Chương 09: Chữa thương

Chương 09: Chữa thương

Phong Phi Duyệt không ngờ rằng, ngày đầu tiên minh xuyên không đến thế giới khác, liền chọc tới tai họa bất ngờ như thế này.

Lồng ngực truyền đến một hồi tê dại, cả người cô bị đánh bay ra ngoài đập vào thảm lông mềm mại, nhưng vẫn khiến cô đau đến nhíu chặt đầu mày, da thịt bị thanh kiếm kia cắt qua trải qua va chạm như vậy, đau đớn lúc này mới tràn lên không có điểm dừng, đầu Phong Phi Duyệt đầy mô hôi, nhưng vẫn cắn chặt môi không chịu phát ra một chút âm thanh.

Hai người ngoài cửa tất nhiên là nghe được động tĩnh bên trong, Quân Ẩn nhíu chặt mày kiếm lạnh mặt xuống, vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ.

Cô Dạ Kiết xoay người lại, xuyên qua cửa sổ bị phá vỡ, nhìn về phía căn phòng tối đen như mực, ngay thời khắc hắn tránh thoát một kiếm kia, hắn liền nhìn thấy một bóng đen sau lưng, hắn chỉ cần vươn tay ra, liền có thể đỡ được thanh kiếm, nhưng mà, hắn không làm.

Phía dưới, vẫn ồn ào như cũ, trong đám người chém giết, tên tráng sĩ lúc trước kia, vừa đánh lui vòng vây binh sĩ tiến lên, vừa bảo vệ nam tử ngã xuống, "Thiếu chủ, người đi mau."

Đám người còn lại xung quanh vây thành từng đoàn, vòng nam tử kia vào giữa, "Đúng, thiếu chủ, người đi mau."

Bốn bên bị vây kín, giữa ánh lửa chớp lòe, lại có vài người bị binh lính bao vây phía trên đâm trúng ngã xuống đất.

"Thiếu chủ," Tráng sĩ hét lên một tiếng như đất rung núi chuyển, "thuộc hạ chỉ có thể bảo hộ người rời đi." Một tay ông ta siết chặt cánh tay nam tử, dưới sự bảo vệ của người bên cạnh, tiến đến gần cổng thành.

"Chỉ có người còn sống rời khỏi đây, mới có thể thay chúng tôi báo thù, thay Ngọc cô nương báo thù."

Ánh mắt nam tử, lại từ tĩnh mịch lúc đầu nhiễm vào mấy phần hy vọng, tầm mắt của hắn rơi lên trên đài trống, nơi đó, cô gái nằm im lẳng lặng, huyết sắc vẫn còn lan tràn, "Ngọc Nhi."

Một tiếng gọi thầm, lại đau đến tận tâm can.

Trên cổng thành, Cô Dạ Kiết xoay người, nhìn thấy rõ ràng tuyệt vọng trong mắt nam tử, cái hắn muốn, cũng chính là như vậy. Liếc mắt đem một tia hy vọng duy nhất của người khác xé rách, đối với hắn, lại có hứng thú vạn phần. Mà Quân Ẩn bên cạnh, lại không yên lòng, trong đôi con ngươi hướng thẳng về phía trước kia, đã sớm dứt bỏ hết thảy, suy nghĩ càng bay đi thật xa.

Phong Phi Duyệt không thể chết được!

Hắn dồn sức siết chặt bàn tay chắp ngược sau lưng, ánh mắt từ thơ ơ lãnh đạm trước đó chuyển thành lo lắng.

"Những kẻ còn lại, đành giao cho ngươi vậy." Cô Dạ Kiết lạnh lùng không thèm hỏi một câu, đôi con ngươi rực sáng như sao đêm nhìn sang Quân Ẩn, chuyển thân rời đi.

"Dạ, hoàng thượng." Quân Ẩn nhìn bóng lưng nam tử, hành lễ.

Thân thể cao lớn bước qua cánh cửa sổ kia, bước chân kiên nghị của Cô Dạ Kiết cũng không ngừng lại, đôi con ngươi hẹp dài dựa vào chút ánh sáng ở trong căn phòng, quét vào trong.

Mà Phong Phi Duyệt lúc này, đã sớm đau đến nỗi hận không thể kêu trời gọi đất, trên cái khung mây bên cạnh, ánh nến lay động, vài điểm yếu ớt, vài điểm kiên cường, giống như cô gái cắn chặt môi, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Nửa người trên tựa lên chiếc ghế bên cạnh, cô khẽ cử động, bả vai liền giống như bị cắt đứt, đau đến khó mà nhúc nhích.

Vào lúc sơ ý, chính là một ánh mắt như vậy. Phong Phi Duyệt chống tay phải đã bị gãy vô lực lên một cái, cả người ngã ngược ra sau. Nâng cặp mắt lên, hạ xuống ngoài cửa sổ.

Một đôi con ngươi thâm sâu. Cô giật mình, còn chưa kịp nhìn kỹ, bóng dáng kia liền đi xa.

Mà Cô Dạ Kiết bên ngoài, lại mang thần sắc nghi hoặc khẽ ngừng bước, hắn đứng trên cổng thành, nhớ lại dung mạo vừa nhìn thoáng qua liền biến mất vừa rồi. Tuy là ánh nến rất tối, nhưng đáy mắt hắn vẫn khắc sâu như thường. Gương mặt đó, hắn làm sao quên được.

Duyệt Nhi...

Không thể nào! Đôi đồng tử tinh nhuệ như loài lang sói khẽ nheo lại, nhất quyết gạt bỏ. Gió lốc đánh tới, kiếm thế khinh người, Cô Dạ Kiết lạnh mắt nhìn đi, sải bước cũng không quay đầu đi về phía tẩm điện của mình.

Nhìn thân ảnh của hắn biến mất nơi khúc quanh, Quân Ẩn lúc này mới thầm thở ra một hơi, hai mắt tiếp tục nhìn chằm chằm dưới thành.

"Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi..." Nam tử phía dưới, nhìn bóng lưng Cô Dạ Kiết tức giận hét lên, "Ta nhất định sẽ báo thù, nhất định..."

Khóe miệng, khẽ cong. Quân Ẩn rút ra mũi tên bên cạnh, từ từ nhắm ngay phía dưới.

Tráng sĩ lôi kéo cánh tay nam tử, một cước đạp lên bả vai đồng bọn, mượn nội lực mấy người, liền bay lên giữa không trung, "Thiếu chủ, đi..."

Quân Ẩn vừa vặn ngắm trúng, cung trong tay càng lúc càng kéo căng, mũi tên hướng về phía nam tử kia, ở trong con ngươi đang khẽ híp lại của hắn, lệch đi vài phần.

Vút, bầu trời lại lần nữa bị tia lãnh liệt này xé mở. Quân Ẩn tự tin nhướng mày, giao cung tên cho thị vệ.

"A," Tráng sĩ kia thét lên một tiếng đau đớn, một tay dùng khí lực toàn thân đưa nam tử ra khỏi trường thành, "Mau, không được để hắn chạy," Dưới thành, sớm đã có người mở cổng, đoàn người gấp rút đuổi theo, Quân Ẩn hướng về phía tên nam tử kia thoát thân, xoay người, bỏ lại mấy chữ.

"Một kẻ, cũng không lưu."

"Dạ, tướng quân"".

Bước chân dồn dập, trường bào lất phất, hai tay đặt trên cửa, dùng lực một cái, liền dùng sức đẩy ra.

Trong phòng, khắp nơi bừa bãi, cái bàn bị đụng ngã ở ngày bên cạnh Phong Phi Duyệt, nghe thấy tiếng động, cô cảnh giác ngước mắt lên, thấy là Quân Ẩn, liền nhăn chặt đầu mày, ý vị nhìn chằm chằm vết thương của mình.

Xoay người đóng cửa lại, hắn âm thầm nhìn sang vết thương của cô, thấy không có tổn hại gì quá lớn, lúc này mới chậm rãi thong thả tiến lên phía trước, "Không phải ta bảo cô không được đi lại tùy tiện sao?"

"Ừ..."

Cô rên lên, nhưng hắn vẫn dửng dưng, miễn cưỡng chống đỡ dưới nền đất, thanh kiếm kia, vẫn còn cắm trên người cô.

Phong Phi Duyệt cử động bả vai bên kia, vất vả lắm mới ngồi dậy được, lại thấy Quân Ẩn sái bước tiến đến, một tay nắm thanh kiếm, kéo mạnh một phát, không cho cô chút năng lực phản ứng.

Thân thể, theo hướng thanh kiếm bị rút ra mà ngã xuống, Quân Ẩn một tay cầm kiếm, một tay đón lấy thân thể của cô, để cô tựa lên trước ngực mình.

Vết thương bị xé rách đột ngột, Phong Phi Duyệt đau đến thiếu chút nữa quên mất làm thế nào để hít thở, cô hé mở cái miệng nhỏ nhắn, hô hấp dồn dập thở ra một hơi, máu tươi trước ngực, nhanh chóng nhiễm đỏ y phục của hai người.

Kiếm trong tay, bịch một tiếng bị ném xuống dưới đất, Quân Ẩn một tay ôm eo của cô, cong người một cái liền nhấc cả người cô lên.

"Anh làm gì vậy?" Phong Phi Duyệt vô lực rũ cánh tay xuống, thấy hắn ôm mình, đi từng bước một hướng về phía chiếc giường bên cạnh.

"Chữa thương." Quân Ẩn không chút do dự phun ra hai chữ, vài ba bước liền ôm Phong Phi Duyệt lên trên giường.

"Ai cần anh chữa thương chứ," Cô đưa một tay che chắn trước người, "ra ngoài."

Quân Ẩn thế mà lại tự nhiên ngồi xuống, nhìn vẻ mặt phòng bị của cô gái, hắn cười cười châm chọc, "Yên tâm, cô là 'muội muội' của ta, ta sẽ không làm gì cô."

Nhìn hai cánh tay duỗi tới gần, Phong Phi Duyệt không vui nhíu chặt lông mày, lui ra sau một bước, "Nếu là ca ca, chẳng lẽ chút quy củ này cũng không hiểu sao?"

"Chớ nói cái quy củ gì đó với ta," Quân Ẩn thừa dịp đang nói chuyện, hai tay đột nhiên giữ chặt bả vai của cô, dùng lực một cái, liền kéo cả người cô lại đây.

"A," Phong Phi Duyệt đau đến nhíu mày, "anh làm gì đó!"

"Nếu muốn ngoan ngoãn không chịu khổ, thì tự mình cởi y phục ra." Quân Ẩn nhìn phục sức quái dị trên người cô, cũng không biết phải xuống tay thế nào. Môi mỏng nhẹ cong lên, liền chờ Phong Phi Duyệt tự mình đưa ra lựa chọn.

***

Chương 10: Yếu thế


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #lãng-mạn