chương 21:

Đừng có để người khác ỷ lại vào mình, một mối quan hệ thật sự sẽ xuất phát từ tự nhiên, không phải là vì thứ này thứ kia ở em mà họ chơi với em, đó không phải tình bạn thật sự.

- Em hiểu rồi ạ.

- Chi!

- Dạ...

-  Bố mẹ em là người thương yêu em vô điều kiện, họ sẽ thế nào khi em xảy ra chuyện chứ?

Con bé bỗng im bặt, nó không đáp mà chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt trong sâu như mặt hồ.

- Anh mong rằng em sẽ trưởng thành hơn sau chuyện này. Đừng như vậy nữa nhé!

- Anh... anh đã lo lắng cho em ạ?

- Em nghĩ cái gì thế? Tất nhiên rồi. Nhưng đừng có dại dột thử lòng người khác bằng cách đấy nữa, nó thực sự nguy hiểm đấy.

- Em sẽ không làm vậy nữa đâu ạ. Em... cảm ơn anh! Em sẽ ghi nhớ ở trong lòng.

- Được rồi, vậy anh về nhé.

- Em.. em muốn đền đáp thứ gì đó cho anh... Nếu không làm vậy em sẽ thấy áy náy.

Tôi bất lực nhìn con bé, nó ngốc thật hay giả ngốc vậy trời!

- Em nghĩ anh làm điều đó là vì thứ gì chứ? Cố gắng mà học hành thật chăm chỉ đi và nghe lời bố mẹ đi.

Tôi khoác balo lên vai bước đi, con bé bẽn lẽn theo sau lưng tôi đến tận cổng nhà, trước khi rời đi, nó cố níu tôi lại.

- Anh Hưng...  Anh sẽ không ghét em chứ?

- Em mới 17 tuổi thôi đấy, nghĩ ít thôi, học đi.

Tôi nói vậy rồi cưỡi con nghẽo rời đi, để lại con bé vẫn tròn mắt nhìn mình. Về đến nhà, cảm giác trong lòng hân hoan như khi được ăn một bữa no dopamine, có lẽ vì bản thân mình đã làm tròn trức trách của một người thầy. Nếu tôi không xuất hiện ở nơi đó, tôi nghĩ, những năm tháng sau này của con bé sẽ rất vất vả, đó là điều mà tôi nên làm.

Tâm trạng thoải mái khiến não bộ tôi tiếp thu được kiến thức nhiều hơn mọi ngày, đến sát giờ đi ngủ, Mai Anh bỗng nhắn tin cho tôi.

- Sức khỏe anh thế nào rồi ạ?

Vì hai mắt đang nặng trĩu rồi nên tôi lười trả lời tin nhắn, lập tức tắt máy rồi chìm sâu vào giấc ngủ. Những ngày sau do học tập bận rộn nên tôi quên mất không trả lời tin nhắn của Mai Anh.

______________________

- Nào, ăn đi Mimi, sao không chịu ăn vậy?

Tôi vừa mở cửa phòng Chi ra thì kinh ngạc, Chi hôm nay khác hẳn mọi ngày, con bé đang ân cần chăm sóc một con mèo tây, quan trọng hơn là mái tóc màu xanh rêu đã biến mất và được thay thế bằng mái tóc màu đen tuyền.

Nhất thời tôi ngây người, là vì ngày thường tôi không để ý... hay là do màu tóc mà tôi cảm thấy con bé... cũng dễ thương đấy chứ!

Con bé nhìn tôi, cười một cách rạng rỡ. Điều đó khiến tôi bối rối, cái khiếm khuyết hở lợi của nó bỗng trở thành ưu điểm, điều đó chỉ tăng cho nó sự ngây ngô trong trẻo mà thôi...

- Anh đến rồi ạ?

- Ừ.

- Anh chờ một chút nhé, em đang cho mèo ăn, dạo này nó biếng ăn lắm.

- Ừm.

- Ăn nào Mimi, đã mấy hôm mày không ăn rồi đó.

Tôi hiếu kỳ ngồi xuống, nhìn là biết giống mèo này rất đắt tiền, con mèo  lim dim đôi mắt xanh biển nhìn tôi rồi ngúng nguẩy quay ngoắt cái mông lại. Đúng là chủ nào tớ nấy...

- Nó tên là Mimi à?

- Vâng ạ!

Con mèo chợt hất một cái, toàn bộ thức ăn bắn vào người Chi. Ấy vậy mà cô bé vẫn dịu dàng nói:

- Mày xấu tính thế, đang trả đũa vì tao bơ mày à?

Con mèo kêu một tiếng rồi cào vào tay Chi khiến em chảy máu. Tôi chau mày, lòng tôi lại râm ran khó chịu.

- Em bị mèo cào rồi kìa, mau đi rửa tay bằng xà phòng đi, cẩn thận với vết mèo cào nhé!

Chi cười đáp.

- Em quen rồi, Mimi được tiêm rồi nên không sao đâu, chờ em chút nhé.

- Ừ nhưng rửa tay đi, cẩn thận vẫn tốt hơn em à.

- Vâng em biết rồi.

Tôi ngây người, sao con bé hôm nay hiền dịu vậy? Thật không thể tin nổi!

Lát sau con bé quay lại, nó lại cầm một đĩa thức ăn mới rồi tiến tới chỗ nằm của con mèo. Tôi nhìn Chi, không kìm được cất tiếng hỏi:

- Em nhuộm lại tóc đen rồi à?

- Dạ. Em... đã thưa chuyện hôm ấy với ba mẹ rồi. Thế nên, em bị tịch thu toàn bộ thẻ, giờ không còn đồng nào trong túi nữa, tóc tẩy mà không chăm thì nhanh hỏng lắm nên em nhuộm lại thành đen.

Nghe mà lặng cả người, không thể tin nổi con bé lại có can đảm thưa chuyện đó với ba trong khi nó vốn sợ cha.

- Thật ra em hợp với tóc đen hơn.

- Cảm ơn anh nhé!

- Ừ... thế...bố mẹ phản ứng như nào?

- Hì, không sao đâu, em chỉ bị tịch thu thẻ và bị giám sát kỹ hơn thôi.

- Động lực nào khiến em có can đảm nói lại chuyện đó cho ba mẹ thế?

- Em cảm thấy mình nên nhận hình phạt của mình và ba em cần được biết chuyện đó.... À... bố em cũng sẽ gửi lại anh tiền viện phí đó.

- Đáng bao nhiêu đâu chứ? khỏi đi.

- Không được á, em nói với ba rồi, anh phải nhận đó.

Nói rồi con bé lại tiếp tục dỗ ngọt con mèo, tôi thấy việc con bé đang làm rất tốn thời gian mà lại không hiệu quả, tôi thử lại gần con mèo tính vuốt ve, lập tức con mèo kêu lên  rồi cào vào tay tôi.

- Ôi anh, đừng thế, nó không cho người lạ vuốt ve đâu.

- Không sao, có tí thôi ấy mà, để anh thử xem con này nó chảnh đến như nào.

Thực ra tôi rất yêu động vật, hồi nhỏ tôi có nuôi một con tên là Mun. Vì có thời gian chăm mèo nên tôi rất biết cách làm bọn mèo thoải mái, tôi chỉ cần làm vài đường cơ bản, mắt con mèo đã trở nên lim dim.

- Anh làm thế nào đấy ạ? Trước đấy nó không bao giờ cho người lạ sờ đâu.

- Có gì đâu, khi em vuốt ve nó thì hãy dùng cả năm ngón tay chạm thật sâu vào da thịt của nó, véo thật nhẹ nhàng, đừng cố thưởng thức bộ lông của nó mà quên đi phần da thịt mới là điều quan trọng khiến con mèo thoải mái ,  sau đó đổi chiều liên tục để con mèo không quen với một kiểu vuốt.

- Hay vậy? Anh học cái này ở đâu thế?

- Cái này học được ở đâu chứ? Là anh nghĩ.

- Anh dạy em được không?

- Được chứ, đưa tay đây.

Và rồi tôi truyền đạt lại cái món kỹ thuật mát- xa mấy con Tuesday cho nó.

- Uầy, thì ra là thế này, anh nhìn nó ưỡn cái mông lên thèm thuồng được mình vuốt ve kìa, trông nó thật mất liêm sỉ, bình thường nó kiêu lắm không vậy đâu... Anh giỏi thật, cái gì cũng biết ý.

- Chuyện bình thường mà!

Tôi nghĩ thầm, đến em anh còn huấn luyện được nữa là mèo. Thế là hai chúng tôi bị con mèo hấp dẫn đến vuốt ve hăng say cả nửa buổi học, đúng là không thể đùa được với sức quyến rũ của bọn Tuesday này.

- Em nuôi khéo nhỉ? Con mèo xinh lắm!

- Hì, đó là con mèo mẹ mua cho em mà.

Khi nói đến đây, ánh mắt con bé bỗng trầm xuống. Tôi đang định hỏi thêm một điều thì bất chợt cảm nhận thấy sự khác biệt trên ngực con mèo.

Có cái gì đó...

Tôi nhíu mày, sau đó sờ kỹ tại nơi đó để kiểm tra, kỳ lạ thật, phần phổi bên phải rung yếu hơn phần phổi bên trái...

- Sao vậy ạ?

Chi thấy tôi cứ rầm rờ một chỗ nên hỏi.

- Có cái gì đấy...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top