Chap 20

Ánh mắt Hứa Ngụy Châu cũng rất nhanh, nhanh chóng nhận ra khuôn mặt của người này, hít thở chậm lại, khi lực chú ý của đối phương còn đang ở trên người Hoàng Cảnh Du, cậu đã lập tức đóng kính cửa xe lại, chân nhấn ga chạy không quay đầu lại.

Hứa Ngụy Châu cũng không dám nhìn kính chiếu hậu, chỉ cảm thấy tim đập nhanh, cậu có chút không thở nổi, không nhận được đường rẽ ngoặt mấy lần, cuối cùng ngừng lại ở trước một cái đầu ngõ. Trong lòng bàn tay gầy nhỏ của Hứa Ngụy Châu đầy mồ hôi, huyệt thái dương giật giật phát đau, cậu có chút hốt hoảng, bĩnh tĩnh lại một chút mới nhớ tới vừa rồi có phải cậu đã chạy thoát hay không? Hứa Ngụy Châu dùng sức day day cái trán, giảm bớt đau đớn, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ, quên được, quả nhiên không phải là một chuyện đơn giản như vậy.

Hoàng Cảnh Du khó thở nhìn thấy Hứa Ngụy Châu khởi động xe bảo bối của mình nghênh ngang rời đi, nhưng thấy rằng vì loại sinh vật là điểm yếu chết người của anh đang ở ngay bên chân, anh chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh.

Một người tự xưng mình là Cường ca lại sợ con gián, nói ra không chỉ người khác chê cười, chỉ có điều trên đời này chuyện quái gì mà không có, nghĩ như vậy cũng không ngạc nhiên.

"Cái kia là con gián?"

Hoàng Cảnh Du vừa nghe thấy con gián mặt mới hơi hồng lên lại trắng bệch, tức giận trừng mắt nhìn người hắn vừa đụng phải kia.

Người nọ thấy thế tuy rằng cảm thấy buồn cười, nhưng rất nhanh chóng thay đổi đề tài: "Cậu là... Hoàng Cảnh Du?" Nếu đoán không sai, vị này nhất định là đệ nhất mỹ nam ngành diễn viên tiếng tăm lừng lẫy.
Hoàng yêu nghiệt vẫn chưa hết hồn, gật đầu qua loa: "Anh là?"

Người nọ thân thiện cười, vẻ mặt vừa nãy còn sắc bén hơi chút mềm ra: "Nhất Phong".

Hoàng Cảnh Du vừa mới hoàn hồn, sau khi nghe người kia giới thiệu xong, hồn lại sợ hãi bay mất một nửa.

"Anh là... Nhất Phong?" Hoàng Cảnh Du đi qua đi lại người anh ta quét mắt nửa ngày, sau khi người nọ liên tục gật đầu xác nhận, kích động đến mức đem chuyện con gián lúc nãy quên mất: "Tôi là Hoàng Cảnh Du, xin chào."

Hứa Ngụy Châu về đến nhà cũng không ngủ được, pha cho mình một ly cà phê để tỉnh táo, nhưng thái dương vẫn đau không chịu được. Hoàng yêu nghiệt này, trời sinh ra để đến đây khắc cậu, đã rất lâu cậu không muốn tức giận, hoặc là nói đã thật lâu không có ai khơi mào cái cảm giác đã tích bụi trong lòng cậu kia.

Cậu đứng ở trong phòng khách, tự lẩm nhẩm với mình năm mươi lần bình tĩnh, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, không lâu sau Ngô Tùng gọi điện thoại tới.

Ngô Tùng nháy mắt nhìn Hứa Ngụy Châu cảm thấy có gì đó không bình thường, đầu tiên là vẻ mặt không bình thường, tiếp theo là cảm xúc không bình thường.

Trong quá khứ cho dù có bao nhiêu mệt mỏi, Hứa Ngụy Châu luôn luôn tươi cười đón khách, nhưng hôm nay những điều cậu ấy muốn che dấu đều không che dấu được. Sau khi lên xe liền quay đầu dựa vào ghế không nói một câu, sau đó đôi mắt đen có hình dáng độc đáo vô tình bán đứng cậu ấy.

"Nhìn qua em rất mệt mỏi." Cuối cùng, anh ta cũng rút ra kết luận.

Hứa Ngụy Châu sờ sờ mặt mình, tái nhợt cười cười: "Gần đây có chút việc, vội quá, ngủ không ngon."

"Có phải tôi nên quay đầu xe lại hay không?" Ngô Tùng cân nhắc hỏi.

Hứa Ngụy Châu cố lên tinh thần: "Không cần, em đang muốn đến hiệu sách mua ít đồ."

Ngô Tùng theo khóe mắt dò xét tới thần sắc của cậu ấy, quyết định đánh nhanh thắng nhanh. Thật ra anh cũng không muốn đem cuộc hẹn biến thành một công việc theo lệ, giống như có văn bản quy định rõ ràng: nhất định ngày này giờ này đến chỗ này cùng người này tiến hành các hoạt động này. Ý kiến chủ quan của anh không muốn, nhưng dường như khách quan lại biến thành như vậy, đối phương cũng hiển nhiên tuân theo quy luật khách quan này, đây không phải dấu hiệu tốt lắm. Anh trai của anh cho rằng anh sẽ không cầu xin niềm vui của một cậu bé, anh nói anh thực sự nghiêm túc, anh trai anh cười, nói em đúng là quá nghiêm túc, bây giờ cái gì cũng có thể nghiêm túc, chỉ là tình cảm thì không thể nghiêm túc, chơi đùa sẽ tốt hơn.

Mặc dù anh không đồng ý, nhưng không phản đối, bởi vì anh biết anh trai anh thật sự không nghĩ như vậy, chỉ là có một số chuyện không giống với bị đứt tay đã bình phục và không để lại sẹo, con dao xuyên sâu qua các tế bào, để lại nhiều thứ không chỉ là vết sẹo.

Điều kiện của anh tốt lắm, không đến mức hơn ba mươi tuổi còn không tìm được người yêu, nhưng anh muốn tìm một người có thể cùng mình bước tiếp, người chân thành cùng anh chung sống. Nữ sinh bây giờ đều rất nông nổi, phù phiếm chỉ thích bề ngoài xinh đẹp gì đó, theo đuổi những thứ mới mẻ, sùng bái nhất là tiền tài. Thậm chí anh còn cho rằng nữ sinh bây giờ xấp xỉ chỉ có vậy, bề ngoài xinh đẹp cao ngạo nhưng bên trong chỉ là một khối tâm tư sơ sài ích kỷ.

Mãi cho đến khi ma xui quỷ khiến thế nào lại quen bết con người đang ngồi bên cạnh anh, khi cậu ấy ngồi trước mặt anh, anh liếc mắt trên tờ thực đơn có thể nhìn thấu được khuôn mặt tươi cười, dung mạo bình thường không thể bình thường hơn, cách ăn mặc giống như học sinh, bộ dạng dường như rất đơn giản thuần túy, nhưng mà, khi anh nhìn vào trong đôi mắt của cậu ấy thì đột nhiên có một loại cảm giác rung động khó hiểu.

Rất trầm, sự trầm lặng ở trong đó không chỉ là trải qua năm tháng, mà là trải qua rèn luyện, nhưng mà, anh may mắn vì mình không để vuột mất con người này.

Đi đến hiệu sách năng suất của cậu rất cao, Hứa Ngụy Châu vơ vét một đống sách nấu ăn, xin người khác giúp đỡ không bằng tự giúp chính mình, không phải trời không cho cậu khả năng xử lí, chính là cậu không muốn mình có mà thôi. Cậu đoán rằng Hoàng Cảnh Du kia sẽ nổi khùng lên, dùng công lực hành hạ mình và hành hạ người khác của anh ta cùng cậu đấu ba trăm hiệp, cậu không muốn vướng víu, cậu chịu thua, nhưng mà cậu giơ cờ trắng đầu hàng cũng không nhất định có thể tránh khỏi chiến tranh lạnh, cho nên, phòng trước để tránh tai họa.

Đợi cậu vơ vét xong, đã thấy Ngô Tùng không thích hợp lắm đứng ở trước quầy tiểu thuyết ngôn tình dành cho giới trẻ, đang hết sức tập trung cầm một quyển sách bìa màu xanh phấn nhạt chăm chú đọc. Nhiều nữ sinh trung học đi bên cạnh cậu nhịn không được cười hì hì ngoái lại nhìn anh ấy.

Hứa Ngụy Châu mặt dày bỗng dưng thấy có chút nóng, tuy rằng đây không phải là điều gì mờ ám, nhưng mà anh ta lại ngấm ngầm ở sau lưng làm trò cho mình xem, nhưng trong lòng đón nhận cũng chưa đến mức như vậy.

Cậu ra vẻ bình tĩnh nói: "Em đã chọn xong rồi."

Ngô Tùng đang tập trung tinh thần, bị cậu đột nhiên lên tiếng làm giật mình, trong lòng Hứa Ngụy Châu chẳng hiểu sao vừa mừng vừa lo, cuốn sách này hấp dẫn như vậy sao?

"Được, chúng ta đi tính tiền thôi."

Hứa Ngụy Châu thấy tay anh ấy cầm quyển tiểu thuyết đi đến quầy thu ngân, khóe miệng khẽ co rút, mơ hồ hỏi: "Anh muốn mua?'

"Uhm." Ngô Tùng lại tiện thể lật xem, có vẻ như thực cảm thấy hứng thú nói: "Hình như rất thú vị."

"Nếu anh muốn đọc thì em sẽ tặng anh một quyển, không cần phải mua."

Ngô Tùng lại lắc đầu nói: "Thích đọc sách nên dùng tiền mua".

Thích đọc... đây là ngôn tình tiểu thuyết không có bổ béo gì, thật sự cậu không biết cuốn sách này tại sao lại lọt được vào trong mắt của vị này.

Mỗi cuộc hẹn Ngô Tùng luôn tự mình đưa Hứa Ngụy Châu về đến dưới lầu, lại mở cửa xe thay cậu, lễ phép nói tạm biệt, tiện thể dự tính thời gian cuộc hẹn tiếp theo.

Hứa Ngụy Châu cầm chìa khóa mở cửa lớn ra, trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, Hoàng yêu nghiệt nghênh ngang ngồi ở chính giữa ghế sô pha, khuôn mặt trắng nõn có chút âm trầm, khí chất yêu nghiệt có chút tà môn, cậu mới vừa thò đầu vào, yêu nghiệt kia liền nhanh chóng bắn tới một ánh mắt sắc như đao đem cậu đóng đinh ngay tại chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top