Chương 24

"Hoàng Cảnh Du, Hứa Nguỵ Châu, các ngươi có đi hay không ăn lẩu a? Lý Mục Đình mời!"

"Lão sư không phải nói không thể đi ra ngoài sao?" Hứa Nguỵ Châu bộ dáng hài tử ngoan ngoãn.

"Châu Châu, em cũng quá thành thật đi, cũng không phải em mời, đi thôi." Hoàng Cảnh Du kéo Hứa Nguỵ Châu đi ra ngoài.

Sau đó mấy người họ là leo tường đi ra ngoài , nguyên lai Lạc Hi đang trên đường tới liền thấy được chung quanh đây có quán lẩu, đây chính là bản năng đi.

"Không phải, ta nói, các ngươi vì muốn tiêu tiền giúp ta cũng quá liều mạng đi! ?" Lý Mục Đình hoàn toàn không nghĩ tới bọn họ vì để cho hắn mời lại đồng ý bò tường đi ra ngoài! ?

"Ai u, đi nhanh đi."

"Ông chủ, một lẩu cà chua, còn có. . . Hải sản tươi đi." Vừa đến quán, Trần Vũ Hiên liền bắt đầu gọi món ăn rồi.

"Cái gì! ? Ngươi gọi hai cái! ? Không được không được, ông chủ, một hải sản tươi đi!" Lý Mục Đình lần này quân huấn cũng không mang bao nhiêu tiền, cũng không thể bị bọn họ ăn hết!

"Lý Mục Đình ngươi cũng quá keo đi. Chính mình đánh cuộc thua , còn không đồng ý mời nhiều một chút!" Hoàng Cảnh Du cũng oán giận.

"Ca a! Ta thật sự không có bao nhiêu tiền. . . . . ."

"Chờ chút, ngươi sao biết chúng ta đang đánh đánh cược?" Mặc Chí trực tiếp cắt đứt Lý Mục đình .

"Các ngươi nghĩ chúng ta là người điếc à! ?"

"Ngạch. . ." Ba người hết chỗ nói, chỉ có Lạc Hi đã bắt đầu nhúng lẩu rồi.

Sáu người vây quanh một nồi.

"Ông chủ, tính tiền!"

"Ai! Tổng cộng 86 đồng!"

"Ông chủ, ngươi tính rẻ hơn chút đi, 80 thôi!" Lý Mục Đình cực lực trả giá.

"Được thôi, nhìn các ngươi rất trẻ , tới đây quân huấn a?"

"Đúng vậy a!"

"Ai u, ta nhớ tới năm ngoái có mấy học sinh cũng tới ăn, kết quả đụng mấy lão sư đến tuần tra, sau đó bị tóm trở về."

"Cái gì? ! Còn biết được tuần tra! ?"

"Hình như là ." Ông chủ tìm cho Lý Mục Đình tiền lẻ.

Đột nhiên sau lưng một trận âm thanh truyền tới.

"Các ngươi ăn no chưa?"

Sáu người vừa quay đầu, mẹ nó, là huấn luyện viên!

"Ăn no rồi đúng không? Đi chạy đi, 30 vòng."

Có điều cũng có một chỗ tốt, bọn họ quang minh chính đại từ cửa lớn đi về.

Quân huấn ngày thứ nhất liền chạy nhiều vòng như vậy, sau đó Lạc Hi chạy 5 vòng liền hôn mê, Trần Vũ Hiên lần thứ hai đem hắn mang lên phòng y tế, những người khác tiếp tục chạy.

"Châu Châu, em có mệt hay không a? Em cũng có thể té xỉu a, sau đó anh cõng em lên phòng y tế, hai chúng ta cũng không cần chạy."

"Đi chết đi! Sao em phải té xỉu! ?"

"Chỉ bằng việc mấy năm qua em không phản công thành công."

"Anh . . ."

Hứa Nguỵ Châu chạy nhanh hơn một chút, cậu không muốn để ý kẻ ngốc này.

"Châu Châu, em tại sao phải chạy nhanh như vậy a?" Hoàng Cảnh Du một mặt ung dung.

"Anh. . . không mệt sao?" Hứa Nguỵ Châu thở hồng hộc nói.

Hoàng Cảnh Du lắc lắc đầu.

Mẹ nó 50 vòng, sao có thể không mệt?

Quả nhiên là đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển!

Sau khi chạy 30 vòng xong, huấn luyện viên để cho bọn họ trở về phòng tắm rửa.

Lý Mục Đình cùng Mặc Chí đi về trước.

Hứa Nguỵ Châu đặt mông ngồi ở trên thao trường, quá mệt mỏi!

Hoàng Cảnh Du ngồi xổm ở bên cạnh dùng tay áo lau mồ hôi cho cậu.

"Trở về phòng đi, đợi lát nữa sẽ cảm lạnh"

"Cùng em ngồi một lúc đi."

"Được thôi."

Hoàng Cảnh Du vẫn là sợ Hứa Nguỵ Châu cảm lạnh liền đem áo khoác khoác lên người Hứa Nguỵ Châu.

Sau đó Hứa Nguỵ Châu nằm ở trên sân cỏ từ từ ngủ thiếp đi.

Hoàng Cảnh Du đem Hứa Nguỵ Châu ôm lấy trở lại phòng.

Có thể quá mệt mỏi nên Hứa Nguỵ Châu ngủ rất say.

Chạng vạng, Hoàng Cảnh Du tỉnh dậy đột nhiên phát hiện Hứa Nguỵ Châu thân thể rất nóng.

Hắn lập tức khẩn trương cầm khăn đắp lên trán Hứa Nguỵ Châu.

"Châu Châu, Châu Châu, tỉnh lại đi."

"Eh. . . Ừ, làm sao?"

"Em sốt rồi, đến, uống nước, mau uống."

Hứa Nguỵ Châu uống vào mấy ngụm lại nằm xuống, cậu quá buồn ngủ.

"Nhanh lên một chút uống vào."

Hứa Nguỵ Châu nhắm mắt uống vào.

Hoàng Cảnh Du bò đến trên giường ôm cậu.

"Nóng. . ."

"Ngoan, ra mồ hôi sẽ không khó chịu."

Hứa Nguỵ Châu lại ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau 6 giờ Hoàng Cảnh Du tỉnh giấc, tối ngày hôm qua quá mệt mỏi, một canh giờ tỉnh lại một lần, nhìn Hứa Nguỵ Châu xem bớt hay chưa.

Hiện tại sờ trán, không nóng, Hoàng Cảnh Du thở ra một hơi, may là không sao.

Nhưng là, Hứa Nguỵ Châu khỏe rồi, Hoàng Cảnh Du lại không khỏe, buổi sáng huấn luyện lại là nhảy ếch, chạy bộ , Hoàng Cảnh Du đầu óc choáng váng , được rồi, lần này đến phiên Hứa Nguỵ Châu chăm sóc Hoàng Cảnh Du rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top