Chương 32: Em phải hiểu tôi mới có thể phục vụ em
Sau khi Diêu Vũ ra ngoài, Lạc Tranh cũng ngừng xem hồ sơ, ánh mắt nhìn về phía điện thoại trên bàn, trong đầu lại vang lên tin nhắn lúc 4h sáng kia, bàn tay nhỏ bé có chút do dự.
Một lúc sau, nàng khẽ thở dài, rốt cục vẫn nhấc máy lên.
"Cốc cốc cốc..." tiếng gõ cửa bất giác vang lên, liền sau đó, Ôn Húc Khiên khuôn mặt tươi cười bước vào.
"Cạch..." Lạc Tranh vô thức đem điện thoại vội vàng đặt xuống, đáy lòng chợt nổi lên một cảm giác hồi hộp khó tả, như thể nàng đang yêu đương vụng trộm vậy.
Ôn Húc Khiên thấy vậy, dịu dàng nói, "Em định gọi điện à? Vậy anh ra ngoài trước..."
"Húc Khiên..." Lạc Tranh thấy hắn xoay người bước ra liền gọi lớn, hơi mất tự nhiên đưa tay vén lọn tóc ra sau tai, "Cũng không phải cú điện thoại quan trọng, lát nữa em gọi cũng không sao."
Ôn Húc Khiên nghe vậy, cười cười, ngồi xuống đối diện với nàng, kéo bàn tay nhỏ bé của nàng giữ chặt trong tay hắn, "Tranh Tranh, việc chúng ta muốn kết hôn, em đã báo cho bác gái biết hay chưa?"
"Em..." Lạc Tranh hơi sững sờ. Trời ạ, sao nàng lại có thể quên mất chuyện này.
"Em sao vậy?" Ôn Húc Khiên thấy ánh mắt của nàng có chút khác thường, ân cần hỏi han, "Không phải là bác gái ở bên kia có chuyện gì chứ?"
"A... không phải. Có lẽ đường truyền không tốt, điện thoại không liên lạc được, lát nữa em sẽ gọi lại." Lạc Tranh không muốn nói với hắn mình quên thông báo cho mẹ chuyện này, bởi vì có thể khiến hắn cảm thấy mình không được tôn trọng.
"Tốt rồi, Tranh Tranh, cũng phải nhanh chóng báo cho bác gái. Bởi vì sáng nay anh cùng cha mẹ đã chọn được ngày đính hôn, nhưng cũng phải có sự đồng ý của em nữa." Ôn Húc Khiên nở nụ cười hạnh phúc, khóe môi hơi cong lên.
"Anh đã đem chuyện này nói với hai bác rồi? Sao nhanh vậy..." Lạc Tranh hơi có chút thất thần, ánh mắt không dấu được vẻ kinh ngạc.
"Không nhanh, không nhanh chút nào. Em cũng biết, ba mẹ anh sốt ruột muốn anh đón em về từ lâu rồi. Mỗi ngày đều phàn nàn với anh mong sớm được bế cháu. Lúc anh đem chuyện này thông báo, hai người thật sự cao hứng, cả đêm không ngủ, liền giở lịch ra chọn ngày tốt." Ôn Húc Khiên nhìn nàng, thanh âm không dấu được sự vui vẻ.
Lạc Tranh trong mắt nổi lên tia ôn nhu, trong đầu nghĩ đến một đôi vợ chồng già tình cảm thâm trọng, nụ cười bên môi lan tỏa. Kể từ lần đầu tiên Húc Khiên dẫn nàng về nhà gặp cha mẹ hắn, nàng thật sự kính trọng hai vị trưởng bối này. Trước giờ, nàng chưa từng nghĩ rằng trên đời lại có cặp vợ chồng ân ái như vậy, nhìn hai người quan tâm chăm sóc lẫn nhau, dáng vẻ hiền hậu khoan dung, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được hạnh phúc.
Nàng luôn tin tưởng, hoàn cảnh gia đình có tác dụng rất lớn đến quá trình trưởng thành của mỗi người.
Có cha mẹ tuyệt vời như vậy, mới có thể nuôi dưỡng được một người ôn nhu tao nhã, biết quan tâm chăm sóc người khác như Ôn Húc Khiên. Chính bởi vậy, Lạc Tranh càng yêu thương hắn nhiều hơn.
"Húc Khiên, hôn lễ định vào ngày nào?"
"Là ngày 15 tháng sau, cha mẹ nói đó là ngày lành, rất thích hợp tổ chức hôn lễ." Ôn Húc Khiên ôn nhu cười.
"Có vội quá hay không?" Lạc Tranh không ngờ hôn lễ được tổ chức ngay tháng sau, thực sự là quá nhanh, đến nỗi nàng còn không kịp chuẩn bị tâm lý...
"Vội vàng? Sao có thể chứ?" Ôn Húc Khiên nhẹ nhàng đùa giỡn ngón tay xinh xinh của nàng, cười khẽ, "Vì hôn lễ này chúng ta đã chuẩn bị vài năm rồi, không phải sao? Anh còn hận không thể cưới em về ngay hôm nay."
Lạc Tranh gò má chợt ửng hồng, "Nhưng mà nhanh như vậy, hôn lễ có rất nhiều chuyện lớn nhỏ cần phải chuẩn bị..."
"Tranh Tranh, mọi việc chuẩn bị cho hôn lễ em không cần lo lắng, anh cũng không hoàn toàn lo hết mọi thứ, còn có ba mẹ, hai người họ rất vui mừng giúp chúng ta mà." Ôn Húc Khiên khẽ hôn lên bàn tay nàng, thái độ đầy sủng ái.
Lạc Tranh cảm thấy ngọt ngào khó tả, cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong lòng. Có lẽ, đây chính là thứ nàng hằng mong muốn, một tình yêu dịu dàng như nước, được cha mẹ chồng yêu thương, cuộc sống yên ổn, thoải mái...
"Đã lâu em không có qua thăm hai bác rồi."
"Tìm thời gian thích hợp, chúng ta cùng đi."
"Vâng!" Lạc Tranh gật đầu, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập hạnh phúc.
Sau khi Ôn Húc Khiên rời khỏi, Lạc Tranh trong lòng thấy thật thư thái, bất chợt nhớ ra vừa rồi chưa có gọi điện. Nhấc máy lên, lần này nàng không có một chút do dự.
Tiếng chuông vừa reo lần đầu tiên đã có người bắt máy.
"Tranh, tôi đợi điện thoại của em từ sáng tới giờ." Giọng nói của hắn từ trong điện thoại truyền tới, vẫn là thanh âm dễ nghe như vậy, khiến tâm tư Lạc Tranh nổi lên một hồi rung động, cảm giác hệt như đêm qua.
"Thương Nghiêu tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì?" Lạc Tranh ổn định lại tinh thần, dùng giọng điệu bình thản nhất hỏi hắn.
"Có, là việc rất quan trọng!" Thương Nghiêu thấp giọng khiến người nghe không thể đoán được hắn đang nghĩ gì. "Lập tức đến khách sạn gặp tôi!"
Lạc Tranh nhìn lịch làm việc, có chút chần chừ, nhíu nhíu mày, "Thương Nghiêu tiên sinh, thật xin lỗi, tôi còn đang xử lý một vụ kiện khác, lần sau xin ngài hẹn trước!"
Giọng có chút không thoải mái, bởi Lạc Tranh thực sự chán ghét kiểu ra lệnh của hắn, cứ như thể nàng là thuộc hạ của hắn vậy, hễ gọi là phải tới.
"Luật sư Lạc, đừng quên, tôi mới là khách hàng lớn nhất của em, cũng là ông chủ của em. Tôi hiện tại muốn em đến khách sạn tìm tôi, em nhất định phải tới!" Thương Nghiêu vẫn giữ thái độ kiên trì, nói thêm câu cuối, "Nếu không đến, tôi sẽ coi như em vi phạm hợp đồng. Tôi đợi em thêm nửa giờ nữa, nhớ kỹ, chỉ có nửa giờ."
Dứt lời, hắn nhanh chóng cúp máy...
"Khoan đã!" Lạc Tranh sửng sốt ngây người, đây là lần đầu tiên có người chủ động cắt điện thoại khi nói chuyện cùng nàng.
Hắn thật là... Lạc Tranh khẽ bóp trán. Đáng ghét, hầu hạ loại khách hàng kiểu này, chắc nàng sẽ về hưu sớm.
***
Nửa giờ sau.
"Luật sư Lạc, xin mời." Nhân viên chuyên trách của khách sạn chịu trách nhiệm phục vụ Thương Nghiêu đích thân mở cửa xe cho Lạc Tranh, lịch sự cúi chào.
"Xin hỏi Thương Nghiêu tiên sinh...?" Lạc Tranh bước xuống, phục vụ nhanh chóng đánh xe vào bãi đậu.
Đi trước dẫn đường, nhân viên khách sạn chủ động giúp nàng bấm nút thang máy, "Thương Nghiêu tiên sinh ở trong phòng, có căn dặn nếu Luật sư Lạc tới, có thể trực tiếp lên đó."
Lạc Tranh hít sâu một hơi, gật gật đầu, "Anh vất vả rồi."
"Luật sư Lạc thật khách sáo." Nhân viên phục vụ lịch sự cúi chào, xoay người rời đi.
Thang máy thẳng tiến lên tầng cao nhất, Lạc Tranh đứng trước cửa phòng Hoàng gia, đưa tay gõ cửa. Vừa mới gõ nhẹ hai tiếng, đã thấy cửa phòng bật mở.
Lạc Tranh đẩy cửa bước vào.
Thảm trải sàn, sofa, rèm cửa đều một màu tuyết trắng tinh khiết...Thật không hổ là phòng đẳng cấp Hoàng gia, không gian vô cùng rộng rãi cùng với nội thất cao cấp thể hiện rõ cảm giác xa hoa vô cùng.
Lạc Tranh bước vào căn phòng xa hoa, trong không khí tràn ngập mùi hoắc hương nhè nhẹ đặc trưng. Cảm giác giống như sáng sớm hôm đó, thật ấm áp.
Nhìn lướt khắp phòng, không thấy bóng dáng hắn, Lạc Tranh khẽ nhíu mày, đành bước đến trước cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Thương Nghiêu tiên sinh?"
"Vào đi!" Từ bên trong, giọng nói trầm thấp của hắn cất lên.
Lạc Tranh bất đắc dĩ lắc đầu, đẩy cửa bước vào, lập tức trừng lớn đôi mắt.
Đây là phòng ngủ của hắn, đương nhiên rồi!
Trong phòng không có chút hỗn độn nào mà ngược lại vô cùng ngăn nắp. Giường cũng không hề có dấu vết lộn xộn chứng tỏ trước đó đã diễn ra khung cảnh kích tình mãnh liệt...
Nhưng là...
Chuyện khiến Lạc Tranh kinh sợ chính là người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa trắng như tuyết cách đó không xa. Hắn đang nhàn nhã hút xì gà, đôi mắt cuồng dã như chim ưng chăm chú nhìn nàng, mà hắn... chỉ mặc độc một cái quần lót.
Có nhầm lẫn hay không?
Lạc Tranh trong lúc nhất thời sững người tại cửa, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, một màn này quả thực ngoài dự liệu của nàng.
"Cũng không tệ lắm, ba mươi phút, không sớm một giây, cũng không chậm một giây, rất đúng giờ." Ngồi trên sofa, Thương Nghiêu bắt chéo hai chân, bắp đùi thon dài bởi không hề bị trang phục che chắn càng thể hiện rõ cơ bắp rắn chắc của hắn.
"Em đứng sững ở đó làm gì? Còn không mau vào đây?"
Lạc Tranh cố nén tiếng hét chói tai vì kinh sợ, nàng không thể hét, cũng không thể biểu hiện ra bộ dạng bối rối, bởi vì nàng biết rõ, đó chính là điều hắn muốn.
Đôi mắt cực độ tỉnh táo nhìn thẳng hắn phải đến nửa phút, nàng bình tĩnh đi tới, nhẹ nhàng hỏi, "Thương Nghiêu tiên sinh, tôi không hiểu lắm ý của ngài."
Trước đây, Lạc Tranh thực không thích nhìn thẳng hắn, bởi vì nàng cảm giác, ánh mắt sắc bén của hắn có thể xuyên thấu lòng người. Cho dù nàng không hề nói gì, hắn dường như cũng có thể dễ dàng vạch trần tâm sự của nàng. Nhưng giờ khắc này, nàng không thể không nhìn thẳng hắn, bất chấp ánh mắt tà mị chăm chú dõi theo nàng như chim ưng rình mồi, mang theo vài phần xấu xa.
Nàng nhất định phải nhìn thẳng vào mắt hắn, nếu không, tầm mắt sẽ mất tự nhiên rơi vào trên thân thể của hắn!
Vừa rồi chỉ là vô tình nhìn lướt qua thân hình hắn, cũng đủ để làm tâm tình của nàng nổi lên một hồi khẩn trương.
Thật lòng mà nói, thân hình của hắn quá đẹp, tạm không nói đến chiều cao 1m86 khá lý tưởng, mà mỗi cơ bắp trên người đều toát ra mị lực không thua kém bất kỳ người mẫu hàng đầu nào.
Làn da ngăm khỏe khoắn chứng tỏ hắn khá thích tắm nắng. Cứ tưởng tượng đến ánh mặt trời chiếu lên da thịt khiến từng cơ bắp rắn chắc ánh lên vẻ quyến rũ, bờ vai vững chắc, vòm ngực to lớn, dáng người tiêu chuẩn đầy vẻ nam tính khiến vô số người phải ngưỡng mộ.
Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt hắn chăm chú nhìn nàng, cũng đủ khiến tim một hồi đập loạn.
Lạc Tranh cũng không phải là thiếu nữ ngây thơ mười bảy, mười tám tuổi, dễ dàng mê đắm vì tình. Chỉ là lúc này, nàng thực tình không hiểu nổi rốt cục hắn có dụng ý gì.
Thương Nghiêu nhìn nàng, đem xì gà đặt vào gạt tàn, điệu nghệ phun ra một làn khói, nhàn nhạt ra lệnh: "Rất đơn giản, giúp tôi mặc quần áo!"
"Cái gì?" Lạc Tranh cho dù bình tĩnh đến mấy cũng không nhịn nổi. Nhìn nụ cười xấu xa của hắn, nàng cố kìm xuống ý muốn mắng mỏ.
"Thương Nghiêu tiên sinh, ngài lại muốn đùa cợt thế nào đây?"
"Em thấy tôi giống đang đùa sao?" Thương Nghiêu hướng nàng vẫy tay, "Em qua đây!"
Lạc Tranh trừng mắt nhìn hắn, bộ dáng kiêu ngạo tựa đế vương. Một lúc sau, mặc kệ lời hắn, Lạc Tranh xoay người định bước ra ngoài.
Hắn thực cho mình là đế vương thời cổ đại sao? Gặp phải cái tên đàn ông điên khùng này là sai lầm lớn nhất đời nàng. Thầm nghĩ lại, đúng là ngay từ khi bắt đầu, hắn không hề có thành ý hợp tác, nếu không sao lại hết lần này đến lần khác trêu chọc nàng.
Nếu nói nàng phải chiều theo những ý muốn quái đản của khách hàng như hắn thì thà rằng nàng vi phạm hợp đồng còn hơn.
Bàn tay nhỏ bé vừa đặt lên nắm cửa, ngay lập tức, Lạc Tranh cảm thấy bị một sức lực mạnh mẽ khống chế, ngay sau đó vòng eo nhỏ nhắn bị cánh tay đàn ông rắn chắc ôm chặt...
"Thả tôi ra!" Nàng giận dữ hét lên, sau một khắc, chỉ cảm thấy toàn thân đang vùi trong lồng ngực ấm áp của hắn.
"Tranh, em giận sao?" Thương Nghiêu cười nhẹ, giọng nói êm ái kề sát bên tai nàng, giống như xuyên thấu tận đáy lòng, đồng thời vòng tay ôm ngang hông nàng càng siết chặt...
"Tôi chỉ muốn đùa em một chút thôi. Được rồi, là tôi không đúng!"
Giống nói âu yếm giống như lời thủ thỉ của tình nhân...
Lạc Tranh chỉ cảm thấy như có một dòng nước ấm áp nhẹ nhàng len lỏi trong nội tâm nàng, trong lòng nổi lên một cảm xúc khó tả...
"Thương Nghiêu tiên sinh, nếu như ngài có chuyện gì, xin mời mặc quần áo đàng hoàng rồi từ từ bàn bạc." Cố gắng dùng giọng bình tĩnh nhất còn thêm vài phần ý lạnh lùng, Lạc Tranh lên tiếng. Không phải là nàng không muốn thoát khỏi lồng ngực hắn, chỉ là tâm tư của hắn quá khó nắm bắt. Nếu cứ phản kháng mù quáng sẽ chỉ khiến hắn càng cuồng dã hơn mà thôi.
"Sao phải lạnh nhạt với tôi như vậy?" Toàn thân Thương Nghiêu dường như dán sát vào thân thể nàng, hơi cúi xuống, kề sát vành tai nhỏ xinh, thì thầm ái muội, "Tôi chỉ là muốn gặp em, rất muốn gặp em..."
Lạc Tranh thực sự bị bất ngờ, thân thể bị hắn ôm chặt khẽ nổi lên một hồi run rẩy...
Nàng không chỉ cảm thấy phía sau lưng mình hoàn toàn áp vào lồng ngực của hắn, hơn nữa còn có vật nam tính to lớn kia...Nàng có thể cảm nhận rõ ràng thứ cứng rắn như thép, ngang tàng tựa dã thú, xuyên thấu vật liệu may mặc, nóng bỏng áp sát thân thể nàng.
"Anh... Thật quá đáng!" Lạc Tranh xoay người lại, dùng hết sức đẩy hắn ra, vô tình nhìn đến vật nam tính kiêu ngạo của hắn, gương mặt đỏ ửng, vội vàng quay đi, giọng nói vốn bình tĩnh thường ngày giờ bối rối khôn tả.
"Y phục của anh để ở đâu?"
"Trong phòng thay đồ." Thương Nghiêu vừa cười vừa nói.
Lạc Tranh một lời không nói, xoay người đi vào phòng để trang phục.
Nhìn theo bóng lưng nàng, nụ cười trên môi Thương Nghiêu càng đậm. Bất quá... hắn nhìn hạ thân đã sớm ngang đứng, không khỏi khẽ cười khổ. Tiểu yêu tinh này, chỉ là cận kề nàng một chút như vậy đã khiến hắn mất tự chủ. Thật sự không đơn giản, so với những phụ nữ khác, nàng thực sự có hương vị đặc biệt.
Nhưng là...
Ánh mắt của hắn lóe lên một tia thâm thúy. Trò mèo vờn chuột này xem chừng càng ngày càng thú vị.
Lạc Tranh quay trở lại, cầm bộ y phục chỉnh tề trong tay, giận dữ ném lên người hắn.
Thương Nghiêu nhếch môi, cầm lấy quần áo, từng thứ mặc vào, động tác ưu nhã đến cực điểm.
Y phục cao cấp che lại vóc dáng hoàn mỹ của hắn. Đuôi lông mày khẽ nhếch lên, vẻ phóng đãng không chút kiềm chế, "Còn cà vạt nữa, em giúp tôi thắt đi!"
Lạc Tranh vẫn bất động tại chỗ, khẽ mỉa mai "Đường đường Thương Nghiêu tiên sinh chả lẽ cà vạt cũng không thắt được sao?"
Thương Nghiêu đưa tay chỉnh lại quần áo, "Đương nhiên tôi có thể tự làm, nhưng việc này không phải vốn dành cho phụ nữ sao?"
"Xem ra Thương Nghiêu tiên sinh hàng đêm nhất định không thể chịu cô đơn." Lạc Tranh lạnh lùng nhìn hắn, châm chọc cất lời.
"Câu vừa rồi của em nếu như mang ý khẳng định, như vậy cho thấy em đã bắt đầu hiểu tôi rồi. Còn nếu mang ý nghi ngờ tức là em đang muốn tìm hiểu về tôi. Cho dù là ý gì, tôi cũng có thể nhận ra rằng, ở trong lòng em, tôi đã có vị trí nhất định." Thương Nghiêu đưa tay nhẹ nhàng chọn lấy một chiếc cà vạt, nở nụ cười tà mị, hướng nàng nói, "Em sẽ không vì chuyện giúp tôi thắt cà vạt mà lãng phí thời gian chứ?"
Lạc Tranh nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra. Đây là phương thức mà giáo viên yoga của nàng đã dạy. Vốn là bài tập giúp điều hoà hô hấp để tạo nên sự cân bằng cho cơ thể nhưng nàng lại phát hiện ra, chiêu này dùng để áp chế lửa giận thực sự rất hữu ích.
Không nói một lời, cầm lấy cà vạt trong tay Thương Nghiêu, Lạc Tranh tức giận đem cà vạt vòng qua cổ hắn. Do hắn khá cao lớn, nên ánh mắt tức giận của nàng chỉ tập trung vào phần cổ của hắn. Không cần nghĩ cũng biết, giờ khắc này, ánh mắt của hắn có mấy phần lấp lánh.
Nhìn hành động của nàng, nụ cười trên môi Thương Nghiêu càng nồng đậm, nhàn nhã hưởng thụ cảm giác được nàng tự tay thắt cà vạt. Hai tay hắn lại vô cùng tự nhiên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng. Bất chợt phát hiện, người phụ nữ đang đứng trước mặt hắn bất luận cảm xúc, vóc dáng, gương mặt, thậm chí là hơi thở đều khiến hắn vô cùng thoải mái.
Lạc Tranh có thể cảm nhận được bàn tay hắn bắt đầu không yên, cũng không buồn phản ứng lại, mặc kệ hắn tuỳ tiện khoá chặt eo nàng. Loại chuyện kiểu này nàng đã sớm rút ra bài học, càng cự tuyệt lại càng có kết cục không tốt, nhất là đối với người đàn ông bá đạo như hắn, không có phản ứng mới có thể khiến hắn an phận mà dừng lại.
Hơi thở đàn ông váng vất tưởng chừng như thấm vào tận xương tuỷ khiến đầu ngón tay Lạc Tranh có chút luống cuống. Nàng chỉ cảm thấy vòng tay của hắn càng lúc càng siết chặt. Vội vàng thắt thật nhanh cà vạt, nhẹ giọng nói, "Xong rồi, Thương Nghiêu tiên sinh"
Nhưng...
Vòng tay của hắn lại càng siết chặt hơn, hơi cúi xuống, kéo hai tay nàng đặt trên vòm ngực rộng. Ngón tay của nàng cách một lớp y phục vẫn có thể cảm nhận được da thịt cường tráng của hắn.
"Em đã nghe tin nhắn của tôi sao?" Giọng nói của hắn đầy vẻ dụ hoặc lại vô cùng ấm áp...
Lạc Tranh tâm tư có chút rối loạn, đưa mắt nhìn hắn khẽ nói, "Thương Nghiêu tiên sinh có nhắn tin cho tôi sao? Thật xin lỗi, điện thoại của tôi thường xuyên tắt máy. Hơn nữa, tôi cũng đang vội. Nếu như Thương Nghiêu tiên sinh không có chuyện gì khác, xin buông tay, tôi muốn trở về văn phòng."
"Ai nói tôi không có chuyện gì?" Thương Nghiêu giận quá hóa cười, không có buông nàng ra, ngược lại càng ôm chặt hơn, ôm lấy đầu nàng áp vào lồng ngực hắn.
"Đêm qua tôi gặp ác mộng, khi tỉnh lại thật sự rất muốn nghe giọng nói của em..."
Lạc Tranh áp tai trên ngực hắn, tiếng nói trầm thấp cùng với tiếng tim đập trầm ổn trong lồng ngực cơ hồ chấn động bên tai nàng. Không thể không thừa nhận, lời nói của hắn khiến tâm tư nàng nảy sinh một hồi cuồng loạn.
"Anh...là cơn ác mộng thế nào?" Nàng không khỏi nhớ tới sự vô lực của mình đêm qua. Tuy nói ác mộng không thể thành thực nhưng cảm giác cô độc sau khi thanh tỉnh từ trong cơn ác mộng tột cùng là thế nào nàng hiểu rất rõ.
Giọng trầm thấp của hắn khẽ vang lên, "Tôi mơ thấy, người tôi quan tâm nhất bỏ tôi mà đi..."
Lạc Tranh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn hắn có chút ngờ vực. Thứ nhất, nàng không nghĩ tới hắn sẽ kể với nàng. Thứ hai, không ngờ hắn cũng có lúc tỏ ra yếu đuối như vậy.
Ánh mắt Thương Nghiêu chợt lóe lên tia thâm thúy vô cùng phức tạp, khiến nàng tin tưởng hắn không hề nói dối.
Người khiến hắn quan tâm nhất rốt cuộc là người như thế nào?
Là đàn ông hay phụ nữ?
Là trẻ con hay trưởng bối của hắn?
Bạn bè hay người yêu?
Nghĩ tới đây, thẳm sâu tận đáy lòng nàng nổi lên một hồi chua xót, rất không thoải mái...
Liền đó, chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng bị hắn giữ lấy, đầu hơi cúi xuống chăm chú nhìn nàng không hề chớp mắt, giọng nói ấm áp vang lên như rót mật bên tai...
"Tranh, thật ra tối qua em có nhận được tin nhắn của tôi, đúng không? Hơn nữa, tối qua em cũng không ngủ được..."
Lạc Tranh tâm tư chợt run rẩy. Hắn làm sao mà biết được? Sao hắn có thể biết rõ nhất cử nhất động của nàng như vậy?
Không được, không được. Hôm nay nàng quá bị động rồi. Từ khi bước vào căn phòng này, nàng liên tục có cảm giác bị hắn dẫn dắt. Kéo bàn tay to lớn của hắn khỏi eo, thoát khỏi sự bao vây, nàng nhẹ nhàng lên tiếng, "Khiến Thương Nghiêu tiên sinh thất vọng rồi, tối hôm qua tôi ngủ rất ngon."
"A?" Thương Nghiêu nghe xong, lông mày hơi nhíu lại tựa như cười, khôi phục lại bộ dáng tà mị, lười biếng ngồi xuống ghế sofa. Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu lên thân hình cao lớn của hắn, vô cùng ưu nhã.
"Xem ra là tôi tự mình đa tình." Hắn cười càng rạng rỡ hơn, đôi mắt thâm thuý như chim ưng nhìn vào ngón tay đeo nhẫn của nàng, "Hoặc là Luật sư Lạc gần đây có chuyện vui, nên đến nằm mộng cũng là giấc mộng đẹp."
Lạc Tranh vô thức nắm tay lại, da thịt mềm mại bị cạnh của viên kim cương trên chiếc nhẫn ép phải, có chút đau đớn...
Hắn rõ ràng đã nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay nàng. Hơn nữa, Húc Khiên luôn coi hắn là bạn tốt, chuyện kết hôn quan trọng như vậy, nhất định đã thông báo cho hắn rồi."
Nàng cắn cắn môi, khẽ nói, "Chuyện tốt đẹp như vậy chẳng ai có thể từ chối cả."
Đáy mắt Thương Nghiêu dường như nổi lên ý cười...
"Cũng đúng, người luôn thích đương đầu với thử thách như em, sao có thể chịu được một cuộc sống tẻ nhạt." Hắn điều chỉnh lại tư thế ngồi, nhìn nàng, hờ hững nói, "Đêm nay tôi sẽ trở về Pháp, em trở về chuẩn bị một chút đi."
Lạc Tranh thực sự không hiểu lời của hắn, "Tôi cần chuẩn bị cái gì?"
"Đương nhiên là cùng tôi về Pháp!" Thương Nghiêu chăm chú nhìn nàng, vẻ mặt thể hiện rõ ràng đây là chuyện hiển nhiên, không cần phải bàn cãi, "Em là luật sư đại diện của tập đoàn tôi, chẳng lẽ lại nghĩ sẽ ở Hongkong xử lý pháp vụ của RM?"
Lạc Tranh chỉ cảm thấy buồn cười, "Thương Nghiêu tiên sinh, cách thức làm việc của văn phòng chúng tôi, ngài không cần phải bận tâm. Nếu ngay cả việc xử lý chút khoảng cách này cũng không làm tốt, làm sao mỗi năm văn phòng có thể nhận được nhiều hợp đồng như vậy."
Hắn đùa kiểu gì thế, muốn nàng cùng đi Pháp? Cho dù thực sự muốn nàng tới Pháp một chuyến, cũng không thể là thời điểm này.
"Tập đoàn RM không giống như các công ty nhỏ, chuyện em cần xử lý thực sự rất nhiều. Qua Pháp một thời gian, cho dù đối với hoạt động của công ty hay là cá nhân tôi, em đều có cơ hội hiểu rõ ràng hơn." Thương Nghiêu thong thả nói.
"Đối với việc của tập đoàn RM, tôi tự nhiên sẽ lựa chọn phương pháp thích hợp cùng thời điểm thích hợp để tìm hiểu rõ ràng. Nhưng riêng đối với Thương Nghiêu tiên sinh, thật xin lỗi, tôi không có hứng thú muốn tìm hiểu." Lạc Tranh chăm chú nhìn hắn, dùng giọng điệu bình thản nhất lên tiếng.
"Không, em sai rồi." Thương Nghiêu cười lắc đầu, "Người em cần hiểu rõ nhất chính là tôi. Trước hết phải hiểu tôi, mới có thể hiểu rõ tôi điều hành công ty như thế nào. Biết rõ sở thích của tôi, em mới có thể tận lực cống hiến cho tập đoàn RM. Nói một cách khác, tôi là ông chủ của em, em căn bản không có quyền cự tuyệt."
Lạc Tranh nghe xong, không hề cảm thấy hoảng sợ, nhẹ nhàng nhắc nhở hắn, "Thương Nghiêu tiên sinh, xin ngài nhớ kỹ, giữa chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác. Nếu như ngài đề xuất yêu cầu quá mức phi lý, hợp đồng giữa hai bên hoàn toàn có thể hủy bỏ bất cứ lúc nào."
"Nói như vậy, tức là yêu cầu của tôi đối với em rất vô lý?" Thương Nghiêu giọng điệu có vẻ hứng thú.
Lạc Tranh lạnh lùng cười khẽ, "Tôi nghĩ việc Thương Nghiêu tiên sinh cần quan tâm lúc này là chuẩn bị quà mừng cho hôn lễ của Húc Khiên như thế nào. Là bạn tốt, cũng không thể quên quà tặng mới đúng chứ?"
"Em yên tâm, tôi nhất định sẽ dành tặng một món quà bất ngờ nhất cho hôn lễ của em. Nhưng trước ngày cử hành hôn lễ, theo tôi về Pháp xử lý công việc vẫn nằm trong chức trách của em." Thương Nghiêu chậm rãi nói: "Đương nhiên, em cũng có thể đơn phương hủy bỏ hợp đồng, nhưng hậu quả sẽ nằm ngoài sức tưởng tượng."
"Thương Nghiêu tiên sinh đang uy hiếp tôi sao?" Lạc Tranh lạnh lùng nhìn hắn, "Chẳng lẽ ngài đã quên, tôi là luật sư, điều khoản bồi thường khi vi phạm hợp đồng, tôi là người rõ ràng nhất."
"Bản hợp đồng đó sao?" Thương Nghiêu bộ dáng nhàn nhã tự đắc ngồi vắt chân nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy tự tin.
"Mọi điều khoản đã thỏa thuận trên hợp đồng đều có hiệu lực pháp lý. Về điểm này, Húc Khiên rõ ràng hơn em nhiều."
Lạc Tranh bất giác sững người, "Húc Khiên và anh còn có thỏa thuận khác sao?"
Bởi vì ngày ký hợp đồng nàng không có tham dự, đương nhiên không rõ rốt cục đã có chuyện gì phát sinh.
Thương Nghiêu nghe vậy lông mày khẽ nhếch lên, thái độ vương giả dường như đã sớm dự liệu được hết thảy, nở nụ cười của kẻ chiếm được thế thượng phong.
"Là do Húc Khiên quá sốt sắng với vụ hợp tác này. Tôi chỉ thuận miệng nói, "Nếu văn phòng luật vi phạm hợp đồng thì sẽ xử lý thế nào?". Húc Khiên lập tức tuyên bố, "Nếu như văn phòng luật vi phạm hợp đồng, tiền đền bù thiệt hại sẽ gấp 100 lần giá trị đã ký kết. Hơn nữa, thái độ của cậu ta vô cùng nghiêm túc, còn lập ra văn bản hẳn hoi, khiến tôi không cách nào từ chối. Thương Nghiêu nhẹ nhàng nói, vẻ hờ hững đủ đánh tan sự tỉnh táo trên khuôn mặt Lạc Tranh.
Lạc Tranh chợt cảm thấy tim mình lạnh buốt...
Tiền bồi thường gấp 100 lần giá trị hợp đồng...
Thương Nghiêu đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt nàng, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng xoay về phía hắn, nở nụ cười xấu xa vô cùng tà mị, ngay cả ánh mắt cũng toát lên vẻ cuồng ngạo không hề che dấu.
"Tranh..." giọng nói vô cùng dịu dàng của hắn cất lên, mang theo chút ám muội
"Em cũng biết năng lực tài chính của văn phòng luật thế nào. Trả tiền bồi thường gấp 100 lần cũng đồng nghĩa với việc toàn bộ tài sản của Húc Khiên sẽ mất sạch. Em lại sắp kết hôn với hắn, chẳng lẽ muốn lấy một ông chồng nghèo kiết xác hay sao?"
Ánh mắt Lạc Tranh nhìn hắn thoáng có chút do dự...
"Đêm nay, máy bay riêng của tôi sẽ chờ ở khách sạn. Đương nhiên, em có thể lựa chọn không đi cùng tôi. Nhưng mà, nếu ngày mai lúc tôi đến công ty không nhìn thấy bóng dáng em, tôi sẽ coi như em tự ý hủy bỏ hợp đồng. Hắn rõ ràng nhìn ra sự do dự trong mắt nàng, cười cười, sau đó chậm rãi cúi đầu xuống, đặt lên vầng trán mịn màng của nàng một nụ hôn.
"Tôi chờ em!"
Cục diện bất ngờ đảo chiều khiến tâm trạng vốn bình tĩnh của Lạc Tranh bỗng chốc bị đập tan tành...
***
Nhà của cha mẹ Húc Khiên ở Hongkong nằm trong khu Vịnh Nước Cạn, cảnh sắc tươi đẹp, là khu vực cao cấp nổi tiếng ở đặc khu hành chính này. Những ngôi nhà nơi đây được thiết kế vô cùng xa hoa, thế dựa núi hướng biển với những quán cà phê vỉa hè lãng mạn, nhà hàng cao cấp, bờ cát dài trắng mịn, đường mòn yên tĩnh ven biển tạo thành đặc trưng riêng, tráng lệ tột bậc.
Cha của Ôn Húc Khiên, Ôn Triết là quan chức cao cấp trong chính phủ Hongkong. Mẹ, Đường Diệu Liên là bác sỹ khoa ngoại thần kinh hàng đầu. Nhưng hiện giờ, cặp vợ chồng họ đều đã nghỉ hưu, hưởng thụ cuộc sống thanh nhàn.
Ngoài bất động sản tại Vịnh Nước Cạn, vợ chồng Ôn Triết còn có một biệt thự trên núi Thái Bình, nằm tại vị trí vô cùng đắc địa. Nhưng hai vợ chồng họ chỉ coi đó như nơi nghỉ dưỡng, thỉnh thoảng lưu lại vài ngày, phần lớn thời gian còn lại đều thích ở tại căn nhà cũ, bởi quanh đó có hàng xóm lâu năm và bạn bè quyến thuộc. Ôn Húc Khiên cũng chưa từng cưỡng bách họ chuyển chỗ ở.
Biệt thự của Ôn Húc Khiên ở Hongkong lại nằm ở lưng chừng núi, bởi vậy rất ít khi về thăm cha mẹ. Lại thêm công việc bận rộn nên mỗi khi hắn trở về, đôi vợ chồng già vô cùng vui mừng.
Không khí bên bàn ăn thực vui vẻ và ấm cũng. Trong nhà cũng không có người giúp việc bởi Đường Diệu Liên xuất thân trong một gia đình bình thường, mọi việc đều quen tự mình làm. Mặc dù khi còn trẻ là bác sỹ ngoại khoa thần kinh vô cùng bận rộn, nhưng mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều đích thân quản lý, đối với chồng con cũng chăm sóc vô cùng chu đáo. Có thể nói, bà là người phụ nữ thành công trong cả sự nghiệp và cuộc sống riêng tư.
" Tranh Tranh à, cái người khách hàng kia thực sự khó đối phó lắm sao? Lúc này còn muốn con sang Pháp?" Đường Diệu Liên gắp một miếng thịt bò thả vào bát Lạc Tranh, đau lòng nhìn nàng, "Xem con kìa, mới ít ngày không gặp đã gầy như vậy rồi."
Bữa tối nay Đường Diệu Liên đích thân xuống bếp, Ôn Triết cũng vui vẻ ở bên cạnh giúp một tay. Nghe Húc Khiên nói sẽ đưa Lạc Tranh về, hai vợ chồng vô cùng mừng rỡ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon mà nàng thích.
"Cảm ơn bác gái." Lạc Tranh rất thích gặp gỡ hai vị trưởng bối này, bởi mỗi lần nhìn thấy họ, nàng có thể cảm nhận được sự ấm áp mà mình hằng mong ước khi còn nhỏ. Nguồn truyện:
"Thực ra cháu cũng không muốn đi, nhưng mà chuyện lần này thực sự có chỗ khó giải quyết." Nói xong, nàng vô thức nhìn thoáng qua Ôn Húc Khiên ngồi bên cạnh, trong lòng khe khẽ thở dài.
"Chẳng lẽ anh ta không biết con sắp kết hôn sao? Hôn lễ cũng gần sát rồi, con còn vất vả như vậy, sao có thể chịu nổi." Đường Diệu Liên bất đắc dĩ lắc đầu, bởi trong mắt bà, đã sớm coi cô bé này là con dâu mình.
"Ai da, bà xã, đây là công việc của Tranh Tranh mà. Không phải bọn trẻ đã nói việc này vốn quyết định từ trước hôn lễ rồi sao? Đối tác có yêu cầu như vậy cũng rất bình thường, họ cũng lo lắng sợ hôn lễ của bọn trẻ sẽ ảnh hưởng đến công việc chứ." Ôn Triết khoát tay nói đầy vẻ trầm tĩnh, so với Đường Diệu Liên càng thêm mấy phần suy tính chu toàn.
"Nhưng cũng không cần gấp như vậy chứ?" Đường Diệu Liên có điểm không đồng ý, nhìn Ôn Triết nói, "Xem chừng ông không muốn sớm bế cháu thì phải?"
"Muốn chứ, tôi đương nhiên muốn. Vậy đi, từ nay trở đi, bà nói cái gì thì làm cái đó, tôi sẽ không nói lời nào chọc giận bà nữa." Ôn Triết tình tình vô cùng nhẫn nại cùng yêu chiều vợ, lên tiếng giảng hòa.
"Vậy còn tạm được." Đường Diệu Liên vui vẻ cười, nhìn về phía Ôn Húc Khiên, "Con à, Tranh Tranh lần này một mình đi Pháp, mẹ thật sự không yên tâm. Chi bằng, con đi cùng con bé đi."
Báo lỗi chương Bình luận
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top