Chương 9
Ngày mai là sẽ chính thức nhập đoàn trong ba tháng, Khổng Tuyết Nhi ngồi ở phòng làm việc xoắn xuýt hết nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định quay về nhà.
Tới căn hộ, mặc dù biết rõ bây giờ Dụ Ngôn vẫn đang ở công ty nhưng lại không tránh khỏi cảm thấy thật hồi hộp, tim đập loạn trong lồng ngực. Theo như trí nhớ của nàng thì hình như đây là lần đầu tiên nàng chịu xuống nước trước, trong tất cả những trận cãi nhau lớn nhỏ của hai người.
Mở cửa bước vào nhà, lại nén không được một tiếng thở dài. Khổng Tuyết Nhi vốn là điển hình cho người phụ nữ của gia đình, lại còn mắc chứng khó ngủ nếu lạ giường. Còn nhớ khi mới chuyển vào đây sống, suốt một tháng đầu tiên Dụ Ngôn đêm nào cũng phải ôm lấy nàng vỗ về như dỗ trẻ con, để nàng từ từ quen với nơi ở mới. Cũng chính từ đó Khổng Tuyết Nhi lại bị phụ thuộc, không những phải quen giường, mà ở giường luôn luôn phải thoang thoảng hương bạc hà đặc trưng của em nàng mới có thể ngủ ngon.
Một tuần qua hầu hết là ngủ trên giường đơn một mình, thỉnh thoảng còn có Ngu Thư Hân ở một bên nói chuyện cùng. Nhưng mùi của Ngu Thư Hân là mùi đào đầy ngọt ngào, đáng yêu, Triệu Tiểu Đường thì là hương gỗ trầm ấm áp, tuyệt nhiên không tìm thấy mùi bạc hà man mát, dễ chịu như ở trên người vợ nàng.
Khổng Tuyết Nhi mở cửa tủ lạnh, hoàn toàn trống trơn. Ở ngăn nhỏ phía dưới thì vẫn còn nguyên đống mặt nạ cùng đồ dưỡng da của nàng, ngoài ra thì không còn gì khác. Nàng chống tay thở dài. Dụ Ngôn là một đầu bếp giỏi, nhưng em từng bảo với nàng, so với việc thích nấu ăn thì em thích ngắm gương mặt người đối diện khi ăn đồ em nấu hơn, cho nên người kia khi ở một mình chắc chắn là sẽ không bao giờ chịu tự giác nấu ăn một bữa đàng hoàng.
Nàng ước chừng thời gian vừa đủ, lên mạng tìm đặt một vài món ăn, trong lúc chờ thì lên lầu sắp xếp đồ đạc ổn thoả.
Dụ Ngôn uể oải lết từng bước ra khỏi thang máy, chợt sững người lại khi thấy ánh đèn phát ra từ phía căn hộ. Em tất nhiên đoán được người ở trong nhà là ai, nhưng Dụ Ngôn còn chưa sẵn sàng để gặp lại Khổng Tuyết Nhi, cũng không biết phải nói gì khi gặp lại nàng. Hai ngày qua em cũng đã thầm tự an ủi mình, còn nghĩ thực ra trước lúc nàng đi hai người vẫn không gặp lại nhau thì tốt hơn, bởi vì sau đó em sẽ không phải suốt ngày ngẩn ngơ nghĩ về nàng, nhớ mong nàng đến héo úa.
Dụ Ngôn nhập mật mã, hít một hơi thật sâu rồi mới đẩy cửa bước vào.
Mùi thức ăn thơm phức xộc thẳng vào mũi, chỉ cần ngửi cũng đoán được đây là đồ của quán ăn gia đình em và nàng đã ghé qua không biết bao nhiêu lần. Em thấy người kia chầm chậm từ trong bếp bước ra, trên người vẫn còn mặc tạp dề, tóc dài được buộc lên gọn gàng, nơi cần cổ trắng nõn còn vương lại một ít mồ hôi.
- Sao mình về muộn vậy? Đồ ăn đã sớm nguội ngắt, chị đang phải hâm lại đây này.
Lời trách móc tự nhiên đến nỗi em những tưởng một tuần qua chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Dụ Ngôn muốn mở miệng nhưng trong họng như có hòn đá chặn lại, nửa ngày cũng không nói được gì.
- Mau đi tắm rửa, chị cho mình mười phút thôi đấy.
Khổng Tuyết Nhi đi tới cầm lấy áo khoác trên tay em, treo lên móc. Nói đoạn, lại quay trở vào trong bếp, tiếp tục xào xào nấu nấu. Dụ Ngôn như bị thôi miên, cứ đứng nguyên một chỗ nhìn theo bóng lưng nàng bận bịu, mãi một lúc mới hoàn hồn đi lên lầu.
Khổng Tuyết Nhi liếc thấy người kia đã rời đi mới vuốt ngực thở phào một cái. Trước giờ Dụ Ngôn vẫn luôn đối xử với nàng như công chúa, sủng nàng trong lòng bàn tay, mặc kệ nàng có vô lý đến mức nào em cũng luôn là người nhún nhường xin lỗi. Bây giờ nghĩ lại mới thấy nàng đối xử thật không công bằng với em. Đến lúc này muốn một lần xuống nước trước, nhưng lại không biết cách để dỗ dành, nàng chỉ đành giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trước tiên cần phải để Dụ Ngôn lại đối với nàng ôn nhu như trước đã.
Dụ Ngôn thay ra một bộ đồ ngủ ở nhà, là một đôi với bộ nàng đang mặc. Bình thường thì em sẽ tự động ngồi cạnh, còn hận không thể kéo nàng ngồi lên đùi đút cho nàng ăn, nhưng hôm nay lại kéo ghế đối diện định ngồi xuống. Khổng Tuyết Nhi thấy vậy trừng mắt đe doạ, người đối diện không hiểu sao lại thấy sợ, ngoan ngoãn chạy lại ngồi cạnh nàng.
- Tuần vừa rồi mình không ăn cơm nhà được bữa nào đấy à?
- Dạ...
- Hay lắm! Không ăn đúng bữa, uống rượu, hút thuốc, còn cái gì độc hại nữa sao không làm luôn đi?
Khổng Tuyết Nhi xoay hẳn người sang phía Dụ Ngôn, nhìn chằm chằm vào em. Người này bình thường vẫn gầy nhưng cơ bắp săn chắc, ăn uống đủ chất nên sắc mặt luôn hồng hào, nhìn rất khoẻ mạnh. Bây giờ nhìn mà xem, người hình như lại gầy thêm một vòng, mặt thì xanh xao, môi nhợt nhạt.
- Bây giờ nói thì cũng được cái gì chứ...
- Mình nói gì?
Dụ Ngôn thở dài, đặt bát cơm xuống, cũng xoay người lại đối mặt với nàng.
- Mới một tuần thôi em đã vậy, sau ba tháng quay phim xong trở về khéo mình chẳng nhận ra em nữa đâu.
Khổng Tuyết Nhi không trả lời, Dụ Ngôn cũng không muốn nói gì thêm. Hai người cứ im lặng nhìn nhau một lúc lâu, như đang ngầm thách thức xem ai sẽ là người lên tiếng trước.
- Được rồi, không báo cho mình biết chuyện nhập đoàn phim là chị sai, - Khổng Tuyết Nhi cuối cùng chịu thoả hiệp - chị cũng đã hối hận lắm rồi. Cho nên không phải là đã ngay lập tức về đây để bồi mình sao?
Dụ Ngôn cắn cắn môi, trong lòng tự mắng bản thân vì cái gì mà vừa nghe Khổng Tuyết Nhi nói ra câu xin lỗi đã ngay lập tức mềm lòng, còn suýt nữa đã bay qua hôn lấy bờ môi lúc nào cũng chu ra mỗi khi nói chuyện của nàng.
Khổng Tuyết Nhi thấy em một mực im lặng, lại tưởng là vẫn còn giận, hiếm khi chủ động tiến tới, ngồi lên đùi Dụ Ngôn.
- Này, mình vẫn còn buồn chị sao?
Dụ Ngôn hai bàn tay phải bấu chặt lấy thành ghế, cố hết sức gồng lên để không làm gì quá phận.
- Chị vẫn còn buồn mình chuyện tối hôm đó đấy, cho nên coi như là hoà đi được không?
- Đâu ra cái kiểu giận với giận là hoà vậy hả? Em cũng đã năn nỉ mình cả tuần trời, còn gửi cho mình xem cả tin nhắn em tuyên bố với Hứa Giai Kỳ là chị ta không có cửa, nhưng mình đuổi em về, lạnh nhạt với em. Nếu không có Triệu Tiểu Đường kể lại thì ngày hôm nay mình cũng sẽ không ở đây mà sẽ im lặng biến mất suốt ba tháng tới đi?
- Đời không có nếu như, vậy nên bây giờ chị mới đang ở đây, ngồi trong lòng mình này.
Nói rồi vòng tay qua cổ Dụ Ngôn, môi ghé sát lại, hôn lên vành tai em, lưỡi còn cuộn lấy một vòng. Nàng cảm nhận được Dụ Ngôn ở dưới đang run lên, bên má nổi lên một mạt hồng đậm. Mỉm cười đầy giảo hoạt, môi hôn dần từ tai tới cằm, khẽ cắn lấy môi dưới em. Hai người đã nói chuyện yêu đương quá lâu nên đều hiểu rất rõ mỗi ám hiệu của đối phương. Khổng Tuyết Nhi chỉ cần làm vậy, Dụ Ngôn không nói nhiều lời, từ trên ghế đứng dậy, bế xốc nàng lên, đi ra sofa phòng khách.
Đặt công chúa nằm xuống, nhìn thấy nụ cười nhếch miệng, tay nàng vẫn ôm chặt lấy cổ em, cổ áo xốc xếch lộ ra làn da trắng nõn cùng xương quai xanh đầy quyến rũ.
- Em cảm thấy như bị lừa vậy.
Dụ Ngôn chỉ kịp nói một câu, rồi lại bị môi nàng bao phủ. Cảm nhận được nàng đang cười khúc khích đầy khoái trá, em mở rộng vạt áo, luồn tay chạm vào nơi đầy đặn nhạy cảm của nàng. Khổng Tuyết Nhi bị kích thích bất chợt, hít sâu vào một hơi. Môi lưỡi vẫn bị Dụ Ngôn giữ lấy, ở dưới rất nhanh đã cảm thấy một trận mát mẻ. Nàng hơi dứt ra khỏi nụ hôn, nhìn xuống, thấy bộ quần áo ngủ sớm đã bị cởi ra sạch sẽ không còn một mảnh.
- Này, sao thủ pháp của mình càng ngày càng nhanh vậy...
- Luyện tập nhiều cũng phải tiến bộ.
Nói rồi cúi xuống, nhanh chóng cởi nốt những thứ còn vướng víu, hôn từ cần cổ xuống xương quai xanh của nàng. Khổng Tuyết Nhi cảm thấy người này hết hôn rồi cắn, rõ ràng là đang muốn để lại dấu vết trên người nàng. Nhưng nàng cũng không nói gì, coi như là đền bù cho em ấy một chút vì thời gian lạnh nhạt vừa qua.
Dụ Ngôn hôn lên nơi đầy đặn trắng trẻo của nàng, một tay đan lấy tay nàng, một tay lần mò xuống dưới. Khổng Tuyết Nhi kêu lên một tiếng, em nhanh chóng áp môi lên, muốn nuốt lấy toàn bộ thanh âm của nàng.
.
__________________
Nay một phần bận bịu nên update trễ, một phần là hơi cấn chút đoạn cuối :))) Mình vốn không có nhiều kinh nghiệm trong việc viết xôi thịt, cho nên mọi người đọc đỡ nha.
Mong rằng mình sẽ ít nhất viết được một đoạn xôi thịt đầy đủ từ a-z trong fic này haha =)))
Nhưng mà Yu Yoẻn đúng là không có tiền đồ 🤒
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top