Chương 37: Có độc
Chương 37: Có độc
Ấm áp, từ khắp tứ chi xương cốt truyền vào trong thân thể Phong Phi Duyệt, nàng vội vàng mở mắt, hai tay không tự chủ được vươn ra khước từ, "Buông ra..."
"Nàng là hoàng hậu của trẫm, ôm một chút cũng không được sao?" Cô Dạ Kiết buộc chặt lực đạo trên tay, giọng nói dường như có ai oán.
Đối với sự chuyển biến đột ngột này, Phong Phi Duyệt gần như là choáng váng ngay lập tức, như thế này, cũng quá dễ thay đổi đi?
"Hoàng thượng, buông ra..." Không quen, nên liền kháng cự, nàng thấy đẩy ra không được, chỉ có thể nắm chặt hai tay thành quyền, đấm lên trước ngực hắn.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Cô Dạ Kiết thấy nàng tức giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, dứt khoát dùng toàn bộ hai tay hai chân quấn lên trên người nàng, cả người Phong Phi Duyệt bị trói chặt lấy, căn bản đến tay cũng đừng vọng tưởng nhấc lên.
Trên mặt, thập phần ảo não, nàng ngẩng đầu lên, chóp mũi vừa vặn chống đỡ cái cằm kiên nghị của hắn, lui ra một chút, giọng nói, mang theo vài phần châm chọc, "Hoàng thượng cớ gì, đột nhiên lại thân mật với thần thiếp?"
Chẳng lẽ, nam tử này cũng thích mềm không thích cứng?
Cô Dạ Kiết nhíu chặt mày kiếm, nhỏ giọng lên tiếng, "Chẳng lẽ, chuyện gì cũng cần phải đưa ra lý do hay sao?"
"Đó là tất nhiên!" Phong Phi Duyệt dứt khoát cướp lời, "Con người, vốn không cần phải quan tâm đối xử tốt với người khác, một mình một thế giới, không tốt sao?"
"Không tốt!" Kinh ngạc với cáchnghĩ của nàng, Cô Dạ Kiết nhất mực phủ định, bàn tay dày rộng khoan hậu, giữ lấy đầu của nàng nâng lên, chỉ là nhẹ vỗ một cái, Phong Phi Duyệt hồ nghi ngẩng cằm dưới , cùng hắn nhìn thẳng.
"Duyệt Nhi," Nhìn gương mặt trước người này, hắn lại đưa tầm mắt sang chỗ khác, dùng cằm của mình chống đỡ trên đỉnh đầu nàng, thái độ thân mật ái muội, tay, ở sau lưng nàng càng thêm xáo động, từng cái từng cái vỗ nhẹ, "Chỉ một mình nàng, sẽ không cô đơn sao?"
Nghe vậy, toàn thân nàng chấn kinh, sống lưng cứng ngắc dưới từng cái vỗ nhẹ kiên nhẫn của hắn, chầm chậm buông lỏng, "Sẽ không," Nàng lắc đầu, tiện đà bổ sung, "thần thiếp quen rồi."
"Quen?" Tay Cô Dạ Kiết đang vỗ trên lưng nàng, chậm đi một nhịp, đổi lại rơi xuống dưới eo nàng, kéo nàng đè về phía mình, "Trẫm, cũng quen rồi."
Nơi trái tim đang đập, áp cùng một chỗ, đều lạnh băng như nhau. Phong Phi Duyệt không có đẩy ra nữa, mà ngoan ngoãn tựa đầu vào trên cánh tay của hắn, không có giương cung bạt kiếm, chỉ có nhẹ nhõm. Có lẽ, anh bình của nàng cùng hoàng đế, chỉ có một buổi tối này, quân tâm khó dò, hắn không hiểu nàng, nàng cũng không hiểu hắn.
Cô Dạ Kiết nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng một bàn tay phía dưới, không nhịn được vươn tay, muốn vén sợi tóc rơi trên trán nàng ra. Nhưng, đầu ngón tay vừa mới chạm đến, Phong Phi Duyệt liền nhíu chặt đôi mày thanh tú, chắm chặt hai mắt dù chưa kịp mở, mà thân thể lại không thể ức chế được quay ngược ra sau, hai đầu gối cong lên, hai tay vòng chặt trước ngực. Toàn bộ động tác, giống như trẻ con mới ra đời, đề phòng đến nỗi phải tự vòng tay bao bọc lấy chính mình như vậy. Tay, giật mình cách xa, Cô Dạ Kiết tiến thoái lưỡng nan, một lúc lâu sau, mới thả tay lên trên lưng nàng, ngón tay thon dài, lần nữa vỗ nhẹ. Đầu mày chau lại, lại giãn ra giống như đám mây, Phong Phi Duyệt 'ưm' một tiếng, tứ chi cũng theo tiết tấu của hắn, buông lỏng. Trước mắt, một vòng vầng sáng thoáng qua, nàng khẽ nheo mi mắt, tầm mắt mông lung, "Hoàng thượng?"
Cô Dạ Kiết không nói gì, chỉ là ấn nàng vào trong lồng ngực mình, tiếng hít thở, cùng tiếng gió thu đêm lạnh, từ từ chuyển thành trầm ổn.
Xoay người, tướng ngủ của nàng luôn luôn không tốt, bây giờ bốn bề yên tĩnh, may mà chiếc giường này khá lớn. Ngước mắt lên, Phong Phi Duyệt duy trì tư thế ngủ lười biếng, nhẹ ngáp một cái.
"Nương nương, người tỉnh rồi." Ngọc Kiều nghe thấy động tĩnh, xoay ngươi lại.
Phong Phi Duyệt lười biếng động người một cái, một lát sau mới ngồi dậy. Đợi đến khi rửa mặt xong, Ngọc Kiều bưng một chén canh trên bàn sang, "Nương nương, đây là hoàng thượng dặn dò Ngự Thiện Phòng hầm trước, người nhân lúc còn nóng hãy uống đi."
"Hoàng thượng?" Nàng một tay đỡ đầu, đêm qua, mình giống như ngủ không được ngon giấc.
"Hoàng thượng sợ nương nương ngủ không được an giấc." Ngọc Kiều không ngừng bổ sung thêm một câu, cười khúc khích.
Chén canh này, vẫn còn nóng, Phong Phi Duyệt vừa định đưa đến bên cánh môi, trong đầu liền thoáng qua chút khác thường, hai tay nàng bưng dọc miệng chén, thảcanh lại lên bàn, "Ngọc Kiều, đã thử qua chưa?"
"Nương nương," Ngọc Kiều cảm thấy cực kỳ khó hiểu, "đây là hoàng thượng vì người mà chuẩn bị."
"Vậy cũng như nhau!" Phong Phi Duyệt đối với câu trả lời của nàng ta rõ ràng là cực kỳ không vui, thấy sắc mặt nàng lạnh xuống, Ngọc Kiều chỉ đành phải lấy ngân châm trong tay áo ra, đâm vào trong chén canh. Một lúc lâu sau, nàng ta thấp thỏm lấy ra, nhìn thấy phía trên hoàn toàn trong suốt, lúc này mới âm thầm thở ra một hơi, "Nương nương, nô tỳ đã nói mà, hoàng thượng làm sao có thể..."
Đầu ngón tay cầm ngân châm, không kìm chế được phát run, màu đen, từ đầu cây châm một đường lan ra, tốc độ cực nhanh, e là độc dược Kiến Huyết Phong Hầu. 'Đinh', Ngọc Kiều vội vàng vứt bỏ ngân châm trong tay, "Nương nương, nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết..."
Phong Phi Duyệt chỉ là nhìn chén canh kia, từ trên ghế đứng dậy, phất mở một mảnh ánh sáng rực rỡ chói mắt, nàng mở cửa sổ, hít thở một ngụm sương sớm tươi mát, "Nhất định phải, đưa ta vào chỗ chết liền sao?"
Hơi thở của nam tử tôn quý băng lãnh, lưu lại trên người nàng, vẫn còn chưa tản đi, "Một mình, sao có thể cô đơn? Hay là, cô đơn luôn tốt hơn mất mạng."
Nghe nàng tự lẩm bẩm, Ngọc Kiều chỉ còn biết run rẩy sợ hãi, nằm rạp trên mặt đất, không dám nói một câu.
"Ngọc Kiều, đợi lát nữa hoàng thượng qua đây, ngươi một chữ cũng không được nói, biết không?" Phong Phi Duyệt trầm giọng cảnh cáo, trong đầu đã có tính toán.
"Dạ, nô tỳ tuân lệnh." Ngọc Kiều nào còn dám nhiều lời, dè dặt lo sợ tiếp lệnh.
Ngày mai, chính là ngày Quân Nghi vào cung, Phong Phi Duyệt chống một tay lên, nhìn ra bên ngoài. Trong lòng, mở hồ bất an, nhìn quanh cung điện này, càng thêm không có tâm trạng.
Hoàng đế lâm triều xong, liền lên kiệu đến Phượng Liễm Cung, chân dài bước vào đại điện, tầm mắt tự nhiên rơi lên trên chén canh kia, "Hoàng hậu sao chưa uống?" Mang theo ngữ khí quan tâm, mắt phượng hẹp dài liếc về phía Ngọc Kiều bên cạnh.
"Là thần thiếp, muốn đợi hoàng thượng đến đây cùng uống." Phong Phi Duyệt thấy sắc mặt Ngọc Kiều tái nhợt, chỉ sợ nàng ta lộ ra sơ hở, liền tiến lên một bước ngăn cản trước người nàng ta, "Hoàng thượng bận rộn quốc sự, ngồi xuống trước đã."
"Hoàng hậu, tối hôm qua ngủ ngon giấc không?" Cô Dạ Kiết thấy vẻ mặt nàng hồng hào, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng khôi phục ôn nhuận bóng mịn.
"Ngon." Phong Phi Duyệt gật đầu, lấy chén nhỏ bằng vàng bên cạnh ra, đổ nước canh vào, đẩy tới trước mặt hắn, "Hoàng thượng, người nếm trước thử xem."
"Đây là trẫm có ý dặn dò Ngự Thiện Phòng chuẩn bị cho nàng," Cô Dạ Kiết đem chén đẩy tới trước mặt Phong Phi Duyệt, "trẫm thấy nàng buổi tối luôn ngủ không yên giấc, canh này là để cho nàng an thần."
Giọng điệu ân cần, tựa hồ nghe không ra chút sơ hở, Phong Phi Duyệt cố làm ra vẻ chán ghét, khẽ chau mày, "Thần thiếp không thích mùi vị này."
Sau lưng, Ngọc Kiều trừng mắt nhìn hai người bọn họ đem chén đẩy tới đẩy lui, hai chân sớm đã mềm nhũn.
"Vậy, ngày mai trẫm bảo Ngự Thiện Phòng đổi cái khác." Cô Dạ Kiết không cố chấp nữa, thấy Phong Phi Duyệt khăng khăng đành phải nâng chén lên.
"Nương nương..." Ngọc Kiều kinh hãi gọi một tiếng, quả tim nhảy đến cổ họng, "Canh, canh nguội rồi, để nô tỳ bảo Ngự Thiện Phòng hầm lại một ấm khác."
Cô Dạ Kiết giương cao mày kiếm, bàn tay bưng chén không tiếp tục nữa.
"Hoàng thượng, nha đầu này chính là như vậy, ầm ầm ĩ ĩ." Phong Phi Duyệt nhếch môi cười khẽ, không để lộ chút sơn thủy.
Nhìn mép chén kia kề lại gần bên miệng hắn, nàng ngoái đầu nhìn lại, không để lại dấu vết liếc về phía Ngọc Kiều, mà canh trong chén kia, đã dính vào môi mỏng Cô Dạ Kiết.
***
Chương 38: Ngại ngùng xin thuốc
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top