Chương 57: Ẩn số
Chương 57: Ẩn số
Đau đớn kia, càng thêm nghiêm trọng, ánh trăng làm tầm mắt Phong Phi Duyệt mờ mịt, bàn tay nắm cổ nam tử, đột ngột thu lại, "Là ngươi?"
Thất Duệ thế nhưng chỉ cười, đáy đầm tĩnh mịch, trong trẻo mà lại có phần đùa bỡn, hắn không thừa nhận, mà lại, càng không hề phủ nhận. Thái độ mập mờ như vậy, quả thật có thể khiến người sống bị ép đến phát điên.
"Cô cho rằng là ai?" Nam tử hỏi ngược lại, vẻ mặt vô vị.
"Không được cười!" Kiếm trong tay Phong Phi Duyệt chỉa thẳng vào cổ họng hắn, "Ta thật sự muốn, cứ như thế này chảy khô máu của ngươi."
"Tất nhiên, nhưng cô sẽ không làm." Thất Duệ bình thản dị thường, "Trừ phi các người không muốn sống sót ra khỏi Lạc Thành."
Ngữ khí của hắn, mặc dù có ý châm chọc, nhưng cũng không phải nói đùa, Phong Phi Duyệt nhìn chằm chằm gò má hắn, lo lắng hạ mũi chân rơi xuống tường thành, "Trong vòng ba ngày, không được đánh chủ ý lên Lạc Thành."
Thời gian ba ngày, đủ cho bọn họ trở lại hoàng cung, đủ để Lạc Thành giữ vững phòng thủ.
Giọng điệu như vậy, cũng không phải đang nói điều kiện, rõ ràng, chính là giọng ra lệnh, vẻ mặt Thất Duệ lộ ra chút khó coi, lại ngoài dự đoán của mọi người đáp ứng chắc nịch, "Được."
Phong Phi Duyệt có chút ngạc nhiên, thấy Mạch Thần Lại ở phía dưới hướng phía mình gật đầu, "Quân tử nhất ngôn, ta tin ngươi sẽ không đổi ý." Nàng bạo gan đánh cược một lần, bởi vì, cho dù hắn có đổi ý, mình căn bản cũng không có đường khác để chọn.
Kiếm trong tay rời khỏi cổ hắn, nam tử xoay người, cùng nàng hai bên mặt đối mặt, trường bào ám sắc, đem cả người hắn kéo ra thon dài thẳng tắp, giơ tay trái phủ lên cần cổ mình, giữa ngón tay, chất lỏng ấm nóng vẫn còn đang chảy ra không ngừng, "Lần sau nếu còn để ta gặp được, ta liền muốn cả người cô!" (Ồ, đe dọa kìa!!!)
Người con gái nhếch môi, cười lạnh một tiếng, bộ dạng kinh bỉ toàn bộ hiện hết lên trên mặt, nàng có thể làm như không biết, nhưng, dù sao cũng là người đầu tiên cùng nàng phát sinh quan hệ, "Nói ta biết, người đêm đó, là ngươi sao?"
Thanh âm của hai người, so với đám người phía dưới thành mà nói, dường như cực kỳ mơ hồ, Phong Phi Duyệt cố ý đè thấp, Cô Dạ Kiết chỉ nhìn thấy môi anh đào của nàng lúc đóng lúc mở.
Thất Duệ gảy sợi tóc rơi trên trán ra, đôi con ngươi diêm dúa mị hoặc quét qua đám người, một cái liếc mắt, làm cô gái trước mặt xao động, tên nam nhân này, quá mức tà giáo, không cẩn thận một cái, sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.
Hắn vẫn không nói lời nào, ánh mắt như vậy, khiến Phong Phi Duyệt hận không thể xông lên trực tiếp bóp chết hắn cho xong. Tay nắm nhuyễn kiếm, càng lúc càng lạnh, cổ tay đã bắt đầu cứng ngắc, còn tiếp tục nữa, sợ là đến kiếm cũng cầm không nổi. Thầm vận nội lực, nàng tung người một cái, liền từ trên tường thành nhảy xuống.
Khoảng cách vài bước, trở lại bên cạnh Cô Dạ Kiết, nam tử nhìn vạt áo trước ngực nàng bị đẩy ra, sắc mặt lạnh tới cực điểm. Hai tay Thi tiệp dư bắt lấy tay áo của hắn, thấy Phong Phi Duyệt bình an trở lại, trái tim theo đó yên định, nhìn nàng nhoẻn miệng cười.
Đưa lưng về phía bầu trời đêm, Phong Phi Duyệt chỉ cảm thấy nơi lòng bàn tay khô khốc lợi hại, máu, đã đông cứng, phát ra mùi tanh nồng đậm.
"A...", Thi tiệp dư hét lên một tiếng, khiến Phong Phi Duyệt kinh ngạc dừng bước ngay tại chỗ, cũng làm Cô Dạ Kiết thu hồi tầm mắt đang dán chặt lên cần cổ của nàng.
Thất Duệ ra tay, nhanh như vậy, người so với tên, đều quỷ mị như nhau, năm ngón tay thon dài từ trong ống tay áo vươn ra, trực tiếp đánh úp ra sau gáy Phong Phi Duyệt, một chưởng lực lãnh liệt bổ tới. Nàng vội vàng xoay người, đế hài cung đình dính đầy bùn đất xẹt qua, sau lưng va chạm, cùng Thi tiệp dư đầm sầm vào nhau.
Hành động của Thất Duệ, ngay cả Cô Dạ Kiết cũng không đề phòng đến, hai người trong ngực, đều đã trở thành vật trong túi nam tử.
Phong Phi Duyệt tay phải cầm kiếm, vừa muốn nghênh chiến, lại thấy thân thể Thi tiệp dư, giống như con rối bị ném ra ngoài, không hề có khí lực chống đỡ nghênh đón Thất Duệ, nam tử mỉm cười tà nịnh, 'vụt', năm ngón tay lại dài ra mấy đoạn chỉ sáo cương châm bén nhọn, chỉ nghe 'soạt' một tiếng, âm thanh da thịt bị xé rách, từ bầu trời đêm vốn chìm sâu trong tĩnh mịch này truyền đến.
"Thi tiệp dư..." Trong mắt Cô Dạ kiết, đều là khó tin, một luồng nộ hỏa, từ trong con ngươi lập tức bùng lên.
Phong Phi Duyệt không để ý nhiều như vậy, kiếm trong tay đã ra khỏi vỏ, cổ tay, theo bước chân tiến tới gần, chuỗi hạt bằng bạc phát ra tiếng leng keng. Thi tiệp dư gắt gao nhíu chặt khuôn mặt nhỏ nhắn thành một đoàn, ngón tay Thất Duệ, đâm thủng xương quai xanh của nàng ta, máu, lách tách chảy ra, một ít dính lên cằm của cô gái, cả người, suy yếu treo trên một chút lực đạo kia, thoi thóp.
Mũi kiếm, chỉ kịp chém rách ống tay áo của hắn, nam tử cũng đã thu hồi lực đạo trên tay, thân thể cao lớn lùi về tường thành, giữa không trung, vài giọt máu, quanh co rơi lên kẽ hỡ mặt đá xanh.
Trường kiếm, dường như đang khóc, chảy máu. Thất Duệ nhìn cổ tay bị chém xước của mình, cười một tiếng khinh miệt, chậm rãi vươn tay đưa thẳng đến bên môi, đầu lưỡi cợt nhả, quấn quanh liếm lên. Khóe môi, tràn ra nụ cười hắc ám.
Cỗ kiệu trôi lơ lửng giữa không trung, phát ra một tiếng gào thét, nam tử ý vị thâm sâu nhìn về phía Phong Phi Duyệt, tay, chầm chậm giơ lên, đầu ngón tay còn giữ sợi dây chuyền của nàng.
Nàng cả kinh thất sắc, vô thức đưa tay sờ lên cổ, "Đứng lại!"
Thất Duệ thu sợi dây chuyền kia vào trong lòng bàn tay, thân ảnh nhảy lên, trở lại trong cỗ kiệu, lúc đi cũng giống lúc đến, không thấy bóng dáng.
"Rầm..." Phong Phi Duyệt theo âm thanh đó nhìn lại, trông thấy Thi tiệp dư gục xuống bên cạnh mình, ngực, đều là máu, một chưởng này, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng có thể khiến người ta chịu đủ đau đớn khoan tim cắn cốt. Khóe miệng, chầm chậm tràn ra màu đỏ hồng, nàng ta vươn tay níu chặt lấy làn váy Phong Phi Duyệt, một ngụm máu lớn, theo động tác nàng ta vội vã bật dậy, mà phun lên cung trang bị lôi kéo đến uốn nếp.
"Thi tiệp dư..." Cô Dạ Kiết sải chân bước đến, đưa tay cẩn thận từng chút một nâng đầu nàng ta lên, tay kia cầm lấy tay nàng ta, nhẹ dùng sức.
"Hoàng thượng?" Cô gái buông tay ra, Phong Phi Duyệt chỉ cảm thấy đáy lòng trống rỗng, toàn thân mất đi khí lực.
Dù sao cũng không phải là người luyện võ, thân thể mảnh mai, một vết thương nhỏ sẽ khiến nàng ta kêu đau liên tục, không nói ra lời. Đôi mắt như nước, chỉ là nhìn nam tử phía trên. Tay mềm, nắm chặt vạt áo trước ngực hắn không buông, đáy lòng Thi tiệp dư chua xót, dùng lực hồi lâu, vẫn không nói được một câu. Nàng ta khẩn trương lắc lắc đầu, nước mắt lạnh như băng, theo đó tuôn rơi.
Cô Dạ Kiết quỳ một gối xuống đất, để nàng ta tựa lên trên chân mình, "Đừng nói gì cả, trẫm bây giờ liền đưa nàng trở về."
Cô gái kinh hãi, vươn tay liều mạng lôi kéo tay hắn, máu tràn ra nơi khóe miệng được hắn lau đi, bờ môi, xinh đẹp mỹ lệ.
Những người chung quanh, theo ý Quân Ẩn ra hiệu nhất nhất lui ra, chỉ lưu lại vài người. Phong Phi Duyệt nhìn hai người, trong nhất thời, cảm xúc trăm mối ngổn ngang. Hai tay giao khấu, tất cả đều là máu, nhưng vẫn không chịu buông ra, Cô Dạ Kiết cùng nàng ta mười ngón đan xen, tư thế chết không chia lìa như vậy, khiến tròng mắt nàng đau buốt, cảm giác như bị cái gì đó, ở giữa từ từ cắn xé....
Tim, tựa như rạn nứt, nàng dùng kiếm chống đỡ cả thân thể, hô hấp, bị tắc nghẽn ở bên ngực trái, thứ gì đó, quấn lên trên, đau quá...
Sắc mặt Mạch Thần Lại đại biến, vội vàng tiến lên, một tay không để lại dấu vết đặt ra sau thắt lưng nàng, khẽ thi triển nội lực, "Đừng nhìn gì cả, nhắm mắt lại." (Ui, dù sao chị cũng lắm anh quan tâm chăm sóc cho, tạm thời cứ mặc kệ hoàng thượng đi :>>)
Nàng thở hổn hển ngoái đầu nhìn lại, lúc nhìn thấy gương mặt đầy lo lắng của Mạch Thần Lại, tâm cũng theo đó bình ổn, nghe lời nhắm mắt lại.
"Hoàng thượng..." Thi tiệp dư thở gấp liên hồi, mới miễn cưỡng bật ra được một câu, "tại sao, lại đẩy thần thiếp ra ngoài?"
Một câu nói, lại khiến Cô Dạ Kiết như gặp phải lôi phong, tình thế lúc đó, hai người trong tay, chỉ có thể bảo vệ một. Nhưng... hắn chỉ nhìn thấy Thi tiệp dư bị đẩy ra ngoài, lực đạo kia, cũng không phải do mình xuất ra.
Nàng, quả nhiên hung ác!
Đôi mắt nam tử, màu hổ phách kia, dần chuyển thành thô bạo, con ngươi thâm thúy, như xích phong liệt hỏa, hừng hực dấy lên, bắn về phía Phong Phi Duyệt vốn chẳng rõ đầu đuôi gì.
***
Chương 58: Giận muốn phế hậu
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top