24

Tối hôm trước chuẩn bị hành lý, sáng hôm sau đã lên máy bay.

Xuân Trường lo việc làm thủ tục, còn Đức Chinh thì đứng kế bên ngáp ngắn ngáp dài. Mới có bốn giờ sáng, em vẫn còn buồn ngủ lắm. Hôm qua lỡ hứa cày game với thằng Đại, thức đến hai giờ sáng hơn. Thế là mới ngủ chưa đầy hai tiếng ngài đã lái xe sang đón em ra sân bay. Đức Chinh thắc mắc nhưng không dám hỏi. Chỉ đi thị sát trong Nam, sao lại bay sớm thế này chứ.

- Gắng một chút, lên máy bay rồi ngủ.

- Em biết rồi, chứ thức nữa em sẽ thành gấu trúc đó. Quy củ đi một bước lăn ba vòng, lăn lăn lăn~

Đức Chinh có cái tật, hễ cứ buồn ngủ là lại nói linh tinh, khi có người hỏi chuyện. Mọi khi em toàn ngủ một mình, cũng không bao giờ thức dậy mà chưa ngủ đủ cả.

Xuân Trường lườm cô nhân viên trực quầy đang cười khúc khích, một tay xoa nhẹ má em. Đức Chinh lại ngáp, dễ chịu quá lại muốn ngủ.

Để em ngồi hẳn lên xe đẩy, Lương tổng đẩy cả em và hành lý di chuyển sang chỗ gửi đồ.

Chuyến bay khởi hành lúc bốn giờ ba mươi, máy bay vừa cất cánh là em ngủ luôn, không cần biết cái gì cả. Xuân Trường hạ ghế, mở chăn đắp lại cho em, để em không cảm thấy lạnh. Nhân lúc rảnh rỗi, lại muốn ngồi ngắm em thêm một chút.

Ngài đang yêu, như một kẻ dại khờ, ngài yêu em. Lương Xuân Trường nghĩ cũng chưa từng nghĩ, rằng ngài sẽ rung động vì một ai đó. Người ta nói rằng, thật ra trên đời này làm gì có thứ gì gọi là cô đơn. Chúng ta đều có một nửa của mình, chỉ là không phải ai cũng có đủ duyên để gặp, có phận để bên nhau dài lâu. Con người chỉ ở trong trạng thái một mình, trước khi họ tìm thấy tình yêu.

Xuân Trường thương em, thương những điều làm nên em của hiện tại. Ngài đã trải qua những ngày đầy mây đen vần vũ, và rồi em đến, như ánh nắng, bừng sáng cả một góc trời. Hà Đức Chinh luôn là ngoại lệ, kể từ khi em bước chân vào phòng phỏng vấn.

Có một điều mà ngài có lẽ sẽ giữ kín cho riêng mình, rằng khoảnh khắc em nở nụ cười như ánh ban mai khi đối diện với ngài, Xuân Trường biết mình yêu.

Tình yêu đến với ngài thật dễ dàng, nhẹ tênh như cách những cánh bồ công anh bay trong gió.

- Đức Chinh này.- Xuân Trường thì thầm, cố giữ khoảng cách và âm lượng đủ để không làm phiền em say giấc.- Tôi yêu em.

Hà Đức Chinh đột ngột quay đầu, chép chép cái miệng nhỏ, khiến cho ngài có chút giật mình. Mỉm cười hôn nhẹ lên môi em, Lương Xuân Trường khe khẽ nói.

- Thật sự, rất yêu em.

...

Đức Chinh bị ngài đánh thức, lơ ngơ láo ngáo nhìn xung quanh. Nắm áo ngài để tránh bị lạc, lần nữa em mắt nhắm mắt mở cun cút đi theo.

- Sao mình bay lâu tới quá vậy, em ngủ một giấc dài ơi là dài.

Và rồi em trợn to mắt, cái này có phải sân bay Tân Sơn Nhất đâu!

- Ụa ụa mình đi đâu dị? Em tưởng...

- Đổi lịch, đi Ý.

Nếu như là một người sành nghệ thuật, người ta sẽ miêu tả Đức Chinh giống y chang bức tranh nổi tiếng của Edvard Munch, The Scream. Xuân Trường có chút buồn cười nhìn em, đúng là đáng yêu ghê.

- Chi nhánh trong Nam có người đi thị sát rồi, tôi với em đi Ý có việc.

- Dạ... nhưng mà lần sau có thể báo trước cho em để em chuẩn bị được không ạ?

Nói cho em thì còn gì là bí mật nữa chứ, Xuân Trường nhủ thầm, ngoài mặt vẫn nói.

- Ừ, đổi lịch mà tôi không để ý, Nhiên nghỉ mà.

- Vâng ạ.

Vừa ra khỏi cửa sân bay là có xe hơi đến đón. Hà Đức Chinh tỉnh táo, hớn ha hớn hở leo tọt lên xe, chọn chỗ mình muốn. Xuân Trường ngăn cản người tài xế đang bất bình, ngài chậm rãi lên xe.

- Đức Chinh, đây là anh Hoàng Văn, sẽ là tài xế trong chuyến đi của chúng ta.

- Dạ chào anh, em tên Chinh.

Xe bắt đầu lăn bánh, theo lịch trình là về thẳng khách sạn, nhưng Xuân Trường thấy em hào hứng quá, bèn bảo Văn chạy xe vòng vòng cho em ngắm cảnh. Hà Đức Chinh lần đầu được đi nước ngoài, thấy cái hay ho liền vỗ tay ngài chỉ cho ngài xem. Anh tài xế Văn bật cười khi thấy biểu cảm của em, đúng là người mới có khác. Lái xe cho sếp tổng đã lâu mỗi lần ngài đến Ý, lần đầu tiên anh thấy sếp mang theo người nào đó không phải là thư kí riêng.

Qua gương chiếu hậu, anh nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của ngài dành cho em, Hoàng Văn đột ngột hiểu ra một vài điều. Hèn gì, tự nhiên không có gì lại bảo đi Ý công tác. Tất cả chỉ là cái cớ mà thôi.

- Đến rồi.

Hoàng Văn chưa kịp mở cửa xe, Xuân Trường đã tự bước xuống, vòng qua bên kia mở cửa cho Đức Chinh. Em quen rồi nên thấy vụ này cũng không có gì bất thường, riêng anh lái xe thì hàm thiếu điều muốn rớt xuống đất.

- Vào thôi.

Lương tổng cùng em đi vào trong, check-in phòng khách sạn.

- Sao chỉ có một phòng?

- Tôi không biết, Nhiên đặt.

Ừ thì là người vắng mặt, bạn thư kí chimte đổ vỏ kha khá mấy cái lý do củ chuối của anh sếp nhà cô.

Đức Chinh gật gật đầu, em thề em sẽ mua quà về cho chị Nhiên. Tâm lý ghê hihi, lại được danh chính ngôn thuận gần ngài rồi.

Xuân Trường đâu có hay biết gì suy nghĩ của em, ngài chỉ dùng cô bạn làm lá chắn một chút để được ở cùng phòng với em.

Bạch Nhiên nếu biết được chuyện này, nhất định sẽ tự phong mình là thánh đổ vỏ của năm.
________________________________

Tui yêu mọi người nhiều lắm đó.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top