Chương 5: Thân bất do kỷ

Lạc Tranh không thể không thừa nhận, người đang gặp vận xui thì làm chuyện gì cũng không được như ý. Sau khi từ dạ tiệc trở về, đầu óc nàng chỉ có một cảm giác quay cuồng. Sau nửa đêm, toàn thân bắt đầu nóng lên, một lúc sau lại lúc nóng lúc lạnh. Cuối cùng trong cơn mơ màng Lạc Tranh ngủ thiếp đi đến sáng. Khi tỉnh lại, triệu chứng cảm mạo lại càng tăng thêm.

Thân nhiệt đã giảm bớt không có nghĩa là bệnh đã đỡ hơn. Ngược lại, các triệu chứng nghẹt mũi, choáng đầu, chảy nước mắt, cổ họng đau rát như phải bỏng liên tục kéo tới. Có lẽ việc tối hôm qua rơi xuống nước đã châm ngòi nổ, lại thêm chuyện từ khi nàng đến Paris căn bản chưa từng được nghỉ ngơi thoải mái.

Xem chừng nàng đã bị bệnh thật.

Lạc Tranh là ví dụ điển hình của việc khuất phục thổ nhưỡng. Đương nhiên đó là chỉ thân thể nàng. Còn về mặt tâm lý, nàng tuyệt đối có thể nhanh chóng hoà nhập vào môi trường mới. Nhưng thân thể nàng thực sự không được. Để có thể hoà nhập với hoàn cảnh mới xem ra nàng cần ít nhất vài ngày mới có thể thích ứng một cách thoải mái được.

Lạc Tranh thực sự không muốn lãng phí thời gian, nhưng cũng không thể không quyết định ở nhà nghỉ ngơi một ngày. Hơn nữa, vừa sáng sớm đã có mấy nhân công chạy tới chạy lui trong hoa viên của biệt thự. Hỏi ra mới biết, mấy nhân công này được lệnh trong thời gian ngắn nhất, đem toàn bộ hoa trong vườn dời đi nơi khác.

Lạc Tranh nằm sấp bên cửa sổ, toàn thân vô lực nhìn bóng dáng bận rộn của mấy người nhân công dưới lầu. Chỗ vườn hoa sát cửa sổ kia trước giờ nàng không dám đi qua lối đó, bởi vì phấn hoa sẽ khiến toàn thân nàng không thoải mái. Lạc Tranh còn nhớ rõ đêm đầu tiên Thương Nghiêu đưa nàng tới biệt thự này, nàng liền ngửi thấy hương hoa thoang thoảng. Không ngờ tới, nhanh như vậy đã có người tới giải quyết vấn đề làm nàng khó chịu.

Nhưng... là ai thông báo cho mấy người nhân công này tới?

Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có người đàn ông đó mà thôi!

Nhưng mà...

Lạc Tranh đưa tay đè lên mi tâm, đầu đau nhức dữ dội. Hắn không nên biết chuyện nàng bị dị ứng phấn hoa mới đúng chứ. Làm sao lại tốt bụng đột nhiên sai nhân công đến di dời vườn hoa như thế này?

Suy nghĩ vẩn vơ hồi lâu cũng không tìm được đáp án, cho đến khi mấy người nhân công rời khỏi, Lạc Tranh đã ngủ thiếp đi bên cửa sổ. Trong giấc ngủ mơ hồ, nàng cảm thấy thân thể mình bị nhấc bổng lên, được một đôi tay rắn chắc ôm lấy, liền sau đó, đặt lên chiếc giường mềm mại...

Lạc Tranh chợt bừng tỉnh, mở mắt ra, đôi mắt nàng cùng đôi mắt tà mị như chim ưng của hắn bất giác giao nhau, ý cười khẽ ẩn hiện bên khoé môi hắn, khiến tận đáy lòng nàng nổi lên một hồi rung động khó tả...

Tâm tư của Lạc Tranh theo sự rung động bên khoé môi hắn bất giác càng lúc càng bất ổn....

"Anh..." Nàng có chút thất thần, chưa kịp phản ứng, nói năng hơi lắp bắp, "Anh vào bằng cách nào?"

Thương Nghiêu nhếch môi cười, bàn tay dường như say đắm khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, "Quên rồi sao? Tôi cũng có chìa khoá nơi này."

Lạc Tranh ngây người mất vài giây. Nàng không thể không thừa nhận, người đang bị bệnh đầu óc rất thiếu sáng suốt. Mãi một lúc sau nàng mới nhớ tới sự thật này, khó chịu hơi nhăn mũi, trừng mắt liếc hắn, "Anh tới đây làm gì?"

Nói xong, ngây ngây ngô ngô bước xuống giường, đi tới chỗ máy pha cà phê trong phòng khách. Vừa mới cầm lấy cái ly, bàn tay đàn ông to lớn từ phía sau đã nhanh chóng đoạt lấy, cánh tay kia vòng qua eo nhỏ của nàng...

"Bệnh vậy rồi còn muốn uống cà phê?" Hắn đem cái ly đặt lại về chỗ máy pha cà phê, khẽ nhíu mày, trầm giọng nói.

Toàn thân Lạc Tranh đã không có sức lực, cũng chẳng thể đẩy hắn ra, đành để mặc hắn tuỳ ý ôm mình. Lấy tay khẽ vuốt khoé mắt hơi đau, nàng khó chịu nói, "Tôi muốn uống gì còn cần anh lo sao?"

Thương Nghiêu không giận mà còn cười khẽ, kéo nàng đến ngồi trên sofa, xoay người đi vào phòng ăn. Lúc trở ra, trên tay cầm thêm mấy cái đĩa, trên mặt bàn ăn không biết đã có thêm mấy món nóng hổi.

"Bệnh vậy rồi còn không quên cùng tôi tranh cãi." Đặt đĩa xuống, hắn thuận thế cũng ngồi ở bên cạnh nàng, cười cười kéo nàng về phía hắn, thái độ vô cùng tự nhiên.

"Ở đây có cháo trắng, gan ngỗng, trứng chiên, salad dưa chuột, còn có nước trái cây đã được giữ ấm. Em đang bệnh, đừng ăn những thứ nhiều dầu mỡ. Chỗ này toàn đồ ăn nhẹ, rất phù hợp với khẩu vị em lúc này."

Lạc Tranh sửng sốt nhìn một bàn đầy đồ ăn bày trước mặt, kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, "Những thứ này... căn bản không thể mua được ở bên ngoài?"

Tại Paris rất khó có thể mua được cháo trắng. Nhưng mà hầu như người Hongkong nào cũng đều ưa thích món này, Lạc Tranh cũng không ngoại lệ.

Thương Nghiêu khẽ nhíu mày, "Đây là những thứ tôi tự làm cho em."

A....

Đầu óc Lạc Tranh có chút hỗn loạn không theo kịp ý tứ của hắn, "Anh làm? Không phải vừa nấu xong sao? Anh đến đây bao lâu rồi? Tại sao tôi không biết gì hết?"

"Tôi đến từ lúc em thiếp đi bên cửa sổ." Thương Nghiêu đưa tay kéo nàng ôm vào trong ngực, bàn tay đưa lên sờ trán nàng, "Tối hôm qua sốt rất cao?"

"Ừ." Lạc Tranh khẽ xoa xoa mũi. Cảm giác bị nghẹt mũi thật khó chịu, nàng chỉ đành dùng miệng để thở.

"Sao lại nghiêm trọng thế này? Em ngoan ngoãn ăn sáng xong, tôi lập tức đưa em tới bác sỹ." Thương Nghiêu nói xong, đưa tay bê bát cháo tới gần nàng.

"Đâu còn là trẻ con nữa, cảm mạo một chút liền tới bệnh viện khám bác sỹ, thật phiền chết đi." Lạc Tranh lập tức từ chối, nàng thật sự rất ghét khung cảnh bệnh viện.

Thương Nghiêu than nhẹ một tiếng, "Vậy thì gọi bác sỹ tới nhà, nhưng mà tới bệnh viện sẽ kiểm tra tốt hơn một chút."

"Tôi không muốn khám bác sỹ, nghỉ ngơi một chút sẽ khoẻ thôi." Lạc Tranh bực bội nhíu nhíu mày.

Thương Nghiêu dường như bị bộ dạng của nàng chọc cười không ít. Xem ra, chỉ có cách cho nàng uống thuốc ở nhà vậy.

Bưng bát cháo lên, múc một muỗng đưa đến trước bờ môi nàng, hắn khẽ nói, "Em phải ăn chút gì đó, bệnh mới mau khỏi được, nào...."

Có trời biết, hắn lớn từng này rồi đây là lần đầu tiên dỗ dành phụ nữ.

Lạc Tranh nhìn hắn, lại nhìn đến muỗng cháo trắng kề sát miệng, có chút lúng túng nói, "Cái này... anh thật phiền quá đi. Tôi... tự tôi ăn là được rồi..."

...

Loại chuyện như vậy luôn luôn là việc Húc Khiên vẫn hay làm. Giờ khắc này, một màn này tái diễn khiến cho nàng cảm thấy rất không tự nhiên.

Tuy nhiên, Thương Nghiêu vẫn giữ nguyên tay cầm muỗng, xem ra muốn cùng nàng thử độ nhẫn nại. Đôi mắt vẫn ánh lên nét cười nhưng thái độ cũng vô cùng kiên quyết.

"Khoan đã..." Lạc Tranh sắp xếp lại chút sự kiện đang hỗn loạn trong đầu, nghiêm túc nhìn hắn, hỏi khẽ. "Anh sáng sớm đã tới đây, rốt cuộc là vì cái gì?"

Thương Nghiêu không trả lời, chỉ là dùng ánh mắt ám chỉ bữa sáng.

Lạc Tranh thực sự bị sốc, "Anh... Không phải sáng sớm anh chạy tới đây để làm bữa sáng cho tôi chứ? Có khả năng này sao?" Nàng trước giờ vẫn luôn có cảm giác, mỗi một việc người đàn ông này làm đều có mục đích rõ ràng.

Thương Nghiêu cười cười, rốt cục cũng mở miệng, "Em thật là người phụ nữ vô tâm. Chẳng lẽ tôi sáng sớm chạy đến đây để bắt em đi làm. Em yên tâm, em bị bệnh đến vậy rồi, tôi sẽ không ép em làm việc đâu. Vậy có thể ăn được chưa?"

Nói dứt lời, cái muỗng lại tiếp tục kề sát bờ môi nàng.

Lạc Tranh biết rõ không lay chuyển được hắn. Hơn nữa nàng cũng biết cho dù không đói bụng cũng phải cố ăn cái gì đó, nếu không bệnh nặng thêm càng làm chậm trễ thời gian. Thấy bộ dạng hắn vô cùng kiên trì lại có chút uy hiếp, nàng rốt cuộc đành nhượng bộ, há miệng ngoan ngoãn ăn.

*****

Đối với việc Lạc Tranh ngoan ngoãn nghe lời, Thương Nghiêu dường như rất hài lòng. Nụ cười bên khoé môi càng lúc càng đậm, hắn vô cùng kiên nhẫn, mỗi lần đều chờ nàng ăn hết mới múc muỗng cháo tiếp theo.

Lạc Tranh lại cảm thấy vô cùng rầu rĩ. Có lẽ bởi vì nàng đang bị cảm, lại thêm hắn kề cận ngay bên cạnh, tóm lại, nàng không cách nào nói rõ được cảm giác của mình lúc này...

"Làm sao anh biết tôi bị bệnh?"

"Isabel sáng sớm đã gọi điện thoại cho tôi, nói em xin nghỉ. Tôi liền qua đây xem thế nào. Thương Nghiêu cắt một phần trứng chiên đưa đến bên môi nàng, nhẹ nhàng nói, "Nhất định là do tối qua bị ngã xuống nước, ăn sáng xong, phải mau uống thuốc mới được."

"Ừ." Lạc Tranh không biết tại sao lại nghe lời hắn như vậy. Có lẽ, lúc bị bệnh người ta đều rất yếu đuối, thích có người quan tâm chăm sóc cho mình."

"Vườn hoa..."

"À, những nhân công kia làm em thức giấc sao? Em bị dị ứng phấn hoa như vậy, tôi mới sai người đem vườn hoa dời đi hết, để em có thể được dễ chịu đôi chút." Thương Nghiêu nói xong, lại cầm lấy ly nước trái cây, ép nàng uống hết.

Tâm tư Lạc Tranh bất giác run rẩy, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Chuyện nàng bị dị ứng phấn hoa có rất ít người biết, ngay cả Húc Khiên, đều là vì một lần tặng hoa cho nàng, xém chút hại nàng phải vào bệnh viện nên mới biết, chẳng lẽ hắn... hỏi qua Húc Khiên?

Thương Nghiêu thấy nàng chăm chú nhìn mình, khẽ cười, "Em sao vậy? Không phải em thích những bông hoa kia chứ? Em bị dị ứng phấn hoa thì sau này nên ít tiếp xúc với chúng vẫn tốt hơn."

"Làm sao anh biết tôi bị dị ứng với phấn hoa?" Nàng rốt cục nhịn không nổi, cất tiếng hỏi hắn.

"Chẳng lẽ không đúng sao? Em vừa vào biệt thự liền che mũi. Bộ dạng khó chịu đều viết rõ cả trên mặt." Thương Nghiêu đem chén để xuống, đột nhiên ghé sát mặt lại bên nàng, xấu xa cười, "Em là người phụ nữ tôi thích, tôi không muốn thấy em vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà phải nhập viện chút nào."

Lạc Tranh kinh hoàng vội vàng lui về phía sau, tim lại điên cuồng đập loạn.

Nàng không thể không thừa nhận, Thương Nghiêu là một người đàn ông cực kỳ am hiểu lòng người, sự quan sát của hắn lại vô cùng tinh tế khiến người khác phải giật mình. Chỉ cần một ánh mắt, một động tác, thậm chí là một nét biểu cảm thoáng qua cũng khiến hắn có thể đoán chính xác suy nghĩ của người đối diện.

Nếu yêu người đàn ông như hắn, thật sự hạnh phúc nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.

Hắn có thể dễ dàng hiểu rõ tâm tư phụ nữ, làm cho người phụ nữ hắn yêu hạnh phúc tột cùng. Nhưng mà hắn cũng là người tình nguy hiểm nhất, khiến cho người phụ nữ yêu hắn rơi vào tuyệt vọng.

Nghĩ tới đây, trong lòng Lạc Tranh bất chợt cảm thấy lạnh run...

Người phụ nữ hắn yêu, nhất định phải rất tài năng... Bất giác, trong đầu nàng lại hiện lên hành vi càn rỡ của hắn tối hôm trước...

"Em sao vậy?" Thương Nghiêu khẽ nâng khuôn mặt nhỏ bé của nàng, cười hỏi.

Lạc Tranh vội vàng quay đi, hơi mất tự nhiên nói, "Tôi muốn nghỉ ngơi, xin anh hãy về đi."

Nàng, thật sự không biết làm cách nào để có thể đối mặt với hắn.

"Tranh, em đang bệnh, tôi có thể ở lại chăm sóc em..."

"Không cần, tôi không thích người khác chăm sóc." Lạc Tranh vội đứng dậy, chân trần đi tới, mở cửa ra, "Thương Nghiêu tiên sinh, bệnh của tôi là chuyện nhỏ, việc công ty mới là chuyện lớn, xin ngài mau về công ty đi, tôi chỉ muốn ở lại một mình."

Thương Nghiêu cười cười, vững vàng bước tới bên cạnh Lạc Tranh, cũng không chịu đi ra ngoài theo yêu cầu của nàng. Hai tay hắn bóp chặt đôi vai nhỏ, đôi mắt thâm thuý tựa như có thể nhìn thấu tận đáy mắt nàng.

"Tranh, lúc này còn muốn giận dỗi với tôi sao?"

Lạc Tranh ngước lên, nhìn vào ánh mắt vô cùng sắc bén của hắn, lẳng lặng nói, "Thương Nghiêu tiên sinh dùng từ này không được hợp lý lắm. Ngài là ông chủ, tôi chỉ là nhân viên, sao dám giận dỗi chứ? Tôi chỉ muốn ở nhà một mình nghỉ ngơi cho tốt, không muốn bị người khác quấy rầy."

Thương Nghiêu nhìn nàng hồi lâu, sắc mặt vô cùng bình lặng, khiến người khác không thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn. Một lúc sau, hắn đột nhiên nhếch môi, khe khẽ cười xoa đầu nàng, giọng nói trầm ấm vô cùng bao dung.

"Được, vậy em nghỉ ngơi cho tốt." Nói xong, hắn xoay người rời đi...

"Rầm..." Lạc Tranh đóng cửa lại, thân thể vô lực dựa lên cánh cửa, khó nhọc thở từng hồi.

Đưa mắt nhìn về phía bàn trà, mới phát hiện hắn đã chuẩn bị thuốc rất đầy đủ...

Trong nội tâm Lạc Tranh lại dâng lên một hồi hỗn loạn. Nếu như hết thảy những lời này là của Húc Khiên, nàng nhất định sẽ cảm động tới chảy nước mắt. Nhưng mà, hắn lại là bạn tốt của Húc Khiên, rốt cục hắn muốn làm cái gì?

Đầu óc của nàng lúc này thật sự mê muội...

Hắn chắc hẳn đã kết hôn, có vợ... Hắn nhất định rất yêu vợ của mình. Người như hắn, nếu không yêu thương, sao có thể tuỳ tiện kết hôn chứ?

Nếu đã kết hôn, hắn vì cái gì còn đến trêu chọc nàng?

Nghĩ tới đây, trong đầu Lạc Tranh thoáng hiện lên một câu Thương Nghiêu đã từng nói trước đây,

"Tôi năm nay 34 tuổi, giám đốc tập đoàn RM, chưa từng kết hôn."

Hắn nói dối!

Rõ ràng ngay từ đầu đã là tên lừa gạt.

Nếu như hắn chưa kết hôn, tại sao tối hôm đó cô gái kia lại gọi hắn là anh rể?

Lạc Tranh chỉ cảm thấy buồn cười. Nàng sao lại có thể nhớ rõ ràng từng lời nói của hắn như vậy. Ngay từ lúc đầu, hắn đã là tên lừa gạt rồi. Có lẽ, tất thảy mọi thứ về hắn đều là giả, cũng giống như sự hoài nghi ban đầu của nàng, đó chỉ là bộ mặt bên ngoài của người đàn ông này.

Hắn còn có một bộ mặt khác không để ai biết?

Cho tới bây giờ, nàng cũng chưa từng nghe hắn đề cập đến các mối quan hệ riêng tư, ví dụ như gia đình hay cuộc sống hàng ngày của hắn. Đương nhiên, những chuyện này hắn không nói cho nàng cũng là bình thường. Nhưng mà còn những nhân viên khác ở công ty thì sao? Khi nàng tình cờ hỏi Isabel, nàng cũng đã giật mình. Isabel làm việc bên cạnh Thương Nghiêu nhiều năm như vậy, mà đối với cuộc sống riêng tư của hắn cũng không hề hay biết. Thậm chí, Isabel cũng chỉ biết gọi hắn là Thương Nghiêu tiên sinh.

Hắn không thể nào đơn giản như vậy! Bề ngoài càng đơn giản, sau lưng sẽ càng phức tạp. Nàng không tin người Pháp cũng sẽ gọi hắn bằng cái tên Thương Nghiêu, cho dù hắn có là con lai đi nữa cũng vậy.

Càng nghĩ, tâm tình lại càng loạn. Nàng dứt khoát bước lên lầu, chuyện gì cũng không muốn nghĩ nữa. Trở lại phòng ngủ, một lát sau, Lạc Tranh thiếp đi, cái gì cũng không biết...

Ánh nắng ban ngày dần bị ánh trăng thay thế, màn đêm đã buông xuống tự khi nào...

Bên ngoài cửa sổ, cảnh đêm vô cùng mỹ lệ. Ánh trăng hắt lên cửa kính, chiếu lên thân ảnh một người đàn ông đang ngồi nhàn nhã trên ghế giám đốc.

"Phải làm sao đây? Tôi nghe ra ý tứ trong lời nói của anh ấy. Anh ấy muốn rời bỏ tôi." Một giọng nữ có chút bất lực truyền đến từ trong điện thoại, nghe kỹ còn cảm thấy vài phần uỷ khuất.

"Hắn bỏ được sao?" Người đàn ông kia không hề đếm xỉa đến câu hỏi, khẽ dựa lưng vào thành ghế. Ánh mắt hắn nhìn cảnh phồn hoa của thành phố về đêm, khoé môi nổi lên nét lạnh lùng che khuất sự tà mị thường ngày.

"Anh ấy có cái gì không bỏ được? Anh ấy sắp kết hôn rồi, đương nhiêu muốn đem mọi chướng ngại trừ bỏ hết." Giọng nữ trong điện thoại mang đậm ý tức giận khó kìm.

"Nếu như cô cũng tự coi bản thân mình là chướng ngại, còn muốn hắn coi trọng cô sao?" Trên cửa kính phản chiếu một ánh mắt đầy khinh miệt cùng tia nhìn thâm thuý mang đậm nét u ám.

*****

"Vậy tôi phải làm sao đây? Người ta thực sự không nghĩ được cách nào cả." Giọng nữ kia có chút nũng nịu.

"Thể hiện bản lĩnh của cô, cô càng ngốc, hắn sẽ càng thích, hiểu chưa?" Người đàn ông cất giọng nhàn nhạt nói.

"Vậy..." Giọng nữ kia dường như có chút chần chừ, dừng lại vài giây, sau đó khẽ cất lên vô cùng dịu dàng, "Thương Nghiêu tiên sinh, người ta...rất nhớ ngài."

Nghe được câu này, quả nhiên Thương Nghiêu lạnh lùng nhếch môi, đáy mắt nổi lên tia mỉa mai nồng đậm, "Vậy cô càng phải ngoan ngoãn thay tôi làm việc cho tốt, như vậy mới không phụ sự kỳ vọng của tôi đối với cô."

"Người ta biết rồi..." Giọng nữ kia lại yêu kiều đáp lại.

Lúc này....

"Anh rể..." Tiếng gọi cũng theo cửa phòng làm việc mở ra trong nháy mắt, âm thanh của giày cao gót càng lúc càng gần.

"Sẽ gọi lại sau!" Thương Nghiêu xoay người dặn dò vài câu trong điện thoại, nhìn về phía Sally đang đột nhiên xông vào, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, vẻ không hài lòng trên gương mặt dường như tăng thêm vài bậc.

Vẻ mặt Sally đang hưng phấn nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của Thương Nghiêu cũng sợ đến cứng lại, bước chân cũng dè dặt hơn. Thấy hắn đặt điện thoại xuống mới dám tiến lên, bày ra bộ dạng vô cùng quyến rũ ngồi xuống phía đối diện.

Thương Nghiêu nhìn cô ta một thoáng, vừa muốn mở miệng, lại bị Sally vội vã lên tiếng ngắt lời.

"Được rồi, được rồi! Em biết anh muốn nói gì. Là em không đúng, vào phòng làm việc của anh không có gõ cửa." Sally đem đồ trong tay đặt lên mặt bàn, giơ hai tay lên bày ra vẻ đầu hàng vô điều kiện.

Thương Nghiêu nhìn thoáng qua mấy thứ trên bàn, khẽ nhíu mày, "Đây là cái gì?"

Sally khẽ chép miệng, khuôn mặt có vẻ hơi mất tự nhiên. Một lúc sau, hai tay khẽ co lại, nói khẽ, "Đương nhiên là thuốc rồi. Đây là thuốc trị cảm cúm loại tốt nhất. Lần trước chị bị ốm cũng uống cái này, khỏi rất nhanh."
Thương Nghiêu có vẻ buồn cười khẽ nhếch môi, "Xem ra cô còn biết mình đã làm sai."

"Anh rể..." Sally khẽ hắng giọng, "Em cũng đâu phải kẻ đại gian đại ác, tại sao lại nhìn em như vậy?"

"Thật sao? Trước nay tôi không hề biết cô lại có sở thích đẩy người khác xuống nước." Hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt sắc bén như chim ưng của Thương Nghiêu nhìn chằm chằm vào Sally.

Sally bị hắn nhìn đến nỗi toàn thân đều cảm thấy không thoải mái, khó nhọc cất tiếng giải thích, "Đó là do cô luật sư kia không biết thân biết phận, lại còn nói em không có đầu óc. Em đương nhiên tức giận liền đẩy cô ta xuống, cũng chỉ muốn cho cô ta một bài học thôi."

"Nếu đã nói vậy tức là cô không có làm sai. Vậy số thuốc này là ý gì?"

"Đó là..." Sally nhìn thoáng qua số thuốc, lại khẽ liếc hắn, "Chẳng phải là sợ anh trách tội sao? Tối qua, ánh mắt của anh như thể muốn đem em giết luôn. Nếu không, sao em phải chủ động đến làm vài chuyện khiến tâm tình anh vui vẻ chứ. Ai ngờ nghe được tin cô luật sư kia bị cảm nặng, nghĩ lại chắc cũng có liên quan đến việc bị ngã xuống nước hôm qua. Nói đi nói lại, cô ta cũng thật quá yếu ớt, mới thế mà đã phát bệnh rồi."

Nhìn vẻ mặt có chút khinh thường của Sally, Thương Nghiêu cũng chẳng buồn nói thêm với cô ta, đem chỗ thuốc cầm trên tay nhìn kỹ.

"Yên tâm đi, không phải là thuốc độc. Em nào dám ở trước mặt anh làm ra những chuyện như vậy." Sally cất giọng vô cùng bất mãn.

"Cô không ngại đường xa chạy tới Paris này, chắc không phải là vì buổi tiệc đó chứ? Thương Nghiêu cất tiếng hỏi, ý vị vô cùng sâu xa.

"Em đương nhiên là vì chị rồi. Anh có biết chuyện xấu của anh và cô luật sư kia vừa truyền tới, chị liền đứng ngồi không yên. Em vừa hay thay chị đi một chuyến, anh không biết trong lòng chị nhớ anh tới mức nào sao..." Nói đến đây, Sally đứng dậy, đi về phía Thương Nghiêu, vẻ mặt vô cùng quyến rũ vòng tay ôm lấy cổ hắn, lại từ từ dời xuống, khẽ vuốt ve lồng ngực rộng rãi cùng cơ ngực rắn chắc, ngón tay xinh đẹp lộ ra ý khêu gợi mê người.

"Còn em nữa... Anh rể, Sally cũng rất nhớ anh."

Thương Nghiêu cũng không có đẩy Sally ra, để mặc ngón tay kia tuỳ ý chạy lung tung trên lồng ngực hắn. Thân hình cao lớn không một chút hợp tác, mở miệng cất giọng lạnh lùng.

"Sally, cô nên hiểu cho rõ. Cho dù cô ở trước mặt tôi cởi sạch, tôi cũng không có chút hứng thú nào với cô hết."

"Anh..." Sally vô cùng xấu hổ, tức giận thu tay lại, đứng ở trước mặt hắn, "Anh yêu chị em như vậy sao? Em có điểm nào không bằng chị chứ? Vì sao anh yêu chị mà không thể yêu em?"

"Về điểm này hãy đi hỏi chị của cô." Thương Nghiêu nói xong cũng không thèm đếm xỉa gì tới cô ta nữa.

Sally tức giận đi đến sofa ngồi xuống, vẻ mặt bất mãn nhìn Thương Nghiêu. Thật lâu sau, cất tiếng hỏi, hàm ý không vui không hề che dấu. "Anh rể, thành thật cho em biết, anh với Lạc luật sư kia, thực sự không hề động lòng?"

Thương Nghiêu chẳng buồn nhìn đến cô ta, nhàn nhạt nói, "Cô nên biết cho rõ ràng, tất cả những vấn đề riêng tư, tôi sẽ không trả lời."

"Chuyện này có liên quan đến chị em." Sally lại đứng dậy, vẻ mặt cáu kỉnh.

"Chuyện này cũng không liên quan đến chị cô." Thương Nghiêu vẫn giữ nguyên giọng nói bình thản như trước.

Sally nghe vậy, càng thêm không vui, "Sao có thể không liên quan? Em không muốn có kẻ thứ ba xen vào phá hoại tình cảm của chị."

"Sally, trong mắt tôi, cô càng giống kẻ thứ ba hơn." Thương Nghiêu buồn cười nhìn cô ta.

Trên mặt Sally thoáng hiện lên vẻ mất tự nhiên, "Em dĩ nhiên muốn, nhưng là... Em cũng biết mình không nên tranh giành với chị. Nhưng mà..." Ánh mắt chợt trở lên sắc bén, Sally trầm giọng nói, "Nếu cô luật sư kia dám xen vào tình cảm của hai người, em nhất định không để yên cho cô ta."

"Tự quản lý bản thân cho tốt rồi hãy nói!" Thương Nghiêu đặt tập tài liệu trong tay xuống, ánh mắt chuyển lạnh, "Cô làm loạn vậy đủ rồi, đêm nay tôi sẽ cho máy bay riêng đưa cô về nhà."

"Em còn muốn ở đây chơi thêm vài ngày..." Sally vừa muốn phản đối, lại thấy vẻ không vui trong đáy mắt Thương Nghiêu, bèn im miệng.

"Được rồi, được rồi, em đi, được chưa? Nhưng mà, anh nhất định không được động lòng với cô luật sư kia." Vẫn không cam tâm, Sally cố vớt vát dặn dò thêm.

"Trở về chăm sóc chị cô cho tốt, còn nữa..." Thương Nghiêu cất giọng nói không chút tình cảm, "Về sau, trước khi vào phòng làm việc của tôi, nhớ gõ cửa!"

Sally hơi chu mỏ vẻ bất mãn, buồn buồn gật đầu. Người đàn ông này vẫn cứ lạnh nhạt như vậy...

Nhưng mà, hắn càng như vậy, sẽ càng khiến phụ nữ ham muốn níu giữ...

***

Bóng đêm càng thêm mị hoặc, từng ngôi sao trên trời lúc ẩn lúc hiện giống như những con mắt lặng lẽ quan sát thế gian. Ánh trăng xuyên thấu cửa sổ, toả ra thứ ánh sáng trắng bạc chiếu vào phòng ngủ, hắt lên gò má của thân hình xinh đẹp đang ngủ trên giường khiến khung cảnh trong phòng càng thêm mông lung, huyền ảo.

Chỉ là, nàng ngủ càng lúc càng bất an. Thân thể lúc nóng, lúc lạnh, mồ hôi liên tục rịn ra. Lông mày đen nhánh khẽ chau lại, hàng lông mi dài cong vút dưới ánh trăng khe khẽ run rẩy, tựa như cánh bướm xinh đẹp, không ngừng lay động trên những cánh hoa...

Lạc Tranh lại chìm vào một cơn ác mộng, hết thảy sự việc trong cơn ác mộng đó khiến nàng run rẩy không ngừng.
Nàng mơ thấy mình khi còn nhỏ, một mình ăn cơm, một mình đi học. Cho đến khi tan học, những bạn cùng lớp đều được cha mẹ đón về, nàng mới đeo cặp sách lên, lẳng lặng hướng về phía nhà, cô độc cất bước...

*****

Một hình ảnh khác lại hiện ra, nàng thấy mình nhỏ bé ngồi thu lu trong góc nhà, khắp nơi trong nhà đều hỗn độn, dường như không có thứ gì còn nguyên hình dạng...

Trong nhà còn có rất nhiều người, đều là hàng xóm quanh đó. Bên tai nàng văng vẳng tiếng khóc của mẹ, lại thêm tiếng chửi rủa thô lỗ của cha trong cơn say xỉn cùng tiếng động chân động tay...

Dường như tất cả hàng xóm đều có mặt...

Nàng trông thấy ánh mắt cha vằn lên tia máu. Ông vẫn là người ưa bạo lực như vậy, uống rượu xong liền thượng cẳng chân hạ cẳng tay với vợ.

Nàng đã sợ đến mức không dám khóc thành tiếng, chỉ ngồi ở một góc lặng lẽ chảy nước mắt. Nàng quá mệt mỏi rồi, lại không đủ sức kéo cha lại, tất cả hy vọng đành đặt lên những người hàng xóm, hy vọng họ có thể ngăn cản hành vi điên cuồng của cha...

Đúng lúc này, nàng nhìn thấy cha từ dưới phòng bếp cầm lên một con dao lớn, hướng về phía mẹ chém xuống.

"A..."

Theo tiếng hét, Lạc Tranh đột ngột bừng tỉnh, khó nhọc thở hổn hển. Mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi, không biết là do bị bệnh hay vì cơn ác mộng vừa rồi.

Trước mắt cơ hồ chỉ có một màu đỏ rực của máu. Trong giấc mộng, cha quơ quơ con dao chém về phía mẹ, một màn này hiện lên rõ ràng trước mặt nàng.

Toàn thân Lạc Tranh phát run. Mỗi lần nằm mơ về hồi nhỏ, nàng đều yếu ớt như vậy, giống như đứa trẻ bất lực. Giờ này, Lạc Tranh thực muốn gọi điện cho mẹ, nhưng nàng cũng biết rõ, nếu nàng vì cơn ác mộng này mà gọi, nhất định sẽ khiến mẹ càng lo lắng.

Vô thức ôm lấy hai vai, ánh đèn mờ ảo trong phòng cho nàng biết đêm đã khuya. Đèn đầu giường là nàng bật lên sao? Lạc Tranh cố nghĩ lại cũng không nhớ ra mình đã bật đèn lúc nào...

Bóng đêm ngoài cửa sổ như hoà với bóng đêm trong giấc mộng. Có lẽ, chỉ mình nàng hiểu rõ, từ nhỏ tới lớn, nàng sợ bóng đêm tới mức nào.

Ngã bệnh, lại thêm cơn ác mộng, không gian yên tĩnh làm cho Lạc Tranh càng thêm sợ hãi, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Gần đây nàng làm sao vậy? Tại sao cứ liên tục mơ về hồi còn nhỏ? Đoạn ký ức này không phải nàng đã lãng quên rồi sao? Vì cái gì còn khiến nàng nhớ lại những cảnh tượng hãi hùng đó?

Ngón tay vô thức chạm vào điện thoại, lại là một đêm như vậy, lại bừng tỉnh sau cơn ác mộng, Húc Khiên...

Lạc Tranh như người chết đuối vớ được cọc, vội vàng cầm lấy điện thoại, cũng không để ý đến việc chênh lệch múi giờ, vội vã ấn một dãy số. Giờ khắc này, nàng vô cùng hy vọng có thể nghe được giọng nói của Húc Khiên, hy vọng hắn có thể ở bên cạnh an ủi nàng...

Nhưng mà...

Điều khiến Lạc Tranh thất vọng chính là, lại hệt như đêm đó, di động của Húc Khiên liên tục không có người bắt máy. Không thể nào...giờ này Húc Khiên lẽ ra đang làm việc mới đúng, tại sao lại không nghe điện thoại...

Lạc Tranh chỉ cảm thấy cảm giác lạnh lẽo quen thuộc nhanh chóng bao phủ toàn thân, ngón tay cũng bắt đầu nổi lên một hồi tê dại. Giống như đụng phải một khối băng lớn, từng dây thần kinh của nàng cũng theo đó chết lặng.

Thân thể vô lực chậm rãi ngả xuống giường, điện thoại di động cũng theo đó rơi xuống sàn. Lạc Tranh lại nhớ tới đêm đó, càng không giải thích được nỗi nhớ đó có quan hệ gì với tin nhắn mà Thương Nghiêu để lại...

Nàng vô cùng sợ hãi, cảm giác sợ hãi không biết bắt nguồn từ đâu khiến máu trong người đều như chảy ngược. Nàng cần một vòng tay ấm áp, thật sự rất cần.

Khi Lạc Tranh còn đang run lẩy bẩy, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, ánh đèn ngoài cửa chiếu lên một thân hình cao lớn đang tiến vào, tiếng bước chân vững chắc càng lúc càng gần.

"Tranh, em sao vậy?" Một đôi bàn tay to lớn đem nàng đỡ dậy, giống như một sức mạnh từ trên trời giáng xuống kéo nàng từ vực thẳm hắc ám trở lại với cuộc sống.

Lạc Tranh mơ mơ màng màng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, vẫn là nét cương nghị đó, hơi thở đầy nam tính, là...Thương Nghiêu.

Thấy ánh mắt tan rã của Lạc Tranh, Thương Nghiêu hơi sững sờ, đưa tay vuốt nhẹ trán nàng, hoàn hảo, nhiệt độ cơ thể cũng rất bình thường, nhưng mà bộ dáng của nàng...?

Ánh mắt mang theo nghi vấn lướt nhìn xung quanh, thấy di động rơi dưới sàn, nhặt lên nhìn thấy dãy số trên màn hình là của Ôn Húc Khiên, khẽ cười nhíu mày, lại đem di động quăng đi.

"Tranh..." Hắn thì thầm gọi nàng, đặt nàng nằm xuống, ánh mắt thâm thúy nhìn nàng không hề chớp lấy một lần, "Nhìn em thật không ổn chút nào, tôi sẽ gọi bác sỹ, em cố chịu một chút."

Dứt lời, hắn đứng dậy...

"Không cần..." Lạc Tranh yếu ớt cất tiếng, sau một khắc, bàn tay nhỏ bé cũng theo đó kéo bàn tay hắn lại, tiếng nói đứt quãng giống như một sinh vật nhỏ bé bị thương khiến người nghe cảm thấy đau lòng.

Tâm tình của Thương Nghiêu cũng theo động tác của nàng mà rung động. Hắn không khó cảm nhận được ngón tay nàng đang run rẩy, sự run rẩy của nàng dường như len lỏi vào tận tâm hồn hắn.

"Bệnh tình của em dường như lại nặng thêm." Hắn thuận thế ngồi bên cạnh nàng, hàng lông mày rậm thoáng hiện lên nét ôn nhu mà ngay cả hắn cũng không nhận ra.

"Không... không cần bác sỹ, đừng đi..." Lạc Tranh tựa như một đứa trẻ nhỏ bất lực, nắm được cọng rơm cứu mệnh, nàng dường như chui hẳn vào trong ngực Thương Nghiêu, tham lam ôm lấy cảm giác an toàn do hắn mang lại.

Nàng không biết giờ khắc này có phải đang nằm mơ hay không, cũng không biết người đàn ông này vì cái gì đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng. Nàng chỉ biết là, nàng cần an ủi, cần một vòng tay ấm áp, chỉ có như vậy, nàng mới không cảm thấy cô độc, không cảm thấy sợ hãi.

Người đẹp trong lòng chủ động ôm lấy khiến cho Thương Nghiêu thoáng ngẩn người. Nhưng sau một khắc, khi thân hình mềm mại của Lạc Tranh khẽ vùi trong ngực hắn, cho dù cách một lớp vải, hắn vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại của nàng, hơn nữa là sự run rẩy toàn thân...

Đổi bị động thành chủ động, cánh tay rắn chắc ôm lấy nàng, quấn chặt. Bàn tay kia khẽ đưa lên, dịu dàng vuốt ve mái tóc dài sau lưng nàng, giọng nói vô cùng ngọt ngào tràn ngập nhu tình.

"Em sao vậy, lại gặp ác mộng?"

Bàn tay đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc khiến cho nàng cảm thấy được an ủi, khe khẽ gật đầu, Lạc Tranh nhắm mắt lại, toàn thân vô lực vùi trong ngực hắn.

"Tôi rất sợ, thật sự rất sợ..."

Tâm tư Thương Nghiêu bỗng dưng nổi lên một trận co rút đau đớn. Hắn trước nay chưa từng thấy qua vẻ yếu ớt như vậy ở nàng. Giờ khắc này, nàng như thay đổi hoàn toàn, giống như một sinh vật bé nhỏ nức nở trong ngực hắn. Lúc này đây, trong lòng hắn chỉ có một cảm giác, muốn bảo vệ nàng cho thật tốt.

Là cơn ác mộng thế nào mà khiến nàng sợ hãi đến vậy? Từ sợi tóc ướt đẫm của nàng, hắn có thể nhận ra, nàng thực sự rất sợ...

"Không sao, có tôi bên cạnh em, không cần sợ." Lần đầu tiên, từ tận đáy lòng hắn phát ra ý nghĩ muốn bảo vệ, muốn an ủi một phụ nữ...

Bàn tay nhè nhẹ vỗ về nàng, mà Lạc Tranh lúc này giống như một quả bóng xẹp hơi, vùi ở trong ngực hắn, tùy ý để hắn khẽ vuốt ve mình.

Giờ khắc này, không khí yên tĩnh chợt dâng lên một cảm giác vô cùng ái muội...

"Đừng để tôi một mình ở nơi này..." Lạc Tranh càng lúc càng ôm chặt lấy hắn.

"Không đâu..." Thương Nghiêu cúi đầu xuống, thương tiếc hôn nhẹ lên trán nàng. Khi đôi môi mỏng chạm vào làn da thơm ngát của nàng, trong nháy mắt, nét ôn nhu trong mắt hắn biến thành chân tình sâu đậm...

Nụ hôn nhẹ nhàng từ từ dời xuống, giống như bươm bướm khẽ lướt trên gương mặt nàng, dịu dàng quét qua hàng mi đang run rẩy, sống mũi thẳng tắp, rồi sau đó, nhẹ nhàng nâng lên chiếc cằm nhỏ xinh của nàng, cùng đôi môi nàng kề sát...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top