10. Anh

"Tính tiền ạaaaaaaaaaaaaaa." Chất giọng kéo dài nửa vòng trái đất ấy không của ai khác ngoài Finn, nó đang vẫy tay gọi bác chủ quán.

"Tới ngay, ba tô hết 50 bath nhé." - Bác chủ quán vui vẻ tiến đến dọn bàn.

Vậy mà bảo không giảm giá nữa.

Satang liếc nhìn Finn, cười thầm vì biết rõ tính hào phóng của anh yêu mình, như một thói quen, cậu bình thản lấy đủ số tiền ra trả.

"Cho cháu gửi."

Finn, không còn là sinh viên nghèo khổ năm nào, liền rút hẳn tờ 5000 baht ra đưa cho bác chủ quán.

"Cháu cũng gửi." Finn nói với nụ cười tươi rói trên mặt.

Bác chủ quán tròn mắt ngạc nhiên: "Nhiều quá, bác không nhận đâu!" Sau đó đẩy tiền lại cho nó.

Finn vẫn giữ nụ cười ấm áp đẩy ngược tiền về hướng bác chủ quán: "Bác cứ nhận đi, xem như lá lành đùm lá rách, cháu muốn ủng hộ thêm vài tô phở cho các bé sinh viên."

Thời nó lên đại học có rất nhiều bạn bè cùng tuổi phải bỏ học vì không đủ điều kiện. Năm ấy ngoài nó và Satang thì vẫn còn một người là Nay, tức là nhóm bọn họ đầy đủ gồm ba người, nhưng do gia đình người bạn đó khó khăn, Finn lúc đấy cũng chẳng dư giả như bây giờ, chỉ có thể phụ Nay tiền trọ vì cả ba cùng ở ghép, còn lại khoảng học phí - gánh nặng lớn nhất. Lúc đấy bạn nó chỉ còn một cơ hội cuối cùng, trong một tuần phải nộp đầy đủ tiền, nếu không sẽ phải thôi học. Finn còn nhớ rõ gom hết tiền của cả ba lẫn tiền gia đình Nay gửi từ quê lên cũng chỉ được 2/3. Bạn nó lao đầu vào làm đến tận khuya, tay chân run rẩy hết lên vì đói nhưng không dám ghé quán ăn, thậm chí chấp nhận đi bộ 5 km về vì sợ đi xe buýt sẽ tốn thêm 5 bath.

Đối với người sinh viên ấy lúc đó 1 bath còn quý hơn cả vàng. Quần quật cả tuần, một đứa đi làm, hai đứa chạy vạy khắp nơi gọi vốn cuối cùng cũng đủ tiền. Nhưng biến cố lại ập đến, ba của Nay bị bệnh nặng cần phải phẫu thuật gấp, Nay liền gom hết tiền chạy thục mạng đến bệnh viện.

Hôm sau Satang và Finn nhận được tin Nay đã thôi học, cứ thế bạn nó biến đi mất tăm, mọi chuyện sau đó thế nào cũng không ai biết...

Finn từng chứng kiến và đồng hành cùng một chiếc "lá rách", nhưng điều đó không khiến nó càng trở nên mục nát mà thậm chí còn là bài học lớn dạy nó càng phải cố gắng, thế nên giờ đây khi đã "lành lặn", thiếu gia Thái rất muốn vung tiền vào những nơi giàu lòng nhân ái như chiếc quán này, để không xảy ra trường hợp như năm đó nữa.

--

Satang đứng cạnh trông thấy màn vung tiền như nước kia của Finn thì không nhịn được mà bật cười: "Chẳng thua gì công tử Bạc Liêu ở Việt Nam."

Finn nhún vai, "Công tử Việt Nam đốt tiền nấu trứng, còn công tử Thái Lan đốt tiền nuôi dưỡng nhân tài tương lai cơ mà, không thể so sánh được."

Bên này bác chủ quán vẫn còn ngạc nhiên nhưng cuối cùng cũng nhận số tiền với sự cảm kích, "Cảm ơn cháu nhiều lắm."

Finn khoát tay: "Không có gì đâu bác, chuyện nên làm."

Satang vỗ vai thằng bạn mỉm cười: "Lần đầu tự hào vì làm bạn mày."

Winny đứng cạnh đó lẳng lặng rút thêm 5000 bath đẩy đến trước mặt ba người kia: "Vậy thì cháu cũng muốn đốt chút tiền."

Cả ba tròn mắt nhìn hắn.

Finn đầy cảm thán giơ ngón cái: "Ôi hoàng tử..."

Bác chủ quán nhận hai cú sốc trong ngày kinh ngạc thốt lên: "Thế này là quá nhiều chút rồi."

Riêng Satang liếc hắn muốn rớt con mắt, miệng lẩm bẩm: "Làm màu."

Bác chủ quán nhìn số tiền trên bàn, mắt rưng rưng cảm động: "Các cháu đến ăn ủng hộ là quý lắm rồi, không cần phải thế này đâu..."

Finn sợ bác chủ quán không nhận liền nói thêm: "Thật sự không sao mà, bác đừng để tâm. Bác xem bọn cháu đều lớn đến thế này, chừng đấy chưa được nửa tháng lương đâu, hì hì."

Winny cũng tiếp lời: "Đúng ạ, số tiền này bọn cháu có thể kiếm lại rất nhanh, bác yên tâm."

Giữa phố phường tấp nập, có một quán phở nhỏ lúc nào cũng rộn ràng tiếng cười nói của khách hàng. Bác chủ quán với đôi tay chai sạn và nụ cười hiền hậu, mỗi ngày đều bận rộn từ sáng sớm đến tối mịt. Cuộc sống của bác không dư dả, nhưng tấm lòng thì luôn rộng mở. Những hành động nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa của bác chủ quán đã chạm đến trái tim nhiều người. Dù cuộc sống khó khăn, bác vẫn sẵn lòng chia sẻ, vừa bán phở để kiếm sống, vừa âm thầm giúp đỡ những ai cần. Chính điều đó đã làm cho quán phở của bác trở nên đặc biệt, không chỉ bởi hương vị đậm đà mà còn bởi sự ấm áp và nhân ái bác mang đến, đó cũng là lí do chiếc quán nhỏ còn duy trì đến tận bây giờ.

--

"Về thôiiiiiii, kẻo một hồi bác đổi ý bây giờ." - Finn khoác vai hai thằng bạn ra khỏi quán.

Cả hai mỉm cười để nó lôi đi. Satang đang thỏng thả vì sắp "say bye" tên khó ưa kia thì thằng bạn yêu dấu của cậu lại cất lời: "À Winny, mày còn đi đâu không?"

"Còn. Phải rồi Finn, mày biết chọn đồ dưỡng da không?" - Winny hỏi.

"Tao không, nhưng thằng này biết." - Thằng Finn vui vẻ chỉ tay vào Satang. Cậu liền trừng mắt nhìn nó.

Nếu giết người mà không đi tù chắc Finn sẽ là nạn nhân đầu tiên của Satang.

"À... Để tự tìm cũng được." - Win - ở thế hèn - ny đáp.

Theo lí thuyết hắn nghĩ thì Finn sẽ biết và lôi Satang đi, nhưng thực hành thì... Nếu chỉ có cậu và hắn đương nhiên cậu sẽ "say no" vả lại tên hèn nào đó thấy sắc mặt con mèo đằng trước như muốn cho hắn về cõi vĩnh hằng tới nơi thì cũng không dám lên tiếng gì thêm.

Sợ vợ sống lâu, đội vợ lên đầu là trường sinh bất tử.

Nói anh hèn anh cũng chịu, anh chưa cua mà vợ anh bật đèn đỏ sẵn rồi huhu.

Nhưng thằng chí cốt của vợ anh cứu anh rồi các em ơi hahaha.

"Thôi mày đời nào xài ba cái đó, kẻo nghe lời mấy bà tiếp thị rồi mua trúng đồ dỏm. Cho mày mượn em yêu của tao, khắc tinh của đa cấp." - Finn khoe em yêu của nó với Winny, miệng cười toe toét đẩy cậu qua cạnh hắn.

Satang bên này mặt đen kịt.

Giết người là phạm pháp.
Giết người là phạm pháp.
Giết người là phạm pháp.

"Đừng có lôi t-" - Satang nhăn nhó sắp mở chiến tranh với Finn thì có tiếng điện thoại cắt ngang.

Là của Finn, không biết ai gọi mà trông nó hớn hở lắm, vừa rút điện thoại ra là nhấn nghe ngay.

"Alo? Ở quán phở gần trường, sắp về, à được được, đến ngay ạaaa."

"Satang mày rảnh mà đúng không, từ bi hỉ xả giúp Winny tí đi, tao có việc rồi, vậy nhé bye bye bạn hiền." - Finn vừa cúp máy xong quay sang xả một tràn dài bên tai Satang rồi phắn đi mất tăm, trước khi đi còn nháy mắt với Winny.

"SAO MÀY BỎ CON GIỮA CHỢ NỮA RỒI, THẰNG CHÓ, TAO BIẾT VỀ LÀM SAO ĐÂY!!!" - Satang hét lớn mắng Finn, nó thì giả điếc lấy tay ôm đầu chạy như bay.

Finn dần mờ nhạt giữa dòng người tấp nập, còn cậu thở hổn hển vì màn la hét vừa nãy. Bỗng nhiên bên cạnh có một bàn tay cầm ly nước chìa qua.

"Nước." - Chủ nhân của ly nước lên tiếng, đó không ai khác là tên hèn Winny.

"Đâu có sẵn vậy?" - Satang ngạc nhiên nhưng giây sau vẫn nhận lấy rồi nốc cạn, vì cậu đang đuối như trái chuối, ai đưa cũng không quan trọng nữa, kệ, kệ hết.

"Anh mua bên kia kìa." - Winny thật thà chỉ tay về hướng quán nước gần đó.

Satang đỡ trán, bất lực với út khờ này. Hắn ngơ ngác nhìn cậu đầy khó hiểu, trông thấy cảnh đó cậu lại vô thức bật cười.

"Em vừa cười... đúng không?"

Nghe thế cậu liền giật mình thu hồi cảm xúc, hờ hững đáp: "Không có."

Satang nghĩ mình bị điên rồi.

Chắc do hôm nay trời nắng quá.

"À à, không thì thôi. Vậy... đi với anh không?" - Winny hỏi, lòng thấp thỏm bất an. Hắn tự hỏi có khi nào cậu lại nổi điên rồi cắn hắn không?

Satang thở dài, dù sao về nhà cũng không biết làm gì, thôi cứ theo lời Finn, xem như xây bảy tháp chùa đi.

*Cứu một mạng người như xây bảy tháp chùa.

Chỉ làm việc tốt tích đức thôi, không phải còn tình cảm gì đâu nha.

--

Ở trung tâm thương mại.

Hai người đang đi dạo ở khu bán đồ dưỡng da, Winny vừa vào liền cảm thấy chóng mặt với 1001 thương hiệu trên từng ngăn kệ.

Bộ muốn đẹp phải kì công vậy sao?

"Mua gì?"

"Để xem đã... À sữa rửa mặt."

Satang đảo mắt một vòng quanh kệ thì nhặt lên một chai sữa rửa mặt với bề ngoài màu trắng tinh khá bắt mắt.

"Xài cái này đi, anh làm văn phòng đúng không? Ngồi máy lạnh lâu dễ bị khô da, loại này có cấp ẩm." - Satang bắt đầu công cuộc tư vấn nhiệt tình.

"Anh không, anh mua dùm." - Winny lắc đầu.

Sao đột nhiên thấy bực bội trong mình nhỉ? Mua mỹ phẩm nếu không cho bản thân chỉ có thể là cho người yêu. Rủ người yêu cũ mua quà tặng người yêu mới à???

"Mua cho ai?" - Satang nhăn nhó rời mắt khỏi chai sữa rửa mặt, ngước lên nhìn Winny.

Winny thấy cậu chuẩn bị mở giao tranh thì được phen kinh hồn bạt vía, thành khẩn khai báo: "Mua dùm em trai ạ. Nó cũng vừa về nước, không đem mấy món dưỡng da về, sợ bị mụn nên nhờ anh đi mua."

Cơ mặt Satang giãn ra đôi chút, nhưng vẫn không tin lắm, trừng mắt nhìn hắn chằm chằm cho đến khi quăng chai sữa rửa mặt vừa nãy vào xe đẩy hàng. Nói về độ rén thì lúc này Winny số hai không ai dám nhận số một, hắn cúi đầu nghiệm xem ban nãy có nói sai gì không, nhưng nghĩ mãi vẫn không biết sai chỗ nào.

Chờ đã... Sao cậu lại nổi điên khi nghe đến người khác?

Cục cưng của hắn đang ghen sao?

Winny bắt đúng trọng tâm, khoé môi liền cong lên. Hắn tiến đến gần cậu, giọng đầy ranh mãnh: "Sao em lại tức giận?"

Satang chột dạ, lúng túng quay mặt đi.

Nhưng Winny nào tha cho cậu dễ như vậy. Hắn áp tay lên má cậu, xoay mặt người kia lại đối diện mình: "Em ghen à?"

Satang hất mặt, cố tỏ ra lạnh lùng: "Ai thèm ghen? Chỉ thấy phiền thôi."

Winny cười lớn, "Ừ, phiền thật đấy. Nhưng mà anh thích cái kiểu phiền này."

Satang quay mặt đi, mặt đỏ ửng, "Đừng có nói linh tinh nữa, đi mua đồ đi."

Winny không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc, hắn nghiêng người sát lại gần Satang, thì thầm vào tai, "Thật sự không ghen chút nào sao?"

Satang bực bội đẩy Winny ra: "Không có! Đi nhanh lên, đừng lãng phí thời gian."

Winny nhìn Satang với ánh mắt đầy dịu dàng, rồi khẽ cười: "Không đâu, anh sẽ cố gắng chậm nhất có thể để được gần em lâu hơn."

"Đừng nói nhảm."

Mặt cậu nóng bừng bừng, thiếu điều trêu thêm chút nữa chắc xì khói phát nổ đến nơi, Winny cũng không muốn nhây, sợ cục cưng thẹn quá hoá giận là hắn toi đời, vậy nên hắn giải vây bằng cách mỉm cười nhéo nhéo má cậu: "Anh đùa thôi, xin lỗi nếu khiến em khó chịu."

Satang cắn môi, quay đầu đi thật nhanh bỏ lại hắn cùng chiếc xe đẩy hàng và chai sữa rửa mặt bên trong. Sao cục cưng vẫn lấy nhỉ? Hắn hơi khó hiểu nhưng cũng mặc kệ, lon ton đẩy xe theo Satang, nghĩ chắc cậu mua cho bản thân.

"Em trai anh da mặt như nào?"

"Nó á? Mặt dày lắm, ở Pháp chuyên gia ăn bám anh."

"???" - Satang khó hiểu nhìn hắn.

Hắn cũng khó hiểu nhìn cậu, trông mặt như kiểu: Anh nói sai gì hả?

Satang đỡ trán bất lực: "Ý tôi là da dầu, da khô, da mụn hay sao để chọn đồ dưỡng."

"À..."

Winny thấy mèo nhỏ trước mặt lắc đầu cười.

Lòng hắn đang rộn ràng như mùa xuân quê hương tươi vui trẩy hội...

Do phấn khích quá đà, út khờ Winny vươn tay đến xoa đầu cậu, dịu dàng nói: "Cười nhiều lên nhé, Satang cười trông đáng yêu lắm."

Ôi không, cục cưng của hắn tại tắt cười, còn gạt tay hắn ra. Winny vò đầu tự trách bản thân ngu ngốc.

Satang chứng kiến toàn bộ màn độc thoại nội tâm vừa rồi, khoé môi lại cong lên, nhưng lần này cậu quay đi hướng khác không để hắn có cơ hội thấy nữa.

"Cuối cùng là em của anh như nào?"

"Anh không biết, chắc là giống em."

"Tôi?"

"Ừm, em trắng lại còn mềm, nó cũng giống giống vậy, nhưng nó khó ưa."

Satang lại đỏ mặt quay về phía kệ hàng.

Sau khi đấu tranh tư tưởng, cậu quay sang hỏi hắn: "Giống tôi vậy chọn loại tôi đang dùng luôn nha?"

"Nghe em hết."

Satang gật gù, chăm chú chọn những món mình thường dùng.

Trong xe đẩy hàng ở giữa còn có một tấm lưới mỏng chắn ngang, Satang lúc thì bỏ ngăn bên phải, lúc lại bỏ ngăn bên trái, Winny hỏi thì cậu chỉ hững hờ đáp: "Bên này của anh, bên này của tôi."

Sao nghe xa cách quá.

Winny ôm một bụng tâm sự lẻo đẻo theo Satang, đến khi hai ngăn của xe đẩy đã đầy ắp đồ, cậu quay sang hỏi hắn: "Còn mua gì không? Không thì đi tính tiền."

Winny đang thẩn thờ suy nghĩ, lời cậu nói không lọt qua màn nhĩ hắn.

"Này, có nghe tôi nói không?"

Không ai trả lời.

Winny dường như đang lạc vào thế giới riêng của mình, không phản ứng gì. Satang bực bội gọi lại, "Winny!"

Vẫn không có phản hồi. Cuối cùng, Satang hít một hơi sâu, rồi gọi nhỏ: "Anh..."

"Ơi anh đây." - Winny giật mình, theo bản năng trả lời cậu.

Chờ đã... Winny giật mình quay lại, đôi mắt ánh lên sự ngạc nhiên. Thường ngày, họ vẫn xưng tôi - anh, nhưng lần này tiếng "anh" phát ra từ miệng Satang lại mang một âm điệu hoàn toàn khác, dịu dàng và ấm áp.

"Còn mua gì không? Không thì đi tính tiền." Satang bực bội nhắc lại.

"Anh không. Mà khoan, em vừa gọi gì?"

"Thì ê?"

"Không phải."

"Winny?"

"Không."

"..." - Satang nhất thời dính chiêu 2 Điêu Thuyền.

"Đi tính tiền."

Nói rồi Satang bỏ đi một mạch, để hắn lại mộng mơ.

"Ơ nói lại đi mà, Satang." - Winny đẩy xe hàng đuổi theo gọi ú ới.

Hôm nay chắc thần may mắn độ hắn, lòng rộn ràng như Tết, suốt buổi cứ cười cười như tên điên theo sau cậu.

Tên khờ nào đó không biết rằng người đi đằng trước cũng đang mỉm cười.

--

Thứ tư khum còn đợi We are nữa gòi huhu

Mong cả 4 cặp đều sẽ có series của riêng mình, phải đi đường dài cùng nhau nhaaaaa

Cũng cảm ơn các bạn còn kiên trì đọc những chương truyện nhàm chán của tui đến giờ 😭❤️❤️

Mãi iuuuu~~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #winnysatang