Chương 2
Lúc Cung Tuấn đi vào phòng trang điểm, Trương Triết Hạn đã sớm đến rồi, chuyên gia trang điểm và làm tóc đã nhanh chóng bắt đầu và cũng sớm hoàn thành. Trương Triết Hạn chỉ lo cúi đầu, trong tay nắm chặt quyển sách 'Bộ sưu tập đối thoại Plato'.
Đáng tiếc cho sự kết tinh trí tuệ của bậc thầy, bắt đầu từ lúc Cung Tuấn ngồi cạnh đã 15 phút không lật sang trang mới.
Cung Tuấn bí mật liếc nhìn Trương Triết Hạn trong gương, sắc mặt chăm chú, còn trái tim đoán chừng đã bay đến khu vườn vani.
"A Nhứ, cuốn sách này của anh nói cái gì thế?"
"Đừng gọi tôi là A Nhứ, được không?!" Trương Triết Hạn bùng nổ, không biết từ đâu mà nóng nảy, có lẽ là bởi vì thân phận omega của anh, nóng nảy đóng sách lại ném lên bàn, bốp! Âm thanh cực lớn khiến các thợ trang điểm và làm tóc hai bên sợ hãi dừng bước.
Cung Tuấn đoán được nguyên nhân, khoát tay an ủi hai người: "Trương lão sư không có chuyện gì đâu, hôm nay anh ấy không được khỏe, mọi người đừng để ý đến anh ấy, tiếp tục tiếp tục. Một lát nữa em sẽ mời mọi người ăn kem, vị vani ~ "
Ba chữ vị vani triệt để châm ngòi cho Trương Triết Hạn nổ tung: "Tôi nói Cung lão sư, cậu có thể câm miệng không!"
"Anh đã nói với em là không được nhắc đến chuyện đó trên phim trường, còn ở phòng trang điểm thì anh cũng không nói với em là không được nhắc đến."
Trương Triết Hạn nghẹn họng không nói nên lời, anh cũng không muốn nghĩ, Cung Tuấn nói đúng. Bình thường đều là anh ghét bỏ Cung Tuấn, hôm nay nhìn Cung Tuấn trong tạo hình cổ trang, anh không mắng được lời nào, chẳng lẽ trở thành omega nên công lực mắng người của anh sẽ giảm đi? Hay Cung Tuấn mặc trang phục trở thành Ôn Khách Hành liền trở nên dữ dội?
Ôn Khách Hành thực sự rất giỏi, số một trong việc xuyên tạc.
Vừa khéo tạo hình của Trương Triết Hạn đã xong, anh đứng dậy chỉ muốn bước đi thật êm ái rời xa nơi này, quay người lại bắt gặp ánh mắt đau khổ của chị trang điểm và làm tóc. Suy nghĩ một chút cảm giác mình thực sự không nên mất bình tĩnh, bởi vì từ tối hôm qua đến giờ đã mất kiểm soát rồi. Vì vậy, anh nghiêng người về phía thợ trang điểm, xấu hổ nhìn xuống đất ho khan, và nói: "Xin lỗi các chị, hôm nay em không được thoải mái, kem để em mời, để em đi mua."
Cung Tuấn vẫn không hề kiềm chế, nghe xong những lời này liền vui vẻ, vỗ tay hướng sau lưng anh đang rời đi, hét lên: "Trương lão sư, em cũng muốn, vị vani nhé!"
Trương lão sư biểu thị rằng anh không để ý đến hắn, nắm chặt tay thành nắm đấm, một tay đi về phía trước rời khỏi thế giới có mùi bạc hà này...
Mọi người trong phòng sững sờ tại chỗ, nhìn theo bóng lưng anh biến mất khỏi phòng hóa trang. Nói thế nào nhỉ, Trương lão sư hôm nay thật kỳ lạ.
Chỉ có chị gái trang điểm cho Trương lão sư là thầm cười ... Trương lão sư hôm nay quả thật không thoải mái, dù sao sau tai anh ấy dán thuốc ức chế nha.
Đã thay xong quần áo, sân khấu đã chuẩn bị xong bữa ăn, không phải bữa trưa, là đạo cụ của cảnh này.
Cảnh quay phụ hôm nay vẫn là ở Tứ quý sơn trang, cảnh sinh hoạt của Ôn Chu và đồ đệ , Trương Triết Hạn vừa đến cảnh quay vừa nhìn thấy Ôn Khách Hành ngay lập tức đã đổi sắc mặt. Dù sao Lão Ôn vẫn là người yêu của Chu Tử Thư, ngay cả Trương Triết Hạn cũng phải công nhận điều này, anh nhập vai trong giây lát, cả mặt đầy tình ý, lộ vẻ dịu dàng nhất.
Cung Tuấn cũng không phải quá hợp tác. Trong khi trợ lý phục trang chỉnh sửa lại quần áo cho bọn họ, Cung Tuấn cũng muốn đùa giỡn bảo bối: "A Nhứ, món kem anh gọi sáng nay thật sự rất ngon, vị vani cũng rất ngon."
"Ôn! Khách! Hành!"
"A Nhứ, đừng tức giận, đinh vẫn còn coi chừng làm tổn thương cơ thể."
"Cậu ..." Trương Triết Hạn còn chưa kịp mắng lại, chợt nghe đạo diễn gọi, vội vàng trả lời một câu.
Đạo diễn bước đến gần anh và nói với giọng trầm sau khi thấy xung quanh không có ai chú ý: "A Nhứ, vừa rồi chụp cận cảnh nhìn thấy, cậu ..."
Lời nói của ông dừng lại ở đây, Trương Triết Hạn nhìn ông liền hiểu. Mặc dù miếng dán ức chế được dán sau tai không đặc biệt bắt mắt, nhưng khi chụp cận cảnh không phải là dễ thấy bình thường. Đối với hoàn cảnh nghèo rớt mùng tơi của đoàn phim, chi phí hiệu ứng đặc biệt sẽ không được sử dụng cho việc này, một khi phim được phát sóng, người dân cả nước đều sẽ biết rằng Trương Triết Hạn là omega.
Kỳ thực nếu ông không nói, chất ức chế dán sau tai gần như đã bị lãng quên. Trương Triết Hạn hoảng sợ giật thuốc ức chế ra, dùng sức bóp chặt trong lòng bàn tay, vốn anh dễ đổ mồ hôi, giờ lại vào mùa hè, chỉ chốc lát trán anh đã mồ hôi ròng ròng. Từ đêm qua đến giờ, anh đối với thân phận này chỉ có hận sâu sắc. Làm sao Trương Triết Hạn có thể sẵn sàng trở thành omega, và làm sao anh có thể cam tâm để vận mệnh của mình bị chi phối bởi thân phận của bản thân.
Nhìn thấy cảnh này, Cung Tuấn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nhìn sang đạo diễn liền hiểu ý, cúi đầu vuốt góc áo, lo lắng cho Trương Triết Hạn. Vừa mới phân hóa đã thoát ly khỏi chất ức chế? Trong khoảng thời gian này sẽ vô cùng không ổn định, đối với omega thì nguy hiểm ở khắp mọi nơi, vạn nhất gặp phải alpha tâm thuật bất chính không biết sẽ phát sinh chuyện gì. Bất qua ở đây, bọn họ nếu dám động đến một sợi tóc của Trương Triết Hạn, Cung Tuấn nhất định sẽ không tha cho hắn.
Trương Triết Hạn hít vài hơi, cố hết sức thả lỏng cảm xúc, mỉm cười khi nhìn thấy bộ dạng của Ôn Khách Hành khác hẳn lúc trước: "Tôi nói Lão Ôn, quay cảnh ấm áp như vậy, lấy đâu ra bộ dáng sát khí thế này? Cốc chủ muốn về núi rồi hả?"
Cốc chủ xác thực muốn về núi rồi.
Cung Tuấn luôn cảm giác bốn phía đầy kẻ địch, luôn có người muốn động vào omega của hắn. Hương thơm ngọt ngào còn chưa ăn được, omega đáng thương vừa mới phân hóa ngay cả thuốc ức chế cũng không thể dán.
Studio lúc này tràn ngập vị ngọt nồng nàn của vani . Cung Tuấn thậm chí không quan tâm đến việc mình chóng mặt, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào xung quanh Trương Triết Hạn, xác suất xuất hiện alpha trong số những người đến và đi không cao, nhưng miễn là có tâm địa bất chính, vậy thì phải gọi cốc chủ tha mạng.
Thay đổi khoảng cách, Trương Triết Hạn khoác vai hắn, ngược lại trấn an: "Lão Ôn, rốt cuộc cậu đang căng thẳng cái gì?
"Không, không có gì." Khoảng cách gần như vậy làm tay Cung Tuấn run lên, yên lặng rụt tay qua một bên. Vẫn chưa yên tâm, Cung Tuấn bước xa vài bước, mặc kệ cho pheromone bạc hà từ quanh hắn tràn ra, giống như một rào cản cực lớn, cố gắng che đi mùi vani. Nhưng pheromone cực mạnh này quá vênh váo, trong chốc lát hắn đã bị người khác tóm lại và lôi vào góc tường.
"Ôn Khách Hành! Mau đem mùi bạc hà thu lại, hôm nay cậu làm sao vậy? Không để cho người khác làm việc?!"
Đó là Diệp Bạch Y.
Omega nổi tiếng của đoàn làm phim này, chất ức chế trước đây cho Trương Triết Hạn cũng tạm thời mượn từ phòng y. Nghe y mắng người, Cung Tuấn ngược lại kích động như bắt được rơm rạ cứu mạng.
"Hoàng Hựu Minh, không, Diệp tiền bối, anh là một lão omega rồi, nhìn xem bộ dáng A Nhứ bây giờ, anh ấy không thể dán thuốc ức chế, giờ tôi nên làm sao đây?"
Diệp Bạch Y kiếm sắp rút ra: "Cái gì lão? Chú ý lời nói của cậu!"
"Phi, ý tôi là anh có kinh nghiệm phong phú."
"Tôi đã nói hai người có thể hay không chú ý đến việc này, một vani và một bạc hà, mùi pheromone đều rất nặng, đứng trên trường quay ngang ngược phóng hỏa. Thật sự là một cặp quái vật."
"Không, Diệp tiền bối, tôi cố tình làm vậy, nhưng A Nhứ thì không. Anh ấy vừa mới phân hóa, còn chưa thể kiểm soát được, tôi chỉ muốn giúp anh ấy đè ép ..."
"Đồ điên, cậu có thể giúp cậu ta đè ép, cậu đừng đem hồn cậu ta câu ra đã không tệ rồi. Thu lại cho tôi!"
"Này, tôi biết rồi ..." Cung Tuấn ngoan ngoãn thu lại pheromone, vẻ mặt ủy khuất như chó lớn bị mắng, trong lòng còn thầm mắng Diệp Bạch Y rằng omega còn đáng sợ hơn chữ alpha.
"Không thể dán thì tiêm. Nhiều chuyện như vậy."
Một câu bừng tỉnh người trong mộng, Cung Tuấn hấp tấp chạy đến chỗ Trương Triết Hạn và nói: "A nhứ, anh có mang theo một cái không? Chỉ một cái thôi sao? Đừng để mùi trên người tản ra, rất nguy hiểm."
"Cái nào?" Trương Triết Hạn không hiểu nhìn Cung Tuấn đang chăm chú kéo ống tay áo dài làm động tác tiêm cho mình xem, cung phản xạ dần dần theo tiết tấu: "Ồ cái đó..."
Cung Tuấn hài lòng gật đầu: "Đúng đúng đúng!"
Trương Triết Hạn trả lời gọn gàng và dứt khoát không tim không phổi.
"Không mang theo."
Vào thời khắc mấu chốt vẫn là Diệp Bạch Y mới đáng tin cậy, từ xa lấy ra thứ gì đó trong túi, đi thẳng đến chỗ hai người, nhét đồ vào tay Trương Triết Hạn, nghiêng người nói nhỏ: "Nơi làm việc vẫn chú ý chút an toàn, đừng để mọi người lo lắng. "
"Diệp tiền bối..." Trương Triết Hạn hai mắt ngậm nước nhìn Diệp Bạch Y trước mắt, ngàn lời vạn ngữ dừng lại ở giờ khắc này, Diệp Bạch Y cho rằng sẽ đợi được một câu cảm ơn, không nghĩ tới chờ một câu ngoài ý muốn: "Thì ra anh là vị bạch đào..."
"Tốt hơn nhiều so với quả kem của cậu!" Diệp Bạch Y tức giận vung một câu rồi bước đi.
Trương Triết Hạn sững người tại chỗ, cố gắng cười nhưng không cười được. Cả người toàn mùi vani của mình, tuy khó chịu nhưng rốt cuộc không thể loại bỏ được. Mỗi omega đều có số phận riêng của mình, nhưng chưa chắc anh sẽ cam chịu. Hoàng Hựu Minh cũng là một omega, anh cũng là một omega, tại sao phải hận thân phận này? Hoặc là nói, ghét cái thân phận này chỉ vì ngay từ đầu anh đã nghĩ mình là alpha, xem thường cái thân phận này.
Không, không phải vậy, anh tôn trọng mọi tồn tại trên thế giới. Sự tủi thân của anh, có lẽ đã đến lúc phải thu lại, chỉ là trước mắt, cần phải chậm rãi thích ứng.
Cung Tuấn xem qua tay của anh, mừng rỡ: "Diệp tiền bối thật sự rất đáng tin cậy. A Nhứ, đi nhanh lên."
Trương Triết Hạn ừ một tiếng, một mình bước vào phòng thay đồ trên phim trường, mà Cung Tuấn, lặng lẽ đi theo phía sau anh, thủy chung luôn cách một khoảng xa. Sau khi Trương Triết Hạn vào cửa, hắn bất an mà đi qua lại trước cửa, lo lắng A Nhứ lần đầu tiên tiêm không biết có được hay không.
Đang lo lắng, quả nhiên từ trong truyền đến một giọng nói: "Lão Ôn, vào giúp tôi."
Cung Tuấn vô thức đáp lại anh, đưa tay nắm lấy tay nắm cửa mới hiểu được Trương Triết Hạn luôn biết hắn đi theo phía sau, bộ dáng lén lút cũng quá vênh váo.
Hắn mở cửa bước vào rồi khóa lại, quay người lại liền thấy Trương Triết Hạn một tay cầm ống tiêm, một tay kéo tay áo lộ ra cánh tay, đang đợi hắn, ánh mắt không dám nhìn thẳng hắn, có chút xấu hổ: "Tôi chưa từng làm qua, cậu dạy tôi."
Cung Tuấn bị bộ dáng ngượng ngùng của anh làm cho càng thêm xấu hổ, cầm lấy ống tiêm, lẩm bẩm: "Từ trước đến nay em là alpha, không có đụng tới thứ này, em chính là hôm qua học được từ Diệp Bạch Y..."
Sau khi nói xong mới phát giác, mấy chữ 'Em là alpha' đã giẫm lên bãi mìn dày đặc nhất của omega Trương Triết Hạn vào ngày hôm sau.
Trương Triết Hạn vẻ mặt sa sầm: "Cậu đâm vào."
Cung Tuấn im lặng và ngoan ngoãn gật đầu, run rẩy đỡ cánh tay Trương Triết Hạn và nắm chặt động thủ, nồng độ pheromone vani trong không gian kín nhỏ hẹp quá cao, anh lại bắt đầu bất tỉnh.
Vào ngày sau Trương Triết Hạn ngoài trừ lúc đạo diễn hô action cùng cut là tâm trạng không tệ ra, thời gian còn lại có chút trầm mặc, lúc nhập vai không tốt như trước. Cung Tuấn phối hợp đứng bên cạnh anh, thỉnh thoảng trêu chọc, cũng không đùa giỡn quá nhiều, hắn biết Trương Triết Hạn cần thời gian, nhưng xem bộ dáng cô đơn của anh vẫn đau lòng.
Ngoài ra, Cung Tuấn cũng muốn đốt pháo ăn mừng bằng ca khúc "Good Days". Chu Tử Thư mà hắn tâm tâm niệm niệm, quả nhiên là omega, nghĩ đến điều này, hắn có thể bật cười với vẻ mặt mà Trương Triết Hạn ghét bỏ thứ hai, nhưng nghĩ đến vẻ mặt ghét bỏ của Trương Triết Hạn, hắn lại hahaha cười ngây ngô bằng vẻ mặt mà Trương Triết Hạn ghét bỏ nhất.
Vậy thì mời đoàn làm phim ăn lẩu đi.
Thứ nhất là muốn vui vẻ trong hôm nay, hai là làm cho Trương Triết Hạn vui vẻ hạnh phúc, tổn thương cả ngày rồi, dù sao cũng phải cho hắn xử lý.
Còn chưa mở miệng, Cung Tuấn đã bắt đầu đau lòng tiền lẩu của hơn trăm người này, sờ sờ vỏ điện thoại di động phát tài của mình, ừm phát tài chủ yếu ở việc tăng thu nhập và giảm chi tiêu, hiện tại không phải thời điểm tiết kiệm, vẫn là A Nhứ quan trọng hơn. Hắn cùng trợ lý nhỏ nói chuyện, sau đó tin tức Cung lão sư mời ăn tối lập tức nhanh chóng lan truyền.
"Ah tối nay Cung lão sư mời ăn lẩu!" Trương Triết Hạn mạnh mẽ nâng cao tinh thần, vui mừng vỗ tay: "Vậy thì tôi phải ăn nhiều một chút." Anh đã bị Cung Tuấn làm đau lòng một ngày rồi, sao anh có thể chịu ủy khuất như vậy được, đêm nay không ăn đến khi Cung Tuấn tính tiền phải khóc lóc anh không phải là A Nhứ.
Cung Tuấn thấy anh vui vẻ lắc lắc cũng theo điệu nhạc, không biết nói gì hơn, gật đầu nói anh ăn thì anh ăn.
Buổi tối hai nhân vật chính tẩy trang và làm tóc trước khi đến nhà hàng lẩu. Cung Tuấn gần như bao hết cả đoàn phim, mọi người cũng rất nể tình mà giữ chỗ cho hắn.
Hai người ngồi cạnh nhau trên ghế trống, bên cạnh Cung Tuấn là Hoàng Hựu Minh, khi nhìn thấy Trương Triết Hạn, vẫn còn lo lắng: "Cậu có khỏe không? Tác dụng của thuốc ức chế có thể sắp hết rồi đấy. "
Mặc dù tiêm thuốc ức chế rất mạnh, nhưng nhược điểm là thời gian ngắn, thường là bốn hoặc năm giờ là cực hạn, không giống dán sau tai, kéo dài ít nhất một ngày. Vì vậy xét về độ tiện lợi và độ bền thì vẫn còn một số khuyết điểm. Diệp Bạch Y bình thường cũng chỉ mang theo một cái đi ra ngoài, phòng ngừa vạn nhất, ngẫu nhiên hôm nay cứu được một cái omega không biết tốt xấu.
"Không sao đâu, không sao đâu." Trương Triết Hạn xua tay, ngơ ngác nhìn nồi lẩu đang sôi. Mùi lẩu nồng nặc trong phòng này, mùi vani bạc hà hay bạch đào gì cũng đều không thể ngửi thấy được, lần đầu tiên anh thích hương vị của lẩu như vậy, dính mùi cả người cũng không tệ.
Thấy anh lại không vui, Cung Tuấn nghiêng người đụng vào Trương Triết Hạn đang xuất thần: "A Nhứ, đừng không vui. Anh nhìn Diệp tiền bối, một người đánh cả hai chúng ta cả kiếm cũng không cần rút, cũng là omega. "
Trương Triết Hạn mỉm cười: "Chậc chậc, hôm nay cậu rất không đứng đắn nhé Cung Tuấn. Nói đạo lý đúng không, tôi hôm nay không ăn đến cậu quỳ xuống gọi ba ba tôi sẽ không đi. Phục vụ!"
"Được rồi, ba ba. Anh ăn, ba ba."
Vì vậy, Trương Triết Hạn gọi một bàn đầy thịt bò tươi, rau chân vịt, măng và đậu phụ, cái gì có trong thực đơn đều gọi một lần Phục vụ bước vào, ngập ngừng: "Cái này, vẫn là bàn này?"
"Đúng đúng đúng, để đó đi!" Đôi đũa của Trương Triết Hạn vẫn đang gắp thịt bò trong bát, tay trái ra hiệu cho người phục vụ đặt xuống.
Diệp Bạch Y, Hạt Vương cùng Diễm Quỷ đều đã dừng đũa lại, chúng quỷ thần đã ăn hơn nửa giờ rồi, họ thực sự hết sức chịu đựng rồi.
Lý Đại Côn vỗ bụng: "Chu trang chủ tha mạng, tôi thật sự ăn không nổi."
Trương Triết Hạn vẫn đang bỏ thịt vào trong nồi: "Ăn, tiếp tục, chiến đấu tiếp nha thiếu niên, ăn không hết, Lão Ôn! Quét sạch quỷ cốc!"
"Trang chủ, chúng tôi đang cổ vũ tinh thần cho cậu." Diễm quỷ chào tạm biệt anh, trở về khách sạn với Diệp Bạch Y và Hạt Vương.
Trên bàn chỉ còn lại hai người bọn họ, Cung Tuấn tay chống đầu nhìn anh ăn, trên mặt nở nụ cười như thể bị mùi vani mê hoặc.
Trương Triết Hạn trừng mắt nhìn hắn tiếp tục nhúng thịt, lên xuống đến lần thứ sáu, cảm giác có gì không đúng. Anh dừng lại, giây tiếp theo anh ném thịt vào nồi, vứt đũa và chạy ra khỏi phòng.
"Này A Nhứ, anh không muốn ăn à? Đi đâu vậy?"
Cung Tuấn đợi ở bàn 10 phút vẫn không thấy Trương Triết Hạn quay lại, hắn mới nhớ ra lời Diệp Bạch Y đã nói lúc trước rằng tác dụng của thuốc tiêm ức chế sắp hết.
Nguy rồi.
Nồi lẩu bốc mùi quá nồng nặc, hắn cũng không để ý. Cung Tuấn lo lắng đứng dậy, lao ra khỏi phòng, đụng phải một người phục vụ, liền chộp lấy và hỏi toilet ở đâu.
Hắn chạy đến tận cửa, chưa kịp bước vào đã ngửi thấy mùi pheromone vani quen thuộc tràn ngập không khí ám ảnh câu dẫn hắn.
Hắn ổn định tâm thần bước vào: "A Nhứ?"
Đột nhiên cánh cửa của một ngăn mở ra, một bàn tay vươn ra kéo lấy hắn đi vào.
Thấy rõ ràng Trương Triết Hạn đang ở trước mặt, anh loạng choạng nắm chặt cổ áo, áp người vào tường. Cung Tuấn vốn đã ngửi thấy vị ngọt ngào, lúc vào lại ngửi thấy mùi pheromone vani nồng độ cao làm khí huyết dâng trào thiếu chút nữa mất khống chế.
Trương Triết Hạn hẳn là đã nhịn ở đây thật lâu, nhưng thế nào cũng đều không nhịn được, sắc mặt đỏ bừng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt mê ly đi đôi khi buộc phải tỉnh táo. Ngay khi Cung Tuấn bước vào cửa, anh đã ngửi thấy mùi pheromone bạc hà, ngay lập tức khuấy động dây thần kinh nhạy cảm nhất trong cơ thể anh.
"A Nhứ, anh không sao chứ?" Cung Tuấn vỗ vai anh, Trương Triết Hạn mới miễn cưỡng buông tay ra. Thời gian quá nguy hiểm và khoảng cách quá nguy hiểm, ngay cả bản thân Cung Tuấn cũng không thể tự bảo vệ mình, còn nghẹn ngào hỏi anh: "Em đưa anh về khách sạn nhé?"
"Không được, như thế này anh không thể đi ra ngoài ..." Trương Triết Hạn gấp đến mắt đỏ bừng, toàn thân khô nóng, mềm nhũn, lúc này vốn cảm thấy không thoải mái, alpha ngốc này còn chạy vào trong phòng nhỏ với chính mình. , không phải là bức người phạm tội? Bất quá hình như là bị chính mình kéo vào, mặc kệ.
"Vậy thì ... làm sao bây giờ?"
Trương Triết Hạn bị tra tấn bởi pheromone bạc hà hầu như kiệt quệ sức lực, thân thể không tự chủ mà cúi người về phía trước, lần thứ hai ngã lên người Cung Tuấn, đầu tựa vào vai hắn, hai tay nắm chặt lấy cánh tay của Cung Tuấn.
Anh ghé sát vào lỗ tai của Cung Tuấn, hơi thở của anh khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy, cầu xin: "Lão Ôn, đánh dấu ... đánh dấu cho anh..."
Trong đầu Cung Tuấn hiện lên một khoảng trống rỗng, không thể tin được. Tuy cầu còn không được nhưng hắn không muốn mạo phạm.
Hắn nhẹ nhàng đỡ lấy cơ thể của Trương Triết Hạn để anh có thể cùng mình đối mặt, hai mắt mờ mịt, câu trả lời không thể rõ ràng hơn.
"Anh chắc chắn?"
"Ừ."
Trong lúc hỗn loạn, ánh mắt của Cung Tuấn quét từ mắt sang tai, rồi từ tai đến tuyến thể sau tai, pheromone vani vẫn còn tiếp tục trêu chọc hắn, và bây giờ nó chắc chắn đang trêu chọc hắn, chứ không phải là tình cờ phát tán như trước đây. Hình ảnh kích thích trước mặt đảo lộn, hắn như chết mê chết mệt trong cơn say mộng mị này.
Hắn đè lại trái tim đang đập kịch liệt, chậm rãi đến gần Trương Triết Hạn, cùng đối mặt anh, ngay lúc da thịt sắp chạm, đột nhiên bị Trương Triết Hạn đẩy ra mấy centimet.
Không giống thường ngày diễu võ dương oai, Trương Triết Hạn bây giờ mảnh mai như hoa, chỉ sợ bị ý xấu chà đạp, lời nói nhẹ nhàng mềm nhũn: "Lão Ôn, làm ... tạm thời..."
Cung Tuấn nở nụ cười và cho anh một ánh mắt khẳng định để cầu xin sự tin tưởng của anh: "Ừ, tạm thời."
Trương Triết Hạn một lần nữa buông tay, lần này Cung Tuấn không chút do dự, ghé sát vào lỗ tai anh và cắn xuống. Chất pheromone bạc hà xâm nhập vào cơ thể theo tuyến thể, Trương Triết Hạn vốn run rẩy vì thống khổ, sau đó lại bị một khoái cảm mãnh liệt chiếm hữu đánh úp.
Anh không thể kiềm chế ôm chặt lấy Cung Tuấn, hận không thể đem chính mình vùi vào cơ thể đối phương.
Chính mình chung quy vẫn là omega, trong hương thơm ngọt ngào của sự kết hợp vani bạc hà này, cũng sẽ mất đi linh hồn.
______________
thật sự tui lười edit á mn, tại chương này nó dàiiiiiiiiii
nên là khi nào hai ổng có high tui lại lên hahaha
nếu thích mn cmt cho tui có động lực nháaaaa
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top