Chap 65

- Anh có phải là Lưu Hạo Nhiên không?

- Vâng, là tôi....

Vừa mở cửa, Hạo Nhiên liền bắt gặp ba người đàn ông cao to đang đứng lù lù trước mặt. Bên ngoài hắn ta vẫn tỏ vẻ bất động thanh sắc nhưng trong lòng đã có dự cảm chẳng lành. Kể từ sáng nay, khi để cho người thợ kia vào nhà, chẳng hiểu vì sao hắn luôn luôn cảm thấy bất an, lại âm thầm ảo não về quyết định thiếu sáng suốt của mình lúc trước. Và vì thế, Hạo Nhiên ngay lập tức đưa ra quyết định sẽ chuyển đổi nơi cất giấu vật nhỏ xinh đẹp sang một chỗ kín đáo và an toàn hơn. Nghĩ là làm, vừa rồi, hắn đã bỏ thuốc mê cho bảo bối nhà bạch chúc, bây giờ chỉ cần thu dọn qua loa một chút là có thể rời đi luôn rồi. Dè dặt thận trọng nhìn những gương mặt lạ lẫm trước mắt, hắn cố gắng trưng ra bộ dạng điềm nhiên:

- Các anh tìm tôi có việc gì?

- Chúng tôi là người thuộc sở cảnh sát YZ, hiện nay anh đang bị tình nghi có hành vi bắt cóc và giam giữ người trái pháp luật, xin anh theo chúng tôi về đồn....

Vừa nghe nói thế, Hạo Nhiên theo bản năng muốn đóng sập cánh cửa lại, ý đồ cố thủ trong nhà. Hắn quyết tâm dù có phải chết cũng không bao giờ giao trả con búp bê đẹp đẽ vốn chẳng phải thuộc quyền sở hữu của mình. Nhưng mà, chưa để cho kẻ tâm địa xấu xa ấy kịp hành động, ba người cảnh sát lực lưỡng đã xông vào đè nghiến hắn xuống đất, tiếng còng sắt vang lên đầy đanh thép. Dí gã chủ nhà xuống mặt đất lạnh băng, một người cảnh sát trong số đó mau chóng vào trước tra xét tình hình sau đó trở lại báo cáo rằng đã tìm thấy mèo nhỏ mất tích. Cuối cùng, kết thúc tròn một tuần vất vả lần ra dấu vết của Châu bảo bối, tên chủ mưu thâm hiểm đã bị tóm gọn một cách dễ dàng. Từ trước vẫn có mặt ở một góc gần đó âm thầm quan sát diễn biến của cuộc bắt giữ, cá voi, cha Hoàng, cha Hứa cùng A Sử ca nóng vội xông vào trong, thì bị cảnh sát giữ lại nói nhỏ:

- Cậu nhà hiện đang hôn mê, mọi người đừng lo lắng, cậu ấy không sao hết....

Theo lời người nọ, bọn họ chạy nhanh vào căn phòng ngủ của mèo con thì thấy meo meo đang an an ổn ổn nằm trên giường, gương mặt thánh thiện hắt lại vầng sáng dịu dàng do đèn ngủ tỏa ra.... Thở nhẹ một hơi, hai vị phụ huynh và A Sử ca rất biết điều mà nhẹ nhàng rời khỏi, trả lại không gian cho người con trai nãy giờ vẫn đứng chôn chân nơi ngưỡng cửa, cứng ngắc thân thể như không tin vào thứ phép thuật màu nhiệm trong phút chốc đã thực sự thay đổi toàn bộ cục diện bế tắc trong có một ngày ngắn ngủi. Phải mất thêm vài phút nữa, Hoàng ngơ ngác mới thực sự thức tỉnh khỏi cơn ngây ngốc. Anh ngay tức khắc sải những bước dài đến bên bé con khả ái, không kiềm chế được mà ngồi xuống duỗi tay kéo bảo bối đang bất tỉnh nhân sự vào lòng. Đến khi thân hình mảnh dẻ của cậu áp vào trong ngực mình, để độ ấm quen thuộc hun nóng trái tim thoi thóp, để mùi hương dễ chịu quẩn quanh nơi chóp mũi nghẹn ngào, để mái tóc mềm mại nghịch ngợm cọ cọ vào cái cằm lún phún râu, Hoàng Cảnh Du mới hoàn toàn thả lỏng hết đám dây thần kinh, yếu ớt câu chặt lấy người yêu mất tích một tuần. Rúc mặt vào cần cổ trắng trẻo của bé con thân mến, con cá voi lớn xác run rẩy che biến những giọt nước mắt nóng ẩm lăn dài hai bên má, vừa khóc vừa cười khàn khàn lặp đi lặp lại lời thì thầm chua xót:

- Thật tốt quá, cuối cùng thì em cũng về đây bên tôi.....đúng vậy, cuối cùng thì em cũng về đây với tôi rồi..... cảm ơn trời đất...

Ánh sáng trong phòng ấm áp nhu hòa, hắt bóng đôi tình nhân trẻ đang tựa vào nhau, hòa thành một thể lên bức tường ở phía bên kia. Ngay cạnh nơi ấy, là một khung cửa sổ nho nhỏ mở ra bầu trời rộng lớn đầy ánh sao, và rồi nếu để ý chút xíu, ta có thể tinh tường nhìn ra được hai trong số những vì tinh tú rực rỡ ở xa tít xa kia cùng với bóng dáng của ông trăng khuyết gần ngay ở đó đã vẽ nên hình mặt cười vui vẻ, nháy nụ cười sung sướng gửi lời chúc mừng hân hoan tới cặp phu phu xứng đôi vừa lứa rốt cuộc đã tìm lại được nhau sau tháng ngày chịu đựng thử thách đầy trắc trở.

- Ưm.....

Ôi... Đau đầu quá đi, cái tên Hạo Nhiên xấu xa kia, hắn dám cho thuốc mê vào đồ ăn của bảo bối. Chẳng biết kẻ biến thái đó muốn làm ra hành động bẩn thỉu nào nữa đây, mèo meo meo khó nhọc mở mắt ra, ý định ngồi dậy nhìn xem xét tình hình xung quanh để đưa ra giải pháp đánh trả cho phù hợp. Nhưng mà nếu các giác quan không đánh lừa cậu thì hình như cục cưng đang bị ôm chặt vào một vòng tay rất ấm áp, đầu được tựa vào lồng ngực ai đó, và bên tai là tiếng tim đập vững vàng nữa nhé. Rất quen thuộc nha. Giống như người nằm cạnh mèo nhỏ chính là con cá voi to đầu của cậu ấy mọi người ạ.... Chẳng lẽ do bảo bối uống nhầm phải thuốc mê hết hạn rồi nên trí óc mới vẽ ra viễn cảnh tươi đẹp như thế này sao? Ơ kìa, khẽ chớp chớp đôi mắt trong suốt, cục cưng nhà bạch chúc giật nảy khi phát hiện mình đang thật sự nằm trong căn phòng ngủ ấm cúng ở căn hộ của bọn họ, và còn vinh dự nhòm thấy nụ cười yêu chiều nhưng cũng không kém phần mỏi mệt của tên người yêu lớn xác ngày mong đêm ngóng.... Vội vàng thò đệm thịt lên dụi dụi mắt, Châu bảo bối cực kì kinh ngạc, lại có chút không tin lẩm bẩm:

- Mình đang nằm mơ a? Thế nào lại nhìn thấy cá voi nhỉ?

Cơ mà, giọng nói trầm ấm của ai kia đã gõ cho bé con mơ hồ triệt để ngây ngốc:

- Không nhầm đâu bảo bối, tôi thực sự đang ôm em đấy....

Hả? Mèo nhỏ chớp mắt khó hiểu, rồi vẫn tiếp tục ngẩn ngơ. Dáng vẻ ngố ngố manh manh ngàn năm chẳng đổi của người trong lòng thành công làm cho Cảnh Du đồng học phì cười. Anh chàng cũng lười nói thêm gì nữa, trực tiếp cúi xuống cắn lên đôi môi đỏ mọng do kinh ngạc thái quá thể mà hơi hé mở, trằn trọc gặm mút. Thỏa mãn thở dài một hơi, bé bi ba tuổi nhớ chết cái cảm giác kì diệu này rồi. Chẳng biết phải mất bao lâu bảo bối chậm tiêu mới tin mọi chuyện lúc này là thật, thả lỏng thân thể để mặc cho bản thân bị cuốn vào nụ hôn ngọt ngào của người yêu. Đến hiện tại, căn phòng nhỏ cực kì yên lặng, chỉ thỉnh thoảng vọng ra vài tiếng thở dốc khe khẽ cùng mấy tia rên rỉ ám muội. Hơi thở nóng rực cuộn lại cùng một chỗ, môi lưỡi triền miên dây dưa, kể ra tình ý nồng đậm giữa đôi bên, cả meo meo và bé bi ba tuổi cùng say sưa tận hưởng những giây phút tuyệt vời sau tháng ngày xa cách đầy mong nhớ. Thời gian cứ thế chậm chạp trôi qua, mãi cho đến khi nhìn thấy mèo con sắp không chịu nổi nụ hôn dài vượt mức mà chuẩn bị lịm đi lần nữa, cá voi bảo bảo mới luyến tiếc buông tha cho cục cưng. Dịu dàng ôm chặt cậu vào lòng, anh chàng có chút run run thủ thỉ:

- Tôi cứ tưởng đã mất em rồi cơ....May sao.....

Phải mất một lúc lâu sau, khi đã hoàn toàn túm lấy được nhịp thở bình thường, Châu meo meo mới quấn tay quanh eo tên ngốc to đầu của cậu, từ tốn hỏi hỏi:

- Tôi cũng tưởng sẽ bị tên biến thái kia giam giữ đến chết ấy....Huhu....Nhưng mà làm cách nào tôi lại có thể xuất hiện ở đây a???

Nhìn gương mặt một vạn câu hỏi vì sao của người yêu khả ái, Hoàng sáu soái theo thói quen vỗ nhẹ lưng meo meo, rồi nhẹ nhàng kể lể tuốt tuồn tuột sự tình, từ việc bọn họ vất vả tìm cục cưng ra sao, rồi may mắn gặp vị bác sĩ tốt bụng đã khám cho cậu thế nào, rồi đến việc bắt giữ gã khốn Hạo Nhiên và giải cứu mèo nhỏ. Tuy nhiên, riêng hành vi tự mình hại mình của bản thân, ai kia chột dạ tự động bỏ qua nga, chỉ đơn giản nói là do ăn uống không đúng bữa nên bị đau dạ dày cấp thôi. Cơ mà, anh chàng đã quá coi thường ánh mắt quan sát tinh tế của Châu bảo bối rồi ha. Mèo nhỏ có chút không hài lòng vít cằm Hoàng thiếu thành thật xuống, nhướn hàng mi cong vút đặt ra một câu hỏi kiến ai kia á khẩu:

- Này, cậu coi tôi là con nít lên ba hả? Còn điều gì giấu tôi phải không????

Trước tia nhìn nghiêm nghị của bé con nào đó, ai kia chỉ có thể ỉu xìu phun ra toàn bộ sự thật. Và vậy là, thật chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi bảo bảo nhà cá viên đã phải đau khổ hứng cả xô mắng nhiếc-quan tâm-đau lòng từ mèo meo meo. Tụng kinh chán chê, lại cau mày vuốt ve gương mặt hốc hác của bé bi ba tuổi, Châu cục cưng tức giận đến đỏ hốc mắt, không khách khí tua đi tua lại câu chửi rủa mà đúng hơn là trách móc yếu xìu:

- Cậu là cái đồ ngốc nghếch....cậu muốn chết sớm hả....nếu tôi không về thì cậu sẽ phải làm thế nào a....

Thấy bảo bối xinh đẹp uất ức đến phát khóc rồi, Hoàng bảo bảo luống cuống chân tay ôm chặt người yêu vào lòng an ủi vỗ về, lại ngốc ngốc chữa cháy:

- Ừ....tôi ngốc....tôi là tên ngốc nhất quả đất.....ngoan nào.....bảo bối của tôi....đừng khóc nhè a....Tôi sẽ đau lòng lắm a.... Em còn khóc nữa là tôi sẽ ăn vạ luôn ra đây luôn đó....

Mãi mới dỗ được mèo nhỏ hết giận, cá voi idol thỏa mãn hít hà hương thơm trên người meo meo, hơi lo lắng nêu lên nghi vấn:

- Trong thời gian bị bắt cóc, thằng mắc dịch kia bắt em nhịn đói hả? Ngoài ra hắn ta còn làm ra điều gì quá đáng với em không? Nói ra cho tôi biết để tôi xử lý nó luôn một thể!

- Không có, cái kia....là tôi tự nhịn a....

Bé cưng khả ái mới vừa rồi còn hùng hổ tặng cho Hoàng sáu soái bài ca không bao giờ quên về nề nếp sinh hoạt luộm thuộm và hành động đi tìm chết của anh chàng, lúc này lại cúi mặt xuống rụt đầu rụt cổ thì thà thì thầm. Xong xuôi dường như sợ sẽ bị cá voi lớn xác giận lẫy nha, ngay lập tức rúc vào ngực anh chàng mau mắn giải thích:

- Là tôi sợ hắn ta sẽ bỏ mấy thứ chẳng ra gì vào đồ ăn để giở trò đồi bại với tôi nha.....Chứ tuyệt đối không có ý muốn nhịn đói đâu, là bất đắc dĩ, bất đắc dĩ đó....

Lại rụt rè cọ cọ chờ đợi phản ứng của bạn nhỏ Hoàng. Ngắm nghía cục cưng khả ái nãy giờ còn giương nanh múa vuốt giáo huấn mình lúc này lại nhu thuận như gà con nép vào cánh mẹ tìm kiếm an toàn mà nịnh nọt, cá voi lớn đầu chỉ có thể vô lực than nhẹ một tiếng, dò hỏi:

- Thế sau đó thì sao?

- Sau đó a, thái độ của hắn với tôi mềm mỏng hơn rất nhiều, với cả sau đó tôi đã ăn uống rất khoa học đấy.....

Hí mắt ngẩng lên nhìn người đang ôm mình, bảo bối quý giá như vừa lập được chiến công mà khoe mẽ, xong rồi lại tiếp tục rụt vào ngực bé bi idol làm đà điểu. Cơ mà trước ấy còn không quên nguýt bạn nhóc ba tuổi một phát dài thật là dài:

- Ít ra, tôi cũng biết chăm sóc bản thân hơn cậu nha!

Dở khóc dở cười với meo meo thù lâu nhớ dai đang thoải mái chiếm cứ vòng ôm của mình làm của riêng, Hoàng lầy lội chỉ có thể lắc lắc đầu, sủng nịnh cúi xuống hôn lên mái tóc mềm mại trong lòng, cong môi vui vẻ mà ánh mắt thì bắn ra tia nhìn trầm trầm: thôi, dù sao bé cưng đã ở đây với anh rồi, những ủy khuất lúc trước, anh sẽ thay cậu trả đủ cho thằng khốn kia.....

*****Lam Vị Yêu*****

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top