa đưa cho anh ta, Hoàng Cảnh Du khôn đón, cau mày cứ ấn dạ dày xuống không động đậy, mắt hồ ly nửa nhắm nửa mở, ánh mắt có chút đáng thương. Hứa Ngụy Châu ngẩn ra sau đó lập tức hiểu ý, cậu múc một muôi, nhẹ nhàng thổi thổi hơi nóng, đưa tới bên miệng Hoàng Cảnh Du: "Chỉ là cháo hoa, bên trong có cho thêm ít ruốc thịt, lấy trình độ trước mắt của tôi không thể nấu cháo thịt hay cháo trứng được."

Hoàng Cảnh Du không nói gì, im lặng ăn một ngụm này.

Hứa Ngụy Châu tiếp tục múc muỗng thứ hai lên để nguội, hỏi: "Cũng tạm chứ?"

Hoàng Cảnh Du nói một câu dễ nghe hiếm thấy: "Uhm, cũng tạm."

Một bát cháo rất nhanh đã thấy đáy, Hứa Ngụy Châu thu dọn bát đĩa xong, lại lấy ra một cốc nước mật ong nong nóng: "Uống chút đi."

Hoàng Cảnh Du lại nhấp một hớp, Hứa Ngụy Châu vẫn cầm trên tay, tầm mắt liếc hướng lên trên người Hứa Ngụy Châu: "Tại sao cậu phải ăn mặc thế này? Không biết hôm nay trời rất lạnh sao, còn mặc ít như vậy."  

Hứa Ngụy Châu cúi đầu nhìn nhìn quần áo trên chính người mình, nói: "Tôi nghĩ nếu như đi xem ca nhạc chắc hắn phải mặc cẩn thận một chút, cho nên sẽ mặc cái này. Có phải rất kỳ quái hay không? Cái này coi như là quần áo tương đối cẩn thận của tôi, rất lâu rồi không có mặc qua."  

"Vì đi hẹn hò có cần phải mặc thành như vậy không, đi thay đồ nhanh, mắt thẩm mỹ của cậu thật sự làm cho người ta không dám gật bừa." Hoàng Cảnh Du cố tình chê. "Hai ngày nữa tôi dẫn cậu đi mua quần áo."

"Cái anh này, miệng vừa mới nói tốt một chút lại bắt đầu rồi đó. Còn nữa, vì sao tôi phải đi mua quần áo với anh."

Hoàng Cảnh Du thản nhiên trả lời: "Bởi vì mắt thẩm mỹ của tôi tương đối tốt."

"Anh thật đúng là..."

"Ôi chao ơi, lại đau." Hoàng Cảnh Du cố tình đánh trống lảng.

Hứa Ngụy Châu không chút thông cảm: "Xem đó, báo ứng đến đó."

Ngoài miệng nói như vậy, Hứa Ngụy Châu vẫn lấy một cái gối ôm đặt trên bụng Hoàng Cảnh Du: "Ôm chặt nó trên dạ dày, như vậy sẽ đỡ một chút, khi tôi đau bụng làm như vậy đều có tác dụng."

Hoàng Cảnh Du nhướng mày: "Tôi không cần. Lúc trước tôi đau bụng, mẹ của tôi đều mát xa giúp tôi." (Quá đáng :">)

Hứa Ngụy Châu sửng sốt: "Cái gì?"

Hoàng Cảnh Du không chịu buông tha: "Nếu không có ai giúp tôi mát xa sẽ đau rất lâu. A, lại đau, a, đau chết..." Hoàng Cảnh Du một bên kêu, một bên trộm nhìn sắc mặt Hứa Ngụy Châu.

Hứa Ngụy Châu coi như hiểu rõ nếu anh ta không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, nhưng mà cậu hiện đang không có biện pháp gì với anh ta, từ chối một hồi, nàng đành phải nói: "Vậy anh nhắm mắt lại." 

Hoàng Cảnh Du rất nghe lời, lập tức nhắm mắt lại.

Tay Hứa Ngụy Châu đặt ở trên bụng Hoàng Cảnh Du nhe nhàng ấn ấn: "Nơi này đau không?"

"Không phải, xuống dưới một chút nữa."

"Nơi này?"

"Cũng gần gần như thế."

Hứa Ngụy Châu từ từ, nhẹ nhàng mát xa ở chỗ đó theo nhiều kim đồng hồ, bên trong phòng lập tức yên tĩnh, ngay cả hô hấp cũng nhẹ nhàng rất nhiều, hơi thở trong lúc đó cũng có chút dịu dàng không nói nên lời, khéo léo quẩn quanh trong lòng người. Hứa Ngụy Châu giương mắt nhìn Hoàng Cảnh Du, bởi vì ban nãy khó chịu mà trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra chút tính trẻ con, lông mi dài đáng ngạc nhiên, tôn lên độ cong hoàn mỹ, chỉ cần anh ta mở mắt ra liền sẽ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp lại sắc bén, so với màu đen nhạt hơn một chút, lại so với màu nâu thẫm hơn một chút, bên trong giấu đi sức hấp dẫn. Cậuthích nhất ánh mắt của anh ta, lại thường xuyên không dám đối diện cùng nó.

Một người đàn ông có thể lớn lên nhìn đẹp như vậy thật đáng ghen tị, nếu tính tình anh ta tốt hơn một chút nhìn chung liền hoàn mỹ.

Thời gian yên tĩnh rất lâu, động tác tay của Hứa Ngụy Châu càng lúc càng nhẹ, Hoàng Cảnh Du nhắm mắt lại không có phản ứng gì, cậurón rén đứng dậy, bưng bát đĩa lên đang muốn đi tới cửa, ống tay áo đột nhiên bị người bắt lấy.

Hoàng Cảnh Du nhắm mắt lại, giọng nói cương quyết: "Nhớ rõ cậu đã đồng ý, hai ngày nữa đi mua quần áo."  

Anh ta bao giờ cũng cố chấp một cách khó hiểu như vậy, Hứa Ngụy Châu thở dài: "Đã biết."

Nghe được tiếng đóng cửa, Hoàng Cảnh Du lấy tay đặt ở bụng chỗ Hứa Ngụy Châu vừa rồi chạm vào, nhịn không được nhếch khóe miệng một cái, lại nhịn không được nhếch khóe miệng một cái, cuối cùng nhịn không được kéo chăm trùm qua đầu cười to, hắn nhìn thấu tính tình của cậu ấy, bọn họ giằng co hắn chưa từng thất bại.

Hôm sau là thứ bảy, tâm tình Hoàng Cảnh Du thật tốt rời khỏi gường, Hứa Ngụy Châu còn đang ngủ, sau khi Hoàng Cảnh Du tập thể dục trở về, Hứa Ngụy Châu vẫn chưa dậy, đến tận gần trưa, Hứa Ngụy Châu đột nhiên hùng hục chạy vội từ trong phòng ra, sau khi đánh răng rửa mặt liền chạy ra ngoài.

Hoàng Cảnh Du giữ chặt cậu lại: "Đi đâu vội vã như vậy?"

Hứa Ngụy Châu vô cùng lo lắng nói: "Hôm qua bởi vì anh mà cho Ngô Tùng ăn thịt thỏ, hôm nay hẹn anh ta đi ăn cơm trưa. Đi đây, bye bye."

Cái gì gọi là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, Hoàng Cảnh Du còn chưa kịp ngăn cản Hứa Ngụy Châu đã mất dạng, hắn giống như bị người khác giáng một gậy vào đầu, sắc mặt đen có thể so với trong động tối om, tâm tình tốt cái gì tất cả đều ném vào thùng rác.

Ngô Tùng Ngô Tùng, gọi cũng thật thân thiết, Hoàng đại gia tức giận tới mức nghiến răng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top