20 tuần
Khi cửa phòng ngủ được nhẹ nhàng mở ra, Lâm Du đang ngồi ở mép giường, tay nắm chặt ga trải giường, các khớp ngón tay trắng bệch vì căng thẳng. Ánh sáng vàng ấm áp chiếu xuống sàn, nhưng không thể xua tan vẻ lo lắng trong mắt cậu - đây là lần đầu tiên Cố Ngôn bước vào phòng ngủ của cậu.
Cố Ngôn cầm máy đo nhịp tim thai nhi trên tay, thiết bị màu đen có cảm giác vụng về trên đôi bàn tay to lớn. Anh dừng lại trước cửa hai giây mới bước vào, đôi giày da đắt tiền không phát ra tiếng động nào khi bước trên thảm. Ánh mắt anh lướt qua cuốn sổ tay thai sản trên bàn cạnh giường, cuối cùng dừng lại ở chiếc bụng hơi nhô lên của Lâm Du.
"Nằm xuống." Giọng Cố Ngôn trầm hơn bình thường, không hề biểu lộ cảm xúc. Lâm Du ngoan ngoãn nằm xuống, sống lưng căng thẳng, cho đến khi nệm lún xuống - Cố Ngôn ngồi xuống mép giường.
Lâm Du giật mình khi đầu dò mát lạnh chạm vào bụng mình. Tay Cố Ngôn hơi dừng lại, đầu ngón tay vô thức xoa nhẹ mép đầu dò, như để chuẩn bị tinh thần.
"Đừng nhúc nhích" anh lặp lại, đầu ngón tay run rẩy không ngừng, anh đang căng thẳng. Đầu dò di chuyển qua lại trên bụng cậu , từng tiếng sột soạt vang lên từ thiết bị. Một lần, hai lần, ba lần...
Lâm Du nhìn đôi môi mím chặt và đôi tai phơn phớt hồng của anh, đột nhiên cảm thấy "tảng băng trôi" thường ngày cứng rắn này giờ đây có phần vụng về đến đáng yêu.
"Hay là để tôi làm nhé?" Cậu thì thầm.
Cố Ngôn ngẩng đầu lên, thoáng chút ngượng ngùng vì bị nhìn thấu, nhưng rồi giọng anh cứng rắn hơn "Không cần."
Anh hít một hơi thật sâu và điều chỉnh lại vị trí của đầu dò, đầu ngón tay cố tình tránh chạm vào da Lâm Du, giữ thiết bị áp vào bụng bầu của cậu.
Ngay lúc Lâm Du định bỏ cuộc, một tiếng "thịch, thịch" rõ ràng đột nhiên vang lên từ thiết bị, như tiếng dùi trống đập vào lớp da căng chặt, mạnh mẽ và nhanh chóng, mang theo sức sống mãnh liệt.
Cố Ngôn thở phào nhẹ nhõm, đôi vai căng thẳng chùng xuống, đôi mắt cong cong hình trăng khuyết. "Tìm thấy rồi!" Chưa kịp nói hết câu, bàn tay đang nắm chặt đầu dò của Cố Ngôn đã khựng lại giữa không trung, ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc, hoang mang, và một chút dịu dàng khó tả.
Nhịp tim thai nhi phát ra từ chiếc máy vẫn đều đặn. Cố Ngôn nhìn chằm chằm vào đường cong hơi nhô lên suốt nửa phút rồi từ từ giơ tay lên. Động tác của anh nhẹ nhàng như sợ làm phiền điều gì đó. Đầu ngón tay lơ lửng cách bụng cậu hai centimet, yết hầu hơi chuyển động "Tôi có thể chạm vào không?"
Tim Lâm Du hơi rung động. Cậu không nói gì, chỉ nắm lấy tay anh và từ từ áp vào bụng mình.
Làn da dưới lòng bàn tay anh ấm áp và mềm mại, có thể cảm nhận được một khối u nhỏ đang chuyển động nhẹ nhàng. Hơi thở của Cố Ngôn đột nhiên ngừng lại trong giây lát, những ngón tay cứng đờ dần dần thả lỏng, thận trọng theo dõi chuyển động của khối u.
"Nó đang chuyển động," giọng Lâm Du pha chút tiếng cười, như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng vuốt ve đầu tim anh. Cố Ngôn không đáp lại, nhưng ánh mắt anh hướng về phía Lâm Du. Ánh sáng ấm áp phủ bóng mờ lên hàng mi dài của cậu , môi vẫn còn ửng hồng vì căng thẳng vừa rồi. Tuy mong manh, nhưng cậu đã mang thai một sinh mệnh mới.
Đêm đó, Cố Ngôn không rời đi. Anh nằm ở phía bên kia giường, giữ một khoảng cách lịch sự, nhưng khi Lâm Du trở mình, anh vô thức đưa tay ra che chở bụng bầu của cậu. Trong bóng tối, hai người đều không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng thở của nhau dần hòa quyện, và nhịp tim của một sinh mệnh thứ ba ẩn sâu dưới làn da.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top