Chương 24: Thử thuốc
Chương 24: Thử thuốc
Bả vai đau đớn, đã bắt đầu chết lặng, cảm giác giống như đem cả cánh tay của nàng tháo xuống. Hai đầu gối lạnh buốt, làm nổi bật một thân đơn bạc, Phong Phi Duyệt mở to hai mắt, không hề chớp.
Cô Dạ Kiết nhẹ nhàng dời người bước tới trước mặt nàng, chầm chậm ngồi xổm xuống, thân thể tinh tráng kề lại gần, năm ngón tay thon dài giữ cằm nàng, "Nàng, là quân cờ của kẻ nào?"
Một câu nói bình thường, nhưng ngữ khí rất cay độc, càng mang theo đồng quy vu tận quyết tiệt, từ sau khi thái hậu hai cung xuất hiện, ẩn nhẫn trong mắt Cô Dạ Kiết đã không tự chủ hiển lộ mấy phần, cái loại cảm giác đè nén quá lâu đó, ngay lập tức tán ra trước mắt Phong Phi Duyệt.
Nhìn vào đôi mắt trong veo như nước của cô gái, trong trẻo thấu triệt, phảng phất như người ngoài cuộc, đáy lòng Cô Dạ Kiết, vọt lên một tia tức giận vô hạn, thu hết đau thương trong đáy mắt nàng vào mắt, hắn đứng dậy, lạnh lùng mở miệng, "Ra bên ngoài quỳ."
"Dạ, hoàng thượng!" Rõ ràng là nên hèn mọn khom gối, vì sao còn muốn lưu lại một thân kiên cường?
Phong Phi Duyệt nhấc nửa người trên cứng đờ lên, quỳ quá lâu, cho nên lúc đứng dậy, cả thân thể ngã ra sau một bước dài. Một tay chống đỡ mép bàn, năm ngón tay dùng sức cắm thật sâu, lúc này mới ổn định gót chân. Đợi đến khi choáng váng trước mắt hoàn toàn tản đi, mới không chút do dự đi ra ngoài điện.
Một thân áo choàng đỏ thẫm, lại thêm vài phần nhăm nhúm, Phong Phi Duyệt nhấc cao làn váy, ngay cả tư thế bước đi cũng có vài phần lảo đảo. Ngẩng đầu, nhìn ánh trăng cao cao trên bầu trời, người con gái chỉ là nhẹ cong khóe miệng, trút bỏ hoàn toàn lộng lẫy rực rỡ. Cô Dạ Kiết đứng phía sau nàng, lần đầu tiên, nhìn bóng lưng của nàng. Cung trang kiều diễm trên mặt đất, chen chúc phía sau, Phong Phi Duyệt đi ra khỏi đại điện, giữa ánh mắt khó hiểu của hai nha hoàn trước cửa, quỳ xuống một cái, quỳ ngay tại đó, cửa chính tẩm điện của hoàng đế!
"Nương nương..." Bên cạnh, nha hoàn cùng quỳ xuống theo, cũng đem thân thể nằm rạp xuống đất.
Phong Phi Duyệt hai mắt chẳng gợn chút sóng nước, xuyên qua dãy đại điện ấm áp, xuyên qua ánh mắt sớm đắc ý của hoàng quý phi dưới màn tơ minh hoàng, rơi lên trên một khoảng hư không mờ mịt. Quỳ rất cương liệt, ưỡn người thẳng tắp.
"Hoàng thượng..." Hoàng quý phi trên giường thấy Cô Dạ Kiết thật lâu không có động đậy, dằn nén vài phần tính khí, vẫn là mở miệng khẽ gọi.
"Ừ?" Hắn ngoái đầu nhìn lại, khóe miệng đã nâng lên mấy phần ý cười, vết thương trên cánh tay vẫn còn đang liều mạng chảy máu, Cô Dạ Kiết xoay người nằm lại trên giường rồng, để Minh hoàng quý phi tựa đầu vào trước ngực mình, "Lần tới cẩn thận một chút, nàng nên biết ý nghĩa của đứa bé này."
"Dạ, hoàng thượng." Vâng dạ đáp lời, nàng ta vòng lấy thắt lưng nam tử, đem đầu kề sát mấy phần, "hoàng thượng, người thật để hoàng hậy quỳ như vậy cả đêm sao?"
Bàn tay phủ trên lưng nàng ta khựng lại, giọng nói Cô Dạ Kiết chuyển lạnh, "Chẳng lẽ, nàng muốn quỳ thay nàng ta?"
Từ trong ngữ khí của hắn, Minh hoàng quý phi cảm giác thấy vài phần không vui, lẽ nào, hoàng đế đã nhìn ra manh mối? Nghĩ như vậy, thân thể liền kiềm nén không dám run rẩy, cái đầu chôn sâu càng thêm không dám nâng lên nửa phần, "Thần thiếp không dám."
Một phòng yên ắng, trên vách tường long tháp bên cạnh, một bức tranh long phượng minh đồ cực lớn được vẽ bằng tay, Phong Phi Duyệt lạnh mắt nhìn thẳng, cứng rắn quỳ cả một đêm.
Lúc ánh bình minh xé toạt màn sương, liền có thái giám nha hoàn đến hầu hạ Cô Dạ Kiết thức dậy, chuẩn bị lầm triều. Minh hoàng quý phi tự mình đem long bào choàng thêm cho hắn, vuốt vạt áo trước ngực nam tử, ngón tay mảnh khảnh không chịu rời đi.
"Hoàng thượng, đã đến giờ rồi." Thái giám bên cạnh nhẹ giọng nói.
Cô Dạ Kiết nhìn ra phía ngoài, lập tức rơi lên trên người Phong Phi Duyệt. Hắn kéo tay Minh hoàng quý phi xuống, sải bước hướng phía trước đi tới, sau lưng, đám người chỉ đành phải đuổi theo.
Vết máu loang lổ, hấp thụ vào trong y phục cùng màu, lại càng hiện lên rõ ràng. Cô Dạ Kiết cũng không dừng bước, mà là vượt sát qua bên người, ném lại một câu nói, "Đứng dậy đi, trở về Phượng Liễm Cung, truyền ngự y đến xem một chút."
"Tạ hoàng thượng!" Phong Phi Duyệt vừa mới dứt lời, thân ảnh đám người, thế nhưng đã sớm đi xa, chỉ lưu lại một mình Minh hoàng quý phi, đứng trước cửa điện.
Phong Phi Duyệt vươn tay chống đỡ cửa điện bên cạnh, nha hoàn quỳ lúc đầu vội vàng đứng dậy, muốn đi tới đỡ.
"Thứ không có mắt mũi, hoàng hậu nương nương còn cần đến các ngươi đỡ sao?" Minh hoàng quý phi mắng chửi một tiếng, làm hai nha hoàn đứng sựng ngay tại chỗ.
Phong Phi Duyệt tự mình đứng dậy, một tay phủi đi bụi đất dính trên đầu gối, tầm mắt hạ xuống thấp, lơ đãng sượt qua phần bụng nhô lên của nàng ta, "Ai da..." một tiếng, nơi cổ chân mềm nhũn, Minh hoàng quý phi chỉ nhìn thấy một đoàn bóng đen hướng về phía mình đập tới, muốn tránh cũng đã không kịp nữa.
Phong Phi Duyệt cũng không đem sức lực toàn thân đè lên trên người nàng ta, mà là dùng bả vai va chạm lấy, ép Minh hoàng quý phi lên ván cửa phía sau. Lần kinh hãi này, khiến nàng ta hoảng hốt không thôi, hai tay vội vàng đỡ lấy bụng của mình, trên người, đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
"Quỳ quá lâu, chân tê cứng rồi," Phong Phi Duyệt nhìn vẻ mặt sợ hãi của nàng ta, hai mắt dán chặt lên bụng nàng ta, "đứa bé này, hoàng quý phi muội nhất định phải bảo hộ cho tốt, đã to như vậy, nhưng mà rất dễ dàng mất hết."
Nàng khẽ xoa đầu gối tê dại, xoay người hướng phía Phượng Liễm Cung mà đi. Mà hoàng quý phi bị bỏ lại phía sau, thì dè dặt cẩn thận bảo nha hoàn bên cạnh đỡ mình, đưa về tẩm điện.
Phong Phi Duyệt một đường gắng gượng, đi chưa được mấy bước, liền chống đỡ không nổi nữa. Một tay gắt gao cắm vào mặt tường, thân thể vốn đã bị thương, hơn nữa lại nhiễm gió lạnh cả đêm, bây giờ chẳng qua là dựa vào một hơi mạnh mẽ chống đỡ mà thôi. Bên tai, tiếng chim hót hương hoa thơm đã sớm bắt đầu mơ hồ, nàng bước đi lảo đảo, cả người mềm nhũn ngã nhào về phía trước, cũng không bao lâu, liền mất đi tri giác, vừa vặn ngã lên trước một cửa điện.
'Rầm..." Thân thể thẳng tắp ngã vào trong nội điện. Tia ý thức cuối cùng còn sót lại, khiến nàng phảng phất như nghe thấy một mùi thuốc, rất nồng, rất đậm, tràn ngập thật lâu trước cánh mũi, không xua đi được.
Nhìn thân ảnh đột nhiên ngã vào đây, bên trong một tên nam tử vận trường bào nguyệt sắc khẽ xoay người lại, cúi đầu không hỏi một cái. Trong phòng, mùi thuốc kia càng phát ra nồng đậm, ồ ồ xuyên qua vài lụa trắng truyền ra ngoài. Mạch Thần Lại từ trong chỗ tối đi ra, chậm rãi bước về phía Phong Phi Duyệt. Chỉ thấy hắn, vóc người cao lớn, ôn nhuận như ngọc, tướng mạo càng thêm tuấn nhã phi phàm, toàn thân, mang theo mùi vị thảo dược cổ thơm ngát, thấm vào ruột gan.
Gần đó, có bọn thái giám nha hoàn tới tới lui lui, nam tử xoay người đóng cửa điện lại, từ từ ngồi xổm xuống, vươn tay vạch mái tóc rơi trên trán nàng ra, buông tầm mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Phi Duyệt, "Hoàn toàn không tốn chút công phu có được, vừa vặn đem ngươi đi thử thuốc."
Cúi người ôm nàng lên, hướng nội điện khói mù lượn lờ đi tới.
Đi qua một toàn bình phong khổng lồ, hơi nước mờ mịt, đại đỉnh* cực lớn ở giữa đang sôi trào không ngừng, xung quanh, bốn sợi dây xích sắt lớn bằng cánh tay đem đại đỉnh kia bắc lên giữa không trung. Vách tường âm lãnh ướt át, vẽ đầy bức họa người phụ nữ lỏa thể diêm dúa lẳng lơ, đủ kiểu thần thái. Mạch Thần Lại một cước đá văng cô gái vừa mới thử thuốc xong nằm dưới sàn đất, trên tay buông lỏng liền ném Phong Phi Duyệt vào miệng đại đỉnh, "Sống hay chết, phải xem vận may của ngươi."
(*Đỉnh là cái vạc; đại đỉnh là cái vạc lớn, khổng lồ)
"Sư phụ..." Bên cạnh, một cô gái tướng mạo thanh tú tiến lên, "những người này phải làm sao?"
Mạch Thần Lại chuyên tâm quan sát Phong Phi Duyệt trong đại đỉnh, tùy ý khoát tay, "Kéo ra tìm nơi nào đó chôn."
"Dạ."
Vừa tiếp xúc với nước sôi nóng rát, Phong Phi Duyệt thống khổ rên rỉ một tiếng, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Trong miệng thở ra một hơi nóng rực, nàng nhíu thật chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, "Âm Âm, Âm Âm..."
Xung quanh miệng đại đỉnh kia, Mạch Thần Lại từ tốn thả chậm bước chân, hắn cầm lấy dược liệu bên cạnh bỏ vào trong nước, trên mặt, từ từ dấy lên vui mừng, "Quả nhiên, là thứ nguyên liệu tốt!"
Toàn thân, giống như là muốn bị xé nứt, có thứ gì đó đang liều mạng muốn chui ra ngoài, mà nội lực trong người lại không thể không đem nó đẩy lui, Phong Phi Duyệt thống khổ cực hạn, Mạch Thần Lại ở sau lưng vươn hai tay đặt lên trên vai nàng, kề gần bên tai, "Từ từ hưởng thụ..." Tiếng nói thuần hậu, khiến cô gái đang xáo động an tĩnh lại mấy phần, hai tay nắm thành quyền, từ từ buông ra xoa nhẹ.
***
Chương 25: Phu thê quấn
(Chẹp chẹp, có ai biết anh chàng mới xuất hiện này là thế lào ko, chip chỉ biết thêm một anh sắp mắc câu Duyệt Nhi nữa rầu, chị thật đào hoa quá đi mờ, hố hố)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top