chương 57

Hàn Yên Yên mới về đến trong phòng ngủ, thì có nữ hầu tới gõ cửa: "tiểu thư, lão gia mời ngài đi gặp khách ."

"Sao có khách sớm vậy?" Hàn Yên Yên hỏi.

Nữ hầu đã thấy rất nhiều loại này thân thích tống tiền, trong lòng lơ đễnh, nhưng ngoài miệng không dám thất lễ, ai biết cái này thân thích nghèo cùng chủ thân cận hay không, chỉ nói: "Là được an bài trước."

Hàn Yên Yên gật đầu.

Cô dự tính thế giới, tự nhiên biết bối cảnh phía trước. Cậu bé này chính là mục tiêu nhiệm vụ ,là người mất.Phương pháp đánh thức người mất đơn giản hơn là làm cho người chết sống lại, đại khái là để hắn làm lại cuộc đời, hắn sẽ thức dậy trong đó.
Tuy nhiên, người chết vẫn còn cơ thể thở được, tỉnh lại được thì sống lại, còn người mất không còn xác thì đánh thức anh ta làm gì? Liên tưởng đến Leon chỉ nhận tiền không nhận lương tâm cùng luật pháp,Hàn Yên Yên cảm thấy, chuyện này đối với người mất chưa chắc là chuyện tốt .

Nhưng cô không có dư thừa tinh lực đi thông cảm người khác.

Đổi xong quần áo, thu thập xong chính mình, cô xuống lầu.Cha cô,đại gia chủ gia tộc Hàn thị đang ở phòng khách nhỏ tiếp đãi,tầng một có hơn một phòng tiếp khách,họ được tiếp ở đây nghĩa là đây không phải là một vị khách quan trọng.

Rõ ràng khách cũng tự hiểu.Nữ nhân nhàn nhạt ngồi ở trên ghế sa lon, hai chân chụm lại nghiêng nghiêng để nhẹ, tư thái mười phần trang nhã, chỉ là mang theo một phần cẩn thận từng li từng tí. Cậu bé bên cạnh cô ta rõ ràng được dạy dỗ từ trước,ngồi càng nhẹ,chỉ có một bên mông, vừa đủ để chân của cậu ta có thể chạm đất.

Hai mẹ con lễ nghi đều hết sức tốt,nhưng quần áo không sang trọng, và đôi lông mày trẻ đẹp một thời của người phụ nữ mang dấu vết của sự kiệt quệ vì trải nghiệm cuộc sống

"Cha." Hàn Yên Yên đi tới cửa, khẽ gọi một tiếng, đi đến người nam nhân .

So với người mẹ và con trai kia, cha của Hàn Yên Yên hoàn toàn khác biệt. Hai bên thái dương được cắt tỉa gọn gàng và móng tay bóng loáng cho thấy ông ấy sống một cuộc sống nhung lụa và tinh tế. Trên người ông mang theo có quyền thế ,khí chất cùng tự tin, giơ tay nhấc chân, khẩu khí mạnh mẽ ưu việt.

"Yên Yên, tới đây." Ông cười hướng Hàn Yên Yên vẫy tay, "Con gặp đây là dì Hân Nhã cùng em trai tiểu Khác "

"Là Yên Yên sao? Lớn như vậy." Người phụ nữ được gọi là dì Hân Nhã đứng lên,hiển nhiên bà mới là trưởng bối.

"Dì Hân Nhã ." Hàn Yên Yên hướng người phụ nữ hơi hơi cúi đầu, nhìn cậu bé đang đứng dậy cùng mẹ, là chị gái, cô không cần phải chào, mà là vì kính trọng người đã khuất , cô khẽ cúi đầu nói: "Tiểu Khác ,Chào em ."

Hân Nhã có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng đẩy con trai :"mau gọi chị, đây là chị Yên Yên ."

Cậu bé há to miệng từ khi cô xuất hiện , bị mẫu thân đẩy, đột nhiên giật mình tỉnh lại, vội vàng cúi đầu nói: " chào chị Yên Yên , em, em tên Đường Khác."

Hàn Yên Yên ngẩng đầu nhìn ba người, trong con ngươi sâu thẳm có một vòng sao xoay tròn, cô đau đầu, rốt cục hiểu được vì sao Leo muốn xóa đi một phần ký ức của xây dựng sư, thông tin mà cô tạo ra khi xây dựng thế giới là quá lớn, vì không bị loại bỏ nên lúc này cô đã bị ba người này kích hoạt, rất nhiều thông tin dồn vào tâm trí cô khiến não cô bị tổn thương.

Cô cố gắng đè xuống những tin tức kia, chỉ chuyên chú vào thông tin trước. Bây giờ cô đã hiểu rõ thông tin trước là tiền đề và ghi chú nhân vật mà cô để lại cho chính mình. Thông tin tổng quát và ngắn gọn này, lược bớt trông có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Thằng bé trai trước mắt này, chính là mục tiêu nhiệm vụ. Hắn bây giờ gọi Đường Khác, mẹ của hắn là em họ cách mấy đời của cha Hàn Yên Yên .Bà có được mười phần mỹ mạo, lúc còn trẻ có chút thanh cao, cự tuyệt tình cảm của anh họ.Anh họ gia thế hơn người, nhất định là muốn cưới thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối ,bà không muốn trở thành trong món đồ sưu tập được trong đời hắn.Bà về sau cũng kết hôn, trượng phu là một người bình thường. Mặc dù không có gia thế hiển hách, cuộc sống trải qua cũng coi như giàu có. Nhưng mấy năm trước xảy ra một hồi sự cố, trượng phu không thể không tiến hành trị liệu đắt giá , cuối cùng không chỉ không thể vãn hồi tính mệnh, còn đem kinh tế gia đình kéo sụp đổ. Bây giờ trượng phu qua đời, bà một người mang theo con trai,sinh hoạt gặp phải khó khăn, vì không chậm trễ con trai, chỉ có thể xệ mặt xuống cầu vị anh họ đã mấy năm không gặp hỗ trợ.

“Không nghĩ tới chỉ chớp mắt, Yên Yên lại lớn như vậy.” Hân Nhã cảm thán, cầm lấy một hộp tinh xảo đưa tới nói, “đây là điểm tâm dì làm, là tâm ý,con cầm lấy đi nếm thử a".
Kinh tế túng quẫn, không bỏ ra nổi cái gì dáng dấp giống như lễ gặp mặt, cầm đồ vật rẻ tiền còn có thể bị chê cười, dứt khoát làm chút điểm tâm, cũng coi như có tâm tư. Hân Nhã trong lòng lo sợ,biết là anh họ trong nhà có biết bao món ăn tinh xảo, rất lo lắng vị đại tiểu thư này được nuông chiều không nể mặt mũi.

Hàn Yên Yên lại hai tay tiếp nhận, cười nói: “cảm ơn dì.Vừa ngửi liền thấy thơm, vừa vặn không có ăn điểm tâm, tiểu Khác , đi, chúng ta cùng đi ăn điểm tâm a.”

Nghe cô nói“không có điểm tâm ăn”, Hân Nhã trên mặt hơi đỏ. Hàn Yên Yên mười phần cho mặt mũi, lại làm cho bà thở dài một hơi. Vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía con của bà nói: “đi, cùng chị đi đi con.”

Nhìn xem bọn nhỏ cùng rời đi, Hàn gia gia chủ đối với Hân Nhã thở dài nói: “không nghĩ tới em rễ sẽ bị phơi nhiễm phóng xạ, nhất định cậu ấy phải chịu đựng nhiều lắm. Em sớm nên gọi điện thoại cho anh.”

Hân Nhã đôi mắt đỏ hoe, cổ hơi cúi thấp xuống, mái tóc xoăn bồng bềnh, chiếc cổ trắng ngần và mảnh mai, mười phần mỹ lệ.

Hàn Yên Yên nắm tay cậu bé đi ra cửa, nhìn lại thì thấy cha cô đang ngả người ra sau, nhìn chằm chằm vào chiếc cổ duyên dáng của Hân Nhã với nụ cười trên khóe miệng.

Đó là cách một người đàn ông nhìn một người phụ nữ, cũng giống như một người thợ săn nhìn con mồi của mình.

Buổi sáng nắng chói chang nhưng không nóng như thiêu, rất thoải mái, Hàn Yên Yên dắt Đường Khác, cảm thấy bàn tay nhỏ bé ấm áp, ánh sáng vừa vặn có thể nhìn thấy mạch máu dưới da, thở hổn hển, nóng bỏng, có chút thẹn thùng.
Cô mang theo Đường Khác đi thẳng tới  đình viện có trồng giàn hoa phía dưới, nơi này có cái bàn ngoài trời , còn có máy nhắn tin. Hàn Yên Yên gọi người hầu mang đồ ăn sáng cho hai người,Đường Khác cùng cô ăn chung.

"Không,không cần,em, em đã ăn rồi.”Đường Khác vừa nói xong, trong bụng bất mãn kêu lên.

Chuyện ngày hôm nay vô cùng quan trọng,mẹ đã tận tâm chỉ bảo vài ngày, dẫn đến cậu buổi sáng có chút khẩn trương, không ăn được bao nhiêu. Bởi vì đi quá sớm, ăn cơm cũng sớm, kết quả bây giờ trong dạ dày đã rỗng.Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Khác lập tức đỏ bừng lên.

Hàn Yên Yên cười, duỗi một ngón tay ra ấn nhẹ chóp mũi của cậu nhỏ nói: "Nghe này, bụng của em đang biểu tình."

Vừa gắp thức ăn lên đĩa cho cậu, cô vừa nói: "Em là con trai, ngày ăn năm bữa là chuyện bình thường, nếu không thì làm sao em trở thành một người đàn ông mạnh mẽ được. Ăn nhiều hơn đi."

Cô cũng đã nếm thử các món tráng miệng do chính Hân Nhã làm và khen ngợi chúng.

Đường Khác dưới sự đối đãi ôn nhu như vậy bên trong chậm rãi buông lỏng xuống, đợi đến bữa sáng ăn xong, sự kiềm chế và lo lắng vốn có từ trước của cậu đều đã bại bởi tuổi của cậu. Cậu đem một mặt ngây thơ đơn thuần biểu lộ ra,cùng Hàn Yên Yên bên cạnh kêu"chị”, “chị” réo lên không ngừng, đã không còn ngăn cách.

Trẻ con rất nhạy cảm, chúng có thể phát hiện ra thiện chí và ác ý của người khác, đặc biệt là những đứa trẻ như Đường Khác, những người đặc biệt sớm đã trải qua những thay đổi lớn trong gia đình.

Hàn Yên Yên liền dắt tay của cậu tản bộ trong đình viện, hỏi cậu: “tiểu Khác có biết em và dì hôm nay tới nhà chị để làm gì không?"

Đường khác chần chờ một chút, thành thực gật gật đầu.

“ nói cho chị một chút.”

“Em tám tuổi , đo ra tinh thần lực.” Đường Khác nói, “Mẹ rất vui, bà muốn em trở thành người điều khiển cơ giáp."

Hàn Yên Yên bất lực chửi bậy.

Theo thiết lập của thế giới này , người điều khiển cơ giáp là một nghề nghiệp cực kỳ được tôn sùng . Tại quân đội, người điều khiển cơ giáp là chiến sĩ cường đại; tại dân gian, người điều khiển cơ giáp là tuyển thủ tranh tài. Cơ giáp đều ứng dụng trong các ngành,các nghề,mỗi phương diện, người điều khiển cơ giáp cho dù là không phải người quá chuyên nghiệp , cũng có thể rất dễ dàng tìm được việc làm.

Có thể nói đây là một xã hội toàn dân cơ giáp cuồng nhiệt . Con cái nhà ai nếu có thể làm nên máy bay giáp sĩ, liền xem như trở nên nổi bật .

Một thế giới phi logic như vậy, nó ... thực sự có thể được tạo ra, thế mà không sụp đổ!

Hàn Yên Yên im lặng nhìn “nền tảng”duy trì thế giới không sụp đổ- vị người mất khi chết đã là thượng tướng, địa vị cao thượng. Hàn Yên Yên tiếp thu tin tức khi hắn còn sống bình thường, hắn không chỉ là một vị cường đại người có tinh thần lực, còn là một người điều khiển cơ giáp giỏi. Hắn trên chiến trường chiến công hiển hách, vô số kẻ dịch ngã xuống dưới đao cơ giáp của hắn.

Cho nên, trong ý thức của hắn, loại vật cơ giáp này trở thành trào lưu xã hội , bị toàn bộ thế giới người truy phủng, quả thực là lại hợp tình hợp lý , lại có logic có phải hay không.

Tốt a, tốt a. Nhìn xem chúng ta mỗi người quả nhiên đều tự mình mặc lên vầng sáng hoàn mỹ.

“Cho nên dì Hân Nhã  muốn cho tiểu Khác đến đông đại khu đi học, có phải hay không?” Hàn Yên Yên hỏi.

Đường Khác gật đầu: “Mẹ nói, người có tinh thần lực tốt nhất  đều ở trường học đông đại khu.”
Đó là sự thật, để bồi dưỡng một người điều khiển cơ giáp ưu tú cần chi phí đầu tư vào cao vô cùng , gia đình nghèo thật sự rất khó gánh vác được. Nếu nhìn thấy một người trẻ tuổi là người điều khiển cơ giáp, đầu tiên là biết, gia đình hắn điều kiện ít nhất phải là trình độ“không tệ” .
Nhưng điều kiện gia đình Đường Khác nếu muốn đi học tại trường học ở đông đại khu thì học phí quả là một gánh  nặng lớn . Dì Hân Nhã dự định hạ mình xuống cầu Hàn gia chủ giúp đỡ.

Danh gia vọng tộc như nhà họ Hàn, không cần nói có quan hệ thân thích ,dù chỉ là một cậu bé nghèo, nếu là hạt giống tốt có ưu tú đặc biệt đều sẽ không tiếc tiền tài giúp đỡ bồi dưỡng.Hàn gia cũng có mấy cái quỹ từ thiện.

Đó là lý do tại sao Hân Nhã sẵn sàng dập tắt lòng kiêu hãnh của mình và cầu xin sự giúp đỡ, có lẽ ... những gì bà yêu cầu sẽ không thất bại.

Chỉ là......

 Hàn Yên Yên nhớ tới vị phụ thân này. Nam nhân này mặc dù sẽ không tiếc rẻ tiền tài, hoàn toàn chính xác sẽ  hào phóng giúp đỡ Đường Khác. Nhưng đối với Hân Nhã loại mỹ nhân đưa tới cửa này, hắn cũng sẽ không công buông tha. Huống chi cái này em họ trước kia đã từng tâm cao khí ngạo cự tuyệt mình, không có được lúc nào cũng nhớ thương, dù là tình nhân của hắn vô số, người người trẻ đẹp, dù là Hân Nhã đã qua tuổi tác tốt nhất, cũng không trở ngại hắn thân cận mỹ nhân, muốn bồi thường tâm nguyện.

Cái thiết lập này Hàn Yên Yên làm là vì tăng thêm sự chịu khuất nhục trong  tuổi thơ của Đường Khác, là một nhân vật mục tiêu, tuổi thơ phiêu bạt, ăn nhờ ở đậu, liền từng chịu qua rất nhiều ánh nhìn cùng nhẫn tâm. Hắn về sau quật khởi, đối với người trước kia nhẫn tâm với mình không lưu tình chút nào, lòng dạ độc ác trả thù trở về.
Hàn Yên Yên làm ra thiết lập như vậy, mục đích cuối cùng là vì làm tỉnh lại  Tinh Thần Lực của hắn. Thế nhưng...... Là Leo mệnh lệnh cho cô làm.

 Leo ngủ.


 








Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top