Chương 4

Trình Ly Nguyệt xoa xoa đầu con trai mỉm cười, "Được rồi, mami không phải đã nói với con rồi sao? Năm ấy mami không biết baba con là ai, thế nên chúng ta không tìm baba nữa nhé?"

"Mami, con nghe nói bây giờ thịnh hành việc nhận ba nuôi, mẹ đợi đó, hôm khác con đi nhận một người về chống lưng cho mami." Cậu nhóc chống đôi tay nhỏ vào hông.

Trình Ly Nguyệt nghe xong, cười phá lên, nhìn vào bé con nói, "Không cần, mami không cần con đi nhận ba nuôi gì hết. Bản thân mami đã có thể tự bảo vệ mình và cả con nữa."

Bé con mím chặt đôi môi nhỏ, có vẻ như không hề có ý từ bỏ suy nghĩ ban nãy của cậu.

"Mami còn phải làm việc, mami nhờ dì Duy Duy dẫn con đi mua đồ ăn nhé!" Trình Ly Nguyệt dẫn con trai đi về phòng làm việc của cô.

Cô nhìn Đường Duy Duy nói "Buổi trưa Tiểu Trạch chưa ăn gì, cô có thể dẫn nó đi mua mấy thứ đại loại như bánh bao chứ?"

"Được ạ, giao cho tôi nhé! Tôi biết ở gần đây có một tiệm bánh kem ngon cực kỳ!" Đường Duy Duy cười tủm tỉm nhìn cậu nhóc nói.

"Đi đi. Mami có thể phải làm việc rất trễ, con ăn no chút nhé!" Trình Ly Nguyệt đẩy nhẹ con trai.

Bé con gật gật đầu, "Dạ, con sẽ đem bánh kem về cho mami."

"Tốt quá, mami đợi con mang về cho mami." Trình Ly Nguyệt vừa cười vừa xoa đầu con trai.

Đường Duy Duy dẫn theo cậu nhóc đi khỏi, Trình Ly Nguyệt dặn dò trên đường phải chú ý an toàn.

Phía sau, Linda đi đến, hỏi cô, "Ly Nguyệt, như thế nào rồi?"

"Em quen biết vị Lục phu nhân này, cô ta không có ý tốt, cô ta cố ý nhắm vào em." Trình Ly Nguyệt nói thẳng.

"Lời này nghĩa là sao? Thế nào là cố ý nhắm vào em?" Linda có chút khó hiểu.

Trình Ly Nguyệt thở ra một hơi, "Cô ta chính là người phụ nữ năm xưa cùng chồng cũ của em lập mưu hại em phải rời khỏi nhà họ Lục, bây giờ cô ta đã là Lục phu nhân rồi."

"Gì cơ? Chính là cô ta? Ly Nguyệt, vậy thì đúng là làm khó em rồi, lại bắt em phải nhanh đến thế để đối mặt với người nhà họ Lục, cô ta có gây khó dễ em không?"

"Em về đến thành phố này, sớm muộn gì cũng sẽ đụng mặt bọn họ thôi, sớm đối diện trễ đối diện thì cũng phải đối diện, em đã chuẩn bị xong cả rồi."

"Vì Tiểu Trạch sao?"

"Đúng vậy, bây giờ trong lòng em, trong mắt em chỉ có đứa con trai này thôi, chỉ cần nghĩ đến Tiểu Trạch, oán hận gì em cũng có thể không quan tâm."

"Làm mẹ rồi tự nhiên sẽ mạnh mẽ, em rất giỏi, chị đang nghĩ có cần phải thay một nhà thiết kế khác cho cô ta."

"Cô ta chắc chắn không chịu, cô ta chỉ đích danh em, có nghĩa là muốn gây khó dễ em, cô ta không đề ra bất cứ yêu cầu gì, cũng có nghĩa là muốn em thiết kế tất cả, nhưng bất luận thế nào, em cũng sẽ cố gắng hết sức hoàn thành tốt nhất." Trình Ly Nguyệt bình tĩnh nói, khuôn mặt cô trông như sinh viên mới tốt nghiệp đại học, nhưng cái tính cách bình thản ung dung của cô lại không hề khớp với tuổi tác.

"Được thôi, em gửi bản thảo trước, chị xem qua, đồng thời cũng sẽ cho Lục phu nhân xem qua một lần, cô ta có ý kiến gì thì lúc đó ta lại sửa."

"Dạ."

"Vậy thì em vất vả rồi nhé"

"Chuyện em phải làm ạ." Trình Ly Nguyệt cười mỉm.

Sau khi Linda đi khỏi, cô vẫn không có cách nào toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc, đây là lần đầu tiên cô phải thiết kế cho người phụ nữ mình hận nhất, chìm trong nỗi oán hận này khiến linh cảm của cô thực sự biến mất luôn, khắp đầu cô là hình ảnh khuôn mặt đáng kinh tởm của Thẩm Quân Dao ngày trước.

Bé con bị Đường Duy Duy dắt đi, cậu không chạy nhảy lung tung như những đứa trẻ khác, cậu cũng hoàn toàn tuân thủ quy tắc, biết luật giao thông, điều này khiến Đường Duy Duy vô cùng kinh ngạc.

Nghĩ đến đứa cháu ba tuổi của cô, cả nhà suốt ngày phải chạy theo sau đuôi nhóc ta, giúp nhóc dọn dẹp cái này, dọn dẹp cái kia, mỗi lần bước ra đường là chỉ có chạy lăng xăng khắp nơi thôi.

Làm gì giống bé con này ngoan ngoãn biết điều đến thế?

Cậu bé lại thấy tòa nhà to như kim tự tháp kia, cậu hiếu kì quay sang Đường Duy Duy hỏi "Dì à, đó là nhà của ai vậy?"

Đường Duy Duy lập tức lộ ra biểu cảm ngưỡng mộ không dám trèo cao "Đó là nhà của người giàu nhất khu này đấy."

"Người giàu nhất trông như thế nào ạ?" Nhóc con trưng ra bộ mặt tò mò.

Đường Duy Duy cười bảo "Con thật sự muốn biết?"

"Muốn chứ ạ!"

"Được thôi, một lát đến tiệm bánh kem rồi, dì sẽ nói cho con nghe." Đường Duy Duy dẫn cậu bé qua đường, là đến tiệm bánh đối diện, ở đây có thiết kế khu vực nghỉ ngơi, nên Đường Duy Duy dự định cùng bé con ăn ở đây.

Sau khi gọi xong bánh kem ngồi xuống, nhóc con vẫn chưa quên chuyện ban nãy.

"Dì ơi, dì mau nói cho con nghe đi! Người giàu nhất trông như thế nào?"

"Tại sao con tò mò phải biết đến thế?"

"Vì sau này con cũng muốn trở thành người giàu nhất." Cậu nhóc nói với khuôn mặt có lý tưởng cao xa vĩ đại.

Đường Duy Duy thật sự rất muốn nín cười, nhưng cuối cùng vẫn bật cười ra "Con vẫn là hạt đậu bé xíu mà!"

"Dì à, dì có phải đang xem thường con không? Con nói thật, sau này con phải kiếm thật nhiều tiền, con sẽ không để mami phải làm việc cực khổ nữa."

"Dì tin con, tin con nhất định có thể trở thành người giàu có nhất" Đường Duy Duy nói với cậu nhóc một cách nghiêm túc, vì cậu bé này là một trong những đứa trẻ thông minh mà cô gặp.

"Được rồi, dì nói con biết người giàu có nhất trông như thế nào, nhưng mà nhắc đến thì lại thấy anh ta và con có vài nét giống nhau đấy!"

"Thật sao? Cho con xem." Nhóc con lập tức có hứng thú.

Đường Duy Duy tìm trên mạng ra được một tấm hình, phóng to ra đưa cho cậu nhóc coi.

Chỉ thấy phía dưới bối cảnh hơi tối màu là một người ngồi thườn trên ghế sofa, người đàn ông trong ảnh là người đàn ông thành thục, quý phái, hấp dẫn đầy ma mị, hòa trộn nhiều loại khí chất hoàn mỹ, tuấn tú không chỗ chê, còn đôi mắt nhìn thẳng vào ống kính của anh ta đen như trời đêm về khuya, sắc bén, tỏa ra sự thông minh tinh anh.

Đôi mắt của cậu nhóc hơi mở to... đây.. đây không phải là hình tượng baba mà cậu nhóc đang tưởng tượng sao?

Còn Đường Duy Duy thì tỉ mỉ quan sát cậu nhóc, rồi lẩm bẩm một mình "Hai người đúng thật là giống nhau lắm! Nhóc con, baba của con đâu rồi?"

Cậu nhóc nhìn chằm chằm vào bức ảnh người đàn ông, mếu môi "Con không có baba"

Đường Duy Duy bị sốc, đứa trẻ đáng yêu đến thế, tại sao lại không có baba chứ. Nói như vậy, Trình thiết kế gia nuôi con một mình rồi?

"Dì Đường, người đàn ông này kết hôn chưa?"

"Ơ... theo như dì biết thì hình như chưa."

"Vậy chú ấy có bạn gái không?"

"Hình như cũng không có thì phải!" Đường Duy Duy có được câu trả lời này là do xem tin tức lá cải.

"Dì nói xem mami con có thể làm bạn gái chú ấy được không nè!"

"Hả!" Đường Duy Duy giải mã không kịp lối tư duy của cậu nhóc.

"Mami của con xinh đẹp như vậy, còn chú ấy đẹp trai như thế, con cảm thấy hai người họ nên kết hôn với nhau."

"Hơ... nhóc con, chuyện như vậy không nên nghĩ bậy tốt hơn nhé"

"Tại sao? Dì cảm thấy mami con không xứng với chú ấy à?"

"Không phải không phải... dì không có ý đó, ý của dì là chúng ta và chú ấy là người không cùng một thế giới."

"Vậy chú ấy là người của thế giới nào? Trên sao Hỏa sao?"

Đường Duy Duy bị chọc đến mức không biết nên cười hay nên khóc, chỉ có thể giải thích rằng "Thế giới mà chúng ta đang sống phân ra người có tiền và người không có tiền, đồng thời cũng phân ra xã hội thượng lưu và giới giao tiếp bình thường, chú ấy thuộc loại đứng đầu về thế giới thượng lưu, còn chúng ta thì thuộc về người bình thường, con hiểu chưa?"

Cậu nhóc chớp chớp đôi mắt to, thật không thể hiểu nổi vấn đề cấp bậc của người lớn mà, tuy nhiên, cậu chỉ biết một điều rằng cậu rất có hứng thú với người đàn ông trong hình.

"Dì Đường, chú ấy tên là gì vậy ạ?"

"Chú ấy tên Cung Dạ Tiêu"

"Cung Dạ Tiêu.." nhóc con đọc một lần, sau đó vô cùng tự tin nói "Con cảm thấy chú ấy có thể làm bạn trai mami."

Đường Duy Duy lần nữa khóc cười không nổi, nhìn cậu bé, không biết đối mặt như thế nào "Nhóc con à, con tốt nhất đừng gây thêm phiền phức cho mẹ con nữa, loại đàn ông này chúng ta không dây được đâu."

"Dì Đường, dì cũng cảm thấy con giống chú ấy đúng không ạ?" Cậu nhóc tỉ mỉ nhìn ngắm người đàn ông trong tấm hình, không hiểu sao có cảm giác rất thân thiết.

"Không sai, hai người khá giống, ngũ quan giống nhất, đặc biệt là mũi và miệng của con, thật sự là không nên quá giống vậy chứ! Dì nghĩ ba con nhất định rất đẹp trai, nếu không sao có thể sinh ra con đẹp đến vậy được?" Đường Duy Duy hâm mộ nói.

Cậu nhóc nhìn người đàn ông trong hình, hỏi Đường Duy Duy xác nhận "Dì Đường, dì có chắc chắn cái người tên Cung Dạ Tiêu này sống ở tòa nhà kia không?"

"Đấy là công ty của anh ta, anh ta chắc làm việc ở đấy" Đường Duy Duy cũng không dám đảm bảo, dù gì Cung Dạ Tiêu hiện tại cũng là người giàu nhất toàn cầu rồi, hành tung của anh ta ai có thể xác định là ở đâu?

Nhưng mà cậu bé lại tưởng thật, mà còn nhớ thật kĩ nữa, cậu bé nghĩ, cậu phải làm một bản giới thiệu đơn giản về mami cậu, sau đó đem đến trước mặt người đàn ông này, để mami được ông tuyển làm bạn gái của ông ta.

Nửa tiếng sau, Đường Duy Duy dẫn cậu nhóc về công ty, Trình Ly Nguyệt trong nửa tiếng đồng hồ sau khi lấy lại được bình tĩnh đã bắt đầu khởi động đầu óc thiết kế cho Thẩm Quân Dao. Vào đại học năm thứ ba, Thẩm Quân Dao đột nhiên tiếp cận cô, giúp đỡ cô nhiều thứ, trùng hợp hay ngẫu nhiên gặp mặt, cô không hề đề phòng và trở thành bạn tốt với cô ta, nhưng hiện tại, cô mới biết Thẩm Quân Dao là một kẻ đạo đức giả, giả bộ làm bạn với cô, sau lưng lại cùng Lục Tuấn  Hiên làm ra những việc đáng xấu hổ.

Trình Ly Nguyệt đang trong lúc đau đầu, phía sau một tiếng nói non nớt vang lên, giọng ngọng nghịu gọi cô "Mami, mami... Chúng con về rồi đây!"

Phút chốc, thần kinh của Trình Ly Nguyệt thả lỏng, nhìn bóng người đang chạy ào vào lòng mình, ngước khuôn mặt nhỏ đẹp của cô, cô xem như giữ báu vật  ôm trong lòng.

Đúng, vì đứa con này, bao nhiêu ấm ức cô cũng có thể chịu đựng được, bao nhiêu oán hận đều có thể tiêu tan, bao nhiêu cực khổ cũng chịu được.

"Mami, đây là mùi vị con chọn cho mẹ, mẹ xem xem có thích hay không?"

"Bất cứ thứ gì Tiểu Trạch chọn, mami đều thích" Trình Ly Nguyệt hôn bé một cái.

"Vậy được, mami, mẹ ăn xong rồi làm việc đi. Con đi chơi với dì Đường đây"

"Được , đi đi" Trình Ly Nguyệt cười cầm bánh bông lan từ tay cậu, nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn tung tăng vui vẻ, trong mắt cô đong đầy tình yêu thương.

Phòng làm việc của Trình Ly Nguyệt là căn phòng độc lập, lúc này là thời gian tan ca, vì vậy phần lớn đồng nghiệp đều đã rời khỏi, Đường Duy Duy chủ động ở lại chơi với cậu nhóc, để cho Trình Ly Nguyệt yên tâm mà làm việc.

"Dì Đường, dì có thể in giúp con một phần sơ yếu lí lịch được không?"

"Con cần sơ yếu lí lịch để làm gì?"

"Con có chỗ dùng, dì cứ làm cho con một phần đi! Xin dì đấy." Cậu nhóc lộ ra bộ mặt rất đáng yêu, một đôi mắt to tròn long lanh nước, làm người ta nghĩ đến mèo con nhỏ.

Đường Duy Duy làm sao mà chịu nổi được sự công kích này, cô nhanh tay xoa đầu cậu một cái "Được, dì bây giờ giúp con in một phần"

Đường Duy Duy thật sự đã in cho cậu một phần, cô nghĩ, nhóc con nhỏ xíu như vậy ngay cả chữ cũng chỉ biết vài từ, nó lấy sơ yếu lí lịch để làm gì?

Trình Ly Nguyệt làm việc tăng ca tới tám giờ tối, cô không nhẫn tâm để con cùng mình tăng ca, cô định đem công việc về nhà làm, nấu cho con một chút đồ ăn, dụ cho nó ngủ trước rồi cô mới thức đêm làm việc.

Linda cũng vừa hay tăng ca, lại cùng ở chung khu nhân viên công ty, cô thuận đường chở hai mẹ con về nhà.

Một căn nhà, có một đứa trẻ, một người phụ nữ, là đủ để trở nên rất ấm cúng.

Trình Ly Nguyệt nấu mì cho con trai, cậu nhóc ngoan ngoãn ăn hết, uống xong ly sữa, sau đó cậu được Trình Ly Nguyệt dẫn đi tắm, tắm thơm tho rồi đưa vào căn phòng nhỏ xinh của cậu.

Cậu nhóc vô cùng ngoan ngoãn chúc mẹ ngủ ngon, "Mami, đừng làm việc khuya quá nhé! Trên sách nói không được thức đêm, nếu không sẽ bị già đi đó"

"Mami biết rồi" lòng Trình Ly Nguyệt vô cùng cảm động, con trai tuy còn nhỏ nhưng lại chăm sóc, căn dặn cô giống như một người trưởng thành vậy.

Ngay sau khi Trình Ly Nguyệt đóng cửa phòng, cậu nhóc lập tức vén chăn xuống giường, cậu ngồi trên chiếc bàn nhỏ của mình, lấy ra cái sơ yếu lí lịch mà Đường Duy Duy in cho cậu ngày hôm nay, lại lấy ra cây viết màu nước của cậu, cậu trườn trên mặt bàn đọc kĩ càng.

Năng lực nhận biết của cậu rất lợi hại, lúc hai tuổi đã bắt đầu biết hơn hai ngàn chữ rồi, còn bây giờ cậu ba tuổi rưỡi, kiến thức đã tương đương với học sinh lớp năm.

Tuy nhiên, viết chữ là nhược điểm của cậu, có chút xiên xiên quẹo quẹo, nhưng người ta vẫn sẽ đọc được ra.

Cậu viết tên, tuổi, sở thích và công việc của mami lên tờ sơ yếu lí lịch.

Cậu phát huy khả năng của bộ óc mình, đem tất cả những từ ngữ có thể khen ngợi mami đều viết vào, ví dụ như, mami xinh đẹp, tháo vát, biết nấu cơm, biết giặt đồ chẳng hạn.

Viết xong, cậu cầm lên kiểm tra một lần, sau đó lấy trong balo nhỏ của cậu ra một quyển album hình, từ trong đó chọn ra một tấm hình Trình Ly Nguyệt tự chụp rửa ra, dùng hồ dán lên bản sơ yếu lí lịch.

Lúc này, bản sơ yếu lí lịch trên tay cậu cũng ra hình thù rồi.

Cậu cất kỹ bản sơ yếu lí lịch, trong lòng nghĩ ngày mai cậu có thể mang tờ giấy này đi tìm chú Cung Dạ Tiêu kia rồi, vậy là cậu có thể giới thiệu mami cho người đàn ông này, sau đó để chú ấy làm bạn trai mami.

Nhóc con đi ngủ với tưởng tượng tốt đẹp đó.

Trình Ly Nguyệt liên tục làm việc đến nửa đêm về sáng, cô đẩy cửa ra nhìn thấy cậu nhóc đắp chăn đàng hoàng, đang ngủ rất say, cô đi đến bên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu, sau đó mới đi ra khỏi phòng, tắm rửa một lúc mới chuẩn bị đi ngủ.

Cô cũng mệt quá rồi, nên chỉ vừa chạm vào giường là lập tức ngủ ngay.

Sáng sớm.

Vẫn là Linda gọi điện đến báo đón đến mẹ con cô. Dẫn con theo đi làm, tuy không ổn cho lắm nhưng bây giờ đang nghỉ hè, cô muốn ghi danh cho con học lớp năng khiếu thì cũng phải tự mình đi khảo sát nhưng bây giờ cô thật sự bận không thể đi đâu được.

Hiện tại công việc của Đường Duy Duy rất nhàn hạ, ngoài ra, Linda còn giao cho cô nhiệm vụ trông chừng nhóc con, dù sao thì nếu như Trình Ly Nguyệt thành công trong dự án này thì lợi ích công ty đạt được vô cùng lạc quan.

Hôm nay, cậu nhóc đeo một cái balo rất ngầu, ăn mặc phối đồ cũng rất thời thượng, cùng với mái đầu đen tuyền thời thượng trông rất có tinh thần.

"Wow! Nhóc con lại đẹp trai hơn nữa rồi." Đường Duy Duy sắp bị mê hoặc rồi, nhìn thấy cậu bé, cô lại có cảm giác nhìn thấy phiên bản nhí của Cung Dạ Tiêu.

Đùa à! Đó là nam thần trong lòng tất cả phụ nữ đó.

"Mami hôm nay bị vẻ đẹp của con làm cho tỉnh ngủ đó" Nhóc con vô cùng tự tin, ai bảo cậu lại có tư cách này chứ?

Đường Duy Duy bị chọc đến che miệng cười ha hả, những đứa trẻ khác nói, cô nhất định có ý kiến, nhưng mà nhóc con này nói ra câu này lại thành là nói ra lời trong lòng cô mà.

Lúc này, điện thoại Đường Duy Duy đột ngột reo lên, cô vừa nhấc máy nghe, là của ba cô gọi đến, cô nhanh nhảu trả lời "Alo, ba hả? Có chuyện gì vậy ba? Ba bị thương rồi hả? Được ạ, bây giờ con qua ngay."

Nói xong, Đường Duy Duy bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, cô vội vàng nhìn cậu nhóc nói "Dì đi xin phép với mami con một lúc, con không được chạy lung tung nhé."

"Dì Đường, dì có việc khẩn cấp thì dì đi nhanh đi. Con không chạy lung tung đâu" Nhóc con có vẻ hiểu chuyện, còn cùng cô đi đến văn phòng của mami.

Trong phòng làm việc, Trình Ly Nguyệt đang chuyên tâm hoàn thành thiết kế trên giấy vẽ, Đường Duy Duy đột ngột đẩy cửa vào, mắt đỏ hoe nói "Chị Ly Nguyệt, ba em vừa xảy ra tai nạn giao thông, em phải đến bệnh viện một chuyến, em có thể xin nghỉ phép không ạ?"

Trình Ly Nguyệt hết cả hồn, vội gật đầu nói "Được mà, em mau đi đi"

Đường Duy Duy về lại chỗ ngồi, cầm túi xách lên là vội vàng hướng về phía thang máy.

Trình Ly Nguyệt nhìn nhóc con vẫn còn ở lại trong phòng làm việc, dịu dàng nói "Dì Đường có việc gấp phải đi khỏi, con phải ngoan nghe chưa?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top