Chương 15


Trong thành phố hiếm khi có một lễ hội âm nhạc như vậy, sự hoành tráng hoàn toàn không khó hình dung.

Thật vất vả từ dòng người tấp nập đi ra ngoài, đã gần năm giờ chiều rồi.

Trên đường quay về trường học có một khu mua sắm, Hứa Nguỵ Châu vào một tiệm quần áo ven đường mua cái áo.

"Châu Châu ca, ngươi mua cái gì thế?"

Hứa Nguỵ Châu không nói, kéo Trần Ổn ngồi vào ghế đá ven đường, từ trong ba lô lấy ra một cây bút dầu, sau đó lấy ra một trong hai cái áo viết lên "Timmy Châu", sau đó còn ở bên cạnh vẽ một con mèo.

Trần Ổn nghiêng đầu ở một bên an tĩnh mà nhìn, Hứa Nguỵ Châu nhìn kiệt tác mình vừa mới hoàn thành, suy nghĩ một chút vừa lại cầm lấy cái kia viết lên "Johnny Du ", ở bên cạnh vẽ một con chó nhỏ.

"Đây là cho đại ca hả?"

Hứa Nguỵ Châu cười gật đầu, đem hai cái áo màu đen bỏ vào ba lô, nhìn nhìn đồng hồ.

"Trở về thôi, không còn sớm nữa."

Đi qua một cái công viên nhỏ nữa mới trở lại trường, đang đi tản bộ dọc công viên thì điện thoại Trần Ổn rung lên.

Chỉ có bốn chữ làm cho Trần Ổn cũng không hiểu được, nhưng cậu có chút cảm giác không tốt, chung quy cảm giác được có chuyện sắp phát sinh.

"Châu Châu ca, chúng ta nhanh lên một chút đi."

"Mới đi chút mà đã nhớ Đại Thụ rồi sao?"

"Không phải, tóm lại chúng ta nhanh lên một chút trở về."

Sự bình tĩnh trong nháy mắt bị đánh vỡ, Trần Ổn lôi Hứa Nguỵ Châu men theo đường nhỏ ở công viên ra sức chạy.

Tại một chỗ rẽ, một người hướng phía Trần Ổn cùng Hứa Nguỵ Châu đâm đầu chạy tới, Hứa Nguỵ Châu theo bản năng né một chút, kết quả người nọ nhưng lại trực tiếp lao vào bọn họ.

"Xin lỗi, ngươi không sao chứ, ta. . ."

"Mau tránh ra!"

Chứng kiến người nọ không biết từ trong lòng xuất ra cái gì hướng Hứa Nguỵ Châu ném tới, Trần Ổn lập tức tiến lên đẩy hắn ra, một cỗ chất lỏng phun ra ngay mặt cùng cánh tay, cậu chỉ cảm thấy da vô cùng đau.

"Ổn Ổn? !" Hứa Nguỵ Châu bị đẩy cả người cũng choáng váng, định thần vừa nhìn lại đã thấy Trần Ổn dùng quần áo che mặt ngồi chồm hổm trên mặt đất, mà người vừa mới té trên mặt đất sớm đã không thấy tăm hơi bóng dáng.

"Ổn Ổn ngươi kiên trì một chút, chúng ta đi bệnh viện!" Tiến lên muốn đỡ cậu, kết quả lại bị Trần Ổn ngăn lại.

"Đừng chạm ta! Sẽ làm bị thương đến ngươi!"

Giờ khắc này Hứa Nguỵ Châu cũng không quản nhiều như vậy, cậu cởi áo khoác bao lấy Trần Ổn, cách áo một bả ôm lấy cậu, dùng tốc độ nhanh nhất hướng bệnh viện chạy đi.

Tại quán bar Hoàng Cảnh Du từ một tiếng trước cảm thấy không hiểu sao lại thấy hồi hộp, hơn nữa gọi Hứa Nguỵ Châu mười mấy cú điện thoại cũng không ai nghe, Hoàng Cảnh Du thật sự không cách nào bình ổn nữa.

Vừa định xin phép đi ra ngoài tìm người thì tiếng chuông rốt cục vang lên.

"Châu Châu?"

Điện thoại an tĩnh không tiếng động, Hoàng Cảnh Du thiếu chút nữa tưởng rằng chính mình sinh ảo giác rồi. Chứng kiến màn hình đúng là trạng thái trò chuyện, hắn liền không kìm chế nữa.

"Hứa Nguỵ Châu! Mau nói đi! Em bây giờ ở đâu?"

"Cảnh Du. . . Em ở bệnh viện." Hứa Nguỵ Châu mang theo thanh âm sụt sùi truyền đến, Hoàng Cảnh Du toàn thân chấn động.

"Xảy ra chuyện gì? ? Đừng nóng vội đừng nóng vội, chờ anh, anh lập tức đến!"

Hứa Nguỵ Châu cúp điện thoại sốt ruột ở bên ngoài phòng phẫu thuật, kỳ thật vừa mới kịch liệt chạy trốn cũng làm cho thân thể của cậu mệt mỏi, nhưng bây giờ cậu không rảnh bận tâm nhiều như vậy, nếu như Trần Ổn bởi vì cứu mình mà có gì không hay xảy ra, Hứa Nguỵ Châu đời này cũng không tha thứ cho chính mình.

Người thứ nhất tìm tới không phải Hoàng Cảnh Du, mà là Lâm Phong Tùng.

Hứa Nguỵ Châu không biết Lâm Phong Tùng như thế nào biết Trần Ổn bị thương, nhìn hắn vẻ mặt lo lắng mà nhìn phía phòng giải phẩu, Hứa Nguỵ Châu tâm lý càng thêm áy náy.

Không biết qua bao lâu, Hứa Nguỵ Châu đột nhiên bị một lực mạnh kéo lên, Hoàng Cảnh Du nắm bờ vai của cậu, trong ánh mắt lo lắng cũng không có cách nào che dấu.

"Em bị thương ở đâu?"

"Không phải em, là Ổn Ổn vì bảo vệ em mà bị tạt axit... Cảnh Du, chúng ta gần đây đắc tội ai sao?"

"Không có, em đừng suy nghĩ nhiều." Hoàng Cảnh Du đem Hứa Nguỵ Châu ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ nhẹ phía sau lưng trấn an cậu.

Giải phẩu từ xế chiều sáu giờ đến rạng sáng, cả ba người cũng không có chợp mắt, cứ nhìn chằm chằm bảng đèn, hy vọng nó có thể nhanh tắt, rồi lại sợ hãi bác sĩ bên trong đi ra mang đến tin dữ.

"Người bệnh tạm thời không nguy hiểm tính mạng."

Những lời này làm cho ba người cũng thở phào một hơi.

"Vết phỏng mặt cùng cánh tay bị thương nghiêm trọng, đã giải phẩu ghép da, nhưng diện tích phỏng rất lớn, rất có khả năng khiến cho tâm lý bất ổn, bây giờ đã chuyển dời đến phòng bệnh đặc biệt, mọi người nên chuẩn bị tâm lý."

Bác sĩ chung quy là như thế này, một câu nói làm cho người ta hy vọng, câu tiếp theo làm người ta như bị đẩy vào vô tận vực sâu.

Thẳng đến khi bác sĩ quay về phòng giải phẩu, Lâm Phong Tùng mới đi tới chỗ Hoàng Cảnh Du cùng Hứa Nguỵ Châu, sau đó cúi gập người.

"Xin lỗi."

Hành động của hắn khiến hai người kia nhất thời không hiểu chuyện gì.

"Tên tạt axit là em tìm. . ."

"Mày... con mẹ nó!" Nói còn chưa nói hết, Hoàng Cảnh Du khống chế không được liền đứng lên, Hứa Nguỵ Châu vội vàng kéo hắn lại.

"Phong Tùng, xảy ra chuyện gì?"

"Các anh có nhớ hay không cái người tên Tiếu Nhiên? Là hắn kêu em làm."

"Hắn kêu mày tìm thì mày tìm? Không có đầu óc sao?"

Lâm Phong Tùng cũng không nói gì, nghe Hoàng Cảnh Du mắng chửi, Hứa Nguỵ Châu không biết làm sao, chỉ có thể vỗ vỗ bờ vai của hắn.

"Không có việc gì, anh biết này không phải lỗi của em, em tâm lý cũng không chịu nổi."

Hoàng Cảnh Du không biết lúc nào xuất ra điện thoại di động, Hứa Nguỵ Châu đột nhiên có một loại dự cảm không lành, thân thủ đoạt lấy điện thoại từ tay Hoàng Cảnh Du.

"Anh muốn làm gì?"

"Trả lại cho anh, anh muốn báo cảnh sát!"

"Anh còn ngại chuyện này không đủ phiền, muốn gây thêm chuyện?" Hứa Nguỵ Châu lần này là thật tức giận, giơ điện thoại di động nhân tiện đập bể, mảnh nhỏ trong nháy mắt rơi đầy đất.

Hoàng Cảnh Du trừng mắt nhìn Hứa Nguỵ Châu vài giây, sau đó im lặng ngồi trở lại.

Lâm Phong Tùng vội vàng kéo tay Hứa Nguỵ Châu: "Châu ca, đã trễ thế này các anh trở về nghỉ ngơi đi, em ở chỗ này là được."

"Anh sáng sớm ngày mai quay lại đây, thuận tiện giúp em mang vật dụng cần thiết."

Hứa Nguỵ Châu nói xong lời này xoay người rời đi, cũng không thèm hướng Hoàng Cảnh Du liếc mắt một cái.

Có lẽ là cảm giác được phía sau có người đi theo, Hứa Nguỵ Châu mới vừa bước vào kí túc xá lập tức đóng cửa, nhưng vẫn là bị một lực mạnh mẽ chặn lại.

"Em có ý gì?" Hoàng Cảnh Du đỏ ngầu hai mắt, ngữ khí đông cứng.

Hứa Nguỵ Châu không để ý đến hắn, cũng nhân tiện đơn giản mặc kệ, chính mình đi vào trong.

Trong không khí tràn ngập hỏa dược vị. . .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top