Chương 103: Mỹ mạo hơn người.
Ánh mắt của hắn ngưng tụ, sao phương thuốc này lại dành cho Nhan Thủy Liên? Sau đó hắn liền quay đầu nhìn Nhạc Thiên Tuyết, nàng ngủ say sưa, hoàn toàn không biết bên mình còn có một người.
Dược phòng này trước giờ không có ai đến, Nhạc Thiên Tuyết cũng không tùy tiện cho người khác vào, nàng không thể tưởng tượng được Chiến Liên Thành sẽ đến đây nên phương thuốc này mới có thể viết rất rành mạch.
Chiến Liên Thành hít một hơi thật sâu, làm cho mình bình tĩnh trở lại. Nàng không biết kế hoạch của hắn thì làm sao hắn có thể trách nàng? Chiến Liên Thành sắc mặt như thường, sau đó cũng nhẹ nhàng ôm lấy Nhạc Thiên Tuyết, đưa nàng trở về phòng ngủ.
Trong phòng lờ mờ, bất quá Chiến Liên Thành cũng đã quen với hoàn cảnh này, nhẹ nhàng linh hoạt né đồ vật trong phòng, không có bất kỳ trở ngại nào đem nàng đặt lên giường. Nhạc Thiên Tuyết cũng cảm nhận được có chút động tĩnh, ưm một tiếng, trở mình ngủ tiếp. Chiến Liên Thành thấy bộ dáng này của nàng, tựa hồ tức giận gì cũng đều tiêu tan, liền ngồi yên bên mép giường.
Hắn vừa rồi tiện tay cầm theo đơn thuốc kia, lại nhìn nhìn, ánh mắt của hắn dừng một chút. Nói như vậy Ngọc Chỉ Dương biết rõ Nhan Thủy Liên bị nhốt ở đâu, và đại khái Nhạc Thiên Tuyết cũng đã từng được đưa đến đó.
Chiến Liên Thành nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt kia quá mức mãnh liệt khiến Nhạc Thiên Tuyết trong lúc ngủ mơ vẫn cảm nhận được có người nhìn chằm chằm vào mình.
Nàng liền đột nhiên bừng tỉnh, nhìn thấy đằng trước có bóng người, nàng lập tức đứng dậy, nhanh tay cầm chủy thủ đâm tới! Chiến Liên Thành ngược lại sững sờ, không nghĩ tới động tác của nàng lại nhanh như vậy. Hắn hơi nghiêng người, tránh thoát được chủy thủ kia, thuận tay liền bắt lấy tay của nàng, "Người đàn bà chanh chua này, ngươi muốn làm gì?"
Nhạc Thiên Tuyết giật mình, thanh âm này tối trầm, bất quá nàng cũng nghe được ngoài Chiến Liên Thành ra còn của ai nữa. Hơn nữa mặt nạ kia có chút quen mắt, Chiến Liên Thành thường cải trang như vậy khi ra ngoài. Nàng thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được nói: "Chiến Vương gia ngươi làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng có người muốn ám toán ta." Nàng rút tay về, vỗ vỗ lồng ngực của mình.
Trong phòng có chút âm u, nàng cũng không biết mình trở về lúc nào, chẳng lẽ là Chiến Liên Thành đưa mình trở về phòng?
Chiến Liên Thành liền nói: "Bốn phía phủ tướng quân đều có ám vệ của bổn vương, sẽ không đơn giản như vậy mà đến đây ám toán ngươi."
Nhạc Thiên Tuyết trừng to mắt, "Thật sự? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Cái này ngươi không cần phải xen vào." Chiến Liên Thành nói, "Dù sao ngươi an toàn là được rồi."
Nhạc Thiên Tuyết nhếch miệng cười cười, "Vậy cũng tốt, đi theo Chiến Vương gia ngược lại rất an toàn."
Chiến Liên Thành lườm nàng một cái, cũng không nói lời nào, suy nghĩ nên mở miệng hỏi sự tình của Nhan Thủy Liên như thế nào.
Bất quá Nhạc Thiên Tuyết nghĩ ngợi thấy hai chân Chiến Liên Thành có thể đi lại, bây giờ cũng đã qua tháng âm nguyệt, khó trách Chiến Liên Thành lại tùy hứng như vậy. Nhưng qua Thất Nguyệt này tiếp đến lại là tháng âm nguyệt, không phải độc trong xương càng ngày càng nghiêm trọng sao, mạng sống của hắn sẽ càng mỏng manh.
Nàng do dự một chút mới nói: "Chiến Vương gia, ngươi đã tìm được người đã hạ độc ngươi chưa?"
"Ngươi đây là lo lắng cho bổn vương?" Chiến Liên Thành hỏi, chẳng biết tại sao trong lòng cảm thấy ấm áp. Mỗi lời Nhạc Thiên Tuyết nói ra, chỉ cần là có liên quan tới hắn, tâm tình của hắn liền không hiểu sao cũng khá lên rất nhiều.
Nhạc Thiên Tuyết lên tiếng: "Cái này tự nhiên thôi. Nhưng mà Chiến Vương gia tới tìm ta là có chuyện gì? Sao lại đến trễ như vậy?"
Chiến Liên Thành liền cố ý nói một câu: "Có một nhiệm vụ muốn giao cho ngươi."
"Thật sao? Có nhiệm vụ gì? Vương gia ngươi không phải chỉ cần ta yên lặng học tốt y thuật hay sao?" Nhạc Thiên Tuyết cũng cảm thấy kỳ quái.
Chiến Liên Thành nhàn nhạt nói: "Nhan gia nhờ bổn vương tìm một người, Hạo Nguyệt cùng Truy Tinh đều có việc, cho nên bổn vương liền nghĩ tới ngươi."
Nhạc Thiên Tuyết khẽ giật mình. Nhan gia? Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Nàng khẽ cười một tiếng: "Vương gia, ngươi không phải là muốn tìm Nhan Thủy Liên chứ?"
Chiến Liên Thành nhìn nàng, gật gật đầu.
Giờ phút này tâm tình Nhạc Thiên Tuyết đã đi đến nơi nào rồi. Ngọc Chỉ Dương bên kia nhốt Nhan Thủy Liên, mà Chiến Liên Thành lại muốn tìm được Nhan Thủy Liên, thật đúng là phiền toái. Nàng nói: "Tại sao lại tìm ta làm nhiệm vụ như thế này..."
Chiến Liên Thành liền để ý, "Như thế nào? Ngươi không làm được?"
Nhạc Thiên Tuyết cũng không phải không làm được, chỉ sợ chính nàng sẽ bại lộ thân phận. Dù sao Ngọc Chỉ Dương cũng biết thân phận của nàng, nếu để cho Chiến Liên Thành biết, quá lắm nàng cũng chỉ có một con đường chết. Làm sao bây giờ, giống như chọn bên nào cũng cảm thấy không đúng. Bất quá nàng cũng do dự một chút, nói: "Có người đã từng tìm ta chữa trị cho Nhan Thủy Liên, ta ngược lại là biết rõ nàng ở nơi nào, nhưng mà người nọ rất cẩn thận, khả năng hiện tại sẽ đem Nhan Thủy Liên rời đi."
Chiến Liên Thành nghe thấy nàng nói ra, chẳng biết tại sao trong lòng cảm thấy có một tảng đá lớn đè nặng. Trong tiềm thức hắn cảm thấy Nhạc Thiên Tuyết cũng không thể lừa gạt hắn, vừa có chút hi vọng nghe xong lời này lại thấy khó chịu.
Chiến Liên Thành rủ mắt xuống không nói gì, nhưng Nhạc Thiên Tuyết lại nói tiếp: "Nhan Thủy Liên bị một chút bệnh lạ, ta đã kê đơn thuốc. Chiến Vương gia, Nhan Thủy Liên có phải bị nhốt hay không?"
Chiến Liên Thành cũng giải thích cho nàng một chút "Nhan Thủy Liên là kì tài của chốn thương trường, Hoàng Thượng vẫn muốn nàng thuần phục mình nhưng Nhan Thủy Liên không tuân lệnh, cho nên hai năm trước Hoàng Thượng không cho Nhan Thủy Liên tiếp xúc với việc buôn bán của Nhan gia , để cho Nhan gia về sau không thể thoát ly sự khống chế của Hoàng Thượng."
Nhạc Thiên Tuyết cũng nghĩ đến việc đây là ý của Hoàng Đế, chỉ có điều không nghĩ tới Ngọc Chỉ Dương biểu hiện ra ngoài ngao du sơn thủy, nhưng thực tế là vì Hoàng Thượng trù tính, âm thầm làm việc. Hoàng Đế đã giết mẫu thân nàng, hiện tại con của hắn cả đám đều không phải loại tốt đẹp gì. Nàng hừ một tiếng, "Vậy bây giờ Nhan gia chủ phải nghe lời Hoàng Thượng sao?"
"Không sai, nhưng hắn cũng là đang giả vờ. Trên thực tế, đệ đệ của hắn Nhan Xuyên vẫn liên lạc với Nhan Thủy Liên, Nhan Thủy Liên đưa ra sách lược cho Nhan gia càng thêm vững chãi không thể lật đổ được. Nhưng một tháng trước, Nhan Thủy Liên đã bị người ta mang đi, Nhan gia cùn mất liên lạc với Nhan Thủy Liên." Chiến Liên Thành nói.
"Thật sự là kỳ quái, Nhan gia dựa vào triều đình, tuy nói cũng không hẳn là tốt, nhưng dù gì cũng là doanh nghiệp nhà nước rồi, đối với sự phát triển của Nhan gia cũng là tốt, Nhan gia lại chơi loại trò chơi nhỏ này, cũng không biết là vì sao." Nhạc Thiên Tuyết nói.
Chiến Liên Thành nói: "Bởi vì mấy trăm năm cơ nghiệp này của Nhan gia cũng chỉ có một tín niệm, cũng chỉ thần phục với một thị tộc mà thôi. Đó cũng không phải Ngọc thị."
Nhạc Thiên Tuyết không hiểu những thứ này, bất quá nàng liền lớn mật suy đoán, nói: "Có khi nào là Vương gia ngươi không? Thời khắc nguy nan này đều tìm đến Vương gia hỗ trợ, đây nhất định là có liên quan gì đó rồi?"
Chiến Liên Thành có chút nhíu mày, liên hệ được càng nhiều chuyện, Nhạc Thiên Tuyết càng sẽ thấy rõ ràng sự tình. Hắn khẽ cười một tiếng, nói: "Bổn vương chẳng qua là vừa mới có năng lực có thể hỗ trợ, Nhan gia sẽ thần phục bổn vương, bất quá bổn vương phải tìm được Nhan Thủy Liên mới được."
"Nhan Thủy Liên đối với Nhan gia mà nói đích thật là quan trọng. Ta nghe nói Nhan gia mặc dù là thương nhân, nhưng cũng là người biết đạo nghĩa, bằng không thì sẽ không có cơ ngơi sừng sững mấy trăm năm như vậy." Nhạc Thiên Tuyết nói, "Vương gia có phải muốn đối đầu với Hoàng Thượng hay không? Hoàng thượng muốn thu phục Nhan gia cơ mà."
"Bổn vương luôn luôn đối đầu với Hoàng Thượng, chẳng lẽ ngươi không biết?" Chiến Liên Thành nói qua, "Có một số việc, bổn vương không muốn nói rõ, ngươi cũng không phải người ngu xuẩn như vậy."
Nhạc Thiên Tuyết cười khan một tiếng, hoàn toàn chính xác. Chiến Liên Thành qua nhiều năm như vậy hoàn toàn không đem Hoàng Đế đặt ở trong mắt, hơn nữa lúc trước còn náo loạn chuyện Đức Phi một phen , quan hệ của hai người đã cương tới cực điểm.
Nếu là đối phó với Hoàng Đế, nàng cũng rất cam tâm tình nguyện.
Nàng liền cười cười: "Chuyện này ta tự mình đi xử lý sẽ không ổn, bởi vì người nọ nhưng lại sẽ nhìn chằm chằm vào ta. Ta nói vị trí Nhan Thủy Liên là được, Vương gia phái người đi tìm, nhưng mà Nhan Thủy Liên còn ở đó hay không ta cũng không dám chắc."
Chiến Liên Thành sờ lên đầu của nàng, tựa hồ là khen nàng ngoan ngoãn.
Nàng tránh né một chút, có chút tức giận, "Chiến Vương gia, đừng tùy tiện sờ đầu của ta, đây không phải là chỗ người có thể động."
Chiến Liên Thành liền nhíu mày, con ngươi đen nhánh hơi sáng lên, nói: "Chẳng lẽ là Nguyên Thiên Tứ có thể động vào?"
Nhạc Thiên Tuyết cũng không biết tại sao lại nhắc đến Nguyên Thiên Tứ, nàng quệt miệng, "Không đúng không đúng, hắn cũng không thể động!"
Chiến Liên Thành nghe lời này tâm trạng cũng dịu xuống, lời này thật hợp ý hắn.
Nhưng ngẫm nghĩ một chút, sau đó cũng cảm thấy không được, nói như vậy chẳng phải là hắn cùng Nguyên Thiên Tứ giống nhau hay sao? Không được, hắn muốn phải khác với những người đàn ông khác.
Hắn lại sờ đầu Nhạc Thiên Tuyết.
Nhạc Thiên Tuyết lại nổi giận, tóc đều đã rối loạn. Nàng muốn nói chuyện, Chiến Liên Thành lúc này cũng nói, "Đối với ngươi mà nói, bổn vương không muốn cũng giống những người khác."
Nhạc Thiên Tuyết sững sờ, cái gì không giống...
Chiến Liên Thành thấy nàng mơ hồ như vậy, ánh mắt kia có chút ngưng tụ, hắn đã nói ra một câu như vậy mà nàng với cái tượng đầu đất sao lại giống nhau thế này... Nhưng mà, điều này cũng không sao, dùng hành động nói rõ một chút cũng tốt.
Hắn tới gần, trong tay hắn vừa rồi còn cầm mặt nạ bạc, phản xạ ra một chút hào quang.
Nhạc Thiên Tuyết dựa người lùi ra phía sau, nhưng mà phía sau sẽ không có chỗ để lùi nữa. Chờ một chút...Chiến Liên Thành là muốn làm gì?
Nàng còn muốn lui về phía sau, nhưng Chiến Liên Thành lại không cho phép, kéo nàng ra, thuận thế ôm lấy bờ eo của nàng. Vòng tay của hắn rộng lớn, ôm lấy vòng eo thon thon của nàng. Dung mạo của hắn khuynh thành, con ngươi kia vừa nhìn đã khiến người khác trầm mê, không thể nhúc nhích.
Nhạc Thiên Tuyết cứ như vậy bị hắn mê hoặc, hơi ngẩn người...
Cứ như vậy, Chiến Liên Thành cúi xuống, nhẹ nhàng đặt trên môi nàng một nụ hôn.
Không thể không nói, Nhạc Thiên Tuyết giờ phút này thật giống như muốn nổ tung! Đợi đã nào...! Làm cái gì vậy? Nàng gắt gao mở to hai mắt, không biết nên phản ứng gì.
Chiến Liên Thành cũng bội phục nàng, giọng nói trầm trầm: "Nhắm mắt lại."
Nhạc Thiên Tuyết cũng theo bản năng nhắm mắt lại, dù sao Chiến Vương gia nói cái gì thì chính là cái đó.
Bốn phía đều là hơi thở của hắn, quanh quẩn bên chóp mũi, cứ như là sa vào hương rượu khiến nàng say. Nụ hôn của hắn vô cùng điêu luyện, dụ dỗ nàng, rõ ràng làm cho hô hấp của nàng nóng đến cực điểm. Tay kia lại lướt qua trên người nàng, dừng lại sau gáy.
Nàng đột nhiên cả kinh, sau đó liền lập tức mở to mắt, vội vàng đẩy Chiến Liên Thành ra. Nàng che miệng của mình, có chút khó tin. Trời ạ, nàng vừa bị sắc đẹp của Chiến Liên Thành làm cho mê đảo rồi!
Nàng cơ hồ muốn khóc lên, mình làm sao lại có thể mất mặt như vậy...
Nhạc Thiên Tuyết thanh âm có điểm nghẹn ngào, "Chiến Vương gia... Ngươi... Ngươi đừng dùng sắc đẹp của ngươi tùy tiện đi quyến rũ ta... Ngươi bây giờ tính làm cái gì vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top