Là ai bị thương tổn
Rừng đào hồng nhạt mênh mông, một cơn gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa bay lất phất vào đình, dừng lại trên hai thân thể một lớn một nhỏ.
“Phụ thân, nghe hay không?”
Cuối cùng một chiến âm (âm rung) chấm dứt, Diệp Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía người ngồi đối diện.
Không biết gần đây phụ thân làm sao nữa, luôn dõi theo y bằng một ánh mắt phức tạp.
“Ân.”Diệp Minh Hàn bước qua cầm thai, ngồi xuống, ôm lấy y đặt trên đùi mình, ánh mắt sâu kín nhìn y.
“Phụ thân. . . . . .”Diệp Nhiên vươn tay cái, gảy một dây đàn, phát ra một tiếng “Tranh”.
“Phụ thân. . . . . . vì sao ngươi chưa bao giờ hỏi ta?”
Vì sao ta vừa sinh ra đã có ý thức, vì sao lại đột nhiên mở miệng nói chuyện, vì sao chưa từng học cầm lại biết gãy cầm, vì sao. . . . . . ? ?
Vì sao ngươi không hỏi gì cả, ngươi không thấy kì quái sao?
Ta vẫn luôn đợi ngươi hỏi, nhưng ngươi lại chưa bao giờ mở miệng.
“Không cần.”
Tuy rằng Diệp Nhiên nói hắn không hiểu được nhiều lắm, nhưng Diệp Minh Hàn cũng hiểu được ý tứ của y, nhưng mà . . . . . Không cần.
Hắn chỉ cần biết y là con hắn, những cái khác hắn căn bản không muốn biết.
“Ha hả, phụ thân. . . . . .”
Diệp Nhiên cười, tiến sát vào lòng hắn, chỉ cần ngươi không để ý là tốt rồi.
“Chuyện gì?”
Nghe thấy thanh âm của Diệp Minh Hàn, Diệp Nhiên ngẩng đầu đã thấy, Tiêu Tuấn đang đứng ở cách đó không xa.
“Phi Dương cùng Thiệu Hoa nói có việc muốn tìm Cung chủ thương lượng.”
Nói thật, Tiêu Tuấn căn bản không muốn xuất hiện quấy rầy giờ khắc này, nhưng lại là việc liên quan đến Thiếu chủ. . . . . .
“Ân, đi.”Ôm lấy Diệp Nhiên, đi đến nghị sự phòng.
Tiêu Tuấn đi theo sau, tự nhiên ôm lấy dao cầm, đuổi theo.
Tiến vào đại sảnh, thấy Phi Dương cùng Thiệu Hoa đang tranh luận cái gì đó, vừa thấy Diệp Minh Hàn tiến vào, liền đồng thời chắp tay thi lễ: “Cung chủ.”
“Ân, chuyện gì?”
Đi đến chủ vị ngồi xuống, Diệp Minh Hàn cầm lấy chén trà nóng hạ nhân vừa dâng lên, đem chén đến bên môi Diệp Nhiên, Diệp Nhiên uống hai ngụm liền lắc đầu, Diệp Minh Hàn dời chén về miệng mình.
Thiệu Hoa do dự một lúc, cảm thấy mình nói chuyện này xem ra tốt hơn để Phi Dương lỗ mãng nói, liền bước lên trước Phi Dương.
“Là như vậy, ta cùng Phi Dương thương lượng một chút, về việc điều dưỡng thân thể Thiếu chủ như thế nào, thuộc hạ mạo muội hỏi Cung chủ, Cung chủ có tính toán truyền thụ Ngưng Ngọc quyết cho Thiếu chủ. . . . . .”
“Có liên quan đến các ngươi?”
“Ba”Một tiếng Diệp Minh Hàn đâp chén trà đang cầm trong tay xuống bàn, cái chén lập tức vỡ vụn thành nhiều mảnh, nước trà theo mép bàn nhỏ xuống đất.
Diệp Nhiên kinh ngạc không thôi, bất quá chỉ là một câu hỏi mà thôi, vì sao hắn lại tức giận như thế ?
“Cung chủ thứ tội, nếu Cung chủ không tính toán truyền thụ Ngưng Ngọc quyết cho Thiếu chủ, thuộc hạ cũng nên chuẩn bị dược dục ( tắm thuốc) bách độc bất xâm cho Thiếu chủ. . . . . .”
Thấy đôi mắt hàn băng của Diệp Minh Hàn chăm chú nhìn mình, Thiệu Hoa thấy cả người như đang bị nhốt torng hầm băng, toàn thân sinh lạnh, nhưng vẫn cố nói hết lời.
Không nghĩ đến Diệp Minh Hàn sẽ tức giận như thế, Phi Dương cùng Tiêu Tuấn cúi đầu che dấu nỗi kinh ngạc trong mắt mình.
Xem bộ dáng Cung chủ hẳn là không muốn Thiếu chủ tu tập Ngưng Ngọc quyết , chính là. . . . . . Vì sao? Cung chủ không phải yêu thương Thiếu chủ như thế sao? Vì sao lại. . . . . .
“Đi ra ngoài.”
“Cung chủ? . . . . . . Vâng”
Ba người cùng ngẩng đầu nhìn Diệp Minh Hàn, thấy mắt hắn lộ sát ý, vội chắp tay lui ra.
Trong đại sảnh nhất thời một mảnh yên tĩnh.
“Phụ thân. . . . . . Làm sao vậy?”
Chung quy y cũng không rõ vì sao Diệp Minh Hàn tức giận, thấy hắn cũng không mở miệng, Diệp Nhiên chỉ có thể lên tiếng trước đánh vỡ sự trầm mặc này.
Diệp Minh Hàn lại cúi đầu, không nói một lời mà dõi theo y, trong mắt không ngừng thoáng hiện lên gì đó.
Diệp Nhiên cũng không mở miệng nữa, lẳng lặng nhìn các loại cảm xúc như ba đào dậy sóng trong mắt Diệp Minh Hàn, cuối cùng ngưng kết thành chần chờ cùng mâu thuẫn.
Diệp Nhiên nhíu mày, chần chờ? Mâu thuẫn?
Trong đầu lại hồi tưởng lại câu hỏi của Thiệu Hoa “. . . . . . Cung chủ có tính toán truyền thụ Ngưng Ngọc quyết cho Thiếu chủ. . . . . .”Là vì câu hỏi này sao?
Vậy loại phản ứng này của hắn hẳn là không muốn truyền thụ cho mình rồi.
Trong lòng đột nhiên nổi lên một cảm giác bi thương, nguyên lai, sự chần chờ cùng mâu thuẫn kia là vì y a! Thôi, y cũng không nhất định phải học, nhưng y lại cảm thấy rất thương tâm.
Chẳng qua chỉ là một môn võ công mà thôi, có thể dễ dàng thử ra vị trí của người khác trong lòng người này a.
Y sao có thể quên, đây không phải thời đại kia, ở thời đại này, có được võ công cao minh liền có thể ngạo thị thiên hạ, nguyên lai Diệp Minh Hàn hắn cũng không phải là ngoại lệ a.
“Phụ thân đại nhân cũng không cần như thế, Nhiên nhi sẽ không học.”
Những lời này tuy nói ra vân đạm phong thanh (nhẹ nhàng), nhưng chỉ có Diệp Nhiên tự mình biết, nội tâm tản rqa vô vàn thất vọng cùng bi thương.
“Không. . . . . . Không phải. . . . . . Nhiên nhi ngươi hiểu lầm , ta không phải không cho ngươi học, nhưng. . . . . .”
Cảm giác được thái độ và khí tức của hài tử trong lòng bỗng nhiên thay đổi, Diệp Minh Hàn trong nháy mắt bối rối vô cùng.
“Hiểu lầm cái gì? Phụ thân bất quá chính là không cho Nhiên nhi tập Ngưng Ngọc quyết thôi mà, Nhiên nhi không luyện là dược.”
Diệp Nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Minh Hàn, nhưng thấy gương mặt đối phương ngày thường luôn luôn bình thản không gợn sóng lúc này lại không còn chút bình tĩnh nào lại hiên lên bi thương cùng day dứt.
“Ngươi quả nhiên sẽ. . . . . . Ta chỉ muốn . . . . .”
Diệp Minh Hàn vươn tay muốn chạm vào gương mặt ấm áp của đối phương, lại bị động tác né tránh của đối phương làm sửng sốt, nhìn chăm chú bàn tay giữa không trung của mình, trong mắt bắt đầu thoáng hiện ẩn ẩn tuyệt vọng.
“Phụ thân thật sự không cần như thế, là tự Nhiên nhi không muốn học, không hề liên quan đến phụ thân.”
Diệp Nhiên nhìn hắn, môi vẫn là hơi gợi lên, người thường nhìn thế nào cũng là ôn nhu, nhưng lúc này lại tràn ngập thản nhiên bi thương cùng trào phúng.
Một môn võ công mà thôi, thực sự quan trọng đến vậy sao? Diệp Nhiên không rõ, cũng không muốn hiểu, chỉ đột nhiên cảm thấy nhiều năm cùng nhau như vậy lúc này xem ra cơ hồ chỉ là một câu truyện cười, bất quá một môn võ công mà thôi, y cũng không để trong mắt, lại trở thành ngọn nguồn bi thương của hắn.
Bàn tay nho nhỏ xoa xoa ngực, nắm chặt vạt áo trước ngực, tự nói với bản thân, ta không khó chịu. . . . . . Ta sao có thể. . . . . . Khổ sở. . . . . . được?
Diệp Nhiên cảm thấy bản than hệt như đứa ngốc, rõ ràng biết huyết thống căn bản không thể dựa vào được, một đời trước không phải y đã học qua rồi sao? Nhưng vẫn là. . . . . . lún sâu vào cảm giác ôn nhu cùng sủng nịch này.
“Phụ thân, buông ta xuống đi, Nhiên nhi mệt mỏi, muốn đi ngủ.”
Nguyên lai, người quả nhiên là vô tình a, cái gì thân tình, cái gì ôn nhu, có được quan hệ huyết thống thì đã sao, sự thật trước mặt, những thứ đó đều là một sự chê cười nhợt nhạt mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top