Chương 28
“Con chào ông nội, con chào bà nội, chào chú hai, chú ba và chú nhỏ ạ!” Nói xong, Hạ Lạc lon ton chạy về phía sô pha: “Con chào cô lớn và cô nhỏ, con là Lạc Lạc ạ!”
Giọng nói trẻ con non nớt vang vọng trong phòng khách, một đám người lớn ngồi đó vẫn còn chưa phản ứng kịp.
Bầu không khí thinh lặng trong chốc lát, sau đó Hà Tử Uẩn là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc, nở nụ cười nói với Hạ Lạc.
“Lạc Lạc, mau lại đây với chú nhỏ.” Vừa dứt lời, Hà Tử Uẩn liền bế Hạ Lạc lên.
“Nói cho chú nhỏ nghe xem nào, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?”
“Lạc Lạc năm nay sáu tuổi, con đang học lớp một ạ.” Hạ Lạc cũng không sợ người lạ mà vòng tay ôm lấy cổ Hà Tử Uẩn ngoan ngoãn trả lời, còn kèm theo một câu trả lời khác.
Lúc này, mấy người em trai em gái khác của Hà Tử Việt mới phản ứng lại, nháy mắt liền vây quanh mồm năm miệng mười sôi nổi hỏi thăm Hạ Lạc.
So với Hà Dữ từ nhỏ đã trầm ổn bình tĩnh thì mấy người em trai em gái này của anh lại “hoạt bát” hơn nhiều, mà chuyện này thực sự cũng tác động rất lớn đến bọn họ. Bởi vì bọn họ không thể tưởng tượng được rằng một ngày nào đó anh cả của bọn họ sẽ có một đứa con trai lớn như vậy. Thật sự là quá không phù hợp với “tính cách” của Hà Dữ.
Mẹ Hà cũng muốn đi tới ôm Hạ Lạc nhưng lại không biết phải nói thế nào, bà chỉ đành đứng phía sau cùng với cha Hà nhìn khung cảnh trước mặt, sau đó đột nhiên chuyển sự chú ý sang Hà Dữ và Hạ Chi Quang đang đi tới.
Hạ Chi Quang đi theo sau lưng Hà Dữ, khi nhìn thấy ánh mắt của mẹ Hà nhìn qua đây liền vô thức né tránh, bởi vì ánh mắt sắc bén kia phảng phất như muốn bắn thủng Hạ Chi Quang vậy.
Cho nên mới nói cậu không biết phải làm thế nào để hòa hợp với gia đình của Hà Dữ. Hạ Chi Quang thầm cười khổ trong lòng một chút.
Vị thế của Hà gia trong giới kinh doanh là điều không cần nói cũng biết, cha mẹ của Hà Dữ đều là những nhân vật đã từng làm mưa làm gió trên thương trường, mà mỗi người em trai em gái của Hà Dữ bây giờ cũng có những thành tựu riêng trong giới kinh doanh. So với bọn họ thì cậu thật sự quá bé nhỏ, quá tầm thường.
Bảy năm trước cậu ly hôn với Hà Dữ, bảy năm sau lại được Hà Dữ đưa về mà còn dẫn theo một đứa nhỏ, nếu đổi lại cậu là mẹ Hà thì cũng sẽ hoài nghi mình có âm mưu gì đó.
Có điều giây tiếp theo, Hạ Chi Quang không khỏi sửng sốt.
Bởi vì mẹ Hà nở một nụ cười có thể nói là rất hòa ái nhìn cậu: “Ta đã bảo người làm dọn dẹp phòng của con và Dữ nhi trước rồi, mới xuống phi thuyền nên chắc con cũng mệt lắm đúng không? Nếu mệt thì để Dữ nhi đưa con về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Trước khi trở về, Hà Dữ đã nói cho mẹ Hàn biết chuyện anh chuẩn bị tái hôn với Hạ Chi Quang, cũng có nhắc đến chuyện anh đã phát hiện ra sự tồn tại của hai cha con Hạ Chi Quang và Hạ Lạc như thế nào.
Trước mắt, mẹ Hà xem trọng mặt mũi Hạ Lạc nên hiếm thấy mà cho Hạ Chi Quang một sắc mặt tốt. Bà thật sự rất muốn ôm cháu nội, nhưng tiếc là đám con này không làm bà bớt lo chút nào.
Bây giờ nếu Dữ nhi đã quyết định tái hôn với Hạ Chi Quang thì bà cũng không quản gì nữa, dù sao hiện tại bà cũng không quản được, còn không bằng sống nhàn hạ ngậm kẹo chơi đùa với cháu nội như đám chị em mình thì tốt hơn.
Hạ Chi Quang còn chưa kịp đáp lại lời mẹ Hà thì đã bị Hà Dữ cắt ngang.
“Vậy thì cha mẹ, con đưa Tiểu Quang về phòng nghỉ ngơi trước đây, Lạc Lạc, con ở lại phòng khách trò chuyện cùng với ông bà nội và cô chú nhé.” Vế trước là đáp lại mẹ Hà, còn vế sau là nói với Hạ Lạc.
“Vâng ạ, daddy!” Hạ Lạc ngoan ngoãn trả lời, sau đó bật cười “khúc khích”: “Chú nhỏ, ngứa quá ha ha ha… Đừng trêu Lạc Lạc nữa mà…”
...
Hạ Chi Quang được Hà Dữ đưa lên lầu.
“Bên phía cha mẹ em không cần phải lo lắng, anh sẽ nói rõ với họ.” Hà Dữ như là đoán được Hạ Chi Quang sẽ hỏi cái gì nên trực tiếp giải thích.
Mặc dù Hà Dữ không hiểu gì nhiều về Hạ Chi Quang, nhưng trong suốt hai năm chung sống anh cũng nhìn ra được Hạ Chi Quang không am hiểu cách giao tiếp với người khác, đặc biệt là như trường hợp với mẹ của anh vậy, tự nhiên trong đó cũng có phần anh nên Hà Dữ đã chủ động giải vây cho Hạ Chi Quang. Mặc dù những gì mẹ Hà vừa nói cũng không có gì không ổn cả.
“Được.” Hạ Chi Quang bị động đi theo Hà Dữ lên lầu, trở về căn phòng mà hai người từng ở trước kia.
Căn phòng mà hai người họ ở trong nhà tổ của Hà gia chính là căn phòng Hà Dữ đã sống khi còn nhỏ. Tuy rằng đã bảy năm không đặt chân vào nơi này nhưng khi Hạ Chi Quang vừa bước vào, nhìn những thứ vừa quen thuộc vừa xa lạ này thì ký ức trước kia tự động dần dần bắt đầu sống lại.
Trong hai năm kết hôn, mỗi lần Hạ Chi Quang theo Hà Dữ trở về nhà tổ Hà gia đều ngủ cùng anh trong căn phòng này. Ở nhà riêng của Hà Dữ thì hai người ngủ riêng, nhưng khi về đến nhà tổ thì không thể làm như vậy được.
Giường trong phòng của Hà Dữ cũng rất lớn, trước kia mỗi lần tới nhà tổ bọn họ đều mỗi người ôm mỗi cái chăn chiếm cứ hai bên giường ngủ, ai cũng không làm phiền ai.
Vừa rồi nghe mẹ Hà nói xong, vốn dĩ Hạ Chi Quang muốn đề nghị ngủ riêng với Hà Dữ, trước mắt hai người bọn họ còn chưa tái hôn nên đề nghị ngủ riêng cũng không có gì là quá đáng. Mặc dù bọn họ cũng đã có một đứa con là Lạc Lạc rồi nhưng cậu cũng không chắc Hà Dữ sẽ không làm gì mình.
Nhưng khi nghĩ lại, lúc bọn họ đi từ ngoài cổng vào đến nhà đều không thấy một bóng người hầu nào, chắc là mẹ Hà đã cho bọn họ đi nghỉ ngơi cho nên Hạ Chi Quang cũng ngại làm phiền người khác lại đi quét dọn một căn phòng khác.
Cũng không phải Hạ Chi Quang không làm được mấy chuyện này, nhưng mẹ Hà khẳng định sẽ không cho cậu tự mình làm, thế nên Hạ Chi Quang cũng đành từ bỏ ý định ngủ riêng với Hà Dữ.
……
So với ký ức mơ hồ của Hạ Chi Quang về bảy năm trước, đồ đạc hiện tại trong phòng của Hà Dữ cũng không khác gì lắm, ngoại trừ tấm rèm trắng lúc trước đã đổi thành màu lam nhạt cùng với một ít họa tiết mây nhẹ, màu sắc thoạt nhìn làm người ta cảm thấy rất thoải mái.
Hà Dữ mở tủ quần áo ra, Hạ Chi Quang có thể nhìn thấy bên trong có rất nhiều bộ đồ ngủ hiển nhiên không phải phong cách của Hà Dữ được treo ngay ngắn trên giá tủ cùng với đồ ngủ của anh.
Ngoài mặt ngoại hình Hạ Chi Quang đã tưởng thành hơn rất nhiều so với bảy năm trước, nhưng hình thể và chiều cao đều không thay đổi gì nhiều.
“Trước khi trở về anh đã nhờ mẹ phân phó quản gia chuẩn bị đồ ngủ, lát nữa em có thể chọn một bộ em thích rồi mặc vào. Quần áo mặc ban ngày cũng để ở trong phòng áo, ngày mai em có thể tùy chọn theo kiểu em thích.” Hà Dữ nói xong lại mở tủ quần áo bên kia ra: “Áo choàng tắm thì ở đây, em đi tắm rửa trước đi, sau đó nghỉ ngơi cho thật tốt, tránh bị lệch múi giờ.”
Dứt lời, Hà Dữ dường như chuẩn bị rời đi mà bước về phía cửa.
Còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top