phần 55 (part 2)

<<Hướng Huyên Huyên ngươi đang làm cái gì? Thả ta ra!>> Cơ Ảnh Nguyệt căn bản không thể nói chuyện, nàng cùng Hướng Huyên Huyên như mọi lần dùng ý thức trao đổi.

Hướng Huyên Huyên đưa tay sờ khuôn mặt lê hoa mang vũ "Khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, thân thể (1)man diệu, hết thảy rất nhanh đều thuộc về ta."

  (1)man diệu : duyên dáng, uyển chuyển. 

Trên mặt truyền đến cảm xúc lạnh lẽo, Hướng Huyên Huyên là không thực thể, nhưng Cơ Ảnh Nguyệt lại cảm nhận được ngón tay lướt qua hai má là có cảm giác, "Thất Hào! Cứu ta! Thất Hào! Thất Hào!", Cơ Ảnh Nguyệt hướng hệ thống cầu cứu nói, chính là ngọc bội hoàn toàn không có phản ứng.

"Vô dụng thôi, Thất Hào đang để ý tới hệ thống bug của hắn rồi." Hương Huyên Huyên đùa nghịch lọn tóc quăn của chính mình, "Ngươi nghĩ rằng ta mỗi ngày ở bên trong nhàm chán chơi đùa thôi sao? Như thể nào có thể, đây chỉ là một cái hệ thống mà thôi, tùy tiện mói một chuyện hắn liền cho rằng bug cần phải sửa chửa chỗ nào đó, cho nên hiện tại nó căn bản không có khả năng phát hiện, ta cũng không biết chính mình đã chết bao lâu, rồi đột nhiên tiếp nhận thân thể của ngươi ngươi có biết hay không ta rất vui mừng, ta nghĩ, nếu thân thể này là của ta, thì ta có thể sống lại, hưởng thụ cuộc sống tuyệt vời."

"Hướng Huyên Huyên ngươi điên rồi!" Cơ Ảnh Nguyệt cũng không biết một người điên cuồng lại có thể đáng sợ như vậy.

"Đúng vậy, là ta điên rồi, cũng rất nhanh thôi rồi ngươi sẽ tiêu thất, sau đó ta sẽ chân chính trở thành Cơ Ảnh Nguyệt." Hướng Huyên Huyên vươn tay trực tiếp xuyên qua cơ thể Cơ Ảnh Nguyệt, Cơ Ảnh Nguyệt cảm thấy chính mình như bị cái gì lôi kéo, một chút bị rớt ra, sau đó nàng thấy mình liền lơ lửng ở giữa không trung, mà thân thể của mình lại nằm trên giường nhắm 2 mắt, giống như đang ngủ bình thường.

"Hướng Huyên Huyên!" Cơ Ảnh Nguyệt hướng thân thể của mình hô to, chỉ thấy nàng con mắt trực tiếp mở ra, chăm chú nhìn về phía nàng, lộ ra nụ cười quỷ dị, Cơ Ảnh Nguyệt chỉ cảm thấy cơ thể trầm xuống, sau đó liền mất đi tri giác, mà Hướng Huyên Huyên, hoặc là Cơ Ảnh Nguyệt bây giờ trực tiếp đi xuống giường mở cửa.

"Tiểu thư người như thế nào hôm nay lại dậy muộn vậy?" Cầm Âm vừa thấy cửa mở ra, bật người bưng chậu nước đi vào, vừa đi vừa nhắc.

"Là do hôm qua ta ngủ trễ." Cơ Ảnh Nguyệt thắt lưng chỉnh tề mái tóc được chải gọn gàng, chỉ thấy Cầm Âm vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng, "Làm sao vậy? Sao lại nhìn chằm chằm ta?"

"Không......" nuốt xuống một mạt khinh ngạc, đây là lần đầu tiên Cầm Âm thấy tiểu thư nhà mình thay đổi lớn như vậy, âm thanh trở nên thành thục rất dễ nghe, hơn nữa cả người còn tỏa ra một cỗ khí chất, dưới khóe mắt không biết tại sao lại xuất hiện thêm nột ruồi son, cả người càng mị lên.

Cơ Ảnh Nguyệt cười nhìn tểu nha hoàn, "Cầm Âm, chúng ta quay về Cơ gia đi."

"Vâng." Cầm Âm cũng không hiểu tại sao tiểu thư đột nhiên muốn quay về bổn gia, nàng biết mình chỉ là hạ nhân, chỉ cần hảo hảo hầu hạ tiểu thư, còn những thứ khác không nên để tâm.

Quả nhiên, Câm Âm động tác nhanh lẹ, trong vòng một ngày đã thu thập xong hành lí của hai người, ngày thứ hai cáo biệt Hiên Viên gia, tuy rằng Hiên Viên Công Duẫn với Hiên Viên Khải đối với Cơ Ảnh Nguyệt không quá yêu thích, nhưng ở ngoài mặt cũng không biểu hiện gì nhiều, tiễn Cơ Ảnh Nguyệt đến cửa thành liền cáo biệt, mà Hiên Viên Thiên Hữu như trước quyến luyến không rời nhìn xe ngựa ngày càng xa cổng thành, Hiên Viên Công Duẫn vỗ vỗ đối phương, ý bảo nên trở về gia.

Cơ Ảnh Nguyệt cười nhìn ngọc bài trong tay, thân thể này là của nàng, những thứ nàng thích cũng là của nàng, thiên hạ kia cũng nên thuộc về nàng.

"Vệ bá bá, người như thế nào lại xuống giường." Vừa bưng dược vào phòng Hạ Khô Thảo nhìn Vệ Trung Hiền đáng lẽ phải nằm trên giường đang thay quần áo chuẩn bị xuất môn.

"Miệng vết thương đã đỡ nhiều rồi, bên ngoài nhiều việc nếu không có người giải quyết thì người sắp nằm trên giường bệnh là cha ngươi." Đã nhiều ngày Hạ Trường Khanh giúp Vệ Trung Hiền ứng phó đám võ lâm  nhân sĩ bên ngoài, tán nhân hoặc là tiểu phái đều đã muốn rời đi, còn các đại môn phái mặt dày mày dạng ở lại, yêu cầu nói cho rõ ràng, nếu không sẽ không đi.

"Chính là.........." còn chưa nói xong Vệ Trung Hiền đã bưng chén thuốc lên uống xong một hơi, thả lại khay, sau đó sờ đầu Hạ Khô Thảo.

"Đem bọn họ đuổi đi là được rồi, sẽ nhanh thôi." Nói xong liền rời khỏi phòng.

"ai." Hạ Khô Thảo chỉ có thể thở dài, thu thập mọi thứ trên bàn chuẩn bị vào phòng bếp, vừa mới ra khỏi phòng liền bị sự xuất hiện của Hiên Viên Công Duẫn làm hoảng sợ, mấy thứ trong tay thiếu điều muốn quăng đi.

"Bị dọa rồi?" Hiên Viên Công Duẫn xấu hổ sờ sờ cái mũi, thấy Hạ Khô Thảo không để ý liền dùng thân mình ngăn cản, "Cơ Ảnh Nguyệt hôm nay đã rời đi, vừa mới đi."

"Đã đi!" Hạ Khô Thảo lắp bắp kinh hãi, dựa theo đạo lý mà nói không phải nữ chính nên ở lại thu thập dàn hậu cung sao? Hoàng thượng còn chưa rinh tới tay sao lại rời đi.

"Tuy rằng không biết nguyên nhân gì, nhưng nàng thật sự đã rời đi, đại khái cũng sẽ không đi không như vậy." Hiên Viên Công Duẫn cũng phát hiện Cơ Ảnh nguyệt thay đổi rất lớn, lúc trước Cơ Ảnh Nguyệt là dùng ánh mắt ái mộ mà nhìn hắn, nhưng hôm nay ánh mắt Cơ Ảnh Nguyệt thập phần bình thản, không bao giờ..........giống như trước đây vậy, giống như đem tất cả giấu đi.

"nếu như vậy thì khá tốt, chúng ta có thể thoải mái rồi." Hạ Khô Thảo cất đồ đạc này nọ liền quay trở về phòng của chính mình, Hiên Viên Công Duẫn đem y kéo qua hôn một chút.

"Khi nào thì nói chuyện của chúng ta." Hiên Viên Công Duẫn liếm liếm miệng nhìn Hạ Khô Thảo.

Hạ khô Thảo ngoắc ngón tay, "ngươi lại đây." Hiên Viên Công Duẫn cúi đầu thấp xuống, Hạ Khô Thảo ôm cổ đối phương hôn lên, còn trự tiếp đem đầu lưỡi đi vào, đây chính là lần đầu tiên y chủ động như vậy, Hiên Viên Công Duẫn tự nhiên cũng (2) lễ thượng lai vãng, hai người hôn nhau đến khó khăn mà chia lìa, chỉ nghe thấy một đồ vật lạ bay tới đây, Hiên Viên Công Duẫn ôm Hạ Khô Thảo hướng bên cạnh tránh đi, mấy cây ngân châm cắm ở cây, vừa chuyển đầu nhìn thấy thần tình tức giận của Hạ Trường Khanh, đằng sau còn lộ ra cái người biểu cảm như đang xem kịch hay Hạ Vô Thiên.

  (2) lễ thượng lai vãng : có qua có lại 

"Ngươi cố ý?" Hiên Viên Công Duẫn cúi đầu cười hỏi

"Ngươi vốn là người thông minh, chuyện còn lại giao cho ngươi." Hạ Khô Thảo biết Vệ Trung Hiền ly khai Hạ Trường Khanh khẳng định sẽ đến nơi này, cho nên không bằng trực tiếp cho hắn thấy, dù sao người giải quyết cũng không phải y.

"Buổi tối chờ ta." Hiên Viên Công Duẫn buông Hạ Khô Thảo hướng Hạ Trường Khanh nói, " Hy vọng cốc chủ còn nhớ rõ chúng ta đã từng có định ước." nói xong liền đi, Hạ Trường khanh làm bộ mặt muốn ăn thịt người nhìn Hạ Khô thảo.

Hạ Khô Thảo định mở miệng nói liền bị Hạ Trường Khanh cắt ngang, "Không cần nói! trở về phòng đi, không được phép đi ra!" Hạ khô Thảo chỉ có thể cúi đầu hướng phòng mình đi đến, kết quả lại bị ngăn cản, "không phải phòng ngươi mà là phòng ta."

Buổi tối Hạ Trường Khanh nhìn thấy phòng trống không, cơ hồ là muốn xốc tung cả phòng, mà trong phòng còn có một phong thư, bên trong phong thư, chỉ có một hàng tự, "ta bỏ trốn, mong cha thành toàn."

"HẠ KHÔ THẢO!!" Hạ Trường Khanh rống giận cơ hồ là truyền khắp quý phủ.

"chúng ta đi rồi như vậy thực sự không sao?" đại lộ thượng, một bóng đen thân ngựa đang chạy vội, một lớn một nhỏ, đại khái người kị chính là Hiên Viên Công Duẫn, người còn lại là Hạ Khô Thảo.

"Ta đây liền đem ngươi trở về?" Hiên Viên Công Duẫn cười nói.

Hạ Khô Thảo vội lắc đầu " ta trở về chịu chết sao?" cha y nếu biết y chuồn ra đây, hiện tại khẳn định đang trong trạng thái muốn giết người, trở về tuyệt đối là chịu chết, "ngươi đặt trên bàn phong thư viết cái gì?"

"Một cái nói cho cha ngươi biết chúng ta đã rời đi." Hiên Viên Công Duẫn đá bụng ngựa một chút, ngựa lại tăng thêm tốc độ, hai người cũng không biết sẽ đi về hướng nào.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top