dụ hồ 3 (tiếng việt 100)
Dụ Hồ [155-P1: Sinh tử kiếp]
Edit: Ms Moonlight
Beta: Huongntd
Không để ý một chút mà trời đã tối rồi, Bạch Bạch chợt nhớ ra mình phải về Thanh Lương quan gặp sư phụ, thế mà lại ở cùng Mặc Yểm trong rừng cây nhỏ đến giờ này.
“ Ta phải trở về, nếu không sư phụ và sư huynh sẽ lo lắng.” Đang trong lòng Mặc Yểm Bạch Bạch bỗng đứng dậy, đôi mắt hồng hồng, những vệt nước mắt còn đọng trên khuôn mặt thanh lệ.
Mặc Yểm lấy chiếc khăn lụa giúp Bạch Bạch lau sạch khuôn mặt, nói: “ Khóc thành diễn viên hồ ly hí khúc rồi, người khác không biết lại tưởng ta bắt nạt nàng. Ngoan ngoãn chờ ta, ngoài ra bây giờ là vợ của ta rồi, không cho phép nàng quá thân cận với Minh Ất và mấy sư huynh của nàng, biết không?”
Bạch Bạch bĩu môi, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu, đây cũng là chuyện mà sư phụ nàng đã từng nói qua, làm người thật là phiền toái!
“ Mọi việc đều phải cẩn thân, không có việc cần thiết thì không được ra khỏi Thanh Lương quan. Nếu nàng phải về Bạch Ngọc cốc thì phải tìm người đi cùng nàng, ban ngày trở lại Thanh Lương quan thì cũng phải để cha nàng đi cùng.” Trong lòng Mặc Yểm không ngừng dấy lên cảm giác bất an.
“ Như vậy không phải là quá phiền phức sao? Hay là không về Thanh Lương quan nữa, ở lại đây còn tốt hơn.” Bạch Bạch cảm thấy Mặc Yểm có phần thái quá.
“ Cũng được, ta nói với cha mẹ nàng một tiếng, nàng cũng đừng về Bạch Ngọc cốc nữa, dù sao khi nàng gả cho ta, bọn họ có thể đến Mặc đầm ở bất cứ lúc nào.” Mặc Yểm càng nghĩ càng thấy chủ ý này không tồi.
Hắn tuy không thích Thanh Lương quan, nhưng ở đó có sư phụ, sư huynh của Bạch Bạch, nàng ở đó càng an toàn. Nhưng đương nhiên tốt nhất là hắn sẽ đưa Bạch Bạch về Mặc đầm, nhưng nếu như vậy thì cha mẹ nàng sẽ mất hứng.
Bạch Bạch lưu luyến không rời, tạm biệt Mặc Yểm trở về Thanh Lương quan, đúng lúc gặp đồng tử bên cạnh sư phụ là Huyền Thư đang đợi nàng ở cửa trước, nói rằng Minh Ất chân nhân ngày mai bế quan, các sư huynh đều đã đến đông đủ, chỉ còn thiếu nàng.
Bạch Bạch vội vàng chạy đến tĩnh thất của sư phụ, quả nhiên gặp sư phụ cùng với sáu vị sư huynh đang ở đó, sắc mặt sư phụ trầm trọng.
Minh Ất chân nhân vẫy tay gọi Bạch Bạch và Vân Hư đến ngồi gần, sau đó nói: “ Ngày mai ta muốn bế quan tu luyện, nhưng thực ra là muốn chữa thương, chuyện này Vân Sơ và Vân Khởi đã biết rõ từ trước, nếu như mọi việc diễn ra thuận lợi, đại khái ba năm sau ta sẽ xuất quan, nếu chẳng may có chuyện gì, có lẽ giải thể trùng tu”
Cả bảy đệ tử đều biến sắc, Vân Sơ và Vân Khởi tuy đã biết trước tình hình của Minh Ất chân nhân, nhưng thực sự không nghĩ đến tình hình lại chuyển biến xấu như thế này. Bạch Bạch cũng biết giải thể trùng tu là một sự việc nghiêm trọng như thế nào, tương đương với việc tiên nhân tử vong, tuy nhiên tiên tịch không thay đổi, cũng không cần tới Địa phủ luân hồi đầu thai, nhưng tu vi thì bị hủy hoàn toàn, tất cả phải bắt đầu lại từ đầu, thân tiên nhân không thể giữ lại, phải tới Dục tiên trì định hình lại tiên hồn.
Cho dù ngàn vạn năn sau có thành công trọn vẹn thì tất cả sự tình của kiếp này cũng không nhớ lại được, không giống một phàm nhân đầu thai lại làm người.
Minh Ất chân nhân không chờ các đệ tử hỏi, mà giải thích luôn: “ Tình hình chưa hẳn đã nghiêm trọng đến mức thế, các ngươi không cần quá lo lắng. Hôm nay ta tuyên bố, nếu quả thật phát sinh tình huống xấu nhất, Thanh Lương quan sẽ giao cho Vân Sơ chủ trì, các ngươi phải tận lực trợ giúp sư huynh.”
Đây quả thật giống như đang dặn dò hậu sự!
Vân Sơ sững người run giọng nói: “ Sư phụ, chẳng nhẽ thật sự đã đến mức này rồi sao? Không còn phương pháp nào khác có thể trị thương ạ?”
Dụ Hồ [155-P2: Sinh tử kiếp] bổ sung
Edit: Ms Moonlight
Beta: Huongntd
Minh Ất chân nhân cười nhạt một tiếng nói: “ Các ngươi đều đã trở thành tiên, vốn xem nhẹ chuyện sinh tử, thế gian có nhân tất có quả, năm đó ta đã làm trái lại ý trời mà đi xem trước thiên cơ, lại còn nhúng tay bóp méo thiên mệnh, hôm nay cũng có thể nói là quả báo. Khi đó ta tự cho mình là tu vi đã đạt đến tuyệt hảo, có thể nghịch thiên thay đổi thiên cơ dẫn đến hậu quả ngày hôm nay, đến nay nghĩ lại ta đã quá mức tự đại.”
Hoá ra từ ngàn năm trước hắn đã liều mạng tốn hơn phân nửa tu vi rình thiên cơ, sau đó không có cách nào khôi phục được, thậm chí còn có dấu hiệu tán công, cho nên hơn một nghìn năm gần đây, có hơn nửa thời gian là hắn bế quan, nhưng không hề thấy chuyển biến khá hơn.
Lần này cách lần xuất quan mới nhất chỉ mấy tháng, vài ngày trước hắn đã mơ hồ cảm nhận được có chuyện không hay, cho đến ngày hôm qua, sau khi tiễn gia đình Bạch thị, hắn một mình ở trong tĩnh thất hôn mê, nửa đêm bất chợt tỉnh dậy. Vì hắn ở trong tĩnh thất nên bất luận là kẻ nào cũng không được tiến vào, cho nên chuyện hắn bất tỉnh người trong Thanh Lương quan không ai biết được, nhưng mà hắn đã nhận thức rõ ràng, không có chút gì bát ngờ, đại nạn ập tới.
Từng ấy năm đến nay, hắn cũng đã nghiên cứu qua các loại biện pháp có thể khôi phục pháp lực tu vi của mình, hắn cứ mãi canh cánh trong lòng, cuối cùng quyết định mạo hiểm một lần, sinh tử thế nào cũng chỉ biết nghe theo ý trời.
May mắn chuyện hắn một mực quan tâm đã có kết quả trọn vẹn…Minh Ất chân nhân thoáng nhìn qua nét mặt lo lắng không yên của Bạch Bạch, bên cạnh nàng có Mặc Yểm, chắc hẳn mọi việc đều diễn ra như kế hoạch, chuyện mà hắn đã phải trả giá nay có kết quả còn hơn cả tưởng tượng của hắn, cho dù không có cách nào hóa giả được số kiếp này thì hắn cũng không có gì hối tiếc.
Bạch Bạch ở bên Mặc Yểm khóc lóc nửa ngày, không ngờ khi về tới Thanh Lương quan đón nàng lại là chuyện sư phụ gặp tình hình không may, sinh tử khó đoán, nỗi buồn bất tận dường như nghiền nát trái tim nàng.
Nàng rất muốn biết thiên cơ mà sư phụ xem được rốt cuộc là cái gì?
Ngoài cha mẹ nàng thì Minh Ất chân nhân là người nàng tin cậy nhất trên thế gian này, là người nàng ngưỡng mộ. Khi nàng còn trong trạng thái hỗn loạn, nàng thường thường nghe được giọng nói của hắn, nhờ hắn dẫn dắt cổ vũ từ lúc bắt đầu tu luyện, cho đến lúc gặp chuyện nguy hiểm, lúc nào âm thanh của hắn cũng ôn nhu, hắn không màng danh lợi, kịp thời chỉ dạy nàng vượt qua thời điểm khó khăn, tuy mới gặp hắn mấy tháng, nhưng cảm giác hắn đã đi cùng nàng năm trăm năm, hắn là một trong những người quan trọng nhất trong cuộc sống của nàng.
Bạch Bạch hận mình không thể thay sư phụ gánh chịu kiếp nạn, chỉ có thể bất lực ngồi một bên, một biện pháp giải quyết cũng không có.
Minh Ất chân nhân đang khá cao hứng, hắn giữ cả bảy đệ tử lại trong tĩnh thất, hắn muốn tận dụng một đêm cuối cùng này để tận tâm tận lực dạy bảo bọn họ. Hắn gọi Huyền Thư mang đến bảy quyển sách, trên bìa của mỗi quyển sách đều ghi tên của một đệ tử. Huyền Thư căn cứ vào tên trên sách mà phân phát đến từng người.
“ Ta căn cứ tình hình của các ngươi trong lúc này mà viết ra phương pháp tu luyện cho từng người, trong sách đề cập đến bí tịch trong tàng kinh các của Thanh Lương Quan, tình huống các ngươi có thể gặp phải, thì cứ làm y như trong sách, siêng năng tu luyện. Những điều có thể dạy các ngươi đều ghi trong đó, nhưng nếu còn có điều gì chưa hiểu, thì các huynh đệ giúp nhau giải quyết.” Minh Ất chân nhân dặn dò các đệ tử tự rèn luyện.
Một vài đệ tử mở sách ra xem, quả nhiên trong sách kín đặc nét chữ thanh tú đoan chính do sư phụ viết, nội dung hết sức chi tiết, chẳng những đề cập đến việc pháp lực căn cơ cùng tư chất của mỗi người khác nhau, mà còn chú ý đến cả tính tình, sở thích khác nhau, ghi chú kỹ càng pháp lực của bọn hắn đã đến trình độ nào, nên bắt đầu tu luyện từ đâu, đại khái bao nhiêu lâu có thể thành công, lúc tu luyện có những nghi vấn gì, nên dùng loại tiên thảo, tiên khí nào, quyển sách của mỗi người đều kín đặc chữ, xem qua là biết không thể một hai ngày viết xong được.
Vân Sơ và mọi người nghĩ đến việc sư phụ bản thân gặp phải đại nạn sinh tử, lại còn hao tâm có sức lo lắng cho các đệ tử, họ vừa cảm động lại vừa thương tâm, ngồi bên cạnh Minh Ất chân nhân khóc rống lên.
Minh Ất chân nhân mỉm cười nói:” Các ngươi khóc như thế này có phải cho rằng ta sẽ không thể trở lại….”
“ Sư phụ!” Một vài đệ tử bất đắc dĩ dừng khóc ngẩng đầu lên.
“ Các ngươi mau chóng xem nội dung của quyển sách, nếu như có nghi vấn gì thì thừa dịp tối nay hỏi luôn đi. Bạch Bạch, ngươi tới đây một chút, sư phụ có lời muốn nói với ngươi.”
Dụ Hồ [156-P1: Phát hiện của Tiểu Hắc]
Edit: Ms Moonlight
Beta: Huongntd
“ Hôm nay Mặc Yểm đưa ngươi đến sao?” Minh Ất chân nhân ôn hòa hỏi, kỳ thật hắn đã biết sớm đáp án của vấn đề này, Huyền Thư từ xa đã nhìn thấy Mặc Yểm và Bạch Bạch đi cùng nhau, chỉ là không biết tại sao cả hai người không vào Thanh Lương quan mà lại đột ngột chuyến hướng đi vào rừng cây đến khi trời tối mới đi ra. Minh Ất không muốn quấy rầy thời gian hai người ở bên nhau cho nên không cho Huyền Thư đến thúc giục.
Quả nhiên Bạch Bạch thẳng thắn gật đầu nói: “ Ngày hôm qua hắn đi cùng cha mẹ của đệ tử, nhưng hắn không muốn vào Thanh Lương quan…” Nàng vừa nói vừa dò xét thần sắc của sư phụ, Mặc Yểm kháng cự Thanh Lương quan khiến cho nàng thấy không hay.
Minh Ất không muốn làm nàng khó xử, tiếp tục hỏi: “ Cha mẹ ngươi đồng ý cho các ngươi ở cùng một chỗ, có phải là đã đáp ứng lời cầu hôn của hắn không?”
“ Vâng. Cha mẹ của đệ tử muốn hỏi qua ý kiến của sư phụ.”
“ Đây là chuyện vui, sư phụ vui mừng thấy hắn thành thất, nhưng hôn lễ của Bạch Bạch, sư phụ không có cách nào tham dự được.” Minh Ất chân nhân rất hiểu tính tình của Mặc Yểm, hắn chắc chắn không đợi bố cáo thiên hạ chuyện lấy Bạch Bạch mà sẽ mang nàng.
Nhìn thấy tiểu nữ nhi kiều mị Bạch Bạch trước mặt, hắn đột nhiên có chút ghen tỵ với Mặc Yểm. Từ nay về sau hắn có Bạch Bạch làm bạn, cuộc sống tiêu dao khoái hoạt! Hắn thậm chí còn có ý muốn giữ Bạch Bạch lại, nhưng hắn nhanh chóng cho rằng cảm xúc này của hắn giống như cảm xúc của bậc cha chú khi đem gả con gái đi.
Bạch Bạch nhớ đến việc lần này sư phụ bế quan không biết sinh tử thế nào, không nhịn được nghẹn ngào thấp giọng nói: “ Sư phụ, Mặc Yểm có nói cho đệ tử biết quá trình tu luyện của hắn, hắn trải qua rất nhiều lần tẩu hỏa nhập ma nhưng đều không có vấn đề gì, hắn lợi hại như vậy, nhất định sẽ có biện pháp giúp sư phụ, ta đến nhờ hắn hỗ trợ có được không?”
“ Không cần!” Minh Ất chân nhân dường như không chút đắn đo cự tuyệt lời đề nghị này, hắn biết rõ pháp lực của Mặc Yểm cao cường đến mức nào, nếu như hắn bế quan chữa thương mà có Mặc Yểm ở bên cạnh thì có thể cầm chắc đến bảy tám phần sẽ vượt qua được kiếp nạn này.
Nhưng hắn không muốn cúi đầu trước Mặc Yểm.
Minh Ất chân nhân và Mặc Yểm, một người ôn hòa thanh quý, một người ngạo nghễ bất khuất, nhưng mà có điểm tương đồng đồng là đều cực kỳ kiêu ngạo, hắn tuy không nói là oán hận, cũng không nói là đối địch với Mặc Yểm, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là hắn thật sự bình tĩnh chấp nhận người anh này, trong lòng hắn có bất mãn thậm chí coi Mặc Yểm như đại địch.
Hắn đối với Mặc Yểm có thể lợi dụng, có thể uy hiếp nhưng tuyệt đối không mở miệng nhờ vả. Chẳng hạn như việc của Bạch Bạch, hắn xem trộm được thiên cơ, muốn lợi dụng Bạch Bạch để sai khiến Mặc Yểm làm theo những ý định của hắn, chứ hắn không bao giờ nghĩ tới việc hai bên thân thiện hữu hảo, anh em bắt tay hợp tác cùng hoàn thành mục tiêu.
Lần này mặc dù phải đối mặt với đại nạn sinh tử, Minh Ất chân nhân vẫn giữ nguyên ý không chịu cúi đầu, hắn lo Bạch Bạch sẽ lén làm như vậy, nên nói: “ Thương thế của sư phụ không đơn giản, Mặc Yểm cũng không đủ sức giúp đỡ. Bạch Bạch cùng hắn lập gia đình là sư phụ vui vẻ rồi, không cần vì việc này mà làm khó hắn.”
Bạch Bạch cho tới bây giờ cũng chưa từng hoài nghi lời của sư phụ, cho nên nàng nghĩ Mặc Yểm cũng không giúp được, lại càng thất vọng.
Dụ Hồ [156-P2: Phát hiện của Tiểu Hắc]
Edit: Ms Moonlight
Beta: Huongntd
Minh Ất chân nhân chỉ vào quyển sách trên tay nàng, nói:“ Pháp lực của ngươi rất mạnh, nhưng mạnh là do tiên đơn thảo dược, dựa theo phương pháp tu luyện bình thường thì khó mà tiến triển được, cho nên trong sách đều ghi lại các loại tiên hoa thảo dược và các phương pháp rèn luyện, sau này ngươi phải nghiên cứu phần này, như vậy mới giúp pháp lực của ngươi tăng lên được. Tâm hồn của ngươi đơn giản tinh khiết, lại có pháp lực mạnh làm căn cơ, học tập sẽ vấn đề gì cũng dễ dàng hơn, hơn nữa Mặc Yểm sẽ chỉ dạy cho ngươi, như vậy sư phụ cũng đỡ phải lo lắng. Sư phụ chỉ hy vọng ngươi giữ được tâm hồn như hiện nay, thế gian có rất nhiều chuyện bất bình, không cần cứ một chút là nổi oán hận, hiểu không?”
Bạch Bạch ra sức gật đầu, bỗng nhiên nói:“ Sư phụ, đệ để biến thành hồ ly được không?”
Minh Ất chân nhân sửng sốt một lát, nói: “ Đương nhiên là được.” Trong nháy mắt, tiểu mỹ nhân bạch yđã không còn thấy bóng dáng, chỉ thấy một bóng trắng nho nhỏ lông mềm chạm vào ngực hắn, sau đó chợt nghe Bạch Bạch ô ô khóc ròng nói: “ Sư phụ, ta không thể mất người! Người nhất định phải mạnh khỏe quay trở ra…”
Tiểu hồ ly này đúng là làm cho người ta cảm thấy ôn hòa, dễ chịu… Minh Ất chân nhân ôm lấy nàng, trong lòng ngổn ngang trăm điều. Bạch Bạch biết rõ nếu nàng đang trong hình dáng con người thì hắn sẽ không chịu thân cận với nàng, cho nên biến trở về hình dạng hồ ly. Hắn biết Bạch Bạch vô cùng tin tưởng hắn, phải nói rằng năm trăm năm nay nàng càng tín nhiệm hắn hơn, thậm chí năm trăm năm qua hắn còn không ngừng tăng ảnh hưởng đến suy nghĩ của nàng nhiều hơn là cha mẹ nàng, nhưng xét cho cùng thì hắn chỉ muốn lợi dụng tiểu hồ ly này mà thôi. Tuy nhiên năm trăm năm hắn ở trên Thiên đình chứng kiến nàng ngày một lớn lên, tình cảm của hắn đối với nàng thân thiết hơn so với các đệ tử khác.
Trông thấy Bạch Bạch quá thương tâm, Minh Ất chân nhân chỉ có thể cười khổ. Dù lý do của hắn có vĩ đại như thế nào cũng không thay đổi được sự thật là hắn lợi dụng nàng. Một sư phụ hèn hạ như hắn lại lấy được sự tín nhiệm hoàn toàn của nàng, vậy thì so với Mặc Yểm hắn tốt hơn ở điểm nào?
Còn một đêm cuối này, Minh Ất chân nhân dường như muốn đền bù những thiệt thòi cho Bạch Bạch, hắn ôm Bạch Bạch vào lòng, không còn khoảng cách giữa thầy trò nữa, tất cả những gì giữ trong lòng sư đồ họ đều bộc lộ ra ngoài, muốn đem hết tình cảm sư đồ thể hiện trong tối hôm nay
Vân Sơ chờ cho các sư đệ sư muội biết hết chuyện, một khi sư phụ có mệnh hệ gì, Thanh Lương quan còn phải dựa vào bọn họ. Bọn họ không thể để cho tâm huyết của sư phụ và các liệt tổ liệt tông bị hủy trong tay bọn họ. Cho nên tất cả đều nén đau thương, tận dụng nốt đêm nay có điều gì không hiểu về quá trình tu luyện đều đồng loạt nhờ Minh Ất chân nhân chỉ giáo.
Không lâu sau trời đã sáng, Minh Ất chân nhân hơi mệt mỏi đứng dậy, cuối cùng nói: “ Tình trạng của ta tạm thời đừng tiết lộ ra ngoài, Thanh Lương quan tuy không tranh quyền đoạt thế, nhưng cũng không tránh khỏi bọn tiểu nhân thời cơ càn quấy. Sau khi rời khỏi tĩnh thất nhất định phải kín mồm kín miệng, cho dù là ai hỏi cũng không được tiết lộ nửa lời”
Các đệ tử nghiêm túc đồng ý, cùng hộ tống Minh Ất chân nhân vào động phía sau núi bế quan, sau đó tự đè nén cảm xúc, vờ như không có gì xảy ra, trở về phòng nghỉ ngơi.
Vân Hư lo lắng cho Bạch Bạch nên đưa nàng về phòng nghỉ ngơi, vừa đi qua hoa viên thì một bóng đan lóe lên trước mặt, tiểu Hắc đang chặn đường đi của hai người.
“ Các ngươi đi theo ta, ta có chuyện quan trọng muốn nói với các ngươi!” Tiểu Hắc nói xong, không quay đầu lại mà đi trước dẫn đường, chạy đến chỗ mảnh đất trống trước hoa viên.
Bạch Bạch và Vân Hư cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi nhưng thấy tiểu Hắc nghiêm túc bộ dạng thần bí nên hai người chấn chỉnh lại tinh thần đi theo hắn.
Tiểu Hắc cảnh giác nhìn bốn phía một lúc, bốn phía lúc này không có gì che chắn, đến một con sau cũng không thể ẩn nấp, tiểu Hắc nhìn vị trí này tương đối hài lòng, lúc này mới nói: “ Con vẹt lam trong phòng Bạch Bạch có vấn đề, tốt nhất là đuổi nó đi ngay lập tức!”
Vân Hư giật mình nói: “ Ngươi gọi chúng ta đến chỗ này chỉ để nói như vậy thôi sao? Ngươi chán ghét con vẹt đó đến vậy à?”
“ Hắn không phải thứ tốt đẹp! Hắn là gian tế!” Tiểu Hắc hạ giọng nói.
Dụ Hồ [157-P1: Ta tin tưởng ngươi]
Edit:
Beta: Huongntd
Vân Hư nghe tiểu Hắc nói xong, có chút kinh ngạc, hỏi ngược lại:" Làm sao ngươi biết?"
Tiểu Hắc nói:" Tối hôm qua ta thấy hắn lén lén lút lút lật xem gì đó trong phòng Bạch Bạch, sau đó lại ra cửa Thanh Lương Quan bay một vòng, không biết muốn rình coi cái gì!" Tiểu Hắc ngay từ đầu đã đối đầu với lam vẹt, ngày hôm qua tức giận rời đi, không lâu lại vụng trộm ở bên ngoài gian phòng Bạch Bạch nhìn chằm chằm vào hắn.
" Ta nhớ nơi hắn bị thương là trên cánh......" Thương thế Vân Hư tự mình xem qua, hẳn là bị linh thú cắn xé lưu lại, sâu đủ thấy xương, huyết nhục mơ hồ, chỉ thiếu một chút cánh bên phải sẽ bị xé tới xương. Thụ thương nặng như vậy, sao lại còn có thể bay một vòng trong Thanh Lương Quan?
Nhìn thấy Vân Hư rõ ràng không tin lời của nó, tiểu Hắc vô cùng phẫn nộ, tức giận nói: "Hắn mà bị thương, đêm qua lúc ta thấy hắn trộm đi, tinh thần rất tốt, một chút chuyện cũng không có!"
Vân Hư nghe giọng điệu hắn khẳng định, có chút dao động, nghĩ nghĩ nói:" Ta đi thay dược cho hắn, thuận đường nhìn một cái hắn bị thương thật hay là giả."
Tiểu Hắc liên tục gật đầu, thúc giục Vân Hư cùng Bạch Bạch nhanh hành động. Vân Hư trở về phòng lấy thuốc trị thương cùng băng vải, cùng Bạch Bạch một đường trở về gian phòng của nàng, lam vẹt đang nằm trên mặt bàn bên cửa sổ, vị trí không khác nhiều lắm so với ngày hôm qua Bạch Bạch rời đi, chưa từng xê dịch.
Vân Hư tinh tế dò xét một phen, phát giác ánh mắt lam vẹt đang dại ra người lộ ra đau đớn, thần thái ảm đạm, thân thể mềm nằm sấp trên mặt bàn, hữu khí vô lực rõ ràng là trọng thương chưa lành, hoài nghi trong nội tâm liền yếu đi vài phần.
Vốn miệng vết thương lam vẹt hẳn là cứ ba ngày thay dược một lần, dược thay dược rất dễ dàng ảnh hưởng việc phục hồi miệng vết thương như cũ, nhưng hiện tại vì nghiệm chứng lời nói tiểu Hắc, Vân Hư lại khá nhẫn tâm làm khổ hắn một hồi.
Lam vẹt dường như ý thức được ý đồ của hắn, vô cùng hợp tác tùy ý hắn mở băng vải trên cánh, lại nhẹ nhàng lau đi thuốc trị thương, lộ ra cái miệng vết thương đáng sợ -- quả thật là gãy cánh trọng thương.
Máu trên vết thương vốn đã ngừng, hiện tại lại bởi vì động tác của Vân Hư lại lần nữa chảy ra, tuy nhiên động tác của hắn đã cố gắng nhẹ nhàng, nhưng vẫn không thể tránh né động đến miệng vết thương.
Lam vẹt hiển nhiên rất đau, trong cổ họng đau đớn rên rỉ mấy tiếng, thân thể bắt đầu không khống chế được run rẩy, xung quanh vết thương thậm chí bắt đầu có chút co giật, tình trạng cực kỳ thương cảm.
Vân Hư vô cùng hối hận tin vào "lời gièm pha" của tiểu Hắc lại đến động thủ thương tổn con chim vô tội này, vội vàng tập trung tinh thần một lần nữa bôi thuốc tốt nhất cho nó.
Liếc mắt nhiều lần người bị hại lương tâm lại càng thêm bất an, Vân Hư thu thập qua loa, nhanh chóng liền lui ra ngoài ý định đi tìm tiểu Hắc tính sổ.
Bạch Bạch do dự một chút, cuối cùng cũng theo Vân Hư đi, nàng sợ tiểu Hắc sẽ bị Vân Hư trách cứ chịu ủy khuất, tuy lam vẹt cũng rất đáng thương, nhưng ở trong phòng nàng cũng không giúp được hắn gì.
Dụ Hồ [157-P2: Ta tin tưởng ngươi]
Edit:
Beta: Huongntd
Vân Hư trở lại gian phòng của mình, tiểu Hắc nhảy dựng nhảy đến trước mặt hắn nhanh tiếng hỏi:" Sao rồi?!"
Vân Hư thả mạnh hộp thuốc băng vải trên bàn, lớn tiếng nói:" Như ý nguyện của ngươi! Ngươi không thích hắn không sao, tại sao phải nói dối gạt ta? Hại ta sớm đi thay thuốc cho nó, giày vò nó đến chết đi sống lại. Tiểu Hắc, ngươi khi nào thì trở nên nhẫn tâm như vậy?!"
Bạch Bạch chạy đến, vừa vặn nghe thấy âm thanh quở trách, biết nguy rồi, vội vàng xông vào gian phòng của hắn.
Tiểu Hắc nhìn thoáng qua trên hộp bị thay thế dính đầy vết máu cùng thuốc mỡ dính vào kinh ngạc nói:" Ngươi xem rõ ràng? Miệng vết thương của nó là thật?"
" Ta thấy rõ ràng!" Vân Hư một ngón tay chỉ Bạch Bạch nói: "Bạch Bạch cũng nhìn thấy!"
Tiểu Hắc nhìn về phía Bạch Bạch, thấy Bạch Bạch yên lặng nhẹ gật đầu, hắn biết mình có khả năng trúng kế lam vẹt, vừa tức vừa vội đi qua đi lại vài vòng trên mặt bàn, cả giận nói:" Ta muốn nhìn nữa!"
Vân Hư ngăn hắn lại nói:" Còn xem? Miệng vết thương của nó lại cho ngươi lộn xộn, cánh sẽ bị phế đi!"
Tiểu Hắc dùng sức mài mài chính móng vuốt mình trên mặt bàn, oán hận nói:" Ngươi không tin ta?!"
" Ngươi muốn ta tin ngươi như thế nào? Tiểu Hắc, nếu ngươi không thích hắn, chờ thương thế hắn tốt, ta đưa hắn đi là được, ngươi không cần làm như vậy." Vân Hư nghĩ tiểu Hắc không muốn có người tranh sự quan tâm trong Thanh Lương Quan với nó, cho nên mới vu hãm cho lam vẹt, dù sao hắn cùng tiểu Hắc cũng có nhiều năm cảm tình, không hy vọng hắn trở nên lòng dạ độc ác như vậy, cho nên câu nói phía sau trở thành ôn hòa khuyên bảo.
Thứ Tiểu Hắc muốn không phải cái này, hắn nhớ đến nay đều chưa từng chịu ủy khuất như vậy! Hắn rõ ràng thật sự trông thấy con lam vẹt chết tiệt trong phòng Bạch Bạch trở mình gì đó, sau đó lại rình bốn phía trong Thanh Lương Quan, nhưng chỉ có một mình hắn trông thấy, thì có ích lợi gì chứ? Đáng giận nhất chính là tên hỗn đản Vân Hư này lại không tin hắn, hoài nghi hắn bởi vì đố kỵ tùy ý hãm hại con vẹt thối.
Hắn rất tức giận lại không biết nên làm cái gì bây giờ, hổn hển đã nghĩ xông tới gian phòng Bạch Bạch tìm con lam vẹt tính sổ! Vân Hư xem xét thần sắc hắn hung ác chỉ biết không tốt, đâu chịu thả hắn ra ngoài?
Một người một mèo, một kẻ muốn chạy, một kẻ muốn ngăn, hành động của tiểu Hắc trong mắt Vân Hư rõ ràng chính là thẹn quá hoá giận, pháp lực của hắn so với tiểu Hắc cao hơn rất nhiều, tiểu Hắc nhảy lên nhảy xuống những vẫn không thể chạy ra, tức giận đến xù lông.
Hắn thở hổn hển mấy hơi, biết rõ mình không có biện pháp thuyết phục kẻ đồ đầu gỗ Vân Hư kia, nghiêng đầu đi hung dữ nói với Bạch Bạch:" Hồ ly ngốc, ngươi cũng không tin ta?!"
Bạch Bạch nhìn hắn lại nhìn Vân Hư, chần chờ một chút, khẳng định nói:" Ta tin tưởng ngươi."
Vân Hư giật mình nói:" Bạch Bạch, ngươi vừa mới tận mắt thấy, ngươi còn tin tưởng hắn?"
Tiểu Hắc so với hắn càng thêm giật mình, đã quên đi so đo lời của hắn, chờ mong lại sợ bị thương tổn mạnh miệng nói:" Ngươi trên miệng nói tin tưởng, trong lòng vẫn là không tin!"
Bạch Bạch đi đến hai bước, cắn cắn môi nói:" Ta thật sự tin tưởng ngươi! Vân Hư sư huynh, tiểu Hắc sẽ không nói dối, hắn...... Hắn tuy tính tình xấu, lại hung ác, nhưng hắn chưa bao giờ nói dối!"
Tiểu Hắc nghe nàng đánh giá xong, không biết nên vui vẻ hay là tức giận, tiểu hồ ly tin tưởng hắn! Tiểu hồ ly thật sự tin tưởng hắn! Tiểu Hắc cảm thấy oán khí cùng ủy khuất đầy mình thoáng chốc tiêu tán sạch sẽ.
Vân Hư tỉnh táo lại, không phải không thừa nhận Bạch Bạch nói không sai, tiểu Hắc ở Thanh Lương Quan chờ đợi mấy trăm năm, chuyện xấu đã làm nhiều lần, nhưng thật sự chưa bao giờ nói dối, cho dù làm sai gây họa, hắn cũng thẳng thắn thừa nhận, tư thái quật cường có chết cũng không nhận sai. Bây giờ là thời khắc quan trọng sư phụ bế quan, xác thực hẳn là mọi chuyện phải cẩn thận, lam vẹt đột nhiên xuất hiện không rõ lai lịch, không thể khinh thường! Nghĩ như vậy, thái độ Vân Hư lập tức mềm xuống:" Không nghĩ tới ta ở chung với ngươi mấy trăm năm, ngược lại không hiểu rõ ngươi bằng Bạch Bạch."
Tiểu Hắc biết rõ Vân Hư nói như vậy, cho dù không phải hoàn toàn tin tưởng hắn, nhưng cũng đồng ý để lời nói của hắn ở trong lòng, tâm tình lập tức tốt lên không ít, hất mặt "Hừ" một tiếng, dùng hành động tỏ vẻ "Ta còn chưa tha thứ cho ngươi"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top