Chương 37: Phần thưởng
Quito, ngày 15 tháng 12 năm 2029.
Phủ Tổng thống rực rỡ trong ánh nắng sớm, trở thành tâm điểm chú ý khi tổ chức buổi họp báo công bố thành công của thỏa thuận hợp tác giữa AstroViet và Ecuador về việc xây dựng cơ sở phóng tên lửa. Phòng họp báo được trang trí trang trọng với quốc kỳ Ecuador cùng logo AstroViet nổi bật trên màn hình lớn. Các phóng viên quốc tế và địa phương ngồi chật kín khán đài, máy quay truyền hình trực tiếp sự kiện đến hàng triệu khán giả trên toàn cầu.
Tổng thống Daniel Noboa, đứng trên bục phát biểu, bên cạnh là Nam và phu nhân tổng thống Ecuador - Lavinia Valbonesi. Noboa nói với giọng đầy phấn khích:
"Hôm nay là cột mốc lịch sử của Ecuador. Thỏa thuận này đánh dấu bước tiến lớn, đưa đất nước chúng ta vươn ra không gian và khẳng định vị thế trong khu vực."
Nam, mỉm cười tự tin, tiếp lời:
"AstroViet rất vinh dự được đồng hành cùng Ecuador. Đây là khởi đầu cho một kỷ nguyên mới, nơi chúng ta cùng nhau chinh phục các vì sao."
Lavinia, trong bộ váy công sở xanh navy, phát biểu ngắn gọn, giọng cứng rắn nhưng ánh mắt thoáng bất an: "Ecuador cam kết thực hiện dự án với tinh thần minh bạch và hợp tác."
Sau các bài phát biểu, Noboa và Nam tiến đến bàn ký kết. Trước ánh đèn flash và ống kính máy quay, họ đặt bút ký vào hai bản hợp đồng, chính thức hóa thỏa thuận. Tiếng vỗ tay vang lên từ khán đài, ghi dấu khoảnh khắc lịch sử được phát sóng trực tiếp.
Tối cùng ngày, Phủ Tổng thống tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi xa hoa để ăn mừng sự kiện. Sảnh lớn được trang hoàng lộng lẫy, ánh sáng từ những chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ phản chiếu lên trần nhà cao vút, tạo nên một không gian lung linh như dải ngân hà. Bàn tiệc trải khăn lụa trắng tinh, bày biện các món ăn tinh tế từ ceviche hải sản tươi sống đến thịt bò nướng thơm lừng, kèm theo rượu vang đỏ thắm và champagne lấp lánh. Những bó hoa lan trắng và hồng đỏ được sắp xếp tỉ mỉ, tỏa hương dịu nhẹ khắp sảnh. Dàn nhạc sống chơi những bản hòa tấu nhẹ nhàng, hòa quyện với tiếng cười nói rôm rả của các quan khách – từ quan chức cấp cao, nhà đầu tư, đến các nhà báo và đại diện ngoại giao.
Lavinia xuất hiện trong một bộ váy dạ hội thanh lịch, màu xanh lục bảo đậm, với thiết kế dài tay và cổ cao, ôm sát vóc dáng. Chất liệu lụa mềm mại lướt nhẹ theo từng chuyển động, tôn lên đường nét thanh thoát và sự quyến rũ tự nhiên của cô. Chiếc váy dài chấm gót, không có đường xẻ, nhưng cách nó nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể tạo nên một vẻ đẹp kín đáo mà đầy mê hoặc, như một bí ẩn chờ được khám phá. Sự tinh tế của trang phục, kết hợp với dáng vẻ điềm tĩnh, khiến Lavinia toát lên sức hút khó cưỡng, đặc biệt trong mắt Nam, người cảm thấy bị lôi cuốn bởi sự thanh cao và quyến rũ ẩn giấu của cô.
Nam, trong bộ vest đen may đo hoàn hảo, toát lên vẻ quyền lực và quyến rũ. Anh di chuyển tự tin giữa đám đông, nhưng ánh mắt luôn hướng về Lavinia, người không rời khỏi chồng mình – Tổng thống Noboa – dù chỉ một bước. Cô luôn đứng sát bên Noboa, tay trái nắm chặt tay ông, như thể tìm kiếm sự an toàn trong sự hiện diện của chồng, tham gia vào các cuộc trò chuyện với vẻ mặt điềm tĩnh.
Trong một khoảnh khắc, khi các quan khách tạm tách ra, Nam tìm cơ hội trò chuyện riêng với vợ chồng Tổng thống. Anh nâng ly rượu vang, mỉm cười lịch lãm, chờ Noboa mở lời trước. Noboa, đã ngà say, hào hứng nói với giọng đầy nhiệt huyết:
"Anh Nam, tôi rất ấn tượng với tầm nhìn của AstroViet. Cơ sở phóng này sẽ đưa Ecuador lên bản đồ không gian thế giới. Anh nghĩ chúng ta sẽ mất bao lâu để hoàn thành giai đoạn đầu?"
Nam gật đầu, ánh mắt lướt qua Lavinia trước khi trả lời:
"Ngài Tổng thống, với nguồn lực hiện tại, tôi tin giai đoạn đầu sẽ hoàn thành trong 18 tháng, miễn là mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Sự phối hợp từ phía Ecuador là rất quan trọng."
Noboa cười lớn, vỗ vai Nam: "Đó là tinh thần của chúng tôi! Nào, uống một ly vì sự hợp tác này!"
Nam tận dụng cơ hội, rót thêm rượu cho Noboa, rồi quay sang cả hai với giọng chân thành:
"Ngài Tổng thống, phu nhân Lavinia, tôi muốn bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với sự phối hợp tuyệt vời của Ecuador trong dự án này. Đặc biệt, phu nhân Lavinia, với kinh nghiệm là một nhân vật truyền cảm hứng và có sức ảnh hưởng lớn trên mạng xã hội, tôi tin rằng phu nhân sẽ là lựa chọn hoàn hảo để trở thành đại sứ hình ảnh cho dự án không gian của chúng ta. Sự hiện diện của phu nhân sẽ truyền tải thông điệp về một tương lai tốt đẹp, nơi Ecuador vươn xa hơn những vì sao."
Noboa cười rạng rỡ, rõ ràng hài lòng với ý tưởng. "Ý tưởng tuyệt vời, anh Nam! Lavinia, em nghĩ sao?"
Lavinia khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt cô thoáng cảnh giác khi nhìn Nam. "Cảm ơn lời đề nghị, anh Nam. Tôi sẽ xem xét, vì lợi ích của dự án và tương lai của Ecuador."
Nam gật đầu, ánh mắt lướt qua cô với một tia ám muội khó nhận ra. "Tôi rất mong chờ, phu nhân. Chúng ta sẽ cùng nhau tạo nên những điều kỳ diệu."
Nam rót thêm rượu cho Noboa, giọng nhiệt tình: "Ngài Tổng thống, hôm nay là ngày đáng nhớ. Chúng ta phải uống thêm một ly nữa để chúc cho tương lai!"
Noboa nâng ly không do dự, trong khi Lavinia đứng sát bên, tay vẫn nắm chặt tay chồng, cố tránh ánh mắt của Nam.
Trong lúc Noboa đắm mình trong cuộc trò chuyện sôi nổi với các quan khách, giọng ông vang lên đầy nhiệt huyết, đôi mắt sáng rực vì men rượu và niềm tự hào về thành công của ngày hôm nay, Nam lặng lẽ tiến đến gần vợ chồng Tổng thống. Anh khéo léo chen vào nhóm người, giả vờ tham gia cuộc thảo luận về tương lai của ngành không gian Ecuador, nụ cười trên môi lịch lãm nhưng ánh mắt bùng cháy một ngọn lửa dục vọng không thể kiềm chế. Lavinia đứng sát bên Noboa, tay trái nắm chặt tay ông, những ngón tay thon dài run rẩy như đang bám víu vào chồng để giữ vững sự tự chủ. Bộ váy lụa xanh lục bảo ôm sát vóc dáng thanh thoát của cô, chất liệu mềm mại tôn lên đường nét tinh tế, tạo nên một vẻ đẹp vừa kín đáo vừa đầy mê hoặc. Thiết kế cổ cao và dài tay che phủ hoàn toàn, nhưng cách chiếc váy lướt nhẹ theo cơ thể khiến cô toát lên sức hút bí ẩn, như một lời mời gọi thầm lặng khiến Nam khao khát phá vỡ lớp vỏ thanh lịch ấy.
Nam di chuyển chậm rãi, đứng ngay sau Lavinia, gần đến mức cô cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh qua lớp lụa mỏng. Hơi thở của anh, nóng hổi và mang theo mùi rượu vang nồng nàn, phả nhẹ vào gáy cô, khiến một cơn rùng mình bất giác chạy dọc sống lưng. Lavinia cứng người, đôi môi mím chặt, cố gắng giữ vẻ mặt bình thản trước mặt chồng và các quan khách đang trò chuyện rôm rả. Nam nghiêng người, tay phải vòng qua eo cô từ phía sau, kéo cô sát vào ngực mình với một lực vừa đủ để cô không thể giãy giụa mà không gây chú ý. Cơ thể anh áp chặt vào lưng cô, sự rắn chắc của anh khiến cô cảm nhận rõ từng nhịp thở, như thể anh đang tuyên bố quyền sở hữu một cách lén lút ngay giữa đám đông.
"Thư giãn đi, Lavinia," anh thì thầm, giọng trầm thấp, mượt mà như nhung, mang theo sự ám muội khiến tim cô đập loạn. Tay trái của anh lướt lên, chậm rãi nhưng đầy chủ đích, chạm vào vú cô qua lớp lụa mỏng. Ngón tay anh khẽ bóp, cảm nhận sự mềm mại và căng tròn của vú dưới lớp vải, rồi vê nhẹ đầu vú, xoay tròn với nhịp điệu chậm rãi, khiến nó săn lại, cương cứng dưới sự kích thích. Một làn sóng khoái cảm không mong muốn trỗi dậy trong cơ thể Lavinia, lan tỏa từ vú xuống tận bụng dưới, khiến cô phải cắn môi để kìm nén một tiếng rên đang chực trào ra.
Lavinia nắm chặt tay Noboa, ánh mắt rực cháy giận dữ và tuyệt vọng. Cô thì thầm gay gắt, giọng run rẩy: "Nam, dừng lại... chồng tôi đang ở đây!"
Nhưng lời cầu xin của cô chỉ khiến nụ cười của Nam thêm sâu, một nụ cười vừa quyến rũ vừa nguy hiểm. Anh nghiêng đầu, môi gần như chạm vào vành tai cô, thì thầm với giọng đầy khiêu khích: "Cô càng kháng cự, tôi càng muốn nhiều hơn, Lavinia." Xung quanh, các quan khách tiếp tục trò chuyện, tiếng cười vang lên, ly rượu chạm nhau lách cách, không ai nhận ra hành động táo bạo diễn ra ngay giữa đám đông. Noboa, ngà say, say sưa kể một câu chuyện về tiềm năng kinh tế của dự án, hoàn toàn không hay biết sự bất thường.
Nam không dừng lại. Tay phải của anh lướt xuống, khéo léo luồn dưới lớp váy thanh lịch của cô, tận dụng góc khuất của đám đông và chiếc bàn tiệc lớn để che chắn. Chất liệu lụa mỏng trượt qua ngón tay anh như một lời mời gọi câm lặng, để lộ làn da mịn màng, nóng rực bên dưới. Anh chạm vào đùi cô, cảm nhận hơi ấm và sự mềm mại, rồi chậm rãi tiến lên, ngón tay lách qua lớp quần lót ren mỏng manh, chạm vào lồn cô. Sự ẩm ướt rỉ ra dưới đầu ngón tay anh, nóng bỏng và trơn trượt, như một lời thú nhận câm lặng của cơ thể cô. "Lồn cô ướt đẫm rồi, Lavinia," anh thì thầm, giọng trầm đục đầy tự mãn, như một kẻ săn mồi đang thưởng thức con mồi bị mắc bẫy.
Lavinia nhắm mắt, đôi môi run rẩy, cố kìm nén một tiếng rên đang chực thoát ra. Khoái cảm mãnh liệt như một ngọn lửa bùng cháy, thiêu đốt ý chí của cô. Cô thì thầm, giọng yếu ớt, gần như van xin: "Nam, xin anh... dừng lại... tôi không chịu nổi..."
Nhưng Nam không để ý đến lời cầu xin của cô. Anh tiếp tục trò chuyện với một quan khách gần đó, giọng anh bình thản, như thể đang bàn về thời tiết, nhưng ngón tay anh kể một câu chuyện khác. Anh lách qua lớp quần lót, chọc thẳng vào âm đạo ướt át của cô, cảm nhận cái nóng bỏng và sự mềm mại siết chặt quanh ngón tay như một cái bẫy nhục dục. Anh tấn công điểm G nhạy cảm với sự chính xác tàn nhẫn, gẩy mạnh với áp lực không khoan nhượng, xoay tròn với nhịp điệu hung bạo, rồi ra vào với tốc độ dồn dập, mỗi động tác như một nhát dao khoái cảm xé toạc sự kháng cự của cô. Nước lồn tuôn ra, đặc quánh và nóng hổi, phủ đầy ngón tay anh, tạo ra những âm thanh ướt át nhỏ xíu, gần như bị át đi bởi tiếng cười nói của đám đông, nhưng đủ để cả hai nghe thấy – một bí mật tội lỗi chỉ họ chia sẻ.
Lavinia nắm chặt tay Noboa, các đốt ngón tay trắng bệch, cơ thể cô run rẩy như bị điện giật. Cô cố tập trung vào ánh đèn chùm lấp lánh, vào giọng nói của chồng, nhưng ngón tay Nam trong lồn cô là một cơn bão không thể cưỡng lại, tàn phá mọi giác quan. Anh thêm một ngón tay nữa, mở rộng âm đạo cô, đẩy sâu hơn, cọ xát điểm G với sự hung tợn đầy chủ ý, như muốn xé toạc lớp vỏ thanh lịch của cô. Nước lồn tràn ra, thấm đẫm quần lót, rỉ xuống đùi cô, để lại những vệt ướt át ẩn dưới lớp váy lụa. Mỗi cú thúc của ngón tay anh là một lời tuyên bố quyền lực, một sự xâm phạm lén lút ngay trước mũi chồng cô và giữa đám quan khách vô tri, khiến cảm giác cấm kỵ bùng nổ trong không khí.
Khoái cảm dâng trào như một cơn sóng thần, không thể ngăn cản. Lavinia lên đỉnh, cơ thể cô co giật nhẹ, lồn co bóp chặt quanh ngón tay Nam, nước lồn tuôn ra ào ạt, nóng hổi và đặc quánh, thấm đẫm tay anh. Một tiếng rên khẽ, nhỏ nhưng đầy tuyệt vọng, thoát ra từ môi cô, như một lời thú nhận bất đắc dĩ. Noboa quay sang, nhíu mày: "Em ổn chứ, Lavinia?"
Cô vội ho khan, gò má đỏ rực, giọng run rẩy: "Vâng, em chỉ hơi mệt. Anh cứ tiếp tục tiếp khách đi."
Nam từ từ rút tay ra, ngón tay ướt át lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo, như một chiến tích lặng lẽ. Anh lau chúng bằng khăn tay lụa, ánh mắt không rời khỏi Lavinia, như thể đang thưởng thức khoảnh khắc cô gục ngã dưới tay anh. Lavinia, vẫn run rẩy, cảm thấy sức lực như bị rút cạn. Cô kéo Nam ra khỏi đám đông, ánh mắt bùng cháy giận dữ và xấu hổ.
Góc khuất của sảnh tiệc chìm trong ánh đèn vàng mờ ảo, ánh sáng hắt lên những bức tường đá cẩm thạch lạnh lẽo, tạo nên một không gian tĩnh lặng nhưng ngột ngạt, như thể mọi âm thanh từ bữa tiệc xa hoa cách đó vài mét đều bị hút vào một khoảng không vô hình. Lavinia đứng đối diện Nam, ánh mắt bùng cháy giận dữ xen lẫn sợ hãi, cơ thể vẫn run rẩy sau cơn cực khoái không mong muốn mà anh vừa ép buộc cô trải qua ngay trước mặt chồng mình.
"Anh đang làm cái quái gì vậy, Nam?" Lavinia gằn giọng, âm thanh run rẩy không thể che giấu sự yếu đuối đang dâng lên như sóng thần. Nước mắt lăn dài trên gò má, nóng hổi và đầy uất ức, nhưng ánh mắt vẫn rực cháy một ngọn lửa kháng cự. "Anh dám quấy rối tôi ngay trước mặt chồng tôi, trước mặt tất cả mọi người! Anh nghĩ anh có thể tiếp tục thao túng tôi chỉ vì những lần trước sao? Tôi đã trả giá đủ rồi! Anh không có quyền làm thế này!"
Nam nghiêng đầu, đôi môi cong lên thành một nụ cười nguy hiểm, ánh mắt lóe lên tia dục vọng và sự tự mãn không chút che giấu. Anh bước đến gần, khoảng cách giữa hai người thu hẹp chỉ còn vài phân, hơi thở anh phả vào mặt cô, mang theo mùi rượu vang nồng nàn và một sự đe dọa không lời. "Lavinia," anh nói, giọng trầm và chậm rãi, như đang thưởng thức từng từ, "cô nhầm rồi. Những gì đã xảy ra giữa chúng ta không phải là kết thúc. Dự án này cần dòng tiền liên tục để vận hành. Nếu cô không hợp tác, tôi sẽ trì hoãn giải ngân. Cô biết điều đó có nghĩa gì, đúng không? Dự án chậm tiến độ, uy tín của chồng cô, của chính phủ Ecuador, sẽ lao dốc. Cô muốn hàng triệu người dân Ecuador đổ lỗi cho cô sao?"
Lavinia sững sờ, đôi mắt mở to khi nhận ra cô đã rơi vào một cái bẫy không lối thoát. Cô lùi lại một bước, lưng chạm vào bức tường đá cẩm thạch lạnh ngắt, hơi thở dồn dập như bị bóp nghẹt. Trái tim cô đập loạn trong lồng ngực, mỗi nhịp như một lời nhắc nhở về cái giá cô đã trả – những lần nhục nhã, những đêm mất ngủ, và cả sự phản bội của cơ thể trước dục vọng của Nam. "Anh không thể đe dọa tôi mãi," cô nói, cố giữ giọng cứng rắn dù giọng nói bắt đầu lạc đi. "Mọi thứ đã xong! Tôi sẽ không để anh làm hại Ecuador chỉ vì dục vọng bệnh hoạn của anh! Tôi sẽ..."
Lời nói của cô bị cắt ngang bởi một tiếng cười khẽ từ Nam, âm thanh trầm thấp vang vọng trong không gian chật hẹp, như tiếng gầm của một con thú săn mồi. Anh tiến thêm một bước, tay phải đưa lên chạm nhẹ vào má cô, ngón cái lướt qua làn da mềm mại đang nóng rực vì giận dữ và xấu hổ. "Cô thật sự ngây thơ, Lavinia," anh thì thầm, giọng ngọt ngào nhưng lạnh lẽo như lưỡi dao sắc. "Cô nghĩ mọi thứ đã xong? Không, đó chỉ là cánh cửa mở ra những cơ hội... sâu sắc hơn. Và hãy thành thật đi, Lavinia, không chỉ dự án này trói buộc cô với tôi." Mắt anh tối lại, nụ cười cong lên đầy tàn nhẫn. "Cơ thể cô khao khát tôi. Vừa rồi, ngay trước mặt chồng cô, cô đã run rẩy dưới tay tôi. Tôi có thể làm tình với cô bất cứ lúc nào – ở đây, trong khách sạn, hay ngay trên giường của cô – và cô sẽ không bao giờ kháng cự nổi, vì sâu thẳm trong lòng, cô biết mình thuộc về tôi."
Lavinia gạt tay anh ra, động tác mạnh mẽ nhưng run rẩy, nước mắt trào ra không kiểm soát, lăn dài trên gò má, để lại những vệt ướt át trên làn da mịn màng. "Anh là đồ khốn!" cô hét lên, giọng nghẹn ngào, không còn quan tâm liệu ai đó có thể nghe thấy từ phía xa. "Anh nghĩ tôi sẽ tiếp tục chịu đựng trò chơi này sao? Tôi đã hy sinh đủ rồi – vì Ecuador, vì chồng tôi, vì hàng triệu người dân! Tôi sẽ không để anh chạm vào tôi lần nữa!"
Nam đứng yên, ánh mắt tối lại như một vực thẳm, quan sát cô như thể cô là một con mồi đang vùng vẫy trong tuyệt vọng. Anh nghiêng người, môi kề sát tai cô, hơi thở nóng ấm khiến cô rùng mình bất chấp ý chí. "Cô có thể kháng cự," anh nói, giọng trầm đầy đe dọa, "nhưng cô không thể thoát khỏi tôi. Dự án, di sản của chồng cô, và cả cơ thể cô – tất cả đều thuộc về tôi. Tôi không cần ép cô hôm nay, Lavinia. Tôi có thể chiếm lấy cô bất cứ khi nào tôi muốn, và cô sẽ tan chảy dưới tôi, như vừa rồi."
Không khí giữa họ như đặc quánh, sự căng thẳng dâng lên đỉnh điểm, như một sợi dây đàn bị kéo căng đến mức sắp đứt. Lavinia run rẩy, trái tim cô như vỡ vụn dưới áp lực của lời đe dọa. Cô cắn môi đến rướm máu, nước mắt trào ra không ngừng, nhưng ánh mắt vẫn lóe lên tia kháng cự cuối cùng. "Anh... anh không thể sở hữu tôi," cô thì thầm, giọng yếu ớt nhưng kiên định, như một lời thề với chính mình. "Tôi sẽ tìm cách. Tôi sẽ báo cho chồng tôi, tôi sẽ..."
Nam cắt lời cô bằng một nụ cười lạnh lùng, ánh mắt lóe lên sự tự tin của kẻ nắm mọi quân bài. "Báo cho chồng cô?" anh hỏi, giọng đầy mỉa mai. "Và nói gì? Rằng cô đã để tôi chạm vào cô, không chỉ một lần, mà nhiều lần, vì lợi ích của Ecuador? Rằng cô đã run rẩy dưới tay tôi ngay trước mặt ông ấy? Cô nghĩ Noboa sẽ tha thứ, hay sẽ nhìn cô như một kẻ phản bội?"
Lời nói của anh như một nhát dao đâm thẳng vào tim Lavinia. Cô há miệng, nhưng không thể thốt ra lời, chỉ có tiếng nấc nghẹn ngào thoát ra. Cô biết Nam nói đúng – sự thật, nếu bị phơi bày, sẽ phá hủy không chỉ cô mà cả danh dự của chồng cô và chính phủ Ecuador. Cô lùi thêm một bước, lưng ép chặt vào tường, cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ quanh mình.
Nam nhún vai, nụ cười trên môi không hề dao động, như thể anh đã dự đoán được mọi phản ứng của cô. "Cứ thử đi," anh nói, giọng lạnh lùng, "nhưng cô biết mình không thể thắng. Cô đã là của tôi, Lavinia. Rồi cô sẽ thấy."
Lavinia không đáp. Cô quay lưng, bước vội ra khỏi góc tối, đôi chân run rẩy gần như không thể đứng vững. Bộ váy lụa xanh lục bảo phất phơ theo từng bước đi, như một biểu tượng của sự thanh cao đang bị vấy bẩn. Nam đứng lại, ánh mắt dõi theo bóng lưng cô, nụ cười không rời môi, như một kẻ săn mồi chắc chắn rằng con mồi cuối cùng cũng sẽ rơi vào tay mình.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top