2.1


Đi được khoảng nửa giờ rốt cục cũng tới được nơi làm thêm. Là một quán bar, tên Sky. Trương Nghệ Hưng chính là ông chủ nhưng cậu vẫn còn là học sinh trung học a, so với Bạch Hiền lớn hơn một tuổi. Nhà của Trương Nghệ Hưng rất giàu, quán bar này là do cậu thích nên mới mở ra.

Bạch Hiền đi vào trước tiên là vội vàng giải thích với Nghệ Hưng,

"Thực xin lỗi, hôm nay tới chậm một chút, em lập tức bắt đầu làm việc." Bạch Hiền thấp giọng nói xin lỗi Nghệ Hưng xong không chờ Nghệ Hưng kịp phản ứng đã quay đầu bước đi. Trương Nghệ Hưng nắm chặt lấy cổ tay cậu kéo lại

"Em, bác lại đánh em?"

"Không có a, có chút việc nên tới trễ thôi, trước tiên phải làm việc đã, khách nhân rất nhiều."

"Đừng gạt anh, trên mặt còn lưu lại vết sưng đỏ kìa! Diệc Phàm, anh trông cửa hàng trước một chút đi." Nói xong liền kéo Bạch Hiền vào trong phòng nghỉ ngơi.

"Anh, em không sao."

"Em không sao nhưng anh có sao, là ảnh hưởng đến bộ mặt của cửa hàng!"

Bạch Hiền không nói nữa, tùy ý để cho Nghệ Hưng giúp mình chườm túi đá vào vết sưng. Chậm rãi hốc mắt có điểm ẩm ướt, sóng mũi cũng bắt đầu cay cay. Trương Nghệ Hưng nhìn thấy dáng vẻ của cậu liền nở một nụ cười, đem cậu ôm vào trong lòng, giống như an ủi cậu một chút, vỗ về cậu một chút.

"Được rồi, được rồi, lớn như vậy mà còn khóc. Mau mau nín khóc đi ra ngoài làm việc."

"Tuân mệnh!" Bạch Hiền lau nước mắt giơ tay lên trán, khuôn mặt tươi cười. Có một cảm giác ấm áp nói không nên lời đối với người anh này.

Trương Nghệ Hưng trong trường học rất có danh, cho nên trong cửa hàng đa số khách nhân đều là người quen của Nghệ Hưng, buôn bán tốt lắm.

"Anh, em có thể về sau sẽ không tới nữa." Bạch Hiền do dự thật lâu mới dám mở miệng với Trương Nghệ Hưng.

"Vì cái gì?"

"Phải khai giảng a."

"Ừ, Bạch Hiền cũng đã lên trung học rồi. Kia...có cần anh giúp gì không? Bạch Hiền, em học ở trường nào?"

"S Cao! Cũng gần trường anh a."

"Ừm, anh còn có thể thường nhìn thấy em." Trương Nghệ Hưng mân mê mái tóc Bạch Hiền.

"Anh, em đi trước." Nói xong Bạch Hiền quay lưng rời khỏi.

Ra khỏi cửa hàng của Nghệ Hưng, Bạch Hiền bắt đầu đi xung quanh tìm một công việc khác. Mắt nhìn chằm chằm vào các cửa hàng bên đường, sợ để sót mất mấy tờ giấy thông báo tuyển người làm. Cuối cùng cũng tìm được công việc thu ngân ở một siêu thị nhỏ, cùng ông chủ bàn bạc xong liền cao hứng đi về nhà.

Trời tối, đi qua cái ngõ hẻm tối đen thì phát hiện ra cửa nhà đã đóng. Nhớ rõ lời bác nói nếu về nhà trễ sẽ đóng cửa, tuyệt đối không được kêu cửa. Làm ầm ĩ bác ngủ sẽ bị đánh ngay, cậu không dám gõ cửa mà dựa vào vách phòng ngồi xuống, buổi tối nhiệt độ rất lạnh, nhưng vì mệt quá nên Bạch Hiền ôm đầu gối trong chốc lát thì ngủ quên.

"Đây là cái nơi quái quỷ nào vậy trời?" Ở nơi ngõ hẻm âm u đó Phác Xán Liệt hùng hùng hổ hổ mà nói với người tài xế. Tài xế cũng thật là oan uổng a. Đại thiếu gia cứ ngồi ở trên xe là tốt rồi, ai ngờ đâu lại hứng tình nhảy xuống đi bộ, chính mình là một hạ nhân làm sao dám đi phía trước, cứ thế mà đi sau mông đại thiếu gia, đi đến cả nửa giờ ai mà biết đại thiếu gia không thông thuộc đường sá, cuối cùng lạc đường rồi bắt đầu mắng.

"Thiếu gia, tôi cũng không biết a."

"Ông là tài xế sao lại không biết được?"

"Loại địa phương này tôi cũng chưa có tới qua. Thực xin lỗi thiếu gia, tôi lập tức đi hỏi đường."

Người tài xế nhìn thấy cái ngõ hẻm tối đen, các cửa nhà đóng kín. Cắn chặt răng mà đi lên gõ cửa. Phác Xán Liệt đi xung quanh lắc lư, không ngờ nhìn thấy người tài xế lại tưởng là ma mà nhảy dựng, người tài xế cũng hốt hoảng rú lên một tiếng.

Trong lúc vô tình lại thấy Bạch Hiền ngồi ở cửa, cuộn lại thành một khối nho nhỏ, giống như là rất lạnh. Cũng không biết như thế nào liền cởi áo khoác choàng lên cho Bạch Hiền. Ngồi xổm trước mặt Bạch Hiền, tới gần mới thấy rõ được bộ dáng của Bạch Hiền, khóe môi lơ đãng mà cong lên,

"Rất đẹp a."

"Thiếu gia, hỏi đường!! Nhanh Nhanh!" Tài xế hưng phấn chạy tới tranh công.

"Hứ!" Phác Xán Liệt quay đầu trừng mắt liếc tài xế một cái sắc lẻm ý bảo hắn câm miệng, sau đó ngồi xuống ôm lấy Bạch Hiền. Như là tìm được nguồn ấm áp, Bạch Hiền giống con mèo nhỏ mà rúc rúc cọ cọ vào lòng ngực Xán Liệt.

"Thật đáng yêu."

"Thiếu gia, người này là?" Tài xế vẻ mặt không thể tin nhìn Phác Xán Liệt trước mặt mình.

"Là tôi nhặt được."

"Hử?"

"Hử hử cái gì? Mau dẫn đường."

"Vâng!"

Về đến nhà, quản gia thấy Phác Xán Liệt ôm một người trong lòng ngực liền chấn kinh rồi hai giây sau đi lên phía trước ý muốn tiếp nhận người đang ngủ trong lòng ngực kia nhưng Phán Xán Liệt lắc đầu, cũng không đem Bạch Hiền giao cho quản gia.

"Thiếu gia! Để tôi đi chuẩn bị phòng cho khách."

"Không cần!" Nói xong liền ôm Bạch Hiền đi về phòng mình. Đặt Bạch Hiền nằm trên giường, thế mà con mèo nhỏ lại không chịu buông tay.

"Mẹ, đừng đi có được không?" Phác Xán Liệt đứng hình một chút, thật là muốn sặc cơm mà, từ khi nào mình lại biến thành người mẹ già như lày hả giời?

"Ngoan, để "mọe" lên giường ngủ với "coan" nha~" Nhẹ nhàng lừa Bạch Hiền, cậu quả thật là buông tay, Phác Xán Liệt đắp cho cậu cái chăn rồi ngồi ở trên giường ngắm nhìn. Bắt đầu buồn bực, mình như thế nào lại đem cậu ấy về đây a?! Giống như là bắt cóc con nhà người ta vậy! Nhẹ nhàng mở đèn ngủ, Bạch Hiền chui ở trong chăn để lộ ra nửa khuôn mặt, tóc có điểm lộn xộn. Không thể phủ nhận, tiểu gia hỏa này thật sự rất đẹp.

"Cậu ấy là do mình nhặt về, đúng, là nhặt a! Ngủ thôi!!" Nói xong cũng chui vào trong chăn. Phác Xán Liệt trên người còn mang theo điểm hàn khí lại chui vào trong ổ chăn ấm áp. Bạch Hiền nhíu nhíu mày, thực ghét bỏ mà né tránh. Phác Xán Liệt bực bội khẽ nói

"Ai vừa rồi bảo đừng đi?"

Dứt lời liền bất chấp mà ôm chặt Bạch Hiền, Bạch Hiền không tỉnh dậy cũng không giãy dụa, chỉ than thở vài tiếng rồi ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực của Xán Liệt.

Đêm nay, hai người đều ngủ rất ngon...

C

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: