Chương 20: Lúc này, chúng ta không được quyền lựa chọn án kiện

Trung tâm Hongkong

Sau khi trở lại Hongkong, Lạc Tranh lập tức vùi đầu vào giải quyết công việc, gặp gỡ khách hàng, tiếp nhập án mới, thu thập chứng cứ hiện trường, tìm kiếm nhân chứng, lập hồ sơ, chạy tới chạy lui giữa văn phòng với tòa án, lựa chọn thành viên bồi thẩm đoàn, chờ ngày mở phiên tòa, trực tiếp thượng đình...Công việc bận rộn đến nỗi nàng đã hầu như quên hết mọi chuyện phát sinh tại Pháp.

Hình ảnh người đàn ông nửa chính nửa tà kia cũng dần mơ hồ trong đầu nàng.

"Luật sư Lạc, chị khỏe chứ? Tôi tới lấy hồ sơ vụ giám đốc Từ quấy rối tình dục nữ nhân viên cấp dưới." Khi Lạc Tranh còn đang bận rộn xem hồ sơ vụ án, cửa văn phòng đột ngột mỏ ra, một nữ trợ lý vóc dáng thanh nhã bước vào, lễ phép nói.

Lạc Tranh không ngẩng đầu, vẫn chăm chú đọc hồ sơ như trước, nhẹ nhàng nói, "Chứng cứ vẫn trong giai đoạn thu thập, hồ sơ tạm thời chưa đủ để đệ đơn lên tòa."

Giám đốc Từ là thành viên của một tập đoàn tại Hongkong, trước nay vẫn luôn là khách hàng của văn phòng. Ngay khi Lạc Tranh từ Pháp trở về, liền nhận được lệnh triệu tập của kiểm sát viên, tố cáo giám đốc Từ quấy rối nữ nhân viên cấp dưới, khiến nàng phải một phen bôn ba, tới đồn cảnh sát nộp tiền bảo lãnh để cho ông ta được tại ngoại, sau đó liền chìm trong đống hồ sơ vụ kiện này.

Tiếng cô nữ trợ lý lại lần nữa vang lên, vô cùng ngọt ngào và lễ phép, "Xin lỗi Luật sư Lạc, chị không cần phụ trách vụ giám đốc Từ nữa."

Lạc Tranh dừng động tác lật hồ sơ, khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn nữ trợ lý cách đó không xa, "Là quyết định của ai?"

"Là Ôn tiên sinh." Nữ trợ lý mỉm cười.
"Thế ai sẽ tiếp nhận vụ án này?" Lạc Tranh nhẹ nhàng hỏi lại

"Luật sư Lạc, Ôn tiên sinh đã quyết định để cho tôi tiếp nhận vụ kiện này."

"Cô?" Lạc Tranh lúc này mới cẩn thận đánh giá cô gái trước mặt. Cô ta trông giống như một sinh viên thanh thuần, xem ra mới tốt nghiệp trường luật chưa được bao lâu, làn da bánh mật khỏe mạnh, không khó nhận ra cô ta rất thích tắm nắng, vóc người khá tiêu chuẩn, chỉ là...

"Thật xin lỗi, tôi không có chút ấn tượng nào với cô cả." Thật sự Lạc Tranh chưa từng gặp qua cô gái này.

Cô gái kia nhẹ nhàng cười, "Luật sư Lạc quá bận rộn, tôi lại chỉ là một nhân viên bình thường, Luật sư Lạc làm sao có thể nhớ rõ chứ? Tôi làm việc ở công ty đã hơn ba tháng, là trợ lý của Ôn luật sư, thực ra tôi cũng học ngành luật."

"Ra vậy!" Lạc Tranh khẽ gật đầu, bởi vì hai năm gần đây văn phòng luật phát triển khá nhanh kéo theo số nhân viên các phòng ban tăng lên không ít, cho nên có rất nhiều người mới nàng không biết hết.

"Cô tên là gì?"

"Luật sư Lạc, tôi tên Diêu Vũ, ngưỡng mộ đại danh Luật sư Lạc đã lâu, hy vọng sau này có thể học hỏi chị cùng Ôn luật sư nhiều hơn, rất mong được chỉ giáo." Diêu Vũ tiến lên, chủ động giơ tay ra.

Lạc Tranh khẽ đưa tay đáp lễ, cũng không hỏi thêm về các vấn đề cá nhân của cô ta, chỉ dứt khoát hỏi một câu, "Vừa rồi cô nói gì, xin nhắc lại lần nữa."

Diêu Vũ hơi sững sờ, có vẻ cô ta không hiểu câu hỏi của Lạc Tranh.

"Về việc cô tiếp nhận vụ án của giám đốc Từ!" Lạc Tranh lấy ngón tay chỉ về phía tập hồ sơ trên bàn, cô ta mới bừng tỉnh, hơi nhíu mày cười.

"A, là thế này. Ý của Ôn luật sư là..."

"Được rồi, cô không cần nói nữa." Lạc Tranh lên tiếng ngắt lời cô ta, cầm lấy hồ sơ đứng dậy, nhìn vào mắt Diêu Vũ cất tiếng nói vô cùng chân thành và nghiêm túc, "Tôi nghĩ cô nên làm trợ lý luật sư một thời gian nữa. Muốn làm luật sư, mỗi một thời khắc đều phải nhớ kỹ từng lời mình đã nói ra, còn nữa..." nàng đưa tay chỉ vào đầu, "...chỗ này lúc nào cũng phải duy trì sự bình tĩnh sáng suốt, ít nhất cũng phải phản ứng nhanh. Cô còn chưa đủ tư cách này."

Nàng nói xong, liền bước ra khỏi phòng làm việc.

Diêu Vũ bị Lạc Tranh nói sắc mặt hết đỏ lại tái, gắt gao cắn chặt môi, một lúc lâu sau mới rầu rĩ bước ra khỏi phòng.

"Tại sao phải làm như vậy?"
Trực tiếp đẩy cửa phòng làm việc của Ôn Húc Khiên ra, Lạc Tranh đem tập hồ sơ dầy cộm đặt xuống trước mặt anh, hai tay chống lên cạnh bàn, đôi mắt tinh anh lộ rõ ý không vui nhìn anh.

Ôn Húc Khiên nhìn thoáng qua chỗ hồ sơ, hiểu ngay nàng đang ám chỉ chuyện gì, nhẹ nhàng cười, "Tranh Tranh, anh cũng chỉ là muốn tốt cho em thôi, anh biết em luôn không thích nhận mấy vụ kiện kiểu này."

"Vậy cũng không thể đem vụ kiện giao cho một người mới được. Cô ấy đến phản ứng tối thiểu của một luật sư cũng không có, đứng trên tòa làm sao có thể thuyết phục được bồi thẩm đoàn. Kiểm sát trưởng nhất định sẽ vặn cho cô ấy tơi bời cho xem." Lạc Tranh khẽ than, đưa tay day day thái dương đau nhức.

"Tranh Tranh..." Ôn Húc Khiên đứng dậy, đi đến phía sau nàng, vòng tay vây lấy khiến cả người nàng dựa vào ngực anh, "Tạo cơ hội cho người mới cũng nhân thể bồi dưỡng một luật sư ưu tú, không phải sao?"

Lạc Tranh quay đầu nhìn anh, trong ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu "Húc Khiên, anh biết rõ giám đốc Từ còn nợ văn phòng chúng ta bao nhiêu giờ tư vấn luật chứ?"

"Hơn 1300 giờ, anh nhớ rất rõ ràng." Ôn Húc Khiên ôn nhu nhìn nàng, "Anh hiểu ý em, từ khi công ty lâm vào cảnh khó khăn, trước mắt giám đốc Từ coi như đã trở thành khách hàng quan trọng nhất của chúng ta. Nhưng mà Tranh Tranh, ông ta bị tố cáo quấy rối nữ nhân viên cấp dưới, loại vụ kiện này để em tự mình xử lý có phải là chuyện bé xé ra to không, chẳng thà giao cho người mới làm." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://thegioitruyen.com

"Người mới dù có làm cũng nên tiếp nhận vài vụ kiện dân sự trước đã, Húc Khiên à, đây là án thương mại, nhỡ chẳng may cô ấy thua thì sao?" Lạc Tranh thực không hiểu nổi suy nghĩ của anh, phản bác lại, "Anh cần phải rất rõ ràng, tình hình hiện tại của văn phòng chúng ta chỉ có thể thắng, không thể thua."

"Tranh Tranh, em có nghĩ tới hay không, có lẽ giám đốc Từ kia thật sự có thói quen quấy rối nữ nhân viên cấp dưới. Em bảo chúng ta chỉ có thể thắng, cũng tức là cho dù giám đốc Từ thật sự có tội, chúng ta cũng phải giúp hắn giải vây. Anh không muốn em phải đối mặt với tình huống đó, hiểu chứ? Ôn Húc Khiên đau lòng nhìn nàng, lời nói vô cùng tha thiết.

Lạc Tranh đáy mắt khẽ xao động, hít sâu một hơi, hơi cụp mắt xuống, "Húc Khiên, em biết anh quan tâm em, nhưng mà, chúng ta đã không còn quyền lựa chọn. Cho dù em có muốn thụ lý vụ kiện kiểu này hay không thì cũng vẫn phải nhận, cũng có khả năng cô nhân viên kia nói dối với mưu đồ đòi tiền bồi thường chứ? Húc Khiên, chúng ta đã không còn quyền lựa chọn vụ án, đem vụ này giao cho người mới là một hành động hết sức mạo hiểm.

"Vì sao em không hiểu cho lòng anh?" Ôn Húc Khiên than nhẹ một tiếng, hai tay bóp chặt bả vai nàng, "Em phải rất rõ ràng nếu nhận vụ án này sẽ phải hao tốn mất bao nhiêu thời gian. Tranh Tranh, anh chỉ muốn cùng em hưởng thụ thế giới của hai người."

"Húc Khiên..." Lạc Tranh lúc này mới hoàn toàn hiểu tâm tình của anh, trong lòng tràn ngập cảm động, đưa tay khẽ vuốt má anh, dịu dàng nói: "Hiện giờ là thời điểm mấu chốt của công ty, chờ khi vượt qua giai đoạn này, em sẽ không nhận vụ kiện nào nữa, được không?"

"Cho dù mất đi công ty cũng không sao, anh chỉ muốn em ở bên anh thôi." Ôn Húc Khiên ôm chặt nàng, dịu dàng thì thầm bên tai, "Tranh Tranh, em đối với anh rất quan trọng, hiểu không?"

"Em hiểu, em hiểu." Lạc Tranh cũng ôm chặt anh, "Nhưng mà Húc Khiên, vì em yêu anh nên mới càng muốn bảo vệ tâm huyết của anh, không phải sao?"

Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn anh, "Tin tưởng em, được không?"

Ôn Húc Khiên dịu dàng vuốt ve gương mặt của nàng, hơi thở ôn hòa khẽ quét lên làn da mịn màng, sau một khắc cúi xuống đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu...
Trang 2 / 2Trong đêm, ta mơ một giấc mơ vô cùng đẹp đẽ. Trong giấc mơ cho ta gặp được tình yêu đích thực nhưng cũng khiến trái tim ta cảm nhận được nỗi đau đớn. Đau đến nỗi không thể hít thở, khi tỉnh lại chỉ biết vô lực khóc ròng...

***

Khí hậu Hongkong càng lúc càng nóng, cho dù về đêm cũng vẫn cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Hôm nay Lạc Tranh không tới văn phòng mà tự nhốt mình trong nhà cả ngày chuẩn bị hồ sơ, xong xuôi hết thảy, nàng mới giật mình nhận ra trời đã tối từ bao giờ.

Căn hộ tại Hongkong này là do nàng cố gắng làm việc, sau vài năm dành dụm mua được. Căn hộ nằm trong một khu chung cư xa hoa của Hongkong, không những địa thế tuyệt đẹp mà còn vô cùng thuận tiện, dưới lầu còn có vườn hoa rất lớn, buổi tối nhìn xuống có thể thấy nhiều gia đình trong khu nhàn nhã tản bộ. Kể từ khi đưa mẹ đi an dưỡng, Lạc Tranh quyết định mua căn hộ này, đây là nơi mà nàng trở về nghỉ ngơi sau những giờ làm việc mệt mỏi.

Tầng thứ 32, Lạc Tranh thực sự thích độ cao này.

Mở điện thoại di động lên mới phát hiện đã có hơn mười tin nhắn thoại lưu lại. Đây là thói quen đặt điện thoại của nàng khi muốn tập trung nghiên cứu hồ sơ. Lạc Tranh biết rõ thói quen này không tốt, làm luật sư thì việc tối thiểu là phải bật điện thoại suốt 24 giờ mỗi ngày. Nhưng mà, nàng thật sự muốn yên tĩnh.

Chưa kịp xem tin, Lạc Tranh đã nghe tiếng chuông cửa vang lên.

"Húc Khiên? Sao anh lại tới đây." Lạc Tranh vừa mở cửa đã thấy Ôn Húc Khiên tay xách túi lớn túi nhỏ đứng đó, không khỏi kinh ngạc lên tiếng, "Đây là...anh muốn làm gì?"

"Nấu cơm đó!" Ôn Húc Khiên cười, đem tất cả túi lớn túi nhỏ xách thẳng vào bếp, bộ dạng vô cùng quen thuộc.

Lạc Tranh nhất thời không có phản ứng, sững người tại chỗ hồi lâu mới bước tới đóng cửa lại, sau đó đi vào bếp, nhìn xem hình dáng bận rộn của Húc Khiên.

"Húc Khiên, thật xin lỗi, em không muốn làm anh mất hứng. Nhưng mà, anh mua nhiều thực phẩm như vậy làm gì? Chả lẽ anh muốn nấu ăn tại đây?"

"Anh cũng không có cách nào. Bên em dụng cụ nhà bếp có vẻ đầy đủ hơn, tuy em không thường nấu ăn lắm." Húc Khiên cười, quay đầu nhìn nàng, ngay sau đó cầm lấy con cá tươi trong túi định đập...

"Khoan, khoan đã..." Lạc Tranh bị dọa hết hồn, liền vội vàng tiến lên gỡ con cá trong tay anh thả vào bồn nước, đầu óc có chút mơ hồ, "Húc Khiên, sao tự dưng anh lại chạy qua đây nấu cơm? Chúng ta ra ngoài ăn là được rồi, hơn nữa..." nàng nhìn thoáng qua túi đồ ăn chất đầy trên bàn...

"Nhiều đồ ăn như vậy, chỉ có hai chúng ta, làm sao ăn hết đây?"
"Ai nói chỉ có hai chúng ta. Đúng rồi, di động của em liên tục tắt máy, anh đã lưu lại lời nhắn cho em rồi. Xem em ngạc nhiên như vậy, chắc chắn là chưa có đọc tin." Ôn Húc Khiên vừa cười vừa nói, tay vẫn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Lạc Tranh bất giác thấy căng thẳng, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu. Một cảm giác bất an đột nhiên xuất hiện khiến nàng rất không thoải mái, giống như điềm báo trước một cơn giông bão...

"Húc Khiên, anh muốn nói còn có khách? Là ai thế?" Lạc Tranh không biết vì sao tay khẽ run lên, giọng nói cũng trở nên chần chừ.

Ôn Húc Khiên thành thạo đem nguyên liệu nấu ăn phân ra, cũng không quay đầu, lên tiếng, "Là Thương Nghiêu, cậu ấy mới tới Hongkong hôm nay, anh vừa kêu người đi đón về."

"Ầm!" Nghe tin này, tim Lạc Tranh dường như ngưng đập, cả người sững lại, hai mắt bất giác mở to, đôi môi anh đào cùng vì sững sờ mà cứng lại...

Một cảm giác mơ hồ nhanh chóng lan tỏa trong lòng...

***

Ôn Húc Khiên hồi lâu không thấy Lạc Tranh có động tĩnh gì, động tác chuẩn bị đồ ăn bất giác ngưng lại, nghiêng đầu nhìn nàng, "Tranh Tranh, em sao vậy?"

Lạc Tranh ngơ ngác nhìn vẻ mặt đầy quan tâm của Ôn Húc Khiên, dè dặt hỏi, "Anh nói...Thương Nghiêu tiên sinh tới Hongkong. Anh ta...anh ta sẽ không tới nhà của em chứ?" T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

"Đúng vậy, anh đã kêu lái xe đi đón cậu ấy." Ôn Húc Khiên xoay người nhìn nàng, "Tranh Tranh, anh biết không trực tiếp hỏi xin sự đồng ý của em là không hay, nhưng mà lần này Thương Nghiêu thành tâm muốn cùng chúng ta hợp tác. Cậu ấy nói lần trước đã khiến em hiểu lầm, giờ hợp đồng bên kia đều đã chuẩn bị xong, có lẽ là do lời nói không diễn đạt hết ý tứ khiến em hiểu lầm cậu ấy không có thành ý. Hôm nay, cậu ấy hẹn gặp mặt để thỏa thuận hợp tác."

Đầu óc Lạc Tranh đã hoàn toàn rối loạn, khẽ vuốt khóe mắt đau nhức, "Cho dù là vậy anh cũng không thể mời anh ta tới chỗ này, đây là nhà em, nơi riêng tư của em. Muốn nói chuyện hợp tác phải bàn ở văn phòng mới đúng."

"Tranh Tranh, Thương Nghiêu là bạn anh. Trên điện thoại cậu ta rất khẩn khoản muốn ăn những món ăn gia đình. Em cũng biết anh nấu ăn không tệ, sao có thể bạc đãi bạn bè chứ." Ôn Húc Khiên cười nhìn nàng, "Đêm nay coi như bạn cũ gặp gỡ ôn chuyện, Tranh Tranh, anh biết em luôn có thành kiến với Thương Nghiêu, nhưng lần này người ta mang theo thành ý mà tới, điều này đã nói lên cậu ta vẫn coi anh là bạn."

Đầu Lạc Tranh càng đau hơn, lúc nãy điều hòa vẫn bật mà nàng còn cảm thấy nóng, còn bây giờ...toàn thân chỉ thấy một cảm giác lạnh lẽo bao phủ.

"Húc Khiên, anh không định để anh ta lại chỗ em đêm nay đấy chứ?"

"Sao có thể thế được?" Ôn Húc Khiên hôn khẽ lên trán nàng, nói, "Khách sạn đã đặt xong xuôi rồi, tối nay chỉ là tới nhà ăn bữa cơm mà thôi. Nếu để cậu ta ở lại nơi này, anh cũng phải chuyển qua đây, anh không muốn nhìn bạn gái xinh đẹp của mình cùng cậu ta cô nam quả nữ ở chung một chỗ."

Tâm tư Lạc Tranh lúc này mới dịu lại đôi chút. Nếu như chuyện này là thật, nàng tình nguyện tự mình ra khách sạn ở.

"Tranh Tranh, em...không vui phải không?" Ôn Húc Khiên nhạy cảm nhận ra vẻ mặt nàng không được tự nhiên cũng không tình nguyện.

Lạc Tranh ngẩng đầu nhìn anh, "Không phải là không vui, chẳng qua chỉ cảm thấy Thương Nghiêu tiên sinh lần này muốn tới hợp tác, chúng ta phải hết sức tiếp đãi anh ta mới đúng. Bữa tối nay sao có thể tùy tiện như vậy được. Hay là chúng ta tới nhà hàng Italy lần trước, quang cảnh và đồ ăn nơi đó quả thực rất tuyệt."

"Tranh Tranh, lúc trước anh cũng nghĩ như vậy, nhưng Thương Nghiêu một mực muốn ăn đồ Hongkong chính hiệu khiến anh không nỡ cự tuyệt." Ôn Húc Khiên nhẹ nhàng nói, "Thực ra yêu cầu của cậu ấy cũng không có quá đáng, nghĩ lại, nếu chúng ta tới một nhà hàng truyền thống sẽ vô cùng phiền toái. Thương Nghiêu dù sao cũng là người có danh vọng, nếu để mấy tạp chí thương mại chụp được sẽ có ảnh hưởng không tốt. Chẳng thà tối nay ở đây, mọi người cùng uống rượu, không phải lo lắng gì, chẳng phải tốt lắm sao?"

"Còn muốn uống rượu?" Lạc Tranh vừa nghe, tóc tai đều muốn dựng lên. Ngay sau đó nàng liền mở cái túi trên bàn, quả nhiên là rượu trắng.

"Có lẽ Thương Nghiêu vốn toàn uống vang đỏ cùng rượu mạnh nên lúc nói chuyện trong điện thoại rất tha thiết muốn nếm thử đặc sản rượu trắng của Hongkong. Cũng tốt, cho cậu ấy nếm thử thứ rượu đặc biệt của chúng ta." Ôn Húc Khiên nói xong, đem bình rượu đặt sang một bên.

Lạc Tranh cảm thấy đầu óc càng lúc càng choáng váng, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng rõ, nàng không nói gì, chỉ gắt gao siết chặt nắm tay... Người đàn ông kia, đến tột cùng là muốn cái gì? Chỉ đơn thuần làm khách thôi sao?

Mới nghĩ tới đó...

"Đinh..." Chuông cửa bỗng dưng vang lên.

Lạc Tranh bất giác kinh hoàng, hai mắt trừng lớn như thể gặp quỷ hiện hình...

***
"Nhất định là Thương Nghiêu đến, để anh ra mở cửa." Ôn Húc Khiên nói xong liền đem nguyên liệu trong tay bỏ xuống, đi ra khỏi bếp.

"Húc Khiên..." Lạc Tranh căng thẳng tột độ, vô thức giữ chặt cánh tay Ôn Húc Khiên, sắc mặt nhìn qua có chút kinh hoảng.

Ôn Húc Khiên hơi sững người lại...

"Tranh Tranh, em làm sao vậy?"

Chuông cửa lại một lần nữa vang lên, không khó nhận ra người bên ngoài có tính kiên nhẫn cùng nghị lực vô cùng.

Nhưng mà tiếng chuông này lọt vào tai Lạc Tranh chẳng khác nào tiếng búa đòi mạng, như thể người bên ngoài cửa kia chính là thần chết đáng sợ, khiến nàng cảm thấy kinh hoàng, một nỗi sợ hãi kỳ quái mà nàng không cách nào giải thích...

"Em..." Nàng định nói lại thôi, mấy giây sau, tiếng nói dịu dàng cất lên toát lên sự trấn tĩnh đè nén nỗi sợ hãi đã được tận lực che giấu, "Hay là...chúng ta ra ngoài ăn đi, chỗ của em lộn xộn như vậy, người ngoài nhìn thấy sẽ cười cho."

Ôn Húc Khiên nhìn chung quanh căn phòng... thảm trải sàn sạch sẽ, sofa được kê rất sáng tạo, ngay cả gối tựa trên sofa cũng được xếp đặt tinh xảo, các đồ trang trí trên bàn trà cũng vô cùng hài hoà...

Ôn Húc Khiên cười khẽ, đưa tay trấn an Lạc Tranh, "Tranh Tranh, yên tâm đi. Thương Nghiêu ở ngoài đời là người rất dễ gần, mặc dù trong công việc có phần hơi quá nghiêm túc."

Húc Khiên hiểu lầm ý tứ cùng vẻ mặt của nàng, còn tưởng rằng nàng chỉ đơn thuần không thích người lạ tiến vào nhà mình mà thôi.

Lạc Tranh nghe vậy, chỉ đành buông bàn tay đang nắm chặt cánh tay anh, nhìn theo bóng anh đi về phía cửa chính.

Cửa, từ từ mở ra...

Một gương mặt quen thuộc in vào trong đáy mắt Lạc Tranh.

Gương mặt đẹp vô cùng cương nghị, từng đường nét mang theo đầy đủ mị lực hấp dẫn, còn có...khoé môi toát lên nét cuồng nịnh cùng đôi mắt sâu thẳm khiến nàng chỉ muốn trốn thật xa...

Không thể khinh thường người đàn ông này, giờ hắn đang đường hoàng đứng trước cửa nhà nàng.

Ôn Húc Khiên đầy nhiệt tình đón hắn vào, mà Lạc Tranh lại vô thức lui về sau một bước!

Nàng có thể cảm nhận hơi thở mạnh mẽ đến từ người đàn ông kia, tuy đứng cách xa trong phòng khách nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng... Loại khí thế cuồng dã không giống người thường mà mang theo sức hút vô cùng lớn, khiến nàng thật không biết phải làm sao để đối mặt.

Thương Nghiêu bước vào, còn mang theo một chai vang đỏ được sản xuất tại Pháp, sau khi cùng Ôn Húc Khiên trò chuyện vài câu, ánh mắt đã rất tự nhiên dừng lại trên người Lạc Tranh.

Lạc Tranh rõ ràng nhìn thấy trong mắt hắn chợt lóe lên tia giảo hoạt cùng hứng thú, giống như một tay thợ săn rốt cục lại bắt được con mồi vừa sổng mất...

"Không ngờ nhà của Luật sư Lạc lại ấm áp như vậy. Trước đây, tôi vẫn nghĩ nhà của những phụ nữ mạnh mẽ sẽ rất lạnh lẽo cứng ngắc." Tiếng nói quen thuộc lại hướng về nàng, thuần khiết như hương vị rượu vang.

Lạc Tranh âm thầm hít một hơi, trạng thái khẩn trương cùng tinh thần chuẩn bị nghênh chiến lại trở lại trong đầu óc nàng. Qua mấy ngày tiếp xúc tại Paris, nàng đã sớm nhận ra trong lời nói của người đàn ông này luôn ẩn chứa một điều gì đó, chỉ cần bất cẩn một chút thôi sẽ lập tức sa vào bẫy của hắn.

Ánh mắt nàng khẽ dừng lại trên người hắn, tuy hôm nay hắn không mặc âu phục lạnh lẽo thường thấy nhưng cũng vô cùng tề chỉnh. Quần tây ôm lấy đôi chân dài rắn chắc, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng nhưng cũng không khó để nhận ra quần áo đều là đồ được may đo vô cùng tinh xảo, khiến dáng người cao lớn ưng nhã của hắn được phô bày hết thảy.

Không thể không thừa nhận, người đàn ông này thật đúng là rồng giữa đám người, nhưng đáng tiếc...lại là một con rồng tà ác.

Lạc Tranh bước nhẹ lên trước, đôi môi anh đào hơi hé mở, mỉm cười lịch sự, hướng về hắn đưa tay ra...

"Thương Nghiêu tiên sinh, chào mừng ngài đến Hongkong."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: